Cao thủ thâu hương (Cải biên)

Chương 228: Ly kiếm thuật


- Tiên sinh là ai?

Hạ Thanh Thanh quay đầu lại nhìn thấy một ông lão dang vẻ tiên phong đạo cốt thâm tình đang nhìn mình, theo bản năng nắm lên Kim Xà kiếm để trên bàn, cảnh giác nhìn hắn.

Tống Thanh Thư đem mặt nạ kéo xuống, khôi phục diện mạo như cũ cùng tiếng nói.

- Là ngươi?

Thấy rõ dáng dấp của hắn, Hạ Thanh Thanh sững sờ, rất nhanh trầm giọng nói,

- Ngươi còn tới đây làm gì..?

Tống Thanh Thư cũng không để ý, mỉm cười nói:

- Nếu sau này không gặp lại, vậy tại sao có người vẫn là lo lắng cho tại hạ sẽ có chuyện xảy ra, nên gửi hai thùng táo và đào ý ngầm bảo tại hạ "sớm trốn" đây?

Hạ Thanh Thanh đỏ mặt, nhắm mắt nói rằng:

- Là do ngươi nghĩ quá nhiều, chỉ là ở bên trong ta hạ độc, muốn độc chết ngươi mà thôi.

- Ai, cũng may nếu như ăn vào thì đã thật sự bị Viên phu nhân độc chết.

Tống Thanh Thư thở dài.

Hạ Thanh Thanh liếc mắt nhìn hắn:

- Nói thế chứ làm gì có độc..

Tống Thanh Thư cũng không trả lời, trái lại hỏi:

- Lúc trước Viên phu nhân đưa hai thùng táo đào cho tại hạ, tại sao không trực tiếp gặp tại hạ bảo chạy trốn, vạn nhất đầu óc tại hạ mù mờ, không biết để phản ứng, chẳng phải là phụ lòng tấm lòng thành của Viên phu nhân?

- Ta ở trong vương phủ, nhất cử nhất động đều có người giám thị, nên bất tiện, đành dùng biện pháp như vậy, lại nói…

Hạ Thanh Thanh mỉm cười,

- Ngươi gian xảo giống quỷ, không thể nào nhìn thấy mà không biết được..

- Được rồi, tại hạ coi như lời này là được khích lệ.

Tống Thanh Thư phiền muộn nói,

- Tại hạ có thể đoán được trong đó ý tứ, nhưng Hoằng Lịch cũng không phải là ngốc, lão tất nhiên cũng có thể đoán được, có thể giả vờ không biết chuyện của Viên phu nhân làm, nhưng âm thầm trong bóng tối hạ kịch độc lên bên trong hai thùng táo đào, muốn mượn tay Viên phu nhân giết tại hạ, vậy thì Viên phu nhân có biết hay không?

- Cái gì?

Hạ Thanh Thanh sững sờ, tuy rằng bây giờ Tống Thanh Thư vẫn bình an vô sự đứng trước mặt, nhưng nàng vẫn hoảng sợ khi nghe hắn nói thế.

- Lúc đó sau khi nhìn qua, tại hạ nghĩ là đồ vật của Viên phu nhân, nên cho rằng không có vấn đề, may là vào lúc đó có một người đã nhắc nhở tại hạ một câu.

Tống Thanh Thư khi đó Lạc Băng nói,

- Tuy rằng không hiểu được người nào tặng lễ cho ngươi, thế nhưng hai thùng hoa quả này khi đưa đến Dịch Phương quán, trên đường không biết kinh qua bao nhiêu tay người, tốt nhất là cẩn thận mới là tốt.

Tống Thanh Thư lúc này mới tỉnh táo, sau đó tìm người dắt tới một con ngựa, đem trái táo đút cho ngựa ăn, rất nhanh, ngựa liền trúng độc thân vong.

- Vậy tại sao ngươi lại tin tưởng không phải là chính ta hạ độc?

Hạ Thanh Thanh ánh mắt sáng quắc nhìn hắn.

