Cậu mang thai bánh bao của tên tra công kia

Chương 53: Tu thành chính quả

Nhà La Kiêu trong một trấn nhỏ thuộc huyện Nham. Những năm gần đây chính phủ đã chi rất nhiều tiền giúp đỡ người nghèo, dỡ xuống mấy căn nhà cũ nát, xây lại nhà mới, nhưng chính phủ cũng có hạn chế nghiêm khắc với giá cả mỗi m2. La Đồng Minh thừa dịp đó trên mua thêm một căn nhà trên trấn, tuy trong phòng ốc ở nông thôn hoang phế như vậy, nhưng năm đó xây căn nhà họ vất vả biết bao nhiêu, khi chuyển nhà Chu Lật còn trộm rơi nước mắt.

Đồng ruộng ở nông thôn vẫn gieo sạ bình thường, chủ yếu là hạt thóc cùng với một ít rau dưa nhà ăn. Trấn trên cũng đã bắt đầu khởi công xây đường đi thông với nông thôn, đường cái đã thông ba năm trước đây, nên bây giờ chủ yếu là lát đá và đổ xi măng. La Đồng Minh còn đang cân nhắc, chờ đường cái làm xong thì mua một chiếc xe điện, đến lúc đó chạy hai đầu cũng thuận tiện hơn nhiều.

Lúc đến trấn nhỏ thì trời đã tối rồi, Đoàn Dịch Phong đương nhiên ở lại nhà La Kiêu ăn cơm. Chu Lật rửa tay vào bếp bận rộn, La Kiêu muốn đi vào giúp đỡ lại bị bà cứng rắn đẩy ra, nói để cậu nghỉ ngơi cho khỏe.

Đoàn Dịch Phong vác mấy cái bao lớn lên lầu, trong đó còn có trà cụ mua cho La Đồng Minh. Ấm Tử Sa La Kiêu mang về nhà đã bể nát, hắn thuận tiện cũng mua lại một bộ, La Đồng Minh ngượng ngùng đưa đẩy vài cái, liền ôm ấm Tử Sa yêu thích không buông tay.

Ông mơ ước một bộ trà cụ hoàn chỉnh đã rất lâu, vì giá quá cao nên vẫn còn do dự. Mà quà tặng bất thình lình của Đoàn Dịch Phong khiến ông tâm hoa nộ phóng, nhìn Đoàn Dịch Phong càng thêm thuận mắt.

“Anh đang lợi dụng vật chất mượn sức ba tôi và mẹ tôi sao?” Thấy bình trà bị Đoàn Dịch Phong mạnh mẽ nhét vào trong tay La Đồng Minh, La Kiêu đứng cạnh sô pha bình tĩnh hỏi.

La Đồng Minh ngồi trên sô pha không xa, hết sức chuyên chú pha trà, Đoàn Dịch Phong thản nhiên thừa nhận, “Phải.”

“Anh còn muốn ngốc ở đây bao lâu nữa?”

“Chờ em đáp ứng anh.” Ánh mắt Đoàn Dịch Phong sâu thẩm, tựa như bên trong là một bầu trời rộng lớn không điểm cuối. Hắn hơi đè giọng, lộ ra sự chấp nhất mãnh liệt không cách nào phản bác.

La Kiêu có chút phiền lòng dời mắt, ngón tay gãi mạnh tóc, sau một lúc lâu mới thở dài một hơi, không nói gì nữa.

Thời gian hai tháng, nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít, nếu Đoàn Dịch Phong muốn lấy lần này chứng minh quyết tâm của hắn, vậy La Kiêu đã tin mười phần. Trừ việc thỉnh thoảng động tay động chân tiến hành quấy rầy không đau không ngứa, thì đoạn thời gian kia hắn chưa bao giờ làm chuyện khiến cậu chán ghét. Cậu hiểu Đoàn Dịch Phong, hắn có thể làm đến loại tình độ này, thật sự đã ngoài dự kiến của cậu.

La Kiêu thừa nhận cậu có chút dao động, dịu dàng trong thời gian dài mới là độc dược đáng sợ nhất, bởi vì nó sẽ chậm rãi khiến người ta rơi vào sự dịu dàng kia. Nhưng đồng thời cậu cũng giãy giụa, chuyện Húc Húc là chính cậu sinh cậu mãi mãi sẽ gạt ba mẹ, nhưng mà một nửa kia của cậu thì sao?

