Cậu mang thai bánh bao của tên tra công kia

Chương 61: Đánh người


Tác giả: Nhất Diệp Bồ Đề

Edit: Dĩm

- -

Đêm giao thừa, huyện Nham tràn đầy không khí vui mừng, pháo hoa lộng lẫy bắt mắt tùy ý nở rộ trên bầu trời thưa thớt sao. La Kiêu với La Đồng Minh cùng dọn ống pháo hoa ra trước cửa, trong tay Húc Húc cầm que pháo chơi đùa với các bạn nhỏ khác, Chu Lật thì vội vàng rửa chén thu dọn phòng bếp.

Đoàn Dịch Phong đứng ở góc yên tĩnh gọi điện thoại cho lão gia tử, bên tai vang lên từng tiếng pháo nổ xen lẫn với tiếng hoan hô khiến hắn không thể không cao giọng nói chuyện. La Kiêu bày ống pháo hoa chỉnh tề dưới mặt đất, sau đó chạy tới gọi hắn cùng nhau đốt pháo.

"Ông nội có chuyện nói với em." Đoàn Dịch Phong đột nhiên đưa điện thoại qua.

La Kiêu ngơ ngẩn, trừng mắt nhìn Đoàn Dịch Phong một cái mới thong thả nhận di động. Cậu lễ phép mở miệng: "...... Ông nội."

Đoàn Dịch Phong đột nhiên ôm lấy La Kiêu từ phía sau, thân thể kề sát bên nhau, gác cằm lên vai cậu, sau đó hắn đưa lỗ tai tới gần di động nghe La Kiêu và lão gia tử nói chuyện.

Ông nội không thể so với năm đó. Hung ác thời son trẻ cũng dần dần bị năm tháng mài giũa, khiến ông thoạt nhìn càng giống một ông lão hiền lành. Đoàn Dịch Phong nghe nội dung trò chuyện, nhìn mặt La Kiêu đã phiếm hồng, hắn nhẹ nhàng thỏa mãn cười rộ lên.

Có thể ở bên La Kiêu không cần cố kỵ bất cứ thứ gì, hắn đã không còn tiếc nuối gì nữa.

"Chờ một khoảng thời gian nữa, chúng ta dẫn Húc Húc về nhà thăm ông nội đi." Cúp điện thoại, Đoàn Dịch Phong bỗng nói.

"Ừm." La Kiêu đẩy hắn ra, dùng ngón tay lạnh lẽo chạm vào gương mặt nóng bỏng, một bên thấp giọng oán giận: "Sao ông nội lại như vậy chứ?" Cái loại dặn dò này quả thực là xem cậu như con dâu tương lai của Đoàn gia, nhưng mấu chốt là, cậu không phải phụ nữ! Cậu cũng sẽ không gả vào Đoàn gia!

"Ông nội xem em như người trong nhà." Đoàn Dịch Phong nói xong liền cười bỡn cợt, cố ý đùa La Kiêu: "Cục cưng, không phải em đã gả cho anh rồi à, còn thẹn thùng gì nữa?"

"—— Cút!" La Kiêu tức giận xoay người đi mất, đi vài bước lại quay đầu lại trừng Đoàn Dịch Phong, "Đứng ngu ở đó làm gì, mau tới đây phóng pháo hoa đi!"

"Tuân mệnh, bà xã đại nhân!" Đoàn Dịch Phong hôn chiếc nhẫn, tung ta tung tăng chạy đến chỗ đốt pháo. Hắn biết La Kiêu nghe thấy lời này nhất định sẽ xù lông, nên cố tình cách cậu xa xa chút.

La Kiêu còn chưa kịp đá, Đoàn Dịch Phong đã chạy đến bên người ba. Cậu cắn chặt răng, lòng nghĩ, bây giờ nghẹn lại, tới tối sẽ tính sổ với Đoàn Dịch Phong sau.

Cả đêm giao thừa, La Mãnh cũng không xuất hiện, di động trực tiếp tắt máy. La Đồng Minh thiếu chút nữa đã ném nát điện thoại, ông cả giận nói: "Nó có bản lĩnh thì đừng trở về! Xem như tôi chưa từng có đứa con trai này!"

Chu Lật ngồi ở một bên không nói chuyện. Ngày thường La Mãnh dù lăn lộn thế nào bà cũng giúp đỡ khuyên can, nhưng hôm nay thật sự thật quá đáng. Tối hôm qua đã dặn dò đêm nay phải về nhà ăn cơm, Tết nhất thế mà chơi trò mất tích, nói không chừng bây giờ nó đang ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm với đứa bạn nào rồi.