Tống Thanh Thư ngẩng đầu lên cùng với nàng đối diện:

- Viên phu nhân tuy rằng nhẫn tâm rời bỏ tại hạ mà đi, có điều không đến mức phải hại tại hạ.

Hạ Thanh Thanh trong lòng mềm nhũn, đang muốn nói cho hắn biết chân tướng của chuyện mình, thì lúc này bên cạnh truyền đến một tiếng ho nhẹ, quay đầu nhìn, thì thấy Chu A Cửu đang nhìn hai người.

- Tuy rằng ta không muốn quấy nhiễu các ngươi, thế nhưng bây giờ thân đang trong hiểm địa, trước hết chúng ta phải là rời ra khỏi Vương phủ rồi hãy nói..

- A Cửu tỷ, đã lâu không gặp….

Nhìn thấy Chu A Cửu, nhớ lại cảnh tượng ngày xưa hai người tranh giành Vương Thừa Chí lại hiện lên, đáng tiếc hôm nay cảnh còn người mất, Hạ Thanh Thanh thở dài một hơi.

- Đã lâu không gặp….

Chu A Cửu cũng đồng dạng trầm mặc.

Nhìn hai mỹ nhân uyển chuyển đứng trước mặt, dung nhan hoà lẫn với nhau, một sáng rực rỡ, một thanh lệ vô cùng, nhưng trong tim thì cùng nhớ đến một nam nhân khác, Tống Thanh Thư trong lòng có cảm giác vô cùng khó chịu, mở miệng nói:

- Các người mau tẩu thoát đi.

Hạ Thanh Thanh vốn đã có lay động, nhưng vừa nhìn thấy Chu A Cửu, làm cho nàng nhớ lại Viên Thừa Chí rất rỏ ràng, niềm tin báo thù trở nên càng kiên định hơn, nghe Tống Thanh Thư nói, lắc đầu:

- Ta sẽ không đi…

- Thanh Thanh, ta biết muội muốn vì Viên đại ca báo thù, nhưng chúng ta có thể cùng nhau nghĩ biện pháp, bộ muội nhất định cứ phải dùng cách ngọc tan đá nát này sao? Viên đại ca trên trời có linh, chắc chắn cũng không muốn muội làm cách như vậy.

Chu A Cửu khuyên nhủ.

- Những đạo lý này muội đều biết, tỷ không cần tiếp tục khuyên,

Hạ Thanh Thanh dừng một chút,

- Còn việc báo thù, tỷ là tỷ, muội là muội, chỉ một mình muội cũng có thể báo thù được cho Viên đại ca.

Ngày trước, khi Hạ Thanh Thanh biết được Chu A Cửu cũng đã từng có ân ái gần gủi xác thịt với Viên Thừa Chí nên vô cùng ghen ghét, tuy rằng bây giờ vật đổi sao dời, Hạ Thanh Thanh cũng không còn như một cô nương ngày xưa điêu ngoa tùy hứng, thế nhưng trong lòng nàng vẫn canh cánh trong lòng, trong suy nghĩ của nàng, chỉ nàng mới đúng là thê tử của Viên đại ca, báo thù cho hắn mới là thiên kinh địa nghĩa, nếu như muốn mượn sức lực của Chu A Cửu, Hạ Thanh Thanh trong lòng không bao giờ muốn.

- Các ngươi cho rằng Bảo thân vương phủ là nơi nào? Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?

Một tiếng hừ lạnh qua đi, một đám quan binh từ ngoài cổng vọt vào đông như cá, chính giữa đứng một người chính là Bảo thân vương Hoằng Lịch, thì ra lúc Tống Thanh Thư điểm huyệt giấu nha hoàn ở phía sau hòn giả thì bị người phát hiện, Hoằng Lịch nghe được tin liền mang người đến.

- Hóa ra là Vương gia, hạ quan đến nhà viếng thăm, trong lúc vô tình lại lạc đến nơi này, mong rằng Vương gia thứ tội.