Đây là chuyện không thể nào giấu diếm!

Nếu cha mẹ biết mình thích đàn ông thì sẽ ra sao? La Kiêu vừa nghĩ vậy đã đau đầu, phản ứng của họ nhất định là kết quả mà cậu không muốn thấy nhất.

“Ba ba, ăn quả quả~” Húc Húc cầm một cái bánh rán từ phòng bếp nhảy nhót lại đây.

La Kiêu lấy lại tinh thần khom lưng nhận bánh rán*, bánh vẫn còn nóng, từ xa đã ngửi được một mùi hương mê người. Phía trên bánh bọc mè trắng, tròn vo thoạt nhìn rất đáng yêu, La Kiêu cắn một miếng, nước mắt thiếu chút nữa đã rơi xuống.

*麻圆 = Bánh rán hay bánh cam là một loại bánh của Việt Nam, vỏ mỏng bằng bột gạo nếp, bột gạo tẻ và có thể có thêm khoai tây xay nhuyễn, được rán vàng, bên trong có nhân đậu xanh, nước cốt dừa (bánh rán ngọt) hoặc thịt lợn, miến, mộc nhĩ, hành khô, hạt tiêu. Nhưng xuất xứ của nó là từ jian dui (tiếng Trung: 煎堆; bính âm: jiānduī; tiếng Quảng Đông Yale: jīndēui; Hán Việt: tiễn đôi) là một loại bánh ngọt rán của Trung Quốc làm từ bột gạo nếp. Bánh ngọt được phủ hạt vừng ở bên ngoài và giòn và dai. Bên trong bánh ngọt là một lỗ rỗng lớn, gây ra bởi sự mở rộng của bột. Nhân bánh bao gồm bột sen, hoặc bột đậu đen ngọt xen kẽ, hoặc ít phổ biến hơn là bột đậu đỏ. Đôi khi chúng còn được gọi là bóng mè (tiếng Trung: 芝麻球; bính âm: zhīmáqíu; tiếng Quảng Đông Yale: jīmàkàu).

Nguồn gốc: Tùy thuộc vào khu vực và khu vực văn hóa, jian dui được gọi là matuan (麻糰) ở miền bắc Trung Quốc, ma yuan (麻圆) ở phía đông bắc Trung Quốc và zhen dai (珍袋) ở Hải Nam. Trong các nhà hàng Trung Quốc thuộc Chinatown ở Mỹ và các cửa hàng bánh ngọt, chúng được gọi là sesame balls.

Nguồn gốc của jian dui có thể được bắt nguồn từ triều đại nhà Đường như một món ăn trong cung điện ở Trường An, được gọi là lüdui (堆). Món ăn này cũng được nhớ lại trong một bài thơ của nhà thơ nhà Đường Vương Phạn Chí . Với sự di cư về phía nam của nhiều dân tộc từ miền trung Trung Quốc, jian dui đã được mang theo và do đó trở thành một phần của ẩm thực miền Nam Trung Quốc.

—Theo wikipedia
 
—— Nóng…… nóng quá!

Đoàn Dịch Phong trông mong nhìn chằm chằm một cái bánh rán khác trong tay Húc Húc, Húc Húc do dự nhìn hắn, lại nhìn ông nội, cuối cùng giấu bánh ra phía sau đi sang chỗ La Đồng Minh. Đoàn Dịch Phong cõi lòng tan nát, sau đó hắn bỗng thấy Húc Húc lấy lại cái bánh rán đã đặt trong tay La Đồng Minh, nhấc chân chạy nhanh vào phòng bếp.

Đợi một lúc, bé lại mỗi tay cầm một cái bánh rán chạy ra. Bé đưa cho Đoàn Dịch Phong một cái, lại đưa cho ông nội một cái, sau đó thở phào nhẹ nhõm một hơi.

—— Trách không được Tống Tung nói người lớn cũng phải dỗ dành, may mắn bé thông minh, không đưa cái bánh rán kia cho một trong số họ.

