Cao quan

Chương 574: Lùng bắt


Lúc hơn 2 giờ chiều, Ban dự án của công ty Quang Minh đột nhiên tổ chức đội thi công và dân công hơn trăm người, mang theo mấy chục xe cơ giới, hô khẩu hiệu, rầm rộ chạy tới hiện trường công trình, bất chấp sự ngăn cản của nhân viên Ủy ban Xây dựng huyện, vẫn xông vào chiếm cứ cả công trường.

Bốn phía biểu ngữ giăng đầy, ghi nào là: "Trả lại dự án, thề bảo vệ quyền lợi hợp pháp của xí nghiệp", "Thất tín với dân, ai bồi thường tổn thất cho xí nghiệp", đủ loại khẩu hiệu thổi phồng.

Quách Vĩ Toàn và Lý Minh Nhiên đã chuẩn bị tinh thần từ trước, lập tức bắt đầu các biện pháp xử lý khẩn cấp đã được xác định trước đó. Quách Vĩ Toàn dẫn tổ công tác chạy tới điều đình với người của ban dự án của công ty Quang Minh, mà Lý Minh Nhiên đích thân ra mặt, điều hơn trăm người của Phòng cảnh sát huyện chạy tới hiện trường duy trì trật tự, để ngừa bất trắc.

Hai đồn công an phụ cận, đại đội phòng ngừa bạo lực và đại đội bảo vệ trị an cùng xuất động, chuẩn bị các loại biện pháp cưỡng chế. Trên hiện trường, với sự xúi giục của Ban dự án công ty Quang Minh, không ít công nhân viên chức công ty và dân công, quơ cuốc xẻng lên, làm ồn ào huyên náo một góc trời.

Quách Vĩ Toàn bực bội từ công trường quay lại, mặt mày xanh mét. Y bất chấp nguy hiểm chạy tới tìm Lý Long đàm phán, phát hiện Lý Long không có ở hiện trường. Chỉ huy ở hiện trường là một quản lý cấp trung của công ty Quang Minh.

Người này theo lệnh cha con Lý Hoắc Nhiên, nhất định phải làm cho chuyện này càng ầm ĩ càng tốt, theo nguyên tắc không làm lớn chuyện không bỏ qua.

Lý Minh Nhiên vừa bảo Tạ Huy cho người đến giải tán đám người tò mò đến xem náo nhiệt, quay lại thấy Quách Vĩ Toàn vừa chạy về, liền vội vã lớn tiếng hỏi:

- Lão Quách, tình hình thế nào?

Quách Vĩ Toàn căm tức khoát tay, nói:

- Lý Long chưa tới, y rất giảo hạt. Trên hiện trường đa số là dân công, ở vào trạng thái rất kích động. Dĩ nhiên, cũng có thể do điều đó có liên quan lợi ích thiết thân của họ. E là, công ty Quang Minh dùng tiền lương làm sức ép, uy hiếp họ chạy tới gây chuyện.

- Tôi thấy như vậy không được, nhất định phải chọn biện pháp cưỡng chế. Lão Quách, có lẽ Chủ tịch huyện Bành cũng sắp đến, anh tranh thủ báo cáo tình hình với cậu ấy, còn tôi đi tiếp tục điều lực lượng. Tôi không tin, bọn chó hỗn hào này có thể vô pháp vô thiên như vậy được!

Lý Minh Nhiên cười lạnh, phất phất tay, rảo bước về phía Trưởng phòng công an huyện Tạ Huy.

Quách Vĩ Toàn do dự một chút, vốn định ngăn Lý Minh Nhiên lại, nhưng nghĩ kỹ lại, nếu chẳng may tình hình không kiểm soát được, có phía cảnh sát cũng có thể bảo đảm không xảy ra rối loạn.



Bành Viễn Chinh ở trong phòng làm việc xử lý mấy văn kiện, bố trí mấy công tác, lại còn nói chuyện với Nghiêm Hoa về việc trình báo huyện nghèo. Hoắc Quang Minh sốt ruột đến độ toát mồ hôi lạnh, đi tới đi lui trên hành lang.

Công ty Quang Minh tụ tập người gây chuyện, y đã khẩn cấp báo cáo với Bành Viễn Chinh. Nhưng thái độ của Bành Viễn Chinh dường như hơi khác thường, chẳng những hắn không tức giận hay khẩn trương, lại ra vẻ bình tĩnh không hoảng hốt, không vội vàng. Ngoài hiện trường không ngừng gọi điện thoại về hối thúc, nhưng Bành Viễn Chinh vẫn không có động tĩnh gì.

