Cao quan

Chương 637: Công khai tặng quà


Tống Bính Nam lưu lại Trung tâm thương mại Đông Phương hơn một giờ, rõ ràng vô cùng hứng thú. Ông ta vừa ngắm nhìn các cửa hàng, vừa quay lại nhìn Tạ Kiến Quân và Bành Viễn Chinh, cười vang nói:

- Đồng chí Kiến Quân, đồng chí Viễn Chinh, trung tâm này rất lớn, hàng hóa phong phú, tôi thấy hầu như không thiếu mặt hàng nào. Rất tốt, rất tốt! Tốt hơn tôi tưởng nhiều!

Tạ Kiến Quân cười nói:

- Chủ tịch tỉnh Tống, trung tâm thương mại này đã trở thành trung tâm lớn nhất vùng, là nơi tập kết hàng hóa đầy đủ nhất, trước mắt có hơn một ngàn hộ công thương kinh doanh, mỗi ngày lượng hàng hóa xuất nhập trên một trăm ngàn tấn, kéo theo sự phát triển mạnh mẽ của kinh tế thành phố. Có thể nói, Trung tâm thương mại ở quận Kiến An đã được xây dựng thí điểm thành công ở Tân An, trở thành một công trình kiểu mẫu.

- Mục tiêu của các đồng chí không đủ cao, tôi thấy, các đồng chí hoàn toàn có thể khuếch trương quy mô hơn một chút, tranh thủ xây dựng một trung tâm tập trung và phân phối hậu cần lớn nhất tỉnh, đưa Trung tâm thương mại Đông Phương lên cấp tỉnh, thậm chí cả nước, mở ra thị trường toàn quốc, trở nên nổi tiếng!

Với thân phận của Tống Bính Nam, nói như thế không phải là tùy tiện. Nếu ông đã nói Trung tâm thương mại Đông Phương có thể nâng quy mô lên toàn tỉnh, có nghĩa tỉnh có thể ủng hộ bằng chính sách.

Tạ Kiến Quân hơi ngẩn ra, rồi mừng rỡ, đưa mắt nhìn Bành Viễn Chinh, ý bảo Bành Viễn Chinh nắm lấy cơ hội, tranh thủ chính sách ưu đãi của tỉnh.

Bành Viễn Chinh mỉm cười, bước tới nói:

- Lãnh đạo, thật ra thì Thành ủy đã sớm có ý định mở rộng quy mô của Trung tâm thương mại Đông Phương, lên tầm tỉnh và toàn quốc, đồng thời cũng đã thương lượng với nhà đầu tư, chuẩn bị khởi công xây dựng giai đoạn hai, nhà đầu tư đã đồng ý, nhưng thành phố và quận muốn tiếp tục xây dựng đồng bộ các công trình nền tảng, cho nên trước mắt chúng tôi…

Tống Bính Nam khẽ mỉm cười:

- Lại nói tới điều kiện rồi? Được lắm, đừng thừa nước đục thả câu chứ, có ý kiến gì cứ nói thẳng!

Bành Viễn Chinh toát mồ hôi, nói:

- Lão lãnh đạo, không phải là đưa ra điều kiện với lãnh đạo, mà chúng tôi hy vọng tỉnh có thể giúp chúng tôi một tay, sắp tới Trung ương sẽ xây dựng xa lộ cao tốc từ Thủ đô tới thành phố duyên hải, tỉnh có thể tranh thủ mở một nhánh tới thành phố chúng tôi?

Tống Bính Nam cười ha hả:

- Tôi đã biết đồng chí Tiểu Bành này có ý đồ rồi mà! Nguồn tin của cậu cũng rất nhạy bén, Bộ Giao thông vừa mới có chủ trương xây dựng xa lộ cao tốc này, cậu đã để mắt đến nó ngay!

Tạ Kiến Quân thấy Tống Bính Nam vui vẻ, cũng cười theo, nói:

- Chủ tịch tỉnh Tống, điểm mấu chốt và quan trọng nhất của ngành thương mại hậu cần là giao thông nhanh chóng và thuận tiện. Nếu như không có hệ thống giao thông phát triển, quy mô của trung tâm thương mại hậu cần sẽ bị hạn chế.