"Có thể xảy ra chuyện gì không?" La Kiêu nghe tiếng nhắc nhở máy móc truyền ra từ di động, lo lắng hỏi.

"Nó có thể có chuyện gì! Dăm ba bữa không về nhà như vậy là chuyện thường, thằng nhóc khốn, sớm muộn gì cũng có chuyện, bực bội!" La Đồng Minh gõ bàn trà.

Đoàn Dịch Phong cùng Húc Húc ở ban công chơi que pháo hoa, hai người thi đấu xem ai múa que pháo hoa đẹp nhất. Húc Húc một tay cầm một cây, bé vừa cười vừa liều mạng quơ quơ, tia pháo hoa bay giữa không trung cực kỳ xinh đẹp.

Chuyện La Mãnh chỉ là một khúc nhạc đệm, cũng không ảnh hưởng đến không khí náo nhiệt của năm mới. Chu Lật bưng mâm đựng trái cây, mứt quả, hạt dưa đặt lên bàn trà, mấy người ngồi trên sô pha xem tiệc liên hoan tối Tết Âm Lịch, thỉnh thoảng bị những tiểu phẩm trên TV chọc bật cười.

Xem tiệc liên hoan tối Tết Âm Lịch xong đã hơn 1 giờ sáng, Đoàn Dịch Phong đương nhiên đi vào phòng La Kiêu, lại bị đối phương ngăn ở cửa. Từ khi ba mẹ biết chuyện của họ, La Kiêu luôn cảm thấy áy náy, ở nhà tuyệt đối không quá mức thân mật với Đoàn Dịch Phong.

Hành động của La Kiêu, Chu Lật xem ở trong mắt, "A Kiêu, các con cũng vào ngủ một lúc đi." Bà vừa nói vừa dắt Húc Húc, "Húc Húc ngủ với ba mẹ, không bao lâu trời cũng sáng, đừng lăn lộn."

"Mẹ, con......" La Kiêu cứng đờ một chút, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói lại không biết nói từ đâu.

Chu Lật ôn hòa cười cười, "Đi ngủ đi, mẹ đều biết, A Phong con cũng vậy, đừng đứng mãi ở đó."

Đoàn Dịch Phong cười cảm kích với Chu Lật, sau đó cứng rắn đẩy La Kiêu vào phòng.

Chờ cửa phòng đóng lại, Chu Lật mới thấp giọng thở dài, trong mắt có chút bất đắc dĩ.

La Mãnh đã xảy ra chuyện! Nói đúng là gã đánh người khác nằm viện!

La Đồng Minh nhận được điện thoại của cục cảnh sát mà cả người đều phát run, sau đó nói liền mấy câu xin lỗi. La Kiêu vừa vặn ở bên cạnh, chờ La Đồng Minh cúp điện thoại xong liền đi theo ông đến cục cảnh sát.

Theo lời cảnh sát, La Mãnh là vì bạn gái Trương Tịnh thích người khác, mới thực thi hành vi trả thù với người nọ. Tối hôm qua, gã với bạn uống rượu xong sau đó chặn người bị hại, ẩu đả đến trọng thương rồi chạy trốn, người bị hại lúc ấy đã hôn mê, cho đến sáng mới được người phát hiện rồi báo cảnh sát. Cảnh sát tổng cộng bắt được năm tên nghi phạm, trước mắt giam giữ chờ báo cáo giám định của bệnh viện.

"Thân là cha của La Mãnh, chú giáo dục con trai thế nào vậy! Chú nhìn xem, mấy thứ như ăn cắp, cướp bóc, nhiễu loạn trị an...... cậu ta đều đã phạm qua." Cảnh sát ném mạnh tư liệu lên bàn, nghiêm túc nói: "Tôi nói cho các người biết, người bị hại bây giờ vẫn còn trong phòng cấp cứu, bởi vì La Mãnh là thủ phạm chính, tiền thuốc men các người phải chịu toàn bộ."

"Là tôi không giáo dục tốt, đồng chí cảnh sát, cậu yên tâm, tiền thuốc men chúng tôi chắc chắn chịu hết." La Đồng Minh liên tục gật đầu, sau đó lại cẩn thận hỏi: "Đồng chí cảnh sát, cậu xem con trai tôi còn phải giam bao lâu?"

"Hình như chú còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, đánh nhau tuy rằng là tranh cãi thuộc về dân sự, nhưng cũng phải dựa theo trình độ thương tổn của người bị hại mà phán đoán. Nếu không cấu thành tội hình sự, chỉ truy cứu trách nhiệm bồi thường, nhưng nếu đã cấu thành tội hình sự còn phải bị truy cứu trách nhiệm hình sự, tình tiết nghiêm trọng phán bảy đến tám năm cũng không chừng."

