Cao thủ thâu hương (Cải biên)

Chương 250: Nhân sinh chi nhạc


Tiểu Đông hậu lắc lắc đầu, chậm rãi nói:

- Tống Thanh Thư trước vì chuyện này đi cầu tỷ tỷ, thần thiếp vừa lúc đi đến gặp qua hắn, hắn vì không có lá gan để gặp hoàng thượng nên nói với thần thiếp, thần thiếp nghĩ tới nghĩ lui, thấy có câu này muốn nhắc nhở qua hoàng thượng..

- Có lời gì, qúy phi cứ nói đi.

Khang Hi ngạc nhiên nhìn nàng.

- Xin hỏi hoàng thượng, thiên hạ ngày nay, ai có thể làm đối thủ với Hoàng thượng?

Tiểu Đông ánh mắt uyển chuyển, nhìn Khang Hi nói.

Khang Hi cau mày, suy nghĩ một chút nói:

- Nếu nói rằng đối thủ, thì chỉ có Mông Cổ Khả Hãn Thiết Mộc Chân xem như là cái họa bên cạnh, còn lại các nước khác, chỉ có thể kéo dài hơi tàn mà thôi.

- Đúng là như thế, bây giờ Mông Cổ binh nhiều tướng mạnh, hoàng thượng muốn vượt qua Thiết Mộc Chân thì chỉ có cách chiêu tập thiên hạ anh hùng thì mới có thể,

Thấy Khang Hi đăm chiêu, Tiểu Đông hậu tiếp tục nói,

- Tống Thanh Thư thì không tính là cái gì, thế nhưng Vi Tiểu Bảo trước kia lại rất rất then chốt. Hoàng thượng học rộng tài cao, chắc biết cố sự của người Hán chuyện “ Nghìn vàng mua xương ngựa “ chứ..

( Nước Tề đánh nước Yên giết được vua Yên. Người Yên lập thái tử tên là Bình lên làm vua tức là vua Chiêu Vương.

Chiêu Vương lên ngôi, thương dân lo việc nước, cầu người hiền tài. Một hôm, bảo Quách Ngỗi rằng.

- Nước Tề nhân dịp nước ta loạn, sang đánh lấy nước ta. Ta biết rõ rằng nước ta nhỏ, dân ta yếu, thực khó lòng mà báo thù. Song nếu được những người giỏi cùng lo toan việc nước may mà rửa sạch sự sỉ nhục của tiên vương được chăng. Chí nguyện quả nhân như vậy, tiên sinh xem ai là người giỏi để ta cùng lo toan việc nước thì hay.

Ngỗi nói:

- Xưa có ông vua đưa nghìn vàng cho người nội thị đi mua con ngựa chạy nghìn dặm. Đến khi ngựa ấy đã chết, anh ta mua bộ xương ngựa năm trăm nén vàng đem về. Vua thấy thế giận lắm. Anh ta thưa: “Ngựa chết còn quý mà còn mua như vậy huống chi là ngựa sống. Tôi chắc thế nào nay mai người ta cũng đem ngựa hay đến bán cho nhà vua” - Quả nhiên, không đầy một năm, mà người ta đem ngựa hay đến bán đến ba bận… Nay nhà vua muốn được ngựa giỏi, thì trước hãy dùng tôi. Người giỏi hơn tôi thấy thế há có ngại xa mà không lại ư?

Vua Chiêu Vương lập tức dùng Quách Ngỗi. Kính trọng Quách Ngỗi như thầy. Quả nhiên không bao lâu, những người giỏi các nơi tranh nhau sang nước Yên.

Vua Chiêu Vương uỷ thác việc nước cho những người ấy. Sau nước Yên thành một nước cường thịnh thật….)

Khang Hi gật gù,

- Qúy phi cứ tiếp tục….

Tiểu Đông hậu nhoẻn miệng cười, nói:

- Vi Tiểu Bảo tham ô một vạn hai, đúng là tội đáng muôn lần, nhưng bây giờ là lúc hoàng thượng lại đang cần chiêu dụ nhân tài, bởi vậy việc xử lý Vi Tiểu Bảo cũng nên xem lại, ngày trước hoàng thượng trọng dụng hắn đến cỡ nào, kết quả bây giờ người chết như đèn tắt, như vậy đối với nhân sĩ kỳ tài nhìn vào trước mắt tình huống gia quyến Vi Tiểu Bảo bị đày đọa như hiện nay sẽ vô cùng thất vọng, trong lòng bọn họ đứt đoạn chi niệm nương nhờ vào triều đình, đó là cái được không đủ bù đắp cái mất a…

Khang Hi sắc mặt biến ảo không ngừng, một lát sau ôm Tiểu Đông hậu, hài lòng nói:

- Nếu như không có quý phi nhắc nhở, trẫm suýt nữa làm hỏng đại sự. Trẫm vốn định nhân cơ hội dẫn dụ đám phản tặc Thiên Địa Hội xuất đầu lộ diện, một lưới bắt hết, nhưng lâu như vậy, một chút tin tức Thiên Địa Hội lại cũng không có, cũng nhờ quý phi nhắc nhở..