Tống Bính Nam cười nhẹ, tiếp tục đi tới, cũng không tỏ rõ thái độ.

Nhưng ông ta là Chủ tịch tỉnh, chỉ cần không phản đối, bản thân điều đó đã là một loại thái độ.

Bởi vì không nghĩ là Tống Bính Nam cảm thấy hứng thú và dừng lại lâu ở Trung tâm thương mại này, cho nên lực lượng cảnh sát và cán bộ quận chỉ bố trí ở lầu một, còn lầu hai thì trật tự kinh doanh không thay đổi.

Thấy Tống Bính Nam dẫn theo quan chức trong tỉnh bước lên lầu hai, Tạ Kiến Quân có phần bất ngờ, vẫy tay gọi Bành Viễn Chinh lại, hạ giọng nói:

- Đồng chí Viễn Chinh, mau bố trí người đi giữ trật tự, trừ các hộ kinh doanh ra, nhân viên không có nhiệm vụ cố gắng tránh xa!

Bành Viễn Chinh nhíu mày;

- Bí thư Tạ, không cần thiết phải như vậy. Tôi thấy lãnh đạo muốn quan sát không khí ở hiện trường, nếu như không có khách mua hàng, chỗ này sao giống nơi buôn bán? Hơn nữa, từ lầu hai trở lên, có rất nhiều người, trong lúc nhất thời cũng rất khó giải tán bớt.

Tạ Kiến Quân còn muốn nói tiếp, nhưng thấy Tống Bính Nam đã len cầu thang, vội đuổi theo sát. Bành Viễn Chinh quay lại vây tay gọi Tạ Huy, bảo y lập tức phái người lên lầu hai triển khai công tác bảo vệ. Một Chủ tịch tỉnh thị sát ở đây, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, không ai gánh nổi trách nhiệm.

Tống Bính Nam đi thẳng tới khu chuyên bán hàng tơ lụa, trên lầu hai hộ kinh doanh và khách rất nhiều, thấy một đoàn lãnh đạo quận, thành phố và cảnh sát chen nhau đi lên, biết ngay là có lãnh đạo cao cấp tới, không ít người xúm lại đòn người của Tống Bính Nam. Từ xưa dến giờ, người dân luôn tò mò và thích xem náo nhiệt, người càng tập trung đông, càng ồn ào.

Tạ Huy và đám cảnh sát quận nhất thời như gặp đại địch, tản ra thành một vòng tròn, hộ vệ lãnh đạo thành phố và tỉnh bên trong.

Ngay cả Bành Viễn Chinh cũng hơi khẩn trương, hắn lách qua mọi người tiến lên, cười nói:

- Lão lãnh đạo, không phải là lãnh đạo còn muốn thăm những dự án khác sao, tôi thấy thời gian cũng không còn nhiều…

Tống Bính Nam cười, xua tay nói:

- Được rồi, chúng ta đi thôi.

Tống Bính Nam bỏ cái khăn lụa trên tay xuống, nhìn chủ cửa hàng đang kính cẩn đứng một bên, nhã nhặn cười một tiếng, rồi quay đi. Ông ta biết, nếu cứ tiếp tục ở lại, nhất định tạo thêm phiền phức cho cấp dưới.

Đám Tạ Kiến Quân và Bành Viễn Chinh vây quanh Tống Bính Nam, đưa ông ta qua đám đông, xuống lầu. Lý Minh Nhiên đi được vài bước, quay lại gọi Chánh văn phòng Quận ủy Lý Tuyết Yến, bảo cô chọn mấy cái khăn lụa tốt nhất, tặng cho các quan chức trong tỉnh làm kỷ niệm.

Lý Tuyết Yến hiểu ý mỉm cười, gật đầu đáp ứng. Vừa rồi đứng ngoài, cô thấy đám Tống Bính Nam có vẻ rất hứng thú với cửa hàng khăn lụa này, trong lòng cũng đã có ý này.