Tống Thanh Thư chắp tay thi lễ, nhưng trong lòng suy nghĩ, bây giờ xem ra chỉ còn cách đối mặt chứ hết cách rồi.

- Tống đại nhân, được lắm …được lắm…đến nhà thăm hỏi, lại tìm đến nơi ở của Trắc phúc tấn của bản vương..

Hoằng Lịch lạnh cười lạnh nói.

Tống Thanh Thư biết mình không còn gì để nói, bề ngoài đúng là mình đang đuối lý, nên biết lúc này nhiều lời vô ích, hắn quay đầu lại nhìn Chu A Cửu,

- Đánh giặc phải bắt vua trước….

Nói xong thân hình liền như sương khói biến mất, hướng về Hoằng Lịch phóng tới.

Chu A Cửu cũng vận lên Thần Hành Bách Biến, phối hợp công tới.

Tống Thanh Thư tưởng rằng số đông cao thủ Vương phủ bị mình đánh lừa điều đến đánh với người Thần Long giáo bên kia, Hoằng Lịch sẽ không còn có bao nhiêu cao thủ tại nơi đây. Nào ngờ khi hắn đánh tới, hai bên Hoằng Lịch đột nhiên xuất hiện ra hai tăng nhân áo vàng, trong chớp mắt song phương giao thủ mười mấy chiêu, lại bất phân thắng bại, cuối cùng hai tang nhân hợp lực, một chưởng đánh cho Tống Thanh Thư chấn động quay ngược trở lại.

Chu A Cửu cũng bị một luồng chỉ lực sắc bén bức lùi về sau vài bước, Tống Thanh Thư tiếp tục vọt tới trước che chắn trước mặt Chu A Cửu, nhìn cao thủ xuất ra chỉ lực chính là một nhà sư lông mày ố vàng, trong lòng hơi động:

- Đại sư chẳng lẽ chính Kim cương chỉ Hoàng Mi lão tăng?

- Thiện tai… thiện tai, không ngờ thí chủ lại nhận ra bần tăng.

Hoàng Mi lão tăng gật đầu..

Tống Thanh Thư hơi nhăn mặt, quay đầu nhìn lại hai hòa thượng vừa cùng mình giao thủ, bọn họ võ công thậm chí còn cao hơn Hoàng Mi lão tăng, nghi hoặc hỏi:

- Hai vị đại sư là cao thủ từ đâu đến?

Hai hòa thượng niệm phật hiệu:

- Bần tăng Phủ Điền Thiếu Lâm Thiên Hồng …

- Bần tăng Phủ Điền Thiếu Lâm Thiên Kính bái kiến Tống thí chủ.

Thiên Hồng, Thiên Kính? Tống Thanh Thư thoáng cái không có kịp phản ứng,

- Người của nam Thiếu Lâm tại sao cùng cùng Vương gia Thanh quốc cấu kết cùng một chỗ? Chẳng lẽ các đại sư cũng bị danh lợi thế tục che phủ đôi mắt? Thật không biết các người niệm cái gì Phật…

Tống Thanh Thư cười lạnh nói.

- A di đà phật, vì giải cứu muôn dân trăm họ thiên hạ, thế nhân nếu không hiểu phỉ báng bất quá là cũng chỉ là thoảng qua như mây khói.

Thiên Hồng đại sư nhàn nhạt đáp, Vu Vạn Đình là đệ tử tục gia của nam Thiếu Lâm, bọn họ cũng coi như là sư huynh đệ., xem ra mưu kế của Vu Vạn Đình có cơ hội thành công tương đối lớn, vì khôi phục giang sơn người Hán, Thiên Hồng, Thiên Kính cũng nguyện ý trợ giúp cho Vu Vạn Đình một tay.