Đoàn Dịch Phong hài lòng cắn nửa cái bánh, nước mắt cũng thiếu chút nữa cũng rơi xuống, vì sao móng vuốt không nóng, mà nhân bên trong bánh lại nóng như vậy?! La Kiêu rót một ly nước đưa cho hắn, Đoàn Dịch Phong một ngụm uống hết rồi ra hiệu hắn còn muốn ly nữa.

Húc Húc bất đắc dĩ nhìn Đoàn Dịch Phong, lấy ly nước tự mình bạch bạch bạch lấy nước rồi lại bạch bạch bạch đưa ly nước lại cho hắn. Lúc bé đưa ly cho Đoàn Dịch Phong, trong mắt rõ ràng viết: Chú Đoàn thiệt thích làm nũng! Chú Đoàn cũng thật lười! Linh tinh.

“Húc Húc ngoan quá.” La Kiêu nhìn một màn này không nói gì, sau một lúc lâu cậu sờ đầu Húc Húc khen.

Đoàn Dịch Phong phức tạp nhìn chằm chằm ly nước, chỉ hận không thể phong ấn nó lại. Đây là ly nước đầu tiên con trai rót cho hắn đó! So với mấy thứ đồ cổ mấy ngàn năm trong bảo tàng còn quý hơn có được không!

Chu Lật chưa kịp mua nguyên liệu nấu ăn, nên chỉ làm mấy món cơm nhà đơn giản, năm người ngồi quây quần quanh bàn, bên cạnh còn đặt một bộ chén không và chiếc đũa. Trên bàn có cà tím om thịt, thịt ba chỉ xào ớt, canh trứng gà cà chua, cải trắng xào, còn có bánh rán vừa ra lò, Chu Lật chỉ vào đồ ăn bảo cứ tự nhiên.

 Cải trắng xào
“Ngồi xuống hết đi, đừng khách sáo, hôm nay không có thời gian đi mua nguyên liệu, buổi tối tạm giải quyết đi, ngày mai mẹ ra chợ mua vài con cá, làm cá hấp cho mấy đứa ăn.”

Hai tháng nay, miệng La Kiêu lại lần nữa bị nuôi đến khó ở. Lúc ở bệnh viện Đoàn Dịch Phong vì muốn cậu ăn nhiều một chút, mỗi ngày đều thay đổi đa dạng các món ăn, tuy hắn không nấu cơm, nhưng La Kiêu thích ăn món gì, mùi vị gì lại rõ như lòng bàn tay. Vì đã ăn quen mỹ thực, nên nhìn mấy món này lại không có cảm giác thèm ăn.

Ngay cả như vậy, La Kiêu vẫn ăn rất vui vẻ. Cậu nhớ thức ăn mẹ làm, lúc ăn vào có thể nhớ đến rất nhiều chuyện trước kia.

Với cậu mà nói, cảnh tượng bây giờ thoáng như được trọng sinh, người một nhà—— làm lơ Đoàn Dịch Phong, ngồi trước bàn ăn, ăn thức ăn quen thuộc không ô nhiễm, cảm giác những chuyện đau khổ trước kia cũng chưa từng xảy ra. Cậu nghĩ nghĩ đột nhiên có chút cảm khái, càng nhiều hơn là hối hận.

Tại sao mình lại do dự nhiều năm như vậy mà không về nhà? Rõ ràng chỉ cần bước ra một bước nhỏ.

“Ba mẹ, xin lỗi, con biết, bây giờ nói xin lỗi đều không bù đắp được gì……” Cậu mở miệng lại đột nhiên nghẹ ngào, sau một lúc lâu mới thấp giọng bảo đảm: “Sau này con sẽ ở bên ba mẹ, dù có rời đi cũng sẽ thường xuyên về thăm hai người, không bao giờ đột nhiên biến mất như vậy nữa……”

Tay gắp đồ ăn của Đoàn Dịch Phong bỗng cứng đờ, cơ bắp trên mặt co giật không khống chế được. Hắn chậm rãi thu hồi tay, hơi nghiêng đầu nhìn La Kiêu, vẻ mặt mang theo ba phần xấu hổ, bảy phần áy náy.

Hắn cảm thấy La Kiêu là đang cố ý. Mỗi lần nhắc đến chuyện kia, cậu thương tổn hắn cũng tự làm tổn thương mình, hắn sẽ không thể khống chế nhớ tới chuyện hai năm kia, hắn tổn cậu thế nào, cậu hận hắn ra sao.