Lý Tuyết Yến dẫn theo một nhân viên văn phòng Quận ủy đi chọn khăn lụa theo danh sách các quan chức đi cùng Tống Bính Nam. Nói là tặng một cái, nhưng đây chỉ là món quà nhỏ, làm sao có thể chỉ tặng một cái. Vì vậy Lý Tuyết Yến chọn mấy khăn lụa, đồ ngủ tơ tằm, ga giường, áo gối v.v…, mỗi người một bộ.

Không lâu sau, Bành Viễn Chinh gọi điện thoại cho Lý Tuyết Yến, bảo cô thanh toán hóa đơn, ghi rõ người mua hàng là Bành Viễn Chinh, do cá nhân hắn bỏ tiền, không dùng đến công quỹ. Bành Viễn Chinh thận trọng và giữ nguyên tắc đến mức này, là cấp dưới, Lý Tuyết Yến chỉ đành im lặng cười khổ và làm theo lệnh.



Tống Bính Nam đi thăm mấy dự án xong, buổi tối ở lại nhà tiếp đãi của Quận ủy. Theo yêu cầu của Tống Bính Nam, chỉ có Tạ Kiến Quân và Bành Viễn Chinh đi ăn cơm cùng ông ta, những lãnh đạo khác của thành phố và quận không tham dự.

Trong phòng ăn nhỏ của khu tiếp đãi Quận ủy. Mặc dù Tống Bính Nam bảo là chỉ ăn cơm công tác, nhưng Bành Viễn Chinh vẫn cho người làm tám món ăn, tuy nhiên chỉ là món ăn thông thường, không có sơn hào hải vị.

Do Tạ Kiến Quân và Bành Viễn Chinh "nài nỉ", Tống Bính Nam đồng ý khui một chai vang đỏ. Tống Bính Nam ăn cơm gần xong, Lý Tuyết Yến ôm một hộp quà được gói rất đẹp đi tới. Bành Viễn Chinh quay lại nhìn thấy, bèn đứng dậy đi tới, khẽ nói mấy câu với Lý Tuyết Yến, rồi dặn cô đem quà tặng bỏ vào xong xe của các quan chức ở tỉnh.

Bành Viễn Chinh bưng một cái hộp đi tới, lấy trong hộp ra một cái khăn tơ tằm màu sắc tươi sáng, cười nói:

- Chủ tịch tỉnh Tống, các lãnh đạo tỉnh khó có dịp tới cơ sở chúng tôi thị sát. Cá nhân tôi chuẩn bị một món quà nhỏ, gọi là khăn lụa đặc sản địa phương, chính là loại hồi chiều lãnh đạo đã xem, kính xin các lãnh đạo nể tình mà nhận cho!

Bành Viễn Chinh công khai tặng quà, đã khiến đám Tống Bính Nam kinh ngạc, lại nghe hắn nhấn mạnh "cá nhân chuẩn bị món quà nhỏ", càng kinh ngạc hơn. Đám cán bộ đi theo Tống Bính Nam cũng theo bản năng nhìn về phía Tống Bính Nam. Họ đã nhiều lần theo lãnh đạo tỉnh xuống địa phương thị sát, dưới cơ sở không ít người tặng quà cáp, nhưng tuyệt đối không ai bày ra công khai như Bành Viễn Chinh vậy.

Tạ Kiến Quân vội vàng cười nói:

- Chủ tịch tỉnh, các vị lãnh đạo tỉnh, chỉ là món quà nhỏ không bao nhiêu tiền, xin vui lòng nhận cho! Vừa rồi tôi đã nói với đồng chí Viễn Chinh, nếu cậu ấy không bỏ tiền, tôi sẽ trả!

Tống Bính Nam trầm ngâm một lất, rồi mặt giãn ra, cười:

- Hay cho đồng chí Tiểu Bành! Đúng là nhằm vào điểm yếu! Thôi được, nếu là quà tặng cá nhân của cậu, các đồng chí nhận lấy đi. Tuy nhiên, các đồng chí không thể lấy không quà của cậu ấy, sau khi trở về tỉnh, hãy quảng cáo cho xí nghiệp lụa thành phố Tân An! Tôi nghĩ, đây mới là mục đích thực sự của đồng chí Kiến Quân và đồng chí Viễn Chinh khi tặng quà cho chúng ta!