Thấy Khang Hi khen mình, Tiểu Đông hậu trên mặt đỏ ửng, nói rằng:

- Thần Thiếp tất cả chỉ là vì hoàng thượng suy nghĩ, chỉ mong hoàng thượng có thể giống như Lý Thế Dân vậy, trở thành một hoàng đế tài ba vĩ đại của Đại Thanh ta..

Câu nói này vừa vặn rất đúng ý của Khang Hi, nên hoàng thượng cười ha ha ôm chặt lấy Tiểu Đông hậu:

- Bây giờ tỷ tỷ của quý phi đang làm hoàng hậu, thì quý phi cũng không tốt cùng hoàng hậu tranh giành, chờ ngày sau khi thời cơ thuận tiện, trẫm sẽ lại phong cho quý phi cũng cùng làm hoàng hậu cũng không có quan hệ gì.

Tiểu Đông hậu còn chưa có kịp trả lời, thì đã bị Khang Hi thật chặc ôm lấy, hai bàn tay của Khang Hi tại trên thân thể mềm mại Tiểu Đông hậu sờ loạn, một bên tìm kiếm đôi môi Tiểu Đông hậu hôn lên.

Tiểu Đông hậu cũng phóng túng thở hào hển, hai tay vây quanh lấy lưng của Khang Hi, nàng ngẩng đầu lên hé mở đôi môi đỏ mọng không ngừng mút vào đầu lưỡi của Khang Hi duỗi tới, bàn tay của Khang Hi nắn bóp lên đôi bầu vú đầy đặn của Tiểu Đông hậu, rồi liền một bàn tay tuột xuống, đặt tại giữa hai chân Tiểu Đông hậu trên cái âm hộ phình to, tìm kiếm đến âm hạch của nàng.

Tiểu Đông hậu trong miệng rầm rì rên rỉ, hai đùi hởi hở ra để cho bàn tay của Khang Hi có thể dễ dàng hoạt động trên cái khe hở âm hộ của mình, hai người dây dưa trong chốc lát, Tiểu Đông hậu đã rõ ràng cảm giác được cửa miệng âm đ*o núc ních đã ẩm ướt được rồi, Khang Hi buông ra Tiểu Đông hậu, dưới những ánh đèn nến sáng ngời quan sát gương mặt xinh đẹp Tiểu Đông hậu với dáng người đường cong lả lướt.

Tiểu Đông hậu thấy được dương v*t của Khang Hi thô sáp đỉnh lên gò mu của mình, bàn tay Tiểu Đông hậu đưa tới, vuốt ve lấy dương v*t đã cương cứng, ngón tay cái hòa cùng ngón trỏ nắm lấy dương v*t, ngón tay nhu nhu tại trên mặt đầu mã nhãn dương v*t qua lại vân vê lấy.

…………………………………………………………………………………………….

Tiểu Đông hậu nằm ngữa trên giường, mái tóc dài đen nhánh buông xõa hai cánh tay ngọc hướng hai bên duỗi ra, hai bắp đùi thon dài co lại đầu gối hướng hai bên giang rộng ra, cái mông tròn trịa nhếch lên trên cái gối kê mông làm cho đường cong hiện ra thật mê người, Khang Hi lột sạch y phục, tay cầm lấy dương v*t cứng rắn, đến giữa háng của Tiểu Đông hậu, bàn tay kéo lấy cái mông Tiểu Đông hậu nhếch thêm lên,

Khang Hi quỳ ghé vào giữa hai chân Tiểu Đông hậu, dương v*t thô sáp đã thọt vào trong âm đ*o Tiểu Đông hậu, nàng nằm lỳ ở trên giường, cái mông hẩy lên lấy, hai bộ phân sinh dục đã quấn lấy dựa vào cùng một chỗ, bên dưới âm hộ của Tiểu Đông hậu đã ẩm ướt một mảnh dịch nhờn, âm hạch phấn hồng sung huyết nhô đầu càng lộ ra mềm mại ướt át, Khang Hi tăng nhanh tốc độ dương v*t, từ trong âm đ*o Tiểu Đông hậu liền truyền ra tiếng vang chất lỏng dâm mỹ “ xọc..xọc..”

