Cao thủ thâu hương (Cải biên)

Chương 311: Áp chế quận chúa


- Ngươi….

Triệu Mẫn mắt hạnh trợn lên, nhịn không được lại phun ra một ngụm máu tươi, thở dốc giọng căm hận nói,

- Ngươi tự soi mặt vào trong nước mà xem lại bản thân mình đi..

- Tại hạ cảm giác so với Trương Vô Kỵ vẫn là soái ca hơn một chút đấy.

Tống Thanh Thư cười nói ra.

Triệu Mẫn hừ, nghiêng đầu, bất luận Tống Thanh Thư dùng mọi cách khiêu khích, một mực mím môi không để ý đến hắn nữa.

Thấy Triệu Mẫn không phản ứng, Tống Thanh Thư cũng hiểu được không nên làm quá đáng, đành phải nói:

- Quận chúa cũng không muốn biết tại hạ sẽ dùng phương pháp như thế nào để cứu quận chúa sao?

Nghe được Tống Thanh Thư hỏi, Triệu Mẫn tuy rằng vẫn thờ ơ, nhưng lông mi hơi run rẩy, trong nội tâm của nàng không có bình tĩnh như vẻ ngoài vậy.

- Kỳ thật tại hạ muốn cứu quận chú nói khó cũng không khó, nói dễ cũng không dễ..

Tống Thanh Thư thở dài.

- Nói năng lộn xộn cái gì vậy..

Triệu Mẫn bị Tống Thanh Thư giải thích theo kiểu như vậy, không kiên nhẫn nói.

- Bởi vì nếu như dùng phương pháp của tại hạ cứu ngươi, nhất định phải cởi hết y phục của quận chúa.

Tống Thanh Thư không có đề cập đến Hoan Hỉ Thiền Pháp, mà chỉ dùng loại lập lờ nước đôi nói, dù sao Triệu Mẫn cùng hắn là địch thì không hẳn, là bạn cũng không phải, Tống Thanh Thư không muốn lý giải cho nàng biết, bằng không thì cho dù hắn mưu trí đến đâu, cả đời cũng sẽ mang lấy tiếng xấu dâm tặc.

- Hừ!

Triệu Mẫn nổi giận mắng,

- Ta dù cho có bỏ mạng cũng sẽ không nhờ ngươi cứu..

Tống Thanh Thư bất đắc dĩ nhún vai:

- Tại hạ đã nói trước là quận chúa sẽ không nguyện ý mà. Huống chi muốn cứu quận chúa thì tại hạ cũng hao tổn rất lớn công lực, trong khi tại hạ và quận chúa thì không thân cũng chẳng quen, cho nên dù cho quận chúa thật sự có cởi y phục ra cầu tại hạ cứu giúp, cũng chưa chưa hẳn là tại hạ chịu ra tay đâu.

Triệu Mẫn giận quá hóa thẹn:

- Ta sẽ cởi y phục ra cầu ngươi?

- Thế sự không có cái gì tuyệt đối cả, chuyện này vẫn chưa biết được a.

Tống Thanh Thư bình tĩnh nói.

- Ngươi cứ nằm mơ giữa ban ngày.. ục ục...

Triệu Mẫn tức giận công tâm, một hồi kịch liệt ho khan, trước mắt choáng váng tối đen, muốn ngã quỵ trên đất.

Tống Thanh Thư vội vàng vịn hai vai của nàng, nhìn xem nàng lúc trước da thịt trắng nõn hồng nhuận phơn phớt, con lúc này da thịt trắng bệch dọa người, hắn vội vàng nắm lấy mạch môn tay của nàng, không kịp thưởng thức dư vị xúc cảm trơn mềm, liền đem chân khí liên tục không ngừng truyền qua đến trong cơ thể của nàng.

…………………………………………………………………………………..

