Cao quan

Chương 614: Kẻ đến thì không thiện, kẻ thiện thì không đến


Mười giờ rưỡi sáng hôm sau, hội nghị cán bộ toàn thành phố.

Tạ Kiến Quân là người của Chủ tịch tỉnh Hầu, trong khi Chu Tích Thuấn là người của Bí thư Tỉnh ủy Từ Xuân Đình, người của hai phe có sắc thái đối lập tự nhiên. Đương nhiên, quan hệ giữa Tạ Kiến Quân và Chu Tích Thuấn có thể xử lý tốt hay không, cuộc đấu tranh quyền lực có thể tiếp diễn hay không, còn chưa biết được, không chỉ quyết định bởi hành động và sự thay đổi của lãnh đạo cao tầng, mà còn quyết định bởi cá tính của hai người có bổ sung cho nhau không.

Chu Tích Thuấn là một người rất cứng rắn, bề ngoài trông rất ôn hòa, trên thực tế tính cách rất mạnh mẽ. Nói một là một, hai là hai, không chịu được người khác chỉ tay năm ngón. Tính cách này, nếu như là phó chức, còn có thể kìm chế được, hiện giờ trở thành nhân vật số một, liền hết sức bành trướng.

Trong tình hình như vậy, nếu Tạ Kiến Quân cũng có cá tính mạnh mẽ, như vậy hai người chắc chắn có sự tranh quyền. Nếu Tạ Kiến Quân "nhu nhược" một chút, hai người còn có thể chung sống hòa bình, ít ra là bề ngoài.

Người bên phe Chủ tịch tỉnh lên, không có nghĩa phe Bí thư Tỉnh ủy yếu đi, mà chỉ có nghĩa quyền lực cấp tỉnh ở vào thời kỳ quá độ. Bí thư Tỉnh ủy Từ Xuân Đình sắp lên chức, rời khỏi tỉnh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Chủ tịch tỉnh Hầu sẽ tiếp nhận chức Bí thư Tỉnh ủy.

Bành Viễn Chinh lên thành phố họp. Lúc hắn tới Thành ủy mới hơn mười giờ một chút, liền đến phòng làm việc của mình ở cơ quan Thành ủy.

Thư ký Tiểu Khang của Chu Tích Thuấn đi tới, cười nói:

- Chủ tịch huyện Bành, lãnh đạo bảo tôi nói với cậu chuyện này.

Bành Viễn Chinh đứng dậy, cười cười:

- Anh Khang, có việc cứ chỉ bảo!

Tuy cấp bậc của thư ký của Bí thư Thành ủy chỉ là trưởng phòng, thấp hơn so với Bành Viễn Chinh, chức vụ quyền thế càng không bằng, nhưng thư ký ở bên cạnh lãnh đạo hẳn là tâm phúc, không thể đắc tội, cho nên đối với Tiểu Khang, Bành Viễn Chinh tỏ ra tôn trọng.

Bành Viễn Chinh là một trong số ít cán bộ trung tầng quyền cao chức trọng ở thành phố Tân An được Bí thư Thành ủy coi trọng, lại là cán bộ hậu bị trẻ tuổi, tiền đồ vô lượng, cho nên sự lễ độ và thái độ khiêm tốn của Bành Viễn Chinh khiến Tiểu Khang rất thoải mái.

Tiểu Khang cười ha hả:

- Chủ tịch huyện Bành đừng nói như vậy, như thế là làm tôi giảm thọ đấy! Chuyện thế này, lãnh đạo bảo tôi nói với cậu, sau khi hội nghị kết thúc, Thành ủy sẽ lập tức mở hội nghị thường vụ, cũng sẽ không họp lâu. Ngay sau đó, lãnh đạo sẽ triệu tập hội nghị Ủy viên thường vụ Thành ủy mở rộng, cậu cũng tham gia, báo cáo công tác sáp nhập huyện Lân và công tác rút lui thể chế huyện.

Bành Viễn Chinh ồ một tiếng, nhướng mày lên nói:

- Được, tôi sẽ luôn chờ anh Khang triệu tập!

Tiểu Khang bối rối, liên tục nhún nhường:

- Chủ tịch huyện Bành, không dám, không dám nhận. Tôi xin cáo từ, mấy câu này của cậu tôi không dám nhận!

Tiểu Khang đi rồi, nụ cười trên khuôn mặt Bành Viễn Chinh biến mất, hắn thầm nhíu mày.