Tất cả mọi người đều cười, không khí nhất thời nhẹ nhõm hẳn đi.

Tống Bính Nam bỏ đũa trong tay xuống, giơ tay chỉ Bành Viễn Chinh, cười nói nửa đùa nửa thật:

- Đã nói tự bỏ tiền, thì không được dùng công quỹ đấy nhé! Nếu để cho tôi biết cậu nói dối, cậu sẽ bị phê bình!

Bành Viễn Chinh vờ nhăn mặt cười khổ:

- Chủ tịch Tống, tôi nào dám ạ!

Mọi người lại cười to.

Tạ Kiến Quân cười, liếc nhìn Bành Viễn Chinh một cái, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ: nếu nói Bành Viễn Chinh này không theo "thời", thì vừa rồi hắn lại tỏ ra "rất linh hoạt"; nhưng nếu nói hắn theo "thời", thì lúc nào, ở đâu hắn cũng lộ ra cá tính và phong cách khác người.

Có lẽ những người đi theo Tống Bính Nam không thật sự coi lời nói của Bành Viễn Chinh là thật, việc "cá nhân bỏ tiền" chỉ là một cái cớ, nhưng Tống Bính Nam lại biết, một khi Bành Viễn Chinh đã nói như vậy, chắc chắn thực tế đúng là như vậy. Về điểm này, Tạ Kiến Quân cũng tin lời của Bành Viễn Chinh.

Tặng quà cho lãnh đạo tỉnh, mà cũng có thể "công khai và đẹp lòng" đến như thế, thật sự là làm người ta phải kinh ngạc.

Tuy nhiên, đối với Tạ Kiến Quân, tiếp đãi đoàn người Tống Bính Nam sao cho lãnh đạo tỉnh hài lòng là quan trọng nhất, phương pháp có "biến hóa" một chút cũng không sao cả.



Buổi tối.

Trong màn đêm trầm lắng, Bành Viễn Chinh lặng lẽ theo Tống Bính Nam ra khỏi nhà khách tiếp đãi của Quận ủy, thong thả đi dọc theo đại lộ mới xây dựng của quận Kiến An, đi về hướng đông. Trong gió rét lạnh thấu xương, Tống Bính Nam cài chặt áo khoác, tai tay để sau lưng, bước di một cách trầm ổn. Lãnh đạo là lãnh đạo, lên đến cấp độ của Tống Bính Nam, quan uy đã ăn sâu vào máu, từ cách ăn, mặc, ở, đi lại, ngay cả không có tiền hô hậu ủng, vô hình trung ông ta vẫn toát ra phong độ của một quan chức cao cấp hàng đầu của tỉnh.

- Viễn Chinh, Bí thư Hầu có đề nghị bổ nhiệm cậu làm Chủ tịch thành phố, nhưng tôi không đồng ý.

Đột nhiên Tống Bính Nam dừng bước, nói.

Bành Viễn Chinh cười, không nói gì, hắn biết Tống Bính Nam sẽ nói tiếp.

- Cậu đang ở vị trí cán bộ cấp huyện xử, cơ sở rất vững vàng, thành tích cũng phong phú, cũng đã công tác mấy năm ở cương vị Ủy viên thường vụ Thành ủy, nhưng đối với cánh cửa cấp phó sở, cậu vẫn chưa đủ sự từng trải. Cho nên, vì sự nghiệp lâu dài của cậu mà cân nhắc, tôi đề nghị Tỉnh ủy tạm hoãn lại, để cho cậu có thời gian chuẩn bị và trải qua thời kỳ quá độ.

- Dạ, tôi hiểu. Cám ơn chú Tống chiếu cố.

Bành Viễn Chinh cười nói.

Tống Bính Nam khẽ gật đầu:

- Đối với cao tầng ở tỉnh, cậu rất được lòng. Bí thư Hầu rất tán thưởng cậu, sau này có lên tỉnh, nên đến thăm Chủ tịch Hầu một chuyến.