Đoạn thời gian kia, chỉ mang lại cho người ta những vết thương không cách nào khép miệng.

“Bây giờ nói những thứ đó làm gì……” Chu Lật không muốn gây cho La Kiêu quá nhiều áp lực, “Đừng nghe em trai con nói bừa, nó cả ngày lêu lổng ở bên ngoài thì biết cái gì. Chúng ta chỉ lo lắng con xảy ra chuyện, lần này đã trở lại là tốt rồi, mẹ với ba con đều cảm thấy mỹ mãn.”

“Ăn cơm đi, ăn cơm đi.” La Đồng Minh cắt ngang cái này đề tài, “A Kiêu con cũng đừng nghĩ nhiều, từ nhỏ con đã hiểu chuyện, những việc này chúng ta cũng không nói nhiều nữa, trong lòng con hiểu là được. Tới tới, ăn nhiều đồ ăn một chút, con xem con đi, ở bệnh viện hai tháng đã gầy bao nhiêu!”

La Kiêu yên lặng gật đầu, nhìn nhìn đồng hồ lại hỏi: “Đã sắp 9 giờ rồi, có cần ra ngoài tìm La Mãnh không?”

“Nó không có việc gì đâu, bây giờ chắc lại tìm người uống rượu rồi. Đứa em trai này của con, không ầm ĩ ra chuyện lớn sẽ không thu tay!” La Đồng Minh nói lời này vẻ mặt đặc biệt uể oải bất đắc dĩ.

“Con nhớ trước kia nó rất nghe lời.”

“Đó là khi còn nhỏ, đi học thì trộn lẫn với người bên ngoài, ba với mẹ con quản không được. Con về cũng vừa lúc, làm anh trai có thời gian thì dạy dỗ nó, nó cũng nên hiểu chuyện làm chút chuyện đàng hoàng rồi, cả ngày cà lơ phất phơ như thế sau này phải làm sao đây!”

“Dạ, con biết rồi, con sẽ nói chuyện với nó.” La Kiêu gật đầu.

Đoàn Dịch Phong ăn rất nhanh, vừa ăn xong đã cầm đồ xuống lầu, La Kiêu chưa kịp hỏi, chỉ cho rằng hắn định rời đi. Trong nhà có ba phòng ngủ, một phòng của ba mẹ, một phòng của La Mãnh, còn dư một phòng trống để đựng một ít tạp vật. Chu Lật rửa chén xong liền cùng La Đồng Minh dọn dẹp phòng trống, may mà bên trong có giường, chỉ cần trải chăn là có thể ngủ.

Phòng vừa mới dọn còn có mùi mốc, La Kiêu đẩy cửa sổ để bay bớt mùi, khí lạnh bên ngoài thổi vào khiến cậu run lên một chút. Tên khốn Đoàn Dịch Phong này, lúc đi nói một tiếng sẽ chết à!

La Kiêu căm giận nghĩ, Húc Húc còn ở bên ngoài xem TV, cậu lại đi xách người vào phòng ngủ.

“Ba ba, con xem một lúc nữa có được không?” Húc Húc ôm cổ La Kiêu làm nũng.

“La Bác Húc, con xem bây giờ đã mấy giờ rồi?” La Kiêu nghiêm túc đưa đồng hồ đến trước mặt bé. Húc Húc vươn móng vuốt chọc kim đồng hồ, nửa ngày mới ngẩng đầu nói: “Mười giờ mười lăm phút.”

“Kia hiện tại nên làm gì?”

Húc Húc bĩu môi chỉ qua phía phòng, tủi thân nói: “Ngủ ạ.”

Giấc ngủ của Húc Húc rất tốt, vừa dính giường đã thiếp đi. La Kiêu lật người mấy lần, đại não tỉnh táo không chút buồn ngủ, cậu mở mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, chợt tiếng chuông dồn dập đột ngột vang lên.

Là Đoàn Dịch Phong gọi tới.

“Cục cưng mau tới mở cửa cho anh, sắp bị đông chết rồi.” Đoàn Dịch Phong thúc giục.

Hai mắt La Kiêu lóe sáng nhanh đến không thể phát hiện, cậu nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, lạnh nhạt hỏi: “Anh không phải đi rồi sao?”

