Cầu được ước thấy: Thái giám biến hình

Chương 51: Gặp chuyện

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Sil

Tề Uyên cười lạnh: "Tần ái khanh, nói xong chưa?"

Tần Minh Phi nhìn đôi mắt tràn đầy lạnh lẽo kia của Tề Uyên, trái tim không kìm được run lẩy bẩy, nhưng vẫn hất cằm, nói: "Thần đã nói xong."

"Trẫm muốn hỏi ngươi một câu, nếu Trẫm thật sự trừng phạt A Viên, Thái Hoàng Thái Hậu cũng vì vậy mà đau buồn quá mức mà mắc bệnh không dậy nổi, ngươi chịu trách nhiệm nổi sao?" Tề Uyên cố nén cơn giận, lạnh lùng nói.

"Thần, thần..." Tần Minh Phi nghẹn lời, nín thinh một lúc lâu mới cao giọng nói: "Thái Hoàng Thái Hậu đã lớn tuổi, càng hồ đồ một chút so với trước đây..."

"Tần Đại nhân, ăn nói cẩn thận." Ngụy Toàn thấy ông ta càng nói càng quá đáng liền cắn răng ngắt lời: Xì! Cái quái gì thế! Đúng là tự cho mình là quan trọng!

"không phải chính các ngươi đều khuyên Trẫm lấp đầy Hậu Cung sao?* Sao, này lại không cho sao?" Tề Uyên nhấp một hụm trà nóng, đôi mắt yên lặng nhìn ông ta, khuôn mặt âm u giống như phủ mây đen, bên trong Điện dường như đang đè nén giông bão.

*) Trong câu đầu phần nguyên tác có chỗ thiếu nên tui tự suy diễn.

"Đây, đây là hai việc khác nhau! Hoàng Thượng ngồi Loan Giá cùng Cung nữ, xưa nay chưa từng có, chưa từng nhìn thấy! Ngài để thể diện của Hoàng gia ở đâu chứ?" Tần Minh Phi ỷ mình là cựu thần của hai Triều, càng ngày càng quá đáng, ngay cả giọng nói cũng kín đáo mang thêm mấy phần ngữ điệu mệnh lệnh: "Hoàng Thượng, ngài hãy lập tức xử lý tên Cung nữ kia."

một tràng âm thanh trong trẻo vang lên, bả vai Tần Minh Phi run lên, ông ta ngơ ngác nhìn sang những mảnh nhỏ bên chân Tề Uyên: Chén trà này suýt nữa đập vào chân mình thì phải...

Ngụy Toàn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim*, thương hại liếc nhìn Tần Minh Phi một cái: Lúc này ngài đúng thật là xong rồi!

*) mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim: tập trung tinh thần, không nhìn ngang ngó dọc mà tập trung vào công việc, ý ở đây là Ngụy Toàn cúi đầu không dám nhìn cảnh này.

Tề Uyên liếc mắt nhìn Ngụy Toàn một cái, chân mày khẽ nhíu lại.

Ngụy Toàn kịp phản ứng lại, cao giọng kêu ra phía bên ngoài: "Tần Minh Phi bất kính, mau hộ giá!"

Tần Minh Phi trợn mắt há miệng, nhìn Tề Uyên cười như không cười, cứ như tượng đất gặp phải nước vậy, trong nháy mắt liền hóa thành một vũng bùn ngồi co quắp trên mặt đất, ngón tay chỉ vào Tề Uyên kịch liệt run rẩy, môi ong ong động đậy, nửa tiếng cũng không hề phát ra được.

Cánh cửa kêu “uỳnh” một tiếng, một trận gió lạnh thổi qua, mười mấy Thị vệ đẩy cửa bước vào, bao vây xung quanh ông ta.

"Còn thất thần làm gì? Trói lại ném vào Thiên lao!" Ngụy Toàn trách mắng.