Kết thúc hội nghị bổ nhiệm, lập tức mợ hội nghị thường vụ, điều này là bình thường, bởi vì tân Chủ tịch thành phố đến nhận chức, ít nhất phải gặp các Ủy viên thường vụ một lần, đó là thông lệ hành chính. Nhưng sau đó, Chu Tích Thuấn lại mở hội nghị Ủy viên thường vụ mở rộng, còn muốn mình báo cáo công tác, đây là muốn phủ đầu Tạ Kiến Quân hay là thừa lúc y chưa kịp phản ứng, mà áp đặt việc xây dựng "huyện Lân mới" thành khu kinh tế hành chính thành phố Tân An?

Hẳn là lý do thứ hai rồi. Chu Tích Thuấn lo lắng Tạ Kiến Quân là người của Chủ tịch tỉnh, xuống thành phố sẽ gây phiền cho mình, cho nên ra tay trước.



Ban Tổ chức Tỉnh ủy phái đến một Phó trưởng ban thường trực, tên là Hám Cận Tiết, thuộc phe có thực quyền ở tỉnh, có thể hy vọng trở thành Trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy.

Hám Cận Tiết cùng đi với Chu Tích Thuấn, bên phải là tân Chủ tịch thành phố Tạ Kiến Quân, ba người gần như sóng vai đi tới, nhưng quan sát kỹ, Tạ Kiến Quân vẫn đi sau gần nửa bước so với Hám Cận Tiết và Chu Tích Thuấn.

Trên quan trường, đẳng cấp nghiêm ngặt, địa vị càng cao, quan niệm cấp bậc càng mạnh mẽ. Ba người đều là cán bộ cấp giám đốc sở, nhưng so với hai người kia, địa vị chính trị của Tạ Kiến Quân vẫn kém hơn một chút.

Ba người lên đài chủ tịch. Chu Tích Thuấn không khách khí, nói vài lời mở đầu, rồi chuyển cho Hám Cận Tiết:

- Các đồng chí, kế tiếp chúng ta hoan nghênh Trưởng ban Hám Ban Tổ chức Tỉnh ủy tuyên bố bổ nhiệm của Tỉnh ủy!

Hám Cận Lễ hắng giọng một cái, cao giọng nói:

- Các đồng chí, tôi chịu sự ủy thác của Ban Tổ chức Tỉnh ủy và Tỉnh Ủy, đến thành phố Tân An tuyên bố bổ nhiệm của tổ chức. Trải qua nghiên cứu, hội nghị thường vụ Tỉnh ủy quyết định bổ nhiệm đồng chí Tạ Kiến Quân làm Ủy viên thường vụ Thành ủy Tân An, Phó bí thư, Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố.

Hám Cận Tiết dứt tiếng, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên. Trong tiếng vỗ tay, Tạ Kiến Quân mỉm cười đứng dậy khom người chào mọi người dưới đài.

Bành Viễn Chinh ngồi ở hàng thứ hai dưới đài, hàng thứ nhất là cán bộ thành phố.

Bành Viễn Chinh ngắm nghía Tạ Kiến Quân ở trên đài, đó là một người mặt mày trắng trẻo, thanh tú, không râu, mặc dù không đeo kính, nhưng vẫn toát ra vẻ nho nhã. Chỉ có điều, mắt anh ta hơi xếch lên, đi đôi với chân mày rậm, khiến người ta có cảm giác đây là một người lỗ mãng.

- Đồng chí Tạ Kiến Quân có trình độ chính trị vững vàng, tố chất toàn diện, có tầm nhìn rộng, trong thời gian công tác ở Sở Giáo dục, thành tích nổi bật… Tỉnh ủy cho rằng. đồng chí Tạ Kiến Quân kinh nghiệm phong phú, hiểu rõ và nắm vững công tác kinh tế, có ý thức cải cách đổi mới, giao cho đồng chí đảm nhiệm chức Chủ tịch thành phố Tân An là thích hợp và thỏa đáng. Tỉnh ủy hy vọng, với sự lãnh đạo của đồng chí Chu Tích Thuấn, người đứng đầu Thành ủy, đồng chí Tạ Kiến Quân sẽ nắm chắc công tác của Ủy ban nhân dân thành phố, đẩy mạnh cải cách mở cửa, thúc đẩy cải cách đổi mới…

Hám Cận Tiết phát biểu một lượt, giới thiệu và khẳng định đối với Tạ Kiến Quân. Sau đó Tạ Kiến Quân phát biểu cảm nghĩ nhận chức. Lời phát biểu của Tạ Kiến Quân rất ngắn, chỉ ba bốn phút là xong, ngắn gọn, cô đọng, không nói dài dòng và khách sáo, tạo ấn tượng rất tốt đối với cán bộ thành phố.

Ngồi trên đài, trong lúc vô ý, Chu Tích Thuấn bĩu môi. Đối với Tạ Kiến Quân, ông ta biết khá rõ. Bởi vì trước kia, khi ông ta công tác ở Sở xây dựng tỉnh, Tạ Kiến Quân vẫn còn là một cán bộ cấp huyện ở văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh. Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, Tạ Kiến Quân đã leo từ cấp huyện lên cấp giám đốc sở, còn được bổ nhiệm làm Chủ tịch thành phố, đủ thấy con người y không đơn giản.

Chu Tích Thuấn biết thật ra Tạ Kiến Quân không khiêm tốn, lễ độ như y đang cố biểu hiện. Ở cơ quan trên tỉnh, rất nhiều người đều biết, Giám đốc Sở Giáo dục Tạ Kiến Quân là một cán bộ trẻ tuổi rất có thế, có chỗ dựa là Chủ tịch tỉnh, ép mấy phó chức của Sở đến không còn chỗ thở. Hai ngày trước, Chu Tích Thuấn còn nghe nói, khi biết Tạ Kiến Quân được điều đi, mấy phó giám đốc sở còn nói phải mở tiệc ăn mừng.

Chu Tích Thuấn có phần lo lắng, Tạ Kiến Quân là "kẻ đến thì không thiện, kẻ thiện thì không đến".

Từ Xuân Đình sắp chuyển đi, Chủ tịch tỉnh Hầu sẽ đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy, phe của Chủ tịch tỉnh vượt lên. Nếu Tạ Kiến Quân mượn chiêu bài của Chủ tịch tỉnh Hầu, đến thành phố tranh quyền với Chu Tích Thuấn, Chu Tích Thuấn mới vừa lên chức Bí thư Thành ủy, vị trí sẽ không ổn.

Cho dù lúc nãy Chu Tích Thuấn luôn mồm "kiên quyết ủng hộ quyết định chính xác của Tỉnh ủy", thật ra trong lòng rất bất mãn, cảm thấy Tỉnh ủy đưa Tạ Kiến Quân "nhảy dù" xuống, chính là gây trở ngại cho mình. Bởi vậy, ông ta có phần bực dọc đối với Chủ tịch tỉnh Hầu, chỉ có điều không dám biểu lộ ra.

Hội nghị bổ nhiệm kết thúc, Thành ủy lập tức mở hội nghị thường vụ. Họp hội ý không tới hai mươi phút, văn phòng Thành ủy lại tổ chức hội nghị thường vụ Thành ủy mở rộng.

Tiểu Khang gọi điện cho Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh lập tức mang theo bản ghi chép đến trước cửa phòng hội nghị Thành ủy.

Tiểu Khang hướng về phía Bành Viễn Chinh, vẫy vẫy tay, Bành Viễn Chinh không chút do dự, lấy lại bình tĩnh, đẩy cửa đi nhanh vào.

Hội nghị Ủy viên thường vụ Thành ủy mở rộng, mở rộng đến một số lãnh đạo Hội đồng nhân dân thành phố, Mặt Trận Tổ quốc thành phố và Ủy ban nhân dân thành phố, Bành Viễn Chinh nhìn khắp bốn phía, thấy chỉ có một mình hắn là cán bộ cấp huyện, cũng hơi giật mình.

Hắn bước tới vị trí dự thính, rõ ràng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Tạ Kiến Quân phóng lên trên người mình.

Chu Tích Thuấn gõ gõ bàn, cười:

- Đồng chí Kiến Quân, vị này là Phó trưởng ban thư ký Thành ủy, Chủ tịch huyện Lân Bành Viễn Chinh, hôm nay tôi cho gọi đồng chí ấy đến đây báo cáo một số công tác.

Tạ Kiến Quân ồ một tiếng, vẻ mặt tươi cười nói:

- Ồ, đồng chí này tuổi còn rất trẻ!

Bành Viễn Chinh dừng bước lại, nhìn về phía Tạ Kiến Quân, không tự ti, không kiêu ngạo mỉm cười, chào:

- Chủ tịch thành phố Tạ!

Tạ Kiến Quân nhìn Bành Viễn Chinh với vẻ đánh giá, mỉm cười, phất phất tay, ra hiệu Bành Viễn Chinh ngồi xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status