Giữa lúc Triệu Mẫn mơ mơ màng màng thì cảm giác được toàn thân đắm chìm trong một làn khí ấm áp bên trong, chuyển tỉnh lại, phát hiện mình nửa nằm nữa ngồi ở trong ngực Tống Thanh Thư, một tay tay hắn vây quanh phía dưới cái mông tròn lớn của mình, vậy mà trong nội tâm chợt rung động, một cảm giác khô nóng theo tứ chi bách hài khuếch tán ra, nàng xấu hổ, đang muốn đẩy hắn ra, chợt thấy bên dưới cái mông mình, như có một cái gì đẩy lấy lại còn vừa vặn đỉnh trong khe mông mình, Triệu Mẫn dù sao là người từng trải khi chung đụng với Trương Vô Kỵ, nên hoa dung thất sắc, vội vàng vận khởi sức lực còn sót lại, muốn đẩy Tống Thanh Thư ra.

- Đừng nhúc nhích, công lực Huyền Trừng đại sư không phải chuyện đùa, tại hạ đang dùng chân nguyên truyền vào để kéo dài tánh mạng của quận chúa, quận chúa chính là nữ trung hào kiệt trên đại thảo nguyên, vì sao giống như những cô nương khuê các người Hán luôn câu nệ, quan tâm làm gì một ít chuyện nhỏ phiền phức?

Tống Thanh Thư nhẹ nhàng đè lại Triệu Mẫn đầu vai, trầm giọng nói.

Phản ứng đầu tiên Triệu Mẫn là có chết cũng không cho hắn cứu mình, nhưng nàng không phải là loại nữ nhân bình thường, tăng thêm trong lòng còn có quá nhiều việc chờ mong giải quyết chưa xong, nếu như cứ như vậy đột ngột mất hết thì quá mức tiếc nuối. Sau khi cân nhắc cái được cái mất, trong nội tâm liền chấp nhận để cho Tống Thanh Thư tiếp tục cứu giúp, bất qua việc tiếp tục nằm ở trong lòng ngực của hắn, đó là điều không thể được nữa..

Tống Thanh Thư vốn là nội lực hùng hậu cực kỳ, thoáng tăng thêm phần nội lực, chân khí tựa thấu qua cơ bắp, Triệu Mẫn giờ nếu quả thực muốn ngừng mà không được, nàng chỉ cảm thấy thân thể tạm thời thoải mái cực kỳ, cái vật kia đỉnh ở bên dưới khe mông mình như có ma lực giải thích không rõ, tựa như theo làn chân khí từng lỗ chân lông đều mở rộng ra, nàng cảm giác được nội tâm của mình ở chỗ sâu trong rục rịch, thân dưới từ nơi riêng tư đã bắt đầu tê dại, bên trong âm đ*o ngứa nhột như đang chui vào mấy con sâu nhỏ, nàng nhịn không được nữa,

- Ngươi... đỡ ta... dựa vào gốc cây ngồi xuống, ta không muốn... không muốn… cái dạng này…

Giọng nói Triệu Mẫn mảnh mai vô lực, lại pha lẫn thê mỹ dụ hoặc, dù là người có tâm địa sắt đá, chỉ sợ cũng không đành lòng cự tuyệt nàng.

Tống Thanh Thư cũng không có ý quá lợi dụng lúc nàng đang gặp khó khăn, một tay vẫn nắm chặt mạch môn của tay nàng, liên tục không ngừng chuyển vận nội lực, tay kia cẩn thận vịn nàng dựa vào thân cây ngồi xuống.

Thời gian cứ như vậy trôi qua tầm một nén nhang, Triệu Mẫn dần dần khôi phục tinh thần, cảm nhận được chân khí trong cơ thể Tống Thanh Thư vẫn ôn thuần bình thản tràn trề, nàng kinh ngạc nhìn hắn:

- Nội lực của ngươi hùng hậu như vậy, chỉ sợ không thua kém gì Vô Kỵ…

Đột nhiên nghĩ đến điều gì, đôi môi mím lại, cứng rắn đem hai chữ “ca ca “ hai nuốt trở về.