…………………………………………………………………………………………..

Một lúc sau tiếng rên Tiểu Đông hậu cũng cơ hồ biến thành hồ ngôn loạn ngữ;

- Thần thiếp.. không chịu nổi...a…a….mạnh lên…giết thần thiếp đi..a…

Nghe tiếng rên của Tiểu Đông hậu, cảm thụ được bên trong âm đ*o Tiểu Đông hậu trơn trợt dịch nhờn trào ra mỗi lúc mỗi nhiều, Khang Hi chạy nhanh nước rút đâm vào rút ra trong âm đ*o nàng, hai bàn tay dùng sức nắm lấy hai bầu vú của nàng vừa bóp vừa nhéo mạnh, hai chân Tiểu Đông hậu không ngừng căng cứng, sâu trong âm đ*o cũng là không ngừng co rút run rẩy, dương v*t Khang Hi đã lập tức sắp thành núi lửa bạo phát, Khang Hi thở hồng hộc, mãnh liệt cuồng loạn tiến lên dương v*t, cổ tử cung Tiểu Đông hậu đã muốn khép mở trào ra âm tinh, nàng nằm bên dưới không ngừng thở hổn hển, lổ âm đ*o bị dương v*t vào ra nở thành một hình tròn, hai mép nhỏ sung huyết sưng lên màu hồng đậm, cái mông nẩy nở trắng noãn chợt rung động…

- -Hoàng thượng đã ra rồi?

Tiểu Đông hậu nhẹ giọng tiếc nuối hỏi.

………………………………………………………………………………

Lại nói Tống Thanh Thư trở lại phủ của mình, vừa vặn gặp Điền phu nhân, xuất phát từ nội tâm thở dài nói:

- Nhiều ngày không gặp, tẩu tử hình như gầy hơn trước..

Điền phu nhân mặt có chút ửng đỏ, giọng nói như có dấm chua:

- Nghe lời đồn Tống công tử cả ngày lưu luyến thiếu phu nhân Song Nhi tại Giáo Phường Ty, làm gì mà còn để ý quản đến chúng ta ngoài này.

Tống Thanh Thư nghe vậy sững người lại, rất nhanh phản ứng, hỏi:

- Tẩu tử đang ghen sao?

Điền phu nhân cả người mơ hồ run lên, ánh mắt lặng lẽ ngắm nhìn quanh, cắn môi nói:

- Mong rằng Tống công tử tự trọng, những lời này nếu để cho hạ nhân nghe qua, khó tránh khỏi nói bậy..

- Yên tâm đi…tiểu đệ tự có chừng mực, tiểu đệ cũng không muốn mất bị mất đi thiên kiều bách mị như Điền phu nhân đây.

Thấy Điền phu nhân thay đổi sắc mặt, hắn vội vã nói sang chuyện khác,

- Bây giờ sức khỏe Điền huynh ra sao rồi.

Điền phu nhân trên mặt sầu khổ nói:

- Trải qua khoảng thời gian uống thuốc này, thương thế Quy Nông đã ít nhiều hồi phục, chỉ có điều… cái kia không thể …

Nói tới đây đột nhiên Điền phu nhân ý thức được cái gì, lập tức ngừng lại không nói nữa, vẻ mặt đặc biệt xấu hổ.

Tống Thanh Thư mỉm cười, tiến đến bên tai nàng nói:

- Phu nhân đừng lo nghĩ đến chuyện này, Điền huynh không thể được về chuyện kia, tiểu đệ sẽ vì hắn mà tân sức khuyển mã chi lao, hầu hạ cho Điền phu nhân giải tỏa nỗi khổ tâm trong lòng,

Nói xong Tống Thanh Thư đột nhiên ôm nàng phóng về phía gian phòng của mình.

Một tay hắn lại đem Điền phu nhân ôm vào trong ngực, hôn lên gương mặt nàng. tay kia lớn mật hơn tiến vào bên trong y phục nàng. Điền phu nhân đột nhiên bị tập kích chấn động, còn chưa kịp đẩy hắn ra trách mắng, thì đầu lưỡi Tống Thanh Thư đã hôn lên môi nàng, hơn nữa càng hôn càng cuồng nhiệt, Điền phu nhân cảm thấy đầu óc trống rỗng, cái gì cũng quên sạch, chỉ mặc cho hắn khinh bạc.

Điền phu nhân lúc bắt đầu còn có chút phản kháng, bất qua chỉ được một hồi, liền phát ra tiếng rên rầm rì, đầu lưỡi của nàng nhiệt tình mút lấy lưỡi của hắn đáp lại nàng cảm thấy toàn thân nóng lên, thân thể càng ngày càng hưởng ứng, bên dưới hạ thể, sâu trong âm đ*o của nàng như có một đốm lửa, rất cấp thiết cần được bộc phát.

Tống Thanh Thư lột dần y phục của Điền phu nhân ra, hai bầu vú của nàng đã nhảy ra bên ngoài kiêu hãnh nhếch lên, Tống Thanh Thư một tay chụp lấy vừa ấn, xoa, nhéo, làm cho hai bầu vú biến ra đủ các loại hình dạng, rất nhanh đã làm cho hai đầu núm vú săn cứng dựng lên.

Điền phu nhân cảm giác toàn thân như là phún hoả, cơn động dục đã đạt tới độ cao mới, Tống Thanh Thư ngẩng đầu lên, cỡi y phục mình quăng ra bên cạnh giường, sau đó banh hai đùi nàng rộng ra, chính mình áp tới đè trên người nàng.

Hắn hôn lên bầu vú, một tay chậm rãi tiến xuống âm hộ của nàng, Điền phu nhân trong cơn mê man xuất hiện một ít thanh tỉnh, kêu lên:

- Không được, không được, Quy Nông còn thức..

Tống Thanh Thư mỉm cười nói:

- Tẩu tử yên tâm, tiểu đệ sẽ làm rất nhẹ nhàng..

Vừa nói Tống Thanh Thư vừa cúi đầu xuống, đem đôi chân trắng kia phân khai ra, sau đó đưa miệng tiến tới, hôn lên thảm lông đen gò mu của nàng, Điền phu nhân cảm thấy linh hồn như muốn bay ra, hắn vừa mới liếm trên khe nứt âm hộ trong chốc lát, liền đẩy hai chân Điền phu nhân nhấc cao lên, để Điền phu nhân tự mình ôm lấy chân, để nguyên cái âm hộ lộ rõ ra, còn hắn thì ôm lấy cặp mông tròn trịa của nàng, tiếp tục bú liếm trên cái âm hộ, tiếng rên “ hừ..hừ..” của Điền phu nhân vang lên theo chuyển động đầu lưỡi của hắn, khiến cho kẻ khác nghe được cũng phải mất hồn.

……………………………………………………………………………………….

Rất nhanh Điền phu nhân thở hổn hển khẽ nói:

- Tống công tử… mau cho vào đi, ta vắng mặt lâu Quy Nông sẽ đi tìm…

Tống Thanh Thư đúng như lời đã nói với Điền phu nhân sẽ đau, hắn cầm lấy dương v*t đâm vào âm đ*o của nàng mà không dùng sức, chỉ là hơi kéo nhẹ đâm vào chầm chậm lấy, kỳ thật hắn thừa hiểu, động tác nhẹ nhàng chậm rãi như vậy làm sao có thể thỏa mãn dục hỏa quấn thân của Điền phu nhân.

Đúng vậy chốc sau, Điền phu nhân cảm giác trong âm đ*o mình càng lúc càng như bị gãi ngứa, dương v*t đẩy đưa tại trong âm đ*o đút vào, không thể mang đến cho nàng từng đợt khoái cảm, trái lại mỗi lúc dương v*t rút ra thì nàng càng ngứa nhột lợi hại hơn, từng đợt kỳ ngứa toàn tâm, nàng hiện tại nhu cầu cấp bách Tống Thanh Thư dùng sức nặng nề mà đút dương v*t vào để giải ngứa cho cái âm đ*o.

Tuy nói trong nội tâm và cái âm đ*o bức thiết cần, nhưng xuất phát từ ngượng ngùng, cho nên xấu hổ không dám mở miệng yêu cầu với Tống Thanh Thư, nàng đành lay động cái mông tuyết trắng đẫy đà mông ngọc, qua mượn nhờ cái mông lay động, để cho bên trong âm đ*o có thể ma sát thêm với cây dương v*t của hắn gãi ngứa.

Ai ngờ bởi vì Tống Thanh Thư không dùng lực, nàng dù lay động cái mông thịt của mình như thế nào đi nữa thì cũng tựa như chồn chuồn lướt nước, mỗi khi hạ cái mông xuống, tại sâu trong âm đ*o chà nhẹ xuống, chẳng những không giảm ngứa trái lại nhột ngứa càng lắm hơn, từ cổ tử cung thoáng cái như ngàn côn trùng cắn lấy vô cùng khó chịu, đôi lông mày cũng bởi vì chịu không được mà nhíu lại, đôi môi mím chặt, thon thon hai tay ngọc tại trên giường gấp đến độ nắm, bắt loạn vò loạn tấm ga giường…

Tống Thanh Thư thấy Điền phu nhân đã lên cơn động dục tột đỉnh rồi, nên hắn đình chỉ đút dương v*t vào, làm như ân cần hỏi:

- Tẩu tử, tiểu đệ làm nhẹ như vậy được chưa, có cần nhẹ hơn không?

Điền phu nhân khuôn mặt đỏ bừng nói:

- Không... không phải...là sao?

Điền phu nhân lúng túng nhìn Tống Thanh Thư nói:

- Là... là...

Tống Thanh Thư thúc giục:

- Là cái gì? Tẩu tử nói mau đi..

Bên dưới cái âm đ*o đang cần gãi ngứa, khiến cho Điền phu nhân bất chấp nhiều nữa, nàng cố lấy dũng khí, đè xuống chế trụ trong lòng xấu hổ, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi bay nói khẽ:

- Không phải là nhẹ….mà là…muốn dùng lực đút vào …

Nói xong hết lời ấy, khuôn mặt xinh đẹp trong suốt như trứng ngỗng kiều diễm ướt át, mị nhãn liền đóng chặt không dám nhìn nữa.

Tống Thanh Thư nhịn nãy giờ, dương v*t cũng tê dại ngứa ngáy khó chịu vô cùng, hắn đã sớm muốn dùng lực đút vào, chẳng qua là muốn khêu gợi dục vọng trong lòng Điền phu nhân đến mức cao nhất mà thôi.

Bây giờ nghe Điền phu nhân vừa nói như vậy, hắn lập tức không hề cố kỵ dùng dương v*t mạnh mẽ đâm tới bên trong đường hang âm đ*o ấm áp non mềm trơn ướt của nàng, tả xung hữu đột ra sức đút vào.

Điền phu nhân giò thì cảm nhân được dương v*t toàn sức cắm tới, mang đến cho nàng từng cỗ phiêu phiêu dục tiên khoái cảm, nhất là cái nấm qui đầu dương v*t vờn quanh bốn phía cạo mài trên vách thành âm đ*o, khoái cảm như như sóng biển bài sơn đảo hải dũng mãnh xông đến trái tim, xông lên đỉnh đầu, rồi lan khắp toàn thân.

Điền phu nhân sảng khoái, hai chân hướng lên giơ cao, cái miệng anh đào nhỏ nhắn mở ra thỏa mãn.

- Um..a…a…

Tống Thanh Thư cũng cảm giác bên trong cái âm đ*o mất hồn kia mềm mại, ấm áp, ma sát dương v*t và quy đầu hắn làm sảng khoái không thôi, đầy cõi lòng sung sướng, hắn như ý càng thêm dùng sức co lại hung mãnh chọc vào.

Được bên dưới dương v*t Tống Thanh Thư liên tục đút chạm đến cổ tử cung, Điền phu nhân rơi vào cảnh đẹp, cơn sướng thay nhau nổi lên, cái mông nở nang lay động như nhánh liễu phất phô trong gió, liên tiếp nhếch lên đón hùa dương v*t Tống Thanh Thư đâm xuống, đôi chân trắng lắc lư hoạt động lấy, khuôn mặt thiên kiều bá mị kiều diễm như hoa, giữa lông mày như sóng vỗ ẩn hiện, đôi môi hé mở, thở gấp thở phóng đãng rên rỉ lấy:

- Tống công tử..... chọc vào thật tốt... ta... ta sướng chết rồi... a.. chính là như vậy... mạnh... nhanh...

…………………………………………………………………………………….

- Á….a……

Đột nhiên Điền phu nhân ngọt ngào yêu kiều cao giọng rên lên, hai tay nhu nhuận và đôi chân trắng muốt, thoáng như vòi bạch tuộc, giữ chặt dây dưa lấy cùng Tống Thanh Thư, hoa tâm một hồi cấp tốc co rút lại, một cỗ lửa nóng âm tinh sủi bọt từ cổ tử cung bắn thẳng ra, Điền phu nhân thoải mái tiết thân, Tống Thanh Thư thì đút dương v*t vào càng thêm lâu dài, hắn cũng không có theo cùng Điền phu nhân một chỗ đến cơn cực khoái, dương v*t vẫn còn cứng rắn như sắt, thập phần hưng phấn đút vào.

Thể xác và tinh thần đều sướng khoái, Điền phu nhân giây khắc này mị nhãn khẽ nhếch, khuôn mặt hàm xuân, bên dưới cái âm hộ giàn giụa dịch nhờn, tứ chi mệt mỏi xụi lơ trên giường, tùy ý Tống Thanh Thư cắm vào rút ra cắm vào

. Tống Thanh Thư hơi thở dồn dập đút vào cũng không bao lâu, tinh dịch đậm đặc, rốt cuộc khống chế không nổi, một cỗ nhiệt tinh như nham thạch nóng chảy bộc phát, mãnh liệt phún ra, làm dịu đi cổ tử cung Điền phu nhân, trong lúc nhất thời âm dương giao thái điều hòa.

Hai bộ phận sinh dục một mực siết chặt lại với nhau không có khe hở, tựa như đôi lang gaio cấu dính lẹo vào nhau….thẳng cho tới khi không còn động đậy được nữa thì mới đình chỉ lại.

……………………………………………………………………………………….

Sau khi thu dọn lại y phục, Điền phu nhân vội vả rời khỏi gian phòng của Tống Thanh Thư, khuôn mặt của nàng lúc trắng lúc đỏ, hiển nhiên trong lòng tâm tư bất định, tuy rằng nàng cực kỳ tức giận hắn, thế nhưng không có chứa chấp một chút thù hận nào, Điền phu nhân không khỏi một trận mờ mịt.

………………………………………………………………………………………….

Lúc này Tống Thanh Thư nhắm mắt ngồi khoanh chân, điều hòa chân khí trong cơ thể, trải qua được Song Nhi và Điền phu nhân có phong phú thuần âm chi khí thoải mái, Tống Thanh Thư cảm giác chân khí của mình khôi phục lại không ít, không khỏi âm thầm tặc lưỡi, đồng thời trong lòng bay lên nghi hoặc: " Hoan Hỉ Thiện pháp tăng nhanh công lực như vậy, lại thụ hưởng hương diễm cực kỳ, vì sao các bậc tiền bối đều rơi vào kết cục là cái chết thê thảm?...”

Trăm qua mấy trăm năm, phương pháp tu luyện Hoan Hỉ Thiện Pháp, qua thật là kinh tài tuyệt diễm, nhưng cuối cùng kết cuộc ai cũng thảm đạm, hẳn là phải có nguyên nhân khác.

……………………………………………………………………………………………….

Sáng sớm ngày hôm sau, Tống Thanh Thư được Khang Hi triệu hồi, hắn vội vàng đi tới Ngự thư phòng, nhìn thấy hắn khuôn mặt của Khang Hi không hề có cảm xúc, nhàn nhạt hỏi:

- Đối với việc liên quan đến quả phụ nhà Vi Tiểu Bảo, quyết định của trẫm Tống ái khanh có gì dị nghị không?

Tống Thanh Thư ngẩn ngơ, rất nhanh hiểu ra, có thể là tối hôm qua Tiểu Đông hậu đã phát huy tác dụng, không ngờ nàng mặt ngoài nhìn có vẻ thiện lương, lại có biện pháp thuyết phục được Khang Hi... Vội vã đè xuống trong lòng mừng thầm, hắn bình thản nói:

- Hoàng thượng làm như vậy, tất nhiên là có đạo lý của hoàng thượng, hạ thần chỉ là tuân mệnh mà làm thôi.

Khang Hi nghe vậy cười ha ha, vừa uống trà vừa liếc nhìn hắn một chút:

- Thật không? Trẫm nghe nói Tống ái khanh vì quả phụ nhà Vi Tiểu Bảo, cùng Đông Ngạc Luân Đại xung đột không tách rời ra a.

Tống Thanh Thư nghiêm nghị nói rằng:

- Bẩm…hạ thần tuân thủ theo chỉ lệnh hoàng thượng là một chuyện, còn việc tận lực bảo toàn gia quyến của bằng hữu là một chuyện khác, nên cũng không gọi là xung đột...

Hắn còn chưa nói hết, Khang Hi vỗ tay cười nói:

- Vi Tiểu Bảo có được người huynh đệ tốt như thế, hắn có chết cũng không hối tiếc. Trẫm trước sở dĩ trước kia chỉ lệnh, đó là do muốn dẫn dụ phản tặc Thiên Địa Hội xuất hiện ra mặt, nhưng lâu như vậy, bọn họ cũng không có động tịnh gì. Hừ, cái gì mà bọn chúng thường nói lấy việc nghĩa làm đầu, trẫm xem ra đó chỉ là một đám hèn nhát rất sợ chết …

Tống Thanh Thư thầm nghĩ may là mình nói với Song Nhi lặng lẽ phái người thông báo người Thiên Địa Hội, để bọn họ án binh bất động...

Khang Hi trầm ngâm chốc lát, tiếp tục nói,

- Vi Tiểu Bảo ngày xưa có công lớn với triều đình, trẫm không thể để cho hắn chết không nhắm mắt. Tống ái khanh, vốn là trẫm có thể hạ lệnh khôi phục lại chức tước ngày trước cho Vi Tiểu Bảo, chỉ là nể tình ngươi cho tới nay nghĩa tình tuyệt đối với hắn, nên muốn tác thành cho ngươi về chuyện trung nghĩa này.

Tống Thanh Thư nghe được âm u không hiểu gì như rơi vào trong sương mù, Khang Hi nói tiếp,

- Như thế này đi, chờ đến lúc lâm triều, ngươi dâng thư tấu xin trẫm một lần nữa cân nhắc đến việc gia quyến của Vi Tiểu Bảo, trẫm sẽ giả như là nể mặt mũi của ngươi, đặc xá phục hồi cho Vi Tiểu Bảo cùng với gia quyến của hắn, được chưa?

Tống Thanh Thư vừa nghe qua, cố dằn lại trong lòng trong lòng vui mừng, liền vội vàng nói:

- Hoàng thượng anh minh!

Nhưng trong lòng âm thầm tính toán, Khang Hi làm gì mà tốt bụng như vậy?

Tuy rằng hắn không thiếu thông minh tài trí, nhưng kinh nghiệm đấu tranh trong triều đình vẫn còn khiếm khuyết, đương nhiên sẽ nhìn không ra Khang Hi muốn biểu hiện thông qua việc này hướng về anh hùng thiên hạ, là mình lòng dạ rộng lượng bao dung, thuận tiện còn mua được lòng của Tống Thanh Thư, nếu như là đại thần bình thường trong triều, có được lễ ngộ như thế này, chắc là sẽ cảm động đến rơi nước mắt, trong tâm trí thề trung thành tuyệt đối, nhưng Khang Hi lại nào có biết hoài bão Tống Thanh Thư, tất cả những thứ mua chuộc lòng người như thế này đối với hắn cũng như nước chảy hoa trôi..

Lấy thân phận Tống Thanh Thư hiên giờ, tuy rằng thực quyền không nhỏ, nhưng trên danh nghĩa kỳ thực còn chưa đủ tư cách để tham gia lâm triều, có điều hắn được Khang Hi đặc cách cho phép, nên có một vị trí đến tham dự.

………………………………………………………………………………………..

Lâm triều không bao lâu, Tống Thanh Thư liền dựa theo ước định với Khang Hi dâng lên tấu chương, Đông gia còn chưa kịp phản ứng, Khang Hi đã hiểu ngầm gật đầu rồi.

Trong triều không phải tất cả mọi người ai cũng không có nhân tình, chỉ có điều lúc trước Đông gia làm loạn, thái độ của Khang Hi ám muội rõ ràng cố ý dung túng, bây giờ thoáng nhìn thấy hoàng thượng biểu lộ thái độ, Vi Tiểu Bảo ngày xưa cũng từng có một đám bằng hữu tốt như Khang thân vương Kiệt Thư, Thượng Thư Sách Ngạch Đồ, Nạp Lan Minh Châu, bọn họ liền dồn dập tỏ ý đồng thuận với tấu chương của Tống Thanh Thư, Đông gia nhìn thấy chiều gió đã xoay không đúng, thêm vào gần đây ít nhiều cũng hả giận rồi, nên cũng hùa theo tỏ thái độ xin Khang Hi khai ân.

Khang Hi lúc này mới thuận gió đẩy thuyền, đặc xá gia quyến Vi Tiểu Bảo miễn khỏi tội danh…

Lâm triều qua đi, đám bằng hữu ngày xưa của Vi Tiểu Bảo thấy Tống Thanh Thư đang có thế nên bắt quàng làm họ, tán thưởng nghĩa cử của hắn. Tống Thanh Thư mặt ngoài ứng phó, trong lòng cũng có chút há hốc mồm kinh ngạc, thời gian vừa rồi lan truyền tiếng xấu của hắn khắp nơi trong kinh thành là lưu luyến quả phụ của bằng hữu là Vi Tiểu Bảo, giờ đã biến thành hình tượng vì là giải cứu gia quyến của Vi Tiểu Bảo mà không sợ thế lực cường quyền, trong giây lát hắn liền hiểu ra, chuyện đúng sai cũng không phải là then chốt, tất cả vẫn là dựa vào thái độ của Khang Hi mà thôi...

Tống Thanh Thư gánh vác chức trách thủ vệ hoàng cung, sau khi cáo biệt Khang Thân Vương, Sách Ngạch Đồ không bao lâu, đi loanh hoanh bên trong trong kiểm tra, lúc đến Ngự hoa viên thì gặp phải Tiểu Đông hậu

Tiểu Đông hậu cùng tỷ tỷ nàng thực sự quá giống nhau từ mông đến ngực lẫn cả dáng dấp, có điều nếu biết quan sát thì sẽ nhận biết, Đông hậu là chi mẫu cai quản hậu cung nên khuôn mặt lúc nào cũng duy trì uy nghiêm. Tiểu Đông hậu thì không như thế, nàng tuy rằng cũng có khí chất cao quí nghiêm trang, nhưng trong lúc vô tình vẫn toát ra vẻ mặt thiện lương pha chút hồn nhiên của tuổi trẻ.

- Phó tổng quản ngự tiền thị vệ Tống Thanh Thư, gặp quý phi nương nương.

Tống Thanh Thư thi lễ.

- Tống đại nhân miễn lễ.

Tiểu Đông hậu vẫy tay, hơi gấp gáp nói.

Bởi vì bốn phía khắp nơi là cung nữ thái giám, Tống Thanh Thư cũng không tiện cùng nàng nói nhiều, hắn lẳng lặng đứng im chờ một bên, đợi đến lúc nàng đi thoáng qua thì Tống Thanh Thư mới truyền âm nhập mật nói:

- Cảm tạ nương nương…

Tiểu Đông hậu cũng không nghĩ tới hắn lớn mật như thế, thân thể mềm mại chợt run lên, nhưng rất nhanh che giấu, hơi gật đầu, thản nhiên đi tới.

…………………………………………………………………………………………….

Làm Tống Thanh Thư đến Giáo Phường Ty tuyên đọc chiếu chỉ, Đào Hồng, Liễu Lục vui mừng nhảy lên, trực tiếp ôm chặt lấy Tống Thanh Thư mà không tị hiềm gì cả, Tống Thanh Thư mấy ngày vất vả liên tiếp làm tất cả trong khả năng của mình, ở trong mắt các nàng một lời hai ý nghĩa nói rằng:

- Trước đây chúng nô tỳ cảm thấy trên đời này nam nhân có bản lĩnh nhất chính là Vi Tước Gia, không ngờ hôm nay Tống đại nhân cũng có bản lĩnh chẳng thua kém gì….thiếu phu nhân, có thấy đúng không vậy?

Song Nhi trong lòng lại vừa bực mình vừa buồn cười, không biết Tống Thanh Thư cho hai nha đầu này ăn cái gì, lúc nào mà có cơ hội đều liền tác hợp hai người bọn họ, nàng tuy phương tâm ám hứa, thân thể cũng đã cho Tống Thanh Thư, nhưng dù sao vẫn còn thân phận của một vị vong nhân, đương nhiên không dám để cho hai nha hoàn kia biết tất cả, nên trợn mắt nhìn, biểu đạt bất mãn trong lòng.

Tống Thanh Thư cũng đang nghĩ thầm.

"Chính mình cũng thật là điên khùng a, một nữ nhân mang theo một đống phiền phức như vậy mà cũng dám chạm vào.

Nhưng khi nhìn vóc dáng của Song Nhi, Tống Thanh Thư lại thầm nghĩ:

“Nêú cho mình một cơ hội tính toán lại từ đầu, thì mình cũng vẫn sẽ việc nghĩa chẳng từ nan, đem nàng đẩy ngã, nam nhi trên đời, nếu là ngay cả nữ nhân mà mình yêu thích mà không leo lên người được, thì dù mang danh anh hùng có sống sót trên đời cũng đâu có ý nghĩa gì?

……………………………………………………………………………………………

- Song Nhi muội, các người đã về rồi sao?

Mới vừa quay trở lại Tử Tước phủ, Tống Thanh Thư liền nghe được một mùi hương nhàn nhạt đến gần, thì ra là tiếng nói của Phương Di vang lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status