"Tuân lệnh!" Bọn Thị vệ nhanh tay nhanh chân trói ông ta lại, vừa định kéo ông ta ra ngoài, người đang sững sỡ kia đột nhiên kêu lên đầy thê lương: "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng! Cựu thần một lòng vì Quân, oan uổng, oan uổng rồi!"

Tề Uyên giơ tay, lãnh đạm nói: "Chờ một chút."

"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng..."

Tề Uyên nhìn ông ta giãy giụa đến mặt đỏ bừng, chậm rãi nói: "Tần Minh Phi, ngươi nói ngươi luôn một lòng vì Quân, vậy ngươi có thể giải thích cho Trẫm xem thôn trang chứa hàng trăm mẫu ruộng tốt ở vùng ngoại ô Kinh thành kia đã xảy ra chuyện gì?"

"Đó là..."

"À... Ngươi muốn nói phần ruộng đất kia đều là của hồi môn của Phu nhân ngươi sao?" Tề Uyên khẽ cười ra tiếng: "Tốt lắm..."

Ngài dừng mắt trên người Tần Minh Phi, đôi mắt sắc bén như chim ưng, sắc mặt Tề Uyên đột nhiên thay đổi, giọng nói cũng nghiêm khắc hơn mấy phần: "Vậy ngươi lại giải thích cho Trẫm một chút, tại sao trong thôn trang kia lại xảy ra án mạng!"

Tần Minh Phi đầy mặt hoảng sợ, mặt cắt không còn giọt máu: "Hoàng..."

"Tần Minh Phi, ngươi cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân, ức hiếp dân chúng, bức tử nhân dân, ngươi còn có can đảm dám nói “một lòng vì Quân” trước mặt Trẫm ư?" Tề Uyên cười lạnh: "Lôi ra ngoài chém."

"Tuân lệnh!"

Tề Uyên ngồi xuống lại, sắc mặt âm u đến đáng sợ: "Xem Trẫm là đứa trẻ ba tuổi không bằng?"

"Hoàng Thượng bớt giận." Ngụy Toàn thu dọn mảnh nhỏ trên mặt đất, dè đặt khuyên như: "Đây là một mũi tên trúng hai đích! Vừa trừng trị một tên tham Quan, vừa cảnh cáo Triều thần, lúc sau sẽ không còn có người dám động đến cô nương A Viên nữa..."

Tề Uyên lãnh đạm liếc ông ta một cái, khẽ ho một tiếng, nói: "Ai nói trẫm vì A Viên nên mới trừng phạt y."

Ngụy Toàn gục đầu xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Lòng Tư Mã Chiêu*..."

*) Nằm trong một câu thành ngữ của Trung Quốc “Lòng Tư Mã Chiêu, người người đều rõ”, ý nói âm mưu hoặc dã tâm hoàn toàn lộ rõ, ai ai trong thiên hạ đều biết.

(Nguồn: Baidu)


"Cút đi !"

"Hầy!" Ngụy Toàn vui sướng tuân lệnh, nhếch nín cười lui ra ngoài.

Khuôn mặt Tề Uyên khẽ dịu lại, nhìn một loạt thỏ đất đang ôm bánh trôi bên cạnh bàn, khẽ nhíu mày: Tình cảm của mình... rõ vậy sao?

******

Ngày hôm sau, Tề Uyên nhìn món ăn sắc hương vị đủ cả trên bàn cũng không có khẩu vị chút nào.

Thanh Niệm nhìn cả bàn đều là món ăn mà A Viên thích, cười thầm trong lòng: Ba năm rồi, khâu vị của Hoàng Thượng càng lúc càng giống với cô nương A Viên.

Nàng nghĩ một lúc, lại cười nói: "Ngài có muốn mời cô nương A Viên tới dùng bữa cũng không ?"

"trên mặt Trẫm viết “không có nàng thì ăn không vào” à?" Tề Uyên nhớ tới A Viên chạy trối chết hôm qua, đến bây giờ vẫn không xuất hiện, cảm thấy hơi bực mình, nghe thấy Thành Niệm nhắc tới tất nhiên cũng chẳng đẹp mặt gì.