Đúng lúc Hoắc Quang Minh nóng như lửa đốt, Bành Viễn Chinh từ từ ra khỏi phòng làm việc, nhìn y rồi bình thản nói:

- Đi, lão Hoắc, sắp xếp xe đi, chúng ta đến hiện trường xem một chút.

- Dạ.

Hoắc Quang Minh chạy nhanh như bay ra gọi tài xế. Thật ra thì tài xế đã nổ máy xe, chờ sẵn trước cửa trụ sở cơ quan.

Hai người lên xe, chạy thẳng tới hiện trường.

Thấy Bành Viễn Chinh tới, Lm, Quách Vĩ Toàn cùng Tạ Huy, Mã Thiên Quân, Vi Minh Hiên và các cán bộ huyện lập tức chạy tới, vây lấy Bành Viễn Chinh.

Bành Viễn Chinh tách ra khỏi đám người, rảo bước đi tới chừng mười mấy mét, ròi dừng lại. Quách Vĩ Toàn và Lý Minh Nhiên cùng đi tới, những cán bộ khác hiểu ý chờ một bên, biết ba vị lãnh đạo huyện cần bàn bạc, không thể tới tham dự.

- Chủ tịch huyện Bành, Lý Long rất giảo hoạt, có thể đã ẩn trốn. Những người kia đa số là dân công, bị bọn họ xúi giục và kích động, các đồng chí trong huyện đang kiên nhẫn thuyết phục họ.

Quách Vĩ Toàn thấp giọng nói.

- Nhưng tôi có cảm giác, không có hiệu quả gì mấy, bây giờ có dùng biện pháp cưỡng chế hay không, còn phải do anh quyết định!

Lý Minh Nhiên xen vào:

- Còn do dự cái gì? Tiến vào, giải tán bọn họ, bắt lại mấy tên cầm đầu, tạm giam rồi nói sau!

Bành Viễn Chinh không trả lời, lẳng lặng nhìn mấy bức biểu ngữ kia, đột nhiên mỉm cười, quay lại nhìn Quách Vĩ Toàn và Lý Minh Nhiên, nói:

- Lão Lý, lão Quách, doanh nghiệp này đúng là công ty lưu manh, rất giỏi về mấy trò này. Xem ra, ở những địa phương họ đầu tư, họ cũng dùng những thủ đoạn này. Đây là muốn trở mặt với huyện, làm ầm ĩ một trận đây mà! Nhưng chúng ta là chính quyền nhân dân, làm sao có thể tranh chấp với một công ty lưu manh như vậy được!

Không cần phải xung đột với họ. Lão Lý, cho người của Phòng công an huyện phong tỏa hiện trường, tránh không để cho quần chúng vây lại xem, đồng thời, chú ý động tĩnh của bọn họ, đề phòng họ có hành động vi phạm pháp luật. Nhưng nếu họ không hành động, hãy giữ vững hiện trạng.

Lão Quách, anh phái người tiếp tục thuyết phục, giáo dục họ, kiên nhẫn một chút, đừng nên gáp gáp.

Bành Viễn Chinh nói tới đây, đột nhiên vẫy tay về phía Trong Tu Vĩ đang đứng cách đó không xa.

Trọng Tu Vĩ đội nón, võ trang đầy đủ, chạy vội tới, nhẹ nhàng chào:

- Chủ tịch huyện Bành!

- Lão Trọng, anh đích thân dẫn mấy cảnh sát tới khống chế mấy người cầm đầu kia lại, sau đó tìm cách dò hỏi tung tích của Lý Long, trong thời gian ngắn nhất, tạm giam Lý Long. Dù y quay về thành phố Trạch Lâm,, cũng phải bắt cho tôi!

Giọng Bành Viễn Chinh trở nên lạnh lùng nghiêm nghị:

- Kích động dân công gây chuyện là phạm tội hình sự, bắt y càng nhanh càng tốt!

- Rõ!

Trọng Tu Vĩ đứng nghiêm chào, rồi chạy về điều động người.

- Tốt lắm, trước hết cứ như vậy đi, tôi còn phải đến Tổng công ty khí than mở một cuộc hội đàm, bàn chuyện cung cấp khí than cho cư dân trong huyện. Lão Lý, lão Quách, khổ cực hai người ở chỗ này vất vả, chờ Trọng Tu Vĩ bắt được Lý Long, rồi báo cho tôi một tiếng.

Bành Viễn Chinh nói xong, liền lên xe rời đi.



