Cậu mang thai bánh bao của tên tra công kia

Chương 62: Âm mưu


Tác giả: Nhất Diệp Bồ Đề

Edit: Dĩm

Đoàn Tước nhíu chặt mày, kháng cự rõ ràng của Đoàn Dịch Phong khiến ông không biết phải làm sao. Năm đó lúc rời đi ông cũng từng do dự, nhưng tuổi trẻ khí thịnh, khẽ cắn môi liền không quan tâm gì nữa mà dẫn phụ nữ chạy mất, chờ đến khi đi rồi mới phát hiện, rời khỏi Đoàn gia ông cái gì cũng không phải! Cậu chủ chó má gì đó, tự tôn chó má gì đó, ở trong xã hội lăn lê bò lết, ông sống vất vả hơn cả người bình thường.

Nhưng dù có gian nan vất vả, Tôn Khiết cũng không rời không bỏ, chỉ bằng phân tình nghĩa này, Đoàn Tước mạnh mẽ chống lại không về Đoàn gia, cũng chưa gặp qua hai người con trai của mình.

Ông từng do dự, dù sau còn có quan hệ huyết thống, cũng muốn trộm nhìn họ, nhưng trước sau cũng không thấy mặt mũi, từ nhỏ đã ném họ qua một bên, bây giờ đột nhiên nhận thân thì tính cái gì. Huống chi, hai đứa con trai đều ưu tú hơn ông, ông gần như có thể tưởng tượng, khi ông gặp họ, sẽ bị họ mỉa mai châm chọc thế nào.

La Kiêu theo tầm mắt Đoàn Tước, thấy Đoàn Dịch Phong đứng ở tại chỗ, mặt lạnh lẽo toàn thân căng chặt. Cậu hơi suy tư, sau đó đột nhiên ý thức được gì đó, ánh mắt bỗng trở nên phức tạp.

Người kia là ba ba Đoàn Dịch Phong? Nói cách khác, em trai của mình đánh em trai Đoàn Dịch Phong trọng thương? Đây là trò đùa quái quỷ gì vậy!

"Xin hỏi là cha của Đoàn Ngải Lê sao?" La Đồng Minh co quắp xoa xoa tay, giọng nói mang theo ân cần.

Khuôn mặt Đoàn Tước tiều tụy, hiển nhiên vì chuyện Đoàn Ngải Lê hao tổn tinh thần, "Anh là?"

"Tôi là cha của La Mãnh, thật sự rất xin lỗi, tôi không ngờ nó có thể làm ra loại chuyện khốn khiếp này! Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ phụ trách toàn bộ!" La Đồng Minh vừa xin lỗi, vừa bảo đảm.

Đồng tử Đoàn Tước đột nhiên hơi ngưng lại, "Phụ trách toàn bộ? Tôi hỏi anh, nếu bây giờ nằm bên trong là con trai anh, anh sẽ có tâm trạng gì!" Ngữ điệu ông trào dâng, thấp giọng rống giận.

Đoàn Dịch Phong cười châm chọc, con trai? Màn khổ tình Đoàn Tước vừa trình diễn cũng thật không tệ.

Ông ta sẽ để ý con trai? Năm đó vứt bỏ hắn và anh cả rời đi, cùng là giống của ông ta, mà đãi ngộ cũng khác biệt thật lớn.

"Xin lỗi! Thật sự xin lỗi!" La Đồng Minh vẫn luôn miệng nói xin lỗi, "Hiện tại chuyện đã xảy ra, tôi cũng không có gì muốn nói, chỉ cần có thể đền bù, muốn tôi làm thế nào cũng được. Nhưng mà...... hy vọng các anh đừng kiện La Mãnh, tôi là ba nó, chuyện này để tôi gánh vác ——"

"Ba! Ba đừng kích động." La Kiêu vội vàng đỡ lấy La Đồng Minh, vỗ vỗ lưng ông, cắn răng mở miệng: "Chú, dì, cháu có thể hiểu được tâm trạng của các vị, bây giờ chúng ta chờ giải phẫu——"

La Kiêu còn chưa nói xong đã bị đột nhiên cắt ngang, Tôn Khiết đột nhiên đứng lên giơ tay tát qua. Hốc mắt bà sưng đỏ, căm tức nhìn La Kiêu và La Đồng Minh, nổi giận đùng đùng quát: "Các người đừng ở đây giả mù sa mưa, đánh người chính là con trai các người, nhận vai người tốt cũng là con trai anh. Tôi nói cho các người biết, con trai tôi có xảy ra chuyện gì, con trai anh cũng đừng mong được chỗ tốt!"

Đoàn Tước nhanh chóng đỡ lấy Tôn Khiết, "Cứ từ từ, bà đừng quá kích động, chờ giải phẫu kết thúc lại bàn đi."

Cả người La Kiêu cứng đờ, mặt trái nóng rát đau đớn, Tôn Khiết ra tay rất nặng, một cái tát này đánh lên mặt tức khắc sưng đỏ. Đoàn Dịch Phