Cao quan

Chương 606: Tiêu diệt tai họa ngầm ngay từ trứng nước


- Bí thư Chu, tổng vốn đàu tư của dự án này sẽ lên tới hai tỷ, chia làm ba giai đoạn, giai đoạn một năm trăm triệu. Đương nhiên, đối tác pahir thông quá ngân hàng đầu tư bỏ vốn, chỉ dựa vào tài chính bản thân doanh nghiệp là không đủ.

Bành Viễn Chinh nói.

Hắn biết, nếu muốn Chu Tích Thuấn hứng thú với dự án này, chủ yếu vẫn là ở mức đầu tư khá khổng lồ này. Không như thời kỳ sau năm 2000, khi các dự án đầu tư đều tính bằng con số hàng chục tỷ, ở thời này, con số đầu tư hai tỷ đã là rất lớn rồi.

Quả nhiên Chu Tích Thuấn kinh ngạc hỏi:

- Đồng chí Viễn Chinh, đầu tư lớn như vậy? Có đáng tin cậy không? Chúng ta không thể thổi phồng được đâu!

- Bí thư Chu, ngành sản xuất vật liệu mới là ngành mới phát triển, thị trường triển vọng rất rộng lớn. Chẳng hạn như máy tính và điện thoại di động, trong vài năm tới nhất định sẽ phát triển rất nhanh. Hiện này, ở thị trường trong nước, chỉ có một số thành phố vùng duyên hải phía nam có một số dây chuyền sản xuất.

Bành Viễn Chinh cười giải thích.

- Vì sao họ đồng ý đặt cơ sở ở chỗ chúng ta?

Chu Tích Thuấn trầm ngâm, hỏi.

- Bí thư Chu, thật ra nguyên nhân cũng rất đơn giản, đặt ở chỗ chúng ta giá thành sản xuất trên diện rộng sẽ giảm đáng kể. Thứ nhất là do giá thuê đất thấp, thứ hai là chi phí lao động thấp, hơn nữa chúng ta có chính sách ưu đãi thu hút đầu tư, thành phố có chính sách một năm miễn thuế, ba năm giàm thuế, họ nhắm vào điều đó.

Chu Tích Thuấn đột ngột vỗ bàn:

- Tốt! Dự án này, phải là dự án trọng điểm! Đồng chí Viễn Chinh, cạu không ở huyện, phải bố trí cán bộ phụ trách thật tốt công việc này! Nhất định phải thực hiện thành công dự án này, tranh thủ nhanh chóng thất được hiệu quả. Với quy mô như vậy, dự án này có thể xếp vào dự án trọng điểm toàn thành phố.

Chu Tích Thuấn nói xong, Bành Viễn Chinh mỉm cười:

- Bí thư Chu, thật ra là tôi muốn xin lãnh đạo suy xét một chút, đưa dự án này vào loại dự án trọng điểm toàn thành phố và hỗ trợ chúng tôi một tay.

Chu Tích Thuấn cười:

- Đồng chí tiểu Bành, cậu muốn mượn danh nghĩa của tôi chứ gì?

Bành Viễn Chinh xấu hổ:

- Bí thư Chu, dựa sn lớn như vậy, tôi cảm thấy, nếu để cho trong huyện chúng tôi tự hoàn thành, có phần chưa đủ lực, cần Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố kiên định ủng hộ, và các ban ngành thành phố mạnh mẽ phối hợp.

- Được rồi, được rồi, trong cuộc họp ngày mai tôi sẽ nêu ra dự án này, để đồng chí phân quản dự án và lão Mạnh bàn bạc. Chỉ cần không trái với chính sách, ở thành phố sẽ dọn sạch chướng ngại cho cậu!

Bành Viễn Chinh như trút được gánh nặng.

Cho dù việc Hàn Duy có thể phản đối dự án này, chỉ là suy đoán của hắn, còn chưa trở thành sự thật, nhưng hắn là người làm việc luôn cẩn thận phòng ngừa một cách chu đáo, thà rằng tin là có, trước tiên phải tiêu diệt tai họa ngầm từ trong trứng nước.



Sáng hôm sau, văn phòng Huyện ủy liền điện thoại thông báo cho Quách Vĩ Toàn, yêu cầu y lập tức đến phòng làm việc của Hàn Duy báo cáo về công tác xây dựng dự án. Quách Vĩ Toàn để ống nghe xuống, trong lòng hơi ngưng trọng, đồng thời thầm nhủ một tiếng may quá.