“Sao anh có thể bỏ đi được, thật sự em mau mở cửa đi, bên ngoài lạnh lắm.”

La Kiêu nhìn sương mù trên cửa sổ, do dự một lúc vẫn khoác áo đi mở cửa. Đoàn Dịch Phong đứng bên ngoài chỉ mặc một cái áo sơmi màu trắng, cửa vừa mở ra một cổ khí lạnh ùa vào. Trong tay hắn còn cầm một cái hộp giữ ấm ba tầng, lưng thẳng tắp không nhìn ra hắn lạnh chỗ nào.

“Anh lại tới làm gì?” La Kiêu ngăn ở cửa hỏi.

Đoàn Dịch Phong nhìn La Kiêu cười nhẹ, đường cong cương nghị dưới ánh đèn có vẻ đặc biệt đẹp, ngũ quan của hắn tinh xảo, vừa cứng rắn lại mê người, lúc cười càng khiến mị lực hoàn mỹ bắn ra bồn phía. Trong lòng La Kiêu hơi rung động, một bên nghĩ Đoàn Dịch Phong lớn lên cũng khá đẹp, một bên lại nghĩ hắn trông thế nào có cái quan hệ gì với cậu, rối rắm đến cuối cùng cậu chỉ có thể trừng mắt.

“Cười cái gì mà cười, có miệng mà không biết nói à!”

Đoàn Dịch Phong không cười nữa, hắn dùng một tay ôm lấy eo La Kiêu kéo vào trong nhà, thuận tay đóng cửa lại. La Kiêu vừa muốn rống thì nhớ ba mẹ cũng ở nhà, loại này hình ảnh không thể để họ thấy.

Phòng khách chỉ mở một cái đèn nên trong phòng có hơi tối. Đoàn Dịch Phong ấn La Kiêu ngồi trên sô pha, thần thần bí bí mở hộp giữ ấm ra.

“Làm gì?” La Kiêu cảm thấy bất an.

“Nói nhỏ chút, đừng để ba mẹ em nghe thấy. Dạ dày của em anh còn không hiểu sao, thức ăn vừa nãy chắc chắn không hợp khẩu vị, mau nếm thử cái này.” Đoàn Dịch Phong lấy đồ ăn ra, chờ mong ra hiệu La Kiêu mau nếm thử.

“Anh ra ngoài là vì đem cái này về?” La Kiêu không thể tưởng tượng nổi chỉ vào đồ vật trên bàn.

“Ừm! Anh cũng không thể để em bị đói.”

“Tôi nào có yếu ớt như vậy!” La Kiêu không biết nói gì.

Đoàn Dịch Phong dừng một chút, cười nhạt kéo La Kiêu tới bên cạnh mình, nuông chuộng mà xoa xoa tóc cậu, ngón tay hắn ngừng trên mặt cậu thấp giọng cười: “Chuyện trước kia thật sự xin lỗi em, em vừa mới nhắc tới anh rất khó chịu.” Hắn nói, thấy La Kiêu không giãy giụa, lại được một tấc lại muốn tiến một thước hôn hôn mặt cậu, “Sau này anh chiều em. Em nói cái gì anh cũng nghe hết, được không?”

La Kiêu nghe nửa câu đầu còn rất hưởng thụ, vừa nghe tới câu sau liền gạt tay hắn đi. Cậu nhướng mày, nguy hiểm hỏi: “Anh xem tôi như phụ nữ à?” Nếu Đoàn Dịch Phong nói phải, cậu lập tức nhào lên cắn người!

“…… Không có!”

La Kiêu hừ một tiếng, tự mình cầm đũa chọn món thích ăn, trong lòng cậu có chút mất tự nhiên. Đoàn Dịch Phong ngồi ở bên cạnh khiến cậu khẩn trương, trong não cũng trống rỗng, chỉ biết chôn đầu dùng bữa. Cậu vừa ra vẻ không có việc gì nhìn nhưng vẫn để ý hành động của Đoàn Dịch Phong, La Kiêu không khống chế được phản ứng như vậy.

Cậu cảm thấy, bản thân cậu có thể bị bệnh rồi!

“Chuyện vừa nãy lúc ăn cơm không liên quan đến anh, khi đó…… Nếu tôi có lòng thì luôn có thể liên lạc với họ, tôi chỉ là không qua được cửa tâm lý này, cảm thấy bản thân…… bản thân không có mặt mũi gặp họ, là nguyên nhân của chính tôi.”