La Đồng Minh bị lời này dọa tới mức không đứng vững, La Kiêu vội vàng đỡ lấy ông, hỏi cảnh sát phụ trách kia, "Xin hỏi bây giờ chúng tôi có thể gặp La Mãnh không?"

"Người nhà không thể gặp mặt."

"Vậy người nhà của người bị hại đâu? Chúng tôi muốn nói chuyện với họ về chuyện này."

"Nếu báo cáo giám định là bị thương nặng, dù người bị hại không truy cứu, cục cảnh sát vẫn sẽ đưa hồ sơ lên công tố." Cảnh sát nhân dân nghiêm trang mở miệng.

La Đồng Minh ở bên cạnh liều mạng mắng La Mãnh, gấp đến hai mắt cũng hơi sưng đỏ. La Kiêu vừa định tiếp tục hỏi, Đoàn Dịch Phong liền gọi điện thoại tới, cậu nghĩ nghĩ, vẫn ra ngoài nhận điện thoại trước.

"Tình huống thế nào?" Đoàn Dịch Phong vừa mở miệng đã vào thẳng vấn đề.

"Mẹ em gọi điện thoại cho anh? Vừa nãy cảnh sát nói, thương tích của đối phương rất nghiêm trọng, La Mãnh lần này có thể sẽ phải ngồi tù." La Kiêu xoa ấn đường, có chút mệt mỏi mở miệng.

Đoàn Dịch Phong trầm mặc vài giây, đột nhiên trầm thấp hỏi: "Tại sao không gọi cho anh?" Khi nói những lời này, tâm tình hắn rõ ràng có hơi sa sút.

"Em cho rằng không nghiêm trọng như vậy......" La Kiêu cũng bị những lời này của cảnh sát dọa sợ.

"Chuyện của em chính là chuyện của anh, không có nghiêm trọng hay không nghiêm trọng, sau này không được gạt anh nữa, biết không?" Đoàn Dịch Phong nghiêm túc dặn dò.

Lòng La Kiêu bây giờ đều đặt trên chuyện của La Mãnh, "Em biết."

"Anh ba phút nữa sẽ đến, em đừng gấp, trước nghỉ ngơi một chút, chuyện này cứ giao cho anh xử lý." Đoàn Dịch Phong ngữ khí kiên định, không hiểu sao khiến La Kiêu cảm thấy an tâm.

Cậu sẽ không vô tri đến mức hoài nghi năng lực của Đoàn Dịch Phong. La Kiêu đã từng rất hận mấy thứ đặc quyền gì gì đó, mà khi bản thân gặp phải nguy cơ, cậu lại không thể không thừa nhận đặc quyền quả thật thực rất có tác dụng.

Lại lần nữa tiến vào cục cảnh sát, La Kiêu đã trầm ổn hơn nhiều. La Đồng Minh ngồi trên ghế uể oải ỉu xìu cúi đầu, La Kiêu rất rõ, mặc dù ngày thường ba vừa đánh vừa mắng La Mãnh, nhưng thời khắc mấu chốt vẫn là rất quan tâm. Nếu La Mãnh thật sự bị phán án, đều là đả kích nghiêm trọng với ba mẹ.

Cậu không muốn nhìn thấy chuyện như vậy xảy ra.

Ngồi vào bên cạnh La Đồng Minh, La Kiêu nhịn không được thấp giọng trấn an: "Ba, ba đừng lo lắng, La Mãnh sẽ không có việc gì."

"Đều do ba, lúc nó vừa gây chuyện nên quản giáo thật chặt, vừa mặc kệ thì đã không quản được nữa." La Đồng Minh lâm vào tự trách, "Nếu nó vào tù thì đời này đều hủy rồi. La Mãnh dù khốn khiếp cũng là con trai của ba, cần phải nghĩ cách, dù táng gia bại sản cũng không thể để nó ngồi tù!"

La Kiêu không nói nữa, cậu không muốn mở miệng đả kích La Đồng Minh. Đừng nói họ không có tiền, cho dù có tiền cũng không thể làm La Mãnh miễn trừ hình phạt.

Nếu chỉ dựa vào họ.

3

Đoàn Dịch Phong mới vừa tiến vào đã bị vị cảnh sát lúc nãy nhận ra, còn chưa kịp chào hỏi, đã thấy đối phương đi sang chỗ mấy người vừa bị mình mắng. Cảnh sát nhân dân ngồi cũng không xong, đứng cũng không được, xấu hổ nửa ngày mới phát hiện, chuyện mình làm thật mẹ nó sai.