Thanh Niệm khẽ lắc đầu, yên lặng lui sang một bên không nhiều lời nữa.

Tề Uyên hừ lạnh một tiếng, gắp một miếng Rau xào thái sợi bỏ vào trong miệng, cố gắng chứng minh bản thân vẫn ăn uống như thường cho dù A Viên không có ở bên cạnh.

Nhưng còn chưa kịp nhai vài cái, chỉ thấy Ngụy Toàn vội vội vàng vàng đi đến trước mặt mình, thở hồng hộc nói: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, cô nương A Viên bị bệnh rồi."

Khóe miệng Tề Uyên cứng đờ, ném đũa, đứng dậy đi ra ngoài.

Ngụy Toàn biểu cảm đau khổ, đau lòng bóp nhẹ cái chân đau của mình, lại chạy chậm theo.

Thanh Niệm che miệng cười, bất đắc dĩ lắc đầu: "Hoàng Thượng miệng “cứng” quá..."

"Hoàng Thượng, cô nương A Viên còn đang ngủ." Thu Lan chặn Tề Uyên ở ngoài cửa, nhỏ giọng nói: "Tối hôm qua cô nương lăn lộn một đêm, buổi sáng mới ngủ được."

Tề Uyên nhíu mày nhìn về phía bên trong, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh hiện lên một tầng lo lắng: "cô đi ra đây với Trẫm."

"Dạ."

Thu Lan đi theo Tề Uyên tới Thiên Thính*, ra lệnh cho người dâng trà lên, lại im lặng đứng trước mặt ngài, rũ mặt nhìn mình xuống giày.

*) Thiên Thính = phòng khách

"Tại sao đang yên lành nàng lại mắc bệnh?" Tề Uyên trầm giọng hỏi, bàn tay phải buông trên đầu gối nắm lại gắt gao.

Thu Lan kẩ lại chuyện một lần, nhìn sắc mặt Tề Uyên, dừng lại một chút, nói: "Đều là lỗi của Nô tỳ, nếu như ta lén đi theo phía sau cô nương, nàng cũng sẽ không đến Lãnh Cung, gặp phải tai bay vạ gió như vậy."

Đôi môi mỏng của Tề Uyên nhếch lên, đôi mắt sâu thẳm lộ ra vẻ nghiêm nghị: "Ý của ngươi là Lãnh Cung có oan hồn quấy phá sao?"

Từ trước đến nay anh vốn không tin mấy chuyện quỷ thần, tất nhiên cũng sẽ không tin A Viên mắc bệnh là do thứ oan hồn lệ quỷ gì đó gây ra, nhất định là nàng ta gạt mình chuyện gì đó.

Tề Uyên im lặng nhìn Thu Lan, khẽ cười ra tiếng: "Đừng lấy mấy chuyện quỷ thần ra để dọa Trẫm, nói, còn lấp liếm chuyện gì khác nữa?"

"Nô tỳ không dám, nô tỳ không dám..." Thu Lan thấy sắc mắt của ngài không dịu đi, vội vàng quỳ xuống, nói: "Lãnh Cung vốn hoang vu hẻo lánh, phần lớn những người đang bị giam giữ đều là người điên, cô nương đi đến nơi đó một thân một mình, bị những người đó dọa sợ cũng là chuyện thường." Nàng ta dừng lại một chút, thận trọng nói: "Vả lại cô nương vốn nhát gan, chuyện này ngài cũng rõ... Nếu ngài không tin, có thể chờ đến khi cô nương tỉnh lại tự mình hỏi nàng."

Tề Uyên nhìn chằm chằm vào nàng ta một lúc, im lặng không lên tiếng, sắc mặt thoáng dịu đi một chút.

"Chỉ là... Hoàng Thượng có thể sai người đến Lãnh Cung làm phép được không ? không để làm gì khác, chỉ để cho cô nương an tâm." Thu Lan thấy sắc mặt Tề Uyên dịu lại, đánh bạo đề nghị.