La Kiêu rũ mắt, vừa yên lặng ăn cơm vừa thấp giọng mở miệng.

Giọng cậu rất nhẹ, tựa như gió thổi qua liền biến mất.

Đoàn Dịch Phong tổ chức ngôn ngữ nửa ngày, cuối cùng đặc biệt thâm tình, đặc biệt nghiêm túc nói: “A Kiêu, anh yêu em muốn chết!”

La Kiêu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, không kịp chuẩn bị chợt thấy tình ý dạt dào đong đầy trong mắt Đoàn Dịch Phong nửa ngày cũng không nói nên lời. Mẹ nó, Đoàn Dịch Phong càng ngày càng buồn nôn thật chịu không nổi!

La Kiêu ăn uống no đủ nằm trên sô pha cắn răng vuốt bụng. Não trái nói: Buổi tối ăn nhiều như thế làm gì, căng muốn chết! Não phải nói: Thật sự ăn rất ngon đó, tôi không khống chế được, bây giờ còn muốn ăn nữa phải làm sao bây giờ!

“A Kiêu, đêm nay anh biểu hiện thế nào?” Đoàn Dịch Phong thu dọn hộp giữ ấm xong, bèn cọ đến bên người La Kiêu tranh công.

Não phải của La Kiêu chiến thắng não trái, vì thế gật đầu, “Cũng được.”

Mắt Đoàn Dịch Phong sáng rực lên, trông mong nhìn chằm chằm La Kiêu, ngón tay vẽ từng vòng từng vòng trên người cậu, tươi cười cất giấu vài phần gian trá, “Anh đây có thể muốn phần thưởng hay không?”

La Kiêu không nghĩ nhiều, “Anh muốn ——” lời còn chưa dứt đã bị Đoàn Dịch Phong đột nhiên bế lên, “Cục cưng nhẹ chút, đừng đánh thức ba mẹ em.” Đoàn Dịch Phong nhanh chong nói.

“Thả tôi xuống.” La Kiêu bóp chặt cổ Đoàn Dịch Phong, uy hiếp.

“Bóp chết anh cũng không thả!”

“Vậy tôi liền bóp chết anh!” La Kiêu hung tợn nói, ngón tay siết chặt, Đoàn Dịch Phong ôm cậu trực tiếp chạy vào phòng. Tay La Kiêu siết chặt, hắn nghẹn đỏ mặt tía tai nhưng tuyệt không buông tay. Hai người đứng ở mép giường giằng co một lúc, La Kiêu hơi nghiêng đầu buông tay ra, thấp giọng mất tự nhiên nói: “…… Húc Húc còn ở đây.”

Đoàn Dịch Phong ngẩn ra, “Anh chỉ ôm em lại đây ngủ thôi, con ở đây thì sao?” Hỏi đến đặc biệt thuần khiết, đặc biệt đương nhiên.

La Kiêu trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm hắn, ngón tay siết chặt, lỗ tai xoạt cái đỏ bừng. Cậu mím môi đẩy Đoàn Dịch Phong ra đứng trên đất, nghĩ nghĩ lại chưa hết giận đá một cái

Đoàn Dịch Phong bị đá không thể hiểu được, “Em cho rằng anh muốn làm gì?”

“Cút đi!” La Kiêu lười vô nghĩa với hắn, một bụng hờn dỗi toàn nghẹn ở trong lòng không trút ra được.

Đoàn Dịch Phong thấy La Kiêu thật sự tức giận mới cười cười lấy lòng, “Cục cưng à anh đùa với em thôi, da mặt em cũng quá mỏng rồi, không phải nhân viên nghiệp vụ đều có thể đùa sao?”

“Tôi lại không lên giường với họ!” La Kiêu lửa giận tận trời quát.

“Biết biết, A Kiêu nhà ta chính trực, lương thiện nhất!” Đoàn Dịch Phong nhẹ giọng dỗ dành, sau đó đi qua muốn ôm Húc Húc lên. Ý A Kiêu là em ấy muốn lên giường với mình sao?

“Anh làm gì đó?” La Kiêu ngăn hắn lại.