- Không thua gì Trương Vô Kỵ phải không?

Tống Thanh Thư cười nhạt,

- Hắn luyện Cửu Dương Thần Công đã đến cảnh giới đại thành, nội lực tuần hoàn tự sinh liên miên vô cùng tận, trên thế gian này nội lực đơn thuần chỉ sợ không có mấy người có thể hơn được hắn. Nhưng Cửu Dương Thần Công dù sao cũng là võ học của phàm nhân, cuối cùng vẫn phải có cực hạn...

Triệu Mẫn nghe vậy bĩu môi, vểnh lên tức giận nói:

- Nói vậy nội công của ngươi tu luyện chính là Tiên Nhân chứ không phải là võ học phàm nhân à?.

Dời ánh mắt, Tống Thanh Thư chỉ lắc đầu, hắn cũng không biện giải. Mật Tông Hoan Hỉ Thiền Pháp của Mật tông từ xưa đến nay tuy rằng không người nào luyện thành, nhưng được cho rằng nếu luyện đại thành thì có khả năng trở thành Thiên Tiên.

Tống Thanh Thư thì quá mê luyến thế gian hồng trần, đối với chuyện thành Thiên Tiên một chút hứng thú cũng không có, nhưng trong tiềm thức thì hắn cảm thấy Hoan Hỉ Thiền Pháp có lẽ so với Cửu Dương Thần Công cao minh hơn mới đúng, dù sao thì bản thân hắn khi tu luyện chân khí, tốc độ quả thực có thể dùng đến hai chữ thần kỳ để hình dung.

- Ngươi định cứ nắm lấy tay ta tới khi nào thì mới buông ra.

Triệu Mẫn cũng là người tập võ, nên biết thương thế bên trong cơ thể mình đã tạm thời ổn định lại, bàn tay nhỏ bé thì một mực bị Tống Thanh Thư nắm lấy, làm cho nàng đứng ngồi không yên.

- Có lẽ trước đối với ân nhân cứu mạng thì quận chúa nói một câu đa tạ mới đúng chứ.

Tống Thanh Thư ngoài miệng tuy rằng nói vậy, dĩ nhiên đã buông ra tay Triệu Mẫn.

Vừa mới thoát khốn, Triệu Mẫn giống như bị chạm điện rất nhanh rụt tay thu trở về, dấu ở phía sau lén lút xoa xoa, nghe được Tống Thanh Thư trêu chọc, không cam lòng nói:

- Nếu không phải do ngươi đột nhiên ra tay cưỡng ép ta, thì làm sao ta lại bị trọng thương như thế này chứ.

- Tại hạ làm sao biết được Huyền Trừng đại sư lại lạt thủ tồi hoa nhẫn tâm như vậy, còn dùng lên đại kim cương chưởng cách sơn đả ngưu đánh trúng quận chúa.

Tống Thanh Thư cũng hiểu được, hắn vốn định cướp Triệu Mẫn, để có thể tạm thời phá hỏng kế hoạch của Mông Cổ, nào ngờ bây giờ phải nhận lãnh một quận chúa sống dở chết dở, vạn nhất Triệu Mẫn quả thực xảy ra chuyện gì, bản thân hắn có giải thích như thế nào cũng không xong..

- Hừ… đám xú hòa thượng Thiếu Lâm kia, không có một ai là người tốt.

Nói tới đây, Triệu Mẫn với bản tính phá thiên hoang địa cùng với Tống Thanh Thư tựa như cùng chung ý tưởng,

- Đợi ngày sau Mông Cổ nhất thống thiên hạ, quận chúa ta thề san bằng Thiếu Lâm Tự không chừa một ai..