Y bận công tác, không để ý đến điểm này, nếu không phải Bành Viễn Chinh "chuẩn bị" trước, một khi Hàn Duy tỏ thái độ, chuyện này khó cứu vãn nổi.

Tuy nhiên, hiện giờ, Quách Vĩ Toàn yên tâm có chỗ dựa vững chắc rồi. Theo chỉ thị của Bành Viễn Chinh, chiều hôm qua y tìm tới Phó chủ tịch thường trực Mạnh Cường, Mạnh Cường đã phê chỉ thị trên báo cáo của Ủy ban nhân dân huyện trình lên Ủy ban nhân dân thành phố. Mà dự án này, còn có Bí thư Thành ủy kiêm Chủ tịch thành phố Chu Tích Thuấn gật đầu. Cho dù như thế nào, Hàn Duy cũng không thể làm gì để cản trở dự án này.

Quách Vĩ Toàn cầm các tài liệu có liên quan của dự án, vội vàng đến Huyện ủy.

Ở trước cửa phòng làm việc của Hàn Duy, Quách Vĩ Toàn lấy lại bình tĩnh, gõ cửa mà vào.

- Bí thư Hàn.

Quách Vĩ Toàn kính cẩn chào.

Hàn Duy lấy mắt kính xuống, buông văn kiện trong tay, ngẩng lên liếc nhìn Quách Vĩ Toàn một cái, vẻ mặt uy nghiêm gật đầu:

- Ừ, ngồi đi.

Quách Vĩ Toàn ít nhiều hơi dè dặt, dù sao cấp bậc của Hàn Duy không phải thấp. Quyền cao hơn một bậc đè chết người, huống chi Quách Vĩ Toàn kém Hàn Duy không chỉ một bậc.

- Bên Ủy ban nhân dân huyện, đồng chí được phân quản xây dựng dự án, tôi nghe báo cáo công tác của đồng chí, đồng chí lưu ý đến vấn đề đầu mối, giải thích những vấn đề chủ yếu. Lát nữa tôi còn phải đi thành phố họp, tôi cho đồng chí bốn mươi phút.

- Được, Bí thư Hàn.

Quách Vĩ Toàn lấy lại bình tĩnh, bắt đầu báo cáo bằng giọng rất khiêm tốn. Từ dự án trung tâm thương mại của tập đoàn Hoa Thương, y nói đến dự án cơ sở sản xuất vật liệu mới đang được triển khai.

Quả nhiên Hàn Duy cắt ngang báo cáo của Quách Vĩ Toàn, thản nhiên nói:

- Công ty Giang Nam này có đáng tin cậy không?

Quách Vĩ Toàn cười:

- Bí thư Hàn, doanh nghiệp này có thực lực rất mạnh, là doanh nghiệp hàng đầu trong nước, còn kinh doanh xuất khẩu, hiệu quả và lợi ích khá tốt.

- Ồ, đồng chí tiếp tục đi…

Hàn Duy phất phất tay

Quách Vĩ Toàn nói một lượt tỉ mỉ về ý tưởng, quy hoạch, đàm phán, hợp tác, khi vừa thấy Hàn Duy nhướng mày lên, như muốn tiếp lời, lập tức y đưa ra tấm "bùa hộ mệnh":

- Bí thư Hàn, bởi liên quan đến đầu tư thật lớn, một tháng trước, Ủy ban nhân dân huyện đã báo cáo lên Ủy ban nhân dân thành phố, ngày hôm qua Chủ tịch thành phố Mạnh vừa mới phê chỉ thị. Chủ tịch thành phố Mạnh còn nói, Bí thư Chu hết sức coi trọng dự án này, chỉ thị chúng ta mau chóng lập dự án, tranh thủ trước tháng tám triển khai thành công, khởi công xây dựng.

Khóe miệng Hàn Duy lập tức hơi co lại, sắc mặt lúc trắng, lúc xanh, ít nhiều có chút lúng túng, nhưng ông ta che dấu rất nhanh.

Ông ta vốn muốn loại bỏ dự án này, nhưng không ngờ Mạnh Cường đã giành trước, phê chỉ thị, Quách Vĩ Toàn còn luôn miệng nói Chu Tích Thuấn cũng ra chỉ thị. Chưa nói tới có chỉ thị của Chu Tích Thuấn, cho dù chỉ Mạnh Cường, Phó chủ tịch thường trực thành phố phê chỉ thị, y cũng không thể nói gì.