Trọng Tu Vĩ xuất thân từ cảnh sát hình sự, rất có kinh nghiệm xử lý sự việc khẩn cấp. Y dẫn theo mấy cảnh sát hình sự cao lớn, lặng lẽ từ phía sau áp tới, nhân lúc cán bộ Ủy ban kinh tế thương mại huyện đàm phán với Ngụy Đại Quân, người dẫn đầu của ban dự án công ty Quang Minh, thình lình bắt Ngụy Đại Quân mang đi.

- Đoàng!

Các dân công phía sau vung cuốc xẻng trong tay định xông lên, Trọng Tu Vĩ liền móc súng nổ một phát chỉ thiên, để cấp dưới mang Ngụy Đại Quân đi.

- Các ngươi muốn làm gì? Các ngươi không thể tùy tiện bắt người! Các ngươi…

Ngụy Đại Quân kinh hoảng, vừa giãy dụa vừa la to khàn cả giọng.

- Bốp!

Một cảnh sát hình sự không nhịn được, quạt cho y một cái bạt tai thật mạnh, tức giận nói:

- Câm miệng! Anh dẫn đầu kích động mọi người gây chuyện, đã vi phạm luật hình sự, nếu phản kháng, tội càng nặng thêm!

Cảnh sát hình sự đưa Ngụy Đại Quân lên xe, Trọng Tu Vĩ cũng lạnh lùng lên xe, nói với Ngụy Đại Quân:

- Ngụy Đại Quân, tôi cho anh một cơ hội lập công chuộc tội, anh là do người ta ra lệnh mà làm, chỉ cần anh chỉ ra người cầm đầu sau lưng, cơ quan công an sẽ giảm bớt hình phạt đối với anh. Nếu không, anh cứ chờ vào nhà đá ăn mấy năm cơm tù đi!

Nói! Lý Long ở đâu?

- Tôi…Tôi nói…Tôi thành thật khai báo, xin chính quyền khoan hồng…

Ngụy Đại Quân là tâm phúc của Lý Long, thường ngày được hưởng nhiều lợi ích từ cha con Lý Hoắc Nhiên. Nhưng bị cơ quan công an bắt lại, sự uy hiếp vượt xa cha con Lý Hoắc Nhiên.

Ngụy Đại Quân nhanh chong khai báo, Lý Long đã trở về thành phố Trạch Lâm, hẳn là đang ở tại trụ sở chính của công ty Quang Minh.

Vốn Lý Long định ở lại Tân An, nhưng Lý Hoắc Nhiên có dự cảm xấu, nên ra lệnh cho con trai về Trạch Lâm, cho rằng ở địa bàn của mình là an toàn nhất. Dù Bành Viễn Chinh có bản lĩnh lớn cỡ nào, cũng không dám làm gì cha con ông ta ở thành phố Trạch Lâm.

Tuy nhiên ông ta không để ý đến một điểm quan trọng: Bành Viễn Chinh làm việc không dựa theo lẽ thường, hơn nữa, chuyện xảy ra ở huyện Lân, công an huyện Lân có quyền phá án ở địa phương khác. Bắt Lý Hoắc Nhiên thì không thể, nhưng bắt Lý Long thì không cần phải kiêng dè gì nhiều.

Hai giờ sau, vào lúc 5 giờ chiều, Trọng Tu Vĩ đã dẫn người đưa xe đến bên ngoài trụ sở của công ty Quang Minh ở thành phố Trạc Lâm.

Y không lập tức lùng bắt Lý Long, mà chia người làm hai đường, một nhóm đến mai phục bên ngoài biệt thự của Lý gia, một nhóm chờ bên ngoài trụ sở công ty Quang Minh.

Lý Long ở trong phòng làm việc, nhàn nhã nhâm nhi cà phê xem phim Hồng Kông, nửa giờ sau mới bấm số di động của Ngụy Đại Quân, Ngụy Đại Quân cho y biết hiện trường tạm thời bình tĩnh, huyện Lân đang cho người đối thoại với công ty Quang Minh, không hành động quá khích.

Lý Long không biết, lúc này Ngụy Đại Quân đã bị cảnh sát khống chế.

Lý Hoắc Nhiên đẩy cửa đánh "rầm" một tiếng đi vào, trầm giọng nói:

- Cha cảm thấy không ổn, bây giờ con nhanh chân lên, mang theo ít tiền và người, rời ngay khỏi thành phố, đi về phía nam chơi mấy ngày. Chờ tin tức của cha. Cha không bảo con quay lại, thì đừng quay về!

Lý Long xem thường đứng dậy cau mày nói:

- Cha, không đến nỗi như vậy đâu. Bên kia một mực không động tĩnh, bọn họ không dám gây xung đột với chúng ta, một khi xảy ra xung đột giữa chính quyền và người dân, họ Bành ăn không hết trách nhiệm đâu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status