Tống Thanh Thư nổi danh từ trận chiến tại Tử Cấm Thành, do đó Vu Vạn Đình kiêng kị võ công của Tống Thanh Thư, khi biết được Tống Thanh Thư làm Khâm sai đại thần đi sứ Thịnh Kinh thành, liền dùng bồ câu đưa tin đến nam Thiếu Lâm, Thiên Hồng, nhận được tin tức, liền dẫn sư đệ Thiên Kính, cùng với Hoàng Mi lão tăng của Đạt Ma viện, một đường ngựa không dừng vó đến đây trợ giúp.

- Văn Tứ huynh thật sự là rất tốt phước nha, Lạc Băng phu nhân đau khổ cầu khẩn tại hạ tới cứu các người, lại không ngờ rằng các người lại cùng địch nhân bắt tay hợp tác, cùng một giuộc.

Tống Thanh Thư cười lạnh nói, nhưng trong lòng thì kinh nghi bất định, chẳng lẽ Lạc Băng cũng có mưu đồ.

- Lạc Băng bây giờ ra sao vậy?

Văn Thái Lai cả giận nói.

- Lạc Băng phu nhân tại nơi ở cũa tại hạ ăn ngủ rất tốt…

Xem ra Lạc Băng tựa hồ không biết rõ tình hình này, cho nên Tống Thanh Thư tình nói mập mờ nói.

- Ta sẽ giết ngươi!

Văn Thái Lai giận không kìm được, đang chuẩn bị phóng người bay tới, nhưng bị Vu Vạn Đình đưa tay ngăn lại.

Vu Vạn Đình mặt tràn đầy hắc tuyến, vốn kế hoạch của lão hoàn hảo, người của Hồng Hoa hội giả vờ bị Hoằng Lịch nhốt trong nhà lao, để cho Lạc Băng đánh động Tống Thanh Thư tới cứu người của Hồng Hoa hội, đến khi Tống Thanh Thư cứu mọi người ra, trong lòng chắc chắn cho rằng bọn họ mang ơn, đương nhiên sẽ không phòng bị, đến thời điểm này Vu Vạn Đình âm thầm liên hợp mời tới những cao thủ nam Thiếu Lâm, thừa cơ ám toán hắn, rất lớn có khả năng có thể nhất kích tất sát, đáng tiếc không ngờ lại bị Dư Ngư Đồng đã nghe được bí mật của mình, tuy rằng đã đánh nát tâm mạch của hắn, nhưng hắn đã đào thoát được, vì thế trong lòng lão lo lắng tin tức đã bị tiết lộ…

Chưa kịp cải biến kế hoạch, lại chợt nghe đến tin Tống Thanh Thư thần không biết, quỷ không hay đã lẻn vào Vương Phủ, đành phải vội vàng chạy tới.

Trần Gia Lạc tiến lên nổi giận nói:

- Tống Thanh Thư, lần trước trong Hoàng Cung ngươi làm hại người Hồng Hoa hội tổn binh hao tướng, sau đó lại dùng thủ đoạn hèn hạ bức hiếp Tứ đương gia, khoản nợ này, hôm nay sẽ tính một lượt với các hạ rồi.

Tống Thanh Thư lạnh lùng nhìn Trần Gia Lạc một cái:

- Hừ…từ trong đáy lòng, tại hạ rất xem thường Hồng Hoa hội của các người, từ lão tổng đà chủ trở xuống, ai cũng dựa vào việc bán đứng nữ nhân để thu hoạch lợi ích cho đại nghiệp của mình.

Nghe lời của Tống Thanh Thư nói, Trần Gia Lạc cũng không có gì, nhưng Vu Vạn Đình cùng Văn Thái Lai đều cảm thấy giống như bị tát vào mặt vậy, lập tức không kìm được cơn giận, liền lao đến.

Người của Hồng Hoa hội thấy hai người triển khai tiến công, cũng xuất thủ theo, Thiên Kính, Thiên Hồng, Hoàng Mi lão tăng cũng đồng thời công tới

Lúc này trong mắt Tống Thanh Thư đã hiện lên vẻ điên cuồng, toàn thân chấn động, thanh kiếm giấu ở đằng sau lưng phóng lên trời, trong miệng quát lạnh lên,

- Ly kiếm thuật!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status