Hàn Duy ôm một bụng giận dữ, không có chỗ để giải phóng. Ông ta là người tinh minh như thế nào, lập tức hiểu ngay là Bành Viễn Chinh đã "đón đầu" mình, nghĩ như vậy, ông ta lại càng căm tức Bành Viễn Chinh.

Hàn Duy thầm nghiến chặt răng, trầm giọng nói :

- Tốt lắm, cứ như vậy đi. Nếu Bí thư Chu và Chủ tịch thành phố đều đã phê chỉ thị, tôi cũng nhấn mạnh vài câu: dự án này nhất định làm cho ổn thỏa, đừng luôn mồm vài trăm triệu hay vài tỷ, phải cụ thể một chút.

Huyện Lân là một huyện nghèo và nhỏ, tài nguyên đất đai có hạn, mà chính sách thu hút đầu tư càng không thể vô hạn độ, không tiết chế… Phải thận trọng một chút. Hành động phải hợp quy định, không được trái chính sách. Nếu xảy ra vấn đề, cho dù là Bành Viễn Chinh hay là đồng chí, đều phải chịu trách nhiệm tương ứng!

Được rồi, đồng chí về trước đi.

Càng về sau, lời nói của Hàn Duy càng nghiêm túc.

Dù Quách Vĩ Toàn đã được Bành Viễn Chinh nói trước, lại biết rõ Hàn Duy bất quá là "phô trương thanh thế", nhưng vẫn toát mồ hôi lạnh.

Trong nửa tháng kế tiếp, Quách Vĩ Toàn đại diện Ủy ban nhân dân huyện Lân ký vào bản thỏa thuận hợp tác với công ty Gíang Nam. Công ty Giang Nam hứa sẽ lập tức khởi động dự án., trước cuối tháng 7 sẽ khởi công. Chỉ cần công tác phía huyện hoàn thành, các thủ tục thuận lợi, giữa hoặc cuối tháng 8 là có thể khởi công.



Thủ đô, biệt thự Phùng gia.

Bởi vì Vương An Na tới thăm Phùng Thiến Như, Bành Viễn Chinh có phần hơi sợ cô gái phóng khoáng và hết sức quyến rũ này, liền trốn ra ngoài, uống rượu với Vương Bưu.

Vương Bưu lấy xe đưa Bành Viễn Chinh đến một tiệm rượu khá yên tĩnh ở ngoại ô, đẳng cấp rất cao, trang hoàng cũng rất xa hoa, trước cửa, xe sang trọng đậu nối dài, thoạt nhìn cũng đủ biết đây là nơi dành cho giới thượng lưu xã hội dư tiền của lui tới, người ra vào không phú thì quý.

Bành Viễn Chinh đứng ở cửa nhìn, thầm nhíu mày. Hắn là con cháu nhà quyền quý, lại là cán bộ chính phủ, vào nơi này, cảm thấy không thích hợp lắm. Nếu để cho ông nội biết hắn đến chỗ này, tuyệt đối sẽ khiển trách hắn.

Vương Bưu dừng xe, cười nói:

- Bạn à, đi thôi. Chúng ta vào uống rượu thư giãn một chút. Ở đây tôi còn hai chai rượu vang đỏ của Pháp, hôm nay cậu giúp tôi xử lý nó!

- Bưu à, chỗ này tôi đến không thích hợp lắm. Cậu muốn uống rượu, chúng ta đổi chỗ khác đi, hoặc là, đến nhà cậu.

Bành Viễn Chinh lắc đầu.

Vương Bưu cười khổ:

- Có gì mà không thích hợp? Cạu là một Chủ tịch huyện nhỏ bé, ở Thủ đô ai biết cậu? Sợ cái gì? Hơn nữa, ở đây cán bộ cấp sở, cấp bộ đều có, huống chi là cấp huyện như cậu!

Cậu yên tâm đi, đây là nơi sạch sẽ, không giống như cậu tưởng tượng đâu!

Vương Bưu nói xong, liền kéo Bành Viễn Chinh đi vào.

Đây là một biệt thự trang hoàng xa hoa, toàn bộ lầu một là đại sảnh, có mười mấy nam nữ nhân viên phục vụ dáng điệu thanh lịch, quần áo chỉnh tề, có vị trí và cương vị riêng, thấy hai người vào cửa, hai người liền chạy ra chào đón.

- Vương tổng đến, mời vào! Ngài muốn ở đại sảnh tiêu khiển hay thuê phòng riêng?

Rõ ràng, Vương Bưu rất thường lui tới chỗ này, cho nên nhân viên phục vụ mới quen mặt y như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status