- Biết rõ quận chúa uy phong, nhưng xin quận chúa đừng có cao hứng quá sớm,

Tống Thanh Thư trầm giọng nói ra,

- Tại hạ chỉ là tạm thời dùng chân khí kéo lại tánh mạng của quận chúa, dù sao quận chúa cũng phải mau chóng trị liệu mới được.

Triệu Mẫn sắc mặt ửng đỏ lên, đôi bầu vú phập phồng trở nên dồn dập:

- Ngươi đừng đề cập đến phương pháp buồn nôn kia.

- Quận chúa cũng đừng dùng cái loại ánh mắt này xem thường tại hạ,

Tống Thanh Thư đứng lên, phủi bụi trên người,

- Nếu tại hạ quả thật muốn làm loạn với thân thể của quận chúa, hoàn toàn không cần phải phiền phức như vậy. Lấy võ công chênh lệch giữa hai người chúng ta, hơn nữa lúc này cô nam quả nữ, nếu như tại hạ đến cởi y phục của quận chúa, thì quận chúa có ngăn cản tại hạ được không?

Triệu Mẫn trong lòng cả kinh, hai tay nắm chặt lại vạt áo:

- Ngươi nếu dám làm như thế, ta liền cắn lưỡi tự sát, đến lúc đó ngươi cứ chờ Mông Cổ sẽ dốc toàn lực truy tìm đuổi giết đi.

Dù là đang bối rối dưới tình huống này, trong nội tâm nàng lại đang bình tâm, rõ ràng trước mắt duy nhất điều có thể làm cho Tống Thanh Thư cố kỵ, cũng chính là thế lực Mông Cổ mà thôi.

- Tại hạ cũng đang suy nghĩ tìm cách khác chữa trị cho quận chúa, không cần phải kích động như vậy, coi chừng là dẫn phát ảnh hưởng đến thương thế.

Tống Thanh Thư giơ hai tay lên, chậm rãi lui lại mấy bước, cho biết cũng không có ác ý.

Đến khi Triệu Mẫn tâm tình ổn định lại, Tống Thanh Thư nhịn không được cười nói:

- Kỳ thật quận chúa có cắn lưỡi tự sát cũng không ai biết được, không biết quận chúa có từng nghe qua câu “ phải biết tận dụng cơ hội khi có thời cơ “ không?

- Tận dụng cơ hội khi có thời cơ?

Triệu Mẫn sững sờ, bất quá nàng là nổi danh là người hoạt bát nhiều mưu trí, hơi chút suy nghĩ thì đã hiểu ý của Tống Thanh Thư, tức giận toàn thân phát run, chỉ vào Tống Thanh Thư nói,

- Ngươi như thế nào lúc nào cũng vô sỉ vậy!

- Quận chúa chớ nên hiểu lầm, tại hạ chỉ là vì muốn triệt để bỏ đi ý niệm nghĩ coi thường mạng sống của mình trong đầu của quận chúa, nếu như quận chúa còn cảm thấy lới nói của tại hạ chưa đủ sức nặng, thì tại hạ còn nhiều biện pháp khác,

Tống Thanh Thư đi qua đi lại vừa nói,

- Nếu quận chúa tự sát chết đi, đến lúc đó tại hạ đem y phục của quận chúa lột sạch trống trơn, rồi mang đến treo lên trước cổng chính Thiếu Lâm Tự, dù sao cũng do Huyền Trừng đại sư đánh trọng thương quận chúa, vì thế cũng không oan uổng đám hòa thượng kia. Chậc.. chậc… đến lúc đó người trong giang hồ biết được sẽ nghị luận suy đoán quận chúa bị một vị cao tăng Thiếu Lâm Tự bội tình bạc nghĩa, nhất thời nghĩ quẫn nên tự sát đây...

Tống Thanh Thư cao hứng nói, trong lúc vô tình nhìn thấy đôi mắt Triệu Mẫn hoảng sợ còn bao hàm nước mắt, đột nhiên cảm thấy một màn này giống như đã từng quen biết, nghĩ đến trước đây mình đã từng như vậy dọa qua Chu Chỉ Nhược, làm nàng thổn thức không thôi, vì thế nghẹn lời, câu nói kế tiếp không nói được nữa.