Tề Uyên im lặng một lúc, đột nhiên nhớ tới lần trước cũng vì muốn cho nàng an lòng mà cho mời rất nhiều cao tăng, pháp sư, lại khiến bên trong Cung chướng khí mù mịt...

anh khẽ lắc đầu, khóe miệng hơi cong lên: "Vậy trức tiếp phá hủy Lãnh Cung đi..."

"Hả, phá hủy đi ?" Ngụy Toàn và Thu Lan cùng đồng thanh kinh ngạc nói, trợn mắt há miệng nhìn Tề Uyên.

“Phá đi rồi xây một ngôi Phật đường." Tề Uyên bâng quơ nói một câu, liền đứng dậy khoanh tay rời đi.

Thu Lan ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Tề Uyên, lòng hơi rung động: Cứ thế là phá đi ? Chỉ là vì không muốn cô nương sau này bị dọa sợ?

Nàng quay lại phòng, nhìn A Viên đang húp Cháo Ý Dĩ Đậu Đỏ*, tâm trạng hơi phức tạp, không hiểu sao lại hơi đồng tình với Tề Uyên: cô nương còn là một đứa trẻ chẳng hiểu chuyện gì cả! rõ ràng năm nay đã sắp cập kê, sao lại…

*) Cháo Ý Dĩ Đậu Đỏ: Món ăn được làm từ Đậu Đỏ và Ý Dĩ (Bo Bo).



(Nguồn: Baidu)


"Hoàng Thượng đi chưa?" A Viên húp Cháo Đậu Đỏ ngọt lịm, mặc dù khuôn mặt vẫn nờ nụ cười nhàn nhạt, nhưng trên mặt vẫn không có chút máu nào.

"đi rồi." Thu Lan do dự một thoáng, chần chừ nói: "cô nương, ta vừa mới nói chuyền ngài đi đến Lãnh Cung bị kinh hãi với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng liền vì ngài, mà sai người phá hủy Lãnh Cung..."

"Phá đi sao?" A Viên sặc một cái, ho khan hồi lâu.

Thu Lan đưa cho nàng một chén Canh Lê*, mềm giọng nói: "Mau nhuận họng đi."

*) Canh Lê:



(Nguồn: Internet)


A Viên nhận lấy chén uống một hụm, lúc này mới cảm thấy cô họng đau rát do ho khan thoải mái hơn. Nàng cầm chén, chậm rãi rũ mắt nhìn thịt quả trong chém đến xuất thần: "Thu Lan tỷ tỷ, ngài thấy Hoàng Thượng... Như thế nào?"

Thu Lan nghe vậy, quá đôi vui mừng, khoái trá khen Tề Uyên từ đầu đến chân, chỉ mong nàng ấy sớm hiểu ra, hiểu được tình cảm của Hoàng Thượng.

Nàng nhìn A Viên tựa như đang suy nghĩ điều gì, vui vẻ đến ngay cả đuôi mày cũng mang theo ý cười: Nếu như trong Cung có thể sớm có thêm một chủ nhân nhỏ thì tốt rồi!

A Viên vuốt dọc theo chén, trong lòng thở dài sâu xa: Đúng vậy, Hoàng Thượng tốt như vậy, mà sao Hiền Quý phi lại...

Cả người nàng mệt mỏi, trái tim đau nhức không thôi: Tề Nhị thật đáng thương! Mình phải đối xửa tốt với ngài ấy mới được!

"Thu Lan tỷ tỷ, ta muốn ăn Cá Lư hấp*." A Viên dừng lại một chút, lại bồi thêm một câu: "Cho thêm nhiều hành, gừng nhẽ!"

*) Cá Lư hấp: Món ăn nổi tiếng nhất của Tỉnh Quảng Đông



(Nguồn: Baidu)


"... Được, để ta đây bảo A Tầm làm cho ngài." Ý cười bên mép Thu Lan từ từ biến mất, khẽ lắc đầu, khi nào thì trong Cung mới có thể có một vị chủ nhân nhỏ đây?