Đoàn Dịch Phong là ai? Đường đường là người nối nghiệp tiếp theo của Đoạn gia Bắc thành! Ông nội quyền cao chức trọng, dù người lãnh đạo quan trọng giới quân chính cũng phải gọi một tiếng lão gia tử, anh cả là cục trưởng cục an ninh quốc gia, chân chính từ cơ sở từng bước một bò lên vị trí kia, trong tay nắm thực quyền tuyệt đối, anh hai thân là thị trưởng, ở chính giới càng là như cá gặp nước.

Bối cảnh như vậy, thân phận như vậy, lại có ai dám đắc tội!

Càng đáng sợ hơn là, hắn phát hiện Đoàn Dịch Phong mà mình phải nịnh hót lại có thái độ cực tốt với hai cha con kia, việc này thuyết minh cái gì——

Cảnh sát nhân dân như chìm vào vũng bùn: Xin hỏi một màn vừa nãy, có thể ăn thuốc hối hận quay lại không!

Hiệu suất làm việc của Đoàn Dịch Phong rất cao, mười phút sau, ba người được mang đi gặp La Mãnh. Cảnh sát dẫn ba người đi nhắc nhở, thời gian thăm lần này chỉ có mười phút.

Trên mặt La Mãnh có mấy chỗ ứ máu tím bầm, gã ngồi trên ghế sau song sắt, La Đồng Minh vừa nhìn thấy gã cảm xúc kích động, chỉ vào mũi mắng: "La Mãnh, mày vừa lòng rồi chứ! Càng ngày càng có tiền đồ! Mày cứ chờ ngồi tù đi, dù sao mày cũng không có gì phải sợ!"

La Mãnh cắn răng không nói lời nào.

"Nói lại tình huống lúc đó, tại sao cậu muốn tìm người đánh người nọ?" La Kiêu bình tĩnh hỏi, Đoàn Dịch Phong ở lại bên ngoài, không theo vào.

Nhắc tới chuyện này, La Mãnh đột nhiên đạp mạnh bàn, hung tợn nói: "Nó ngủ với bạn gái của tôi, mẹ nó! Tôi tìm người đánh nó là nhẹ! Cái thằng khốn!"

"Bản thân không năng lực thì trách ai!" La Đồng Minh bùng hỏa khí, "Cô gái kia thích mày thì sẽ chạy theo người khác à, La Mãnh mày mẹ nó không thể xem bản thân mày ra sao không!"

"Con có ra sao thì không phải ba sinh à!"

"Mày nói thêm câu nữa! Mày tin tao——"

"......"

Mười phút, đã khắc khẩu hết một nửa thời gian, La Kiêu mệt mỏi ra khỏi trại tạm giam. Gặp La Mãnh cũng không có tiến triển gì, chân tướng chuyện này giống như cảnh sát nói, chuyện là La Mãnh làm, nó thú nhận rất bộc trực, hiện tại quan trọng nhất là chờ đợi báo cáo giám định của bệnh viện.

Đoàn Dịch Phong nói chuyện điện thoại xong liền đưa hai người La Kiêu đến bệnh viện, người bị hại còn trong phòng cấp cứu. Lúc ba người chạy tới liền thấy hai người ngồi trên ghế bên ngoài phòng cấp cứu, người đàn ông đưa lưng về phía hành lang, mà người phụ nữ đang dựa vào trên đùi ông nghỉ ngơi.

Đó chính là ba mẹ người bị hại!

La Kiêu với La Đồng Minh lập tức tăng nhanh bước chân, nếu người nhà người bị hại không truy cứu, sẽ tốt cho án kiện của La Mãnh. Đương nhiên, việc này phải chờ đến khi người bị hại thuận lợi hoàn thành giải phẫu.

Đoàn Dịch Phong gắt gao nhìn chằm chằm hai người kia, ngón tay đột nhiên siết chặt, sau đó nặng nề thả chậm bước chân cứng đờ.

Tiếng bước chân đột nhiên vang lên khiến người đàn ông chú ý, ông không hơi ngẩng đầu nhìn về phía La Kiêu, sau đó ánh mắt đột nhiên dừng trên người Đoàn Dịch Phong. Gần như là trong nháy mắt, ông kinh ngạc đứng lên, trong mắt quanh quẩn mãnh liệt giữa hưng phấn và áy náy.

Đoàn Dịch Phong dừng chân, ấm áp trong mắt dần tiêu tán, tầm mắt lạnh băng lại bén nhọn nhìn chằm chằm người đàn ông kia, cả người đều lộ ra địch ý kháng cự.

Người đàn ông kia là——
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 19 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status