“Để Húc Húc ngủ sô pha, người con bé xíu không sao đâu.” Đoàn Dịch Phong ôm Húc Húc với cả chăn đi ra ngoài, thấy bé không tỉnh mới yên tâm đẩy cửa đi vào, thuận tiện giữ cửa khóa trái từ bên trong.

La Kiêu hối hận vừa nãy không ngăn hắn lại, bây giờ chỉ có hai người trong này, tim đập càng ngày càng nhanh!

Đoàn Dịch Phong càng khẩn trương hơn, trước kia công ty của hắn gặp phải tình trạng đóng cửa cũng chưa khẩn trương như vậy. La Kiêu cam chịu…… cam chịu, như vậy đêm nay, hắn có thể hoàn toàn đạt được cậu!

“Anh……” La Kiêu đứng lên, xấu hổ ho khan một tiếng, “Tôi vẫn nên ra ngoài nhìn xem một cái.”

Đoàn Dịch Phong nhân cơ hội ôm lấy eo cậu, thấp giọng cười nhẹ bên tai cậu: “Nhìn cái gì?”

Hắn đứng gần như thếhơi thở đều phun trên cổ La Kiêu, khiến cổ cậu hơi ngứa. Cậu mất tự nhiên nhìn Đoàn Dịch Phong, mới vừa ngẩng đầu chưa kịp nói chuyện đã bị đối phương hôn lên.

Dù cố tình thả nhẹ, cái hôn của Đoàn Dịch Phong cũng rất bá đạo cường thế, một bàn tay của hắn đỡ lấy ót La Kiêu, cánh môi dùng sức cọ xát. La Kiêu làm thế nào cũng trốn không thoát môi hắn, không bao lâu đầu lưỡi cũng vói vào, liếm nhẹ hàm trên, khiến La Kiêu không nhin được nhẹ nhàng run rẩy.

“Đừng sợ.” Đoàn Dịch Phong thấp giọng trấn an, “Anh sẽ không tổn thương em, đừng sợ.”

“Anh yêu em.”

“……”

Hắn vẫn luôn trấn an cảm xúc La Kiêu, La Kiêu cắn môi không nói chuyện, thân thể cậu vẫn cứng đờ, bản năng mâu thuẫn với cảm xúc khiến cậu không thể khống chế được sự hỗn loạn bên trong.

Đoàn Dịch Phong đè La Kiêu trên giường, hai ba cái liền cởi hết quần áo hai người, sau đó ánh mắt dừng lên bụng dưới của La Kiêu, hắn sửng sốt một lúc lâu, mới dùng tay cẩn thận chạm vào, sau đó lại hạ người lại gần dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm.

“Đừng sợ, thả lỏng, chuyện X với em mà nói cũng không phải đều là ác mộng.”

“Anh sẽ khiến em thực hưởng thụ.” Hắn biết rõ trước hết cần phải làm La Kiêu sinh ra dục vọng, nếu không chuyện này chỉ là hắn đơn phương.

Đoàn Dịch Phong liếm vết sẹo màu hồng nhạt trên thân thể cậu, rồi từ từ đi xuống, đầu lưỡi liếm XX của La Kiêu.

“Đừng……” La Kiêu mới vừa phát ra một từ, thân thể liền bô thức run rẩy, một luồng điện dũng lướt qua da thịt, địa phương bị ngậm lấy ấm áp mà mềm mại. Đoàn Dịch Phong dùng đầu lưỡi ra sức hầu hạ La Kiêu, La Kiêu không kiên trì bao lâu đã đứng thẳng lên, thân thể quấn quanh một luồng khoái cảm tê dại, cậu ẩn nhẫn nhưng vẫn phát ra vài tiếng j□j từ kẽ môi.

Đoàn Dịch Phong làm xong lại rướn người lên hôn La Kiêu. La Kiêu không quá nguyện ý giãy giụa.

“Thứ của em mà còn ghét bỏ.” Đoàn Dịch Phong lại đè lên hôn cậu, La Kiêu có hơi tủi thân. Đoàn Dịch Phong đâm loạn trong miệng cậu, đầu lưỡi đâm hàm dưới đến khi hơi xót mới được buông ra, chẳng qua là từ chỗ này chuyển dời qua chỗ khác.