A Viên dưỡng bệnh nửa tháng, chỉ khi thời tiết dần dần trở nên ấm áp, Thái Hoàng Thái Hậu mới cho nàng ra ngoài.

Nàng đứng trước cửa, khuôn mặt buồn rầu thở dài sâu xa, gần đây Hoàng Thượng rất lâu không đến thăm mình, nhất định đã tức giận vì mình lảng tránh không muốn gặp.

A Viên cúi thấp đầu xuống, trong lòng có chút khổ sở, không phải mình không muốn gặp, thật ra chỉ sợ bản thân nhìn thấy ngài ấy liền không nhịn được mà nói chuyện của Hiền Quý phi ra... Nàng luôn phải tốn thời gian để điều hòa.

Nàng thả lỏng gân cốt, từ từ đi về phía Phòng bếp nhỏ, yên lặng quyết định hôm nay phải làm một số món ngon mang cho Tề Uyên.

A Viên đứng trước thớt, tiện tay cầm một củ Củ Cải Trắng, giơ tay thái, động tác vẫn vô cùng thành thạo như cũ.

Thái củ cải xong, nàng xoa cổ tay, rầu rĩ không vui: Nếu như Liễu Tư thiện nhìn thấy củ cải thái chỉ của mình, ngài ấy chắc chắn sẽ mắng của mình...

"Sao vậy?" Trình Tầm thấy cảm xúc của nàng cảm xúc hơi hạ xuống, bỏ việc trong tay xuống rồi đi đến trước mặt nàng ân cần hỏi.

A Viên thở dài, thấp giọng nói: "A Tầm, cô nhìn củ cải thái chỉ của ta này..."

Trình Tầm cúi đầu nhìn từng củ cải sợi lớn sợi nhỏ, che miệng cười ra tiếng: "Ta còn tưởng là chuyện gì nghiêm trọng." Nàng khẽ xoa tóc A Viên, cười nói: "cô bệnh lâu như vậy, mấy chuyện này tất nhiên là không quen tay rồi."

"Nhưng..." A Viên gục đầu xuống, im lặng không nói gì, trong lòng hơi ủ rũ: không thể nấu ăn cho Hoàng Thượng được, dao pháp của mình dúng là quá tồi...

"Nhưng sao? Đừng lo lắng, mỗi ngài cô dành ra nửa canh giờ, luyện thêm mấy ngày nữa là được rồi!" Trình Tầm mềm giọng an ủi: "Những kĩ năng cơ bản này đều do chúng ta từ nhỏ nhi luyện ra, những thứ đã ăn vào trong máu nào dễ đánh mất như vậy được?"

A Viên đưa cho Trình Tầm một bìa đậu, bĩu môi nói: "A Tầm, cô giúp ta thái sợi đi..."

Trình Tầm cười đồng ý: "Chuẩn bị làm món “Nhưỡng Cốt Ngân Ti”* à?"

*) Tại vì tui không tìm được món này trên Google nên sẽ để nguyên văn như trong bản convert

A Viên gật đầu, vừa bỏ xương vào trong chảo nóng liền nghe thấy bên ngoài có người đang gọi mình.

"A Tầm, cô trông bếp giúp ta, ta đi ra ngoài một chút." Dứt lời, liền xoa tay vội vã đi ra ngoài.

Chỉ thấy Thu Lan đang nhíu mày, vẻ mặt lo lắng: "cô nương, vừa nãy Ngụy Tổng quản vừa qua đây nhờ ta gửi lời đến cho ngài." Nàng cẩn thận nhìn quanh, thấy không có ai mới kề sát bên tai A Viên nhỏ giọng nói: "Người thân của ngài gây họa lớn rồi, Hoàng Thượng rất tức giận."

Hết Chương 51.

Editor có lời muốn nói: Vì tui ko quá rảnh vào Tết nên làm được chương nào sẽ up chương đó cho mọi người đọc Tết, có lẽ sẽ không đăng đúng lịch up đã đặt ra đâu nhé.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.8 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status