Tống Bính Nam nói như vậy là một loại ám hiệu. Bí thư Tỉnh ủy Hầu Niệm Nguyên đã biết thân thế thật sự của Bành Viễn Chinh. Mặc dù bây giờ Phùng lão đã về hưu, nhưng chưa nói tới việc Phùng Bá Đào vẫn còn đương chức, chỉ riêng lực ảnh hưởng vô hình của Phùng lão trên chính trường trong nước cũng đủ khiến Hầu Niệm Nguyên cố ý giao hảo với Bành Viễn Chinh.

Bành Viễn Chinh gật đàu, không nói gì.

Trong lòng hắn thừa hiểu, thành tích chính trị của hắn, năng lực công tác của hắn đã tiếng lành đồn xa, chỉ cần không có điều bất ngờ xảy ra, vị trí Chủ tịch thành phố Tân An đối với hắn là không thành vấn đề. Đây mới là yếu tố mấu chốt, còn thân thế của hắn, coi như chỉ là dệt hoa trên gấm.

Từ một cán bộ cấp Trưởng phòng cho tới hôm nay, điều vẫn làm cho Bành Viễn Chinh lấy làm tự hào, đó là cho dù có mượn bối cảnh của Phùng gia, nhưng yếu tố quyết định vẫn là năng lực và sự cố gắng của bản thân hắn.

Hắn không thẹn với lương tâm.

- Hết một mùa xuân nữa, trước ngày mùng 1 tháng 5, sẽ đưa cậu lên. Mấy tháng này, cậu nên tập trung tinh thần và sức lực vào những công tác có tính toàn cục, tránh đến lúc đó ứng phó không kịp.

Tống Bính Nam khẽ cười một tiếng:

- Đi thôi, theo tôi tới Đại học Giang Bắc thăm vợ chồng Tống Quả một chút. Tiểu tử này cũng là đồ con lừa bướng bĩnh, chết sống không muốn rời Tân An!

Mặc dù Tống Bính Nam là Chủ tịch tỉnh, nhưng Tống Quả con ông ta, lại hết sức khiên tốn. Ở Đại học Giang Bắc, trừ một số lãnh đạo cao tầng và đồng nghiệp vô cùng quen thân ra, không ai biết thân phận của Tống Quả. Y không muốn rời khỏi Đại học Giang Bắc, vẫn ở lại trường dạy học như cũ, thời gian rảnh rỗi dắt vợ con đi chơi, một nhà ba người vui vẻ hòa thuận.

Hoàng Oanh Oanh là tiểu thư nhà giàu, tài sản của nhà họ Hoàng rất lớn. Vì vậy, Tống Quả làm con rể nhà họ Hoàng, cho dù có khiêm tốn cỡ nào, cũng trải qua một cuộc sống giàu sang. Chẳng qua là y rất ít bộc lộ cuộc sống riêng tư của mình đối với người ngoài mà thôi.

Vợ chồng Tống Quả ở trong một khu biệt thự mới được xây dựng, nhà là do Hoàng Đại Long cấp cho. Bành Viễn Chinh theo Tống Bính Nam đi tới trước một đoạn, gặp xe do Hoàng Đại Long phái tới ở quảng trường Kiến An, lên xe chạy thẳng tới nhà Tống Quả.

Nghe nói Chủ tịch tỉnh tới, cha mẹ Hoàng Đại Long, tức cha mẹ vợ Tống Quả, Hoàng Đại Long cùng với vợ chồng Tống Quả, tất cả 6 người chờ ở bên ngoài cư xá.

Mặc dù Tống Bính Nam thầm nhíu mày, nhưng dù sao cũng là nhà thông gia, ông ta không nói gì, ra vẻ tươi cười bắt tay chào hỏi vọ chồng Hoàng Bách Thừa.

Tống Quả và Hoàng Đại Long vây lấy Bành Viễn Chinh, bắt đầu "hỏi tội". Ba người là bạn thân nhiều năm, nhưng hai năm gần đây Bành Viễn Chinh quá bận, nhiều lần từ chối cuộc hẹn với Hoàng Đại Long và Tống Quả, lần này gặp mặt, đương nhiên hai người phải quở trách hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status