Đoàn Dịch Phong càng quen thuộc thân thể La Kiêu hơn cả cậu, cũng rõ ràng những nơi mẫn cảm của cậu. La Kiêu bị hắn hôn đến thân thể sắp cháy rụi, hắn vừa hôn vừa khẽ cắn, La Kiêu cảm thấy ngày mai thân thể cậu nhất định sẽ có một đống dấu vết.

Nghĩ vậy cậu liền không vui, dùng cánh tay câu lấy cổ Đoàn Dịch Phong, La Kiêu càng dùng sức chế tạo dấu vết trên người Đoàn Dịch Phong. Đoàn Dịch Phong cười cười, đột nhiên ngậm lấy điểm đỏ trước ngực La Kiêu, nơi mẫn cảm bị cắn, La Kiêu theo bản năng dừng lại động tác.

Đoàn Dịch Phong cắn một cái, còn dùng tay nhéo một cái, tùy ý vuốt ve, đụng vào nơi mẫn cảm khiến La Kiêu đột nhiên buông lỏng tay, ngón tay nắm lấy khăn trải giường mới không hô to. Trong mắt, và cả trên mặt cậu đều tràn ngập dụ hoặc, khiến Đoàn Dịch Phong càng thêm điên cuồng.

“Đừng…… đừng chạm!” La Kiêu xoay người muốn thoát khỏi bàn tay của Đoàn Dịch Phong. Hai điểm trước ngực cậu đã có chút sưng đỏ, vừa chạm nhẹ đã khiến thân thể phản ứng mãnh liệt.

“Rất thoải mái có phải không?” Đoàn Dịch Phong dừng động tác, vươn tay lấy một cái chai, “Chuyện kế tiếp sẽ càng thoải mái, thả lỏng một chút, đừng quá khẩn trương!”

“Vô nghĩa! Anh tới thử xem!” La Kiêu ghé vào trên giường, giận dỗi nói.

Đoàn Dịch Phong cười cười, ngón tay mơn trớn tấm lưng La Kiêu, rồi đổ gel bôi trơn vào mặt sau của cậu, sau đó đưa ngón tay vào.

“Thật chặt, thả lỏng một chút, cứ như vậy em sẽ bị thương!”

“Anh mẹ nó tới mà thả lỏng!” La Kiêu nhịn không được chửi má nó, nhưng mắng thì mắng, cậu vẫn thử thả lỏng thân thể.

“Ngoan~ cục cưng, anh muốn đi vào, sẽ rất thoải mái.” Đoàn Dịch Phong ghé vào trên người La Kiêu, da thịt dính sát vào nhau, hắn ngậm lấy vành tai La Kiêu, ái muội khẽ liếm.

“Muốn vào thì vào, nói nhiều như thế——” lời còn lại cuối cùng cũng không nói nên lời. Mặt La Kiêu vặn vẹo, đau đến nước mắt sắp tuôn ra, Đoàn Dịch Phong vội vàng thả chậm động tác, ngón tay đồng thời cầm tiểu La Kiêu, ý đồ dời lực chú ý của cậu.

Chờ hắn trăm cay ngàn đắng tiến vào, La Kiêu cau mày cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng cậu chua kịp thích ứng thì Đoàn Dịch Phong đã động. Kỹ thuật của Đoàn Dịch Phong không tệ, đau đớn ngay từ đầu qua đi, phía sau liền dễ chịu hơn nhiều. La Kiêu điều chỉnh tư thế, dưới sự vận động càng ngày càng kịch liệt của Đoàn Dịch Phong phát ra tiếng rên rỉ*, khóc thút thít nghe như tiếng cừu.

*Nguyên văn của tác giả là shenyin – tui nghĩ là 呻吟 shēnyín = tiếng rên rỉ

La Kiêu không nhớ rõ đã làm bao nhiêu lần, sau lại cậu mệt đến chịu không nổi nữa nên ghé vào trên giường để Đoàn Dịch Phong tự lăn lộn, toàn thân thậm chí đến ngón tay cũng không muốn động một chút, phía sau ẩn ẩn làm đau.

Ngủ lúc nào ngủ, bị ôm tắm rửa lúc nào, cậu một mực không biết.

Chờ đến khi hoàn toàn tỉnh lại, bên ngoài đã trút một trận mưa to.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 19 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status