Triệu Mẫn tuy rằng tâm trí tinh thông chồng chất, nhưng chưa từng đụng phải loại nhân vật không theo lẽ thường như Tống Thanh Thư, trong đầu liền hiện ra cảnh tượng Tống Thanh Thư vừa miêu tả, khuôn mặt trở nên càng trắng bệch, nàng thật sự là bị dọa sợ đến mất hồn.

- Ngừng lại… đừng nói nữa, ta không muốn tự sát nữa là được dồi..

- Sớm phối hợp như vậy, tại hạ cũng không đến mức nói những lời buồn nôn như thế này ra.

Tống Thanh Thư lúc này mới thấy câu nói mình có chút xấu hổ.

Triệu Mẫn bờ môi đóng chặt, vẫn còn sợ hãi, chẳng muốn mở miệng phản ứng với hắn.

- Thương thế của quận chúa quá nặng, đương thời có thể cứu được quận chúa không hơn ba người, mà tại hạ là một trong số đó, vậy quận chúa có quyết định là không cần tại hạ cứu?

Tống Thanh Thư hỏi một lần cuối cùng, trong lòng hắn đương nhiên cũng rõ ràng lựa chọn của nàng.

- Hừ!

Triệu Mẫn mặt lạnh quả nhiên không chút do dự cự tuyệt,

- Nói cho ta nghe về hai người còn lại.

- Một người trong Giang Hồ Ngũ Tuyệt ngày trước, đó là Nhất Đăng đại sư, có công phu Nhất Dương chỉ trị nội thương có công hiệu khởi tử hồi sinh, chỉ là một khi thi triển, trong mấy năm không thể vận dụng võ công, bởi vậy đơn giản Nhất Đăng đại sư sẽ không thi triển cứu chữa. Hơn nữa Nhất Đăng đại sư đang ở Đại Lý, cho dù có chịu ra tay cứu giúp thì cũng là nước xa không cứu được lửa gần.

Tống Thanh Thư thở dài một hơi.

- Um…chuyện này cũng chưa hẳn.

Triệu Mẫn trong lòng suy nghĩ, Mông Cổ đã từng thương thảo với Đại Lý qua việc viễn chinh vây quanh đánh thành Tương Dương của Nam Tống. Chỉ cần xảo diệu dụ dỗ, việc Nhất Đăng đại sư xuất thủ cứu giúp nàng cũng không khó, chỉ là vấn đề là khoảng cách quá xa,

- Còn lại người kia?

- Nói người còn lại duy nhất, nhưng thật ra đó là bốn người, thiên hạ tứ đại đại thần y,

Nghĩ đến lúc trước bản thân kinh mạch đứt đoạn, đem hi vọng cuối cùng ký thác vào trên người bọn họ, tuy rằng không thể chữa khỏi cho hắn, nhưng chắc chắn chữa tổn thương cho Triệu Mẫn thì không thành vấn đề. Nếu như hắn nhớ không lầm, lúc A Chu đến Thiếu Lâm Tự trộm Dịch Cân Kinh, cũng bị tổn thương vì Đại Lực Kim Cương Chưởng, Kiều Phong mang nàng tìm đến Tiết thần y, rất nhanh ông ta đã chữa khỏi cho A Chu.

- Thiên hạ tứ đại thần y, Trương Vô Kỵ xem như là thế thân Hồ Thanh Ngưu, quận chúa có thể đi tìm hắn nhờ chữa trị.

Tống Thanh Thư trêu chọc nói, nhưng trong lòng suy đoán giữa hai người đã phát sinh ra chuyện rồi.

- Đổi qua những người khác đi..

Triệu Mẫn quả nhiên mặt không thay đổi liền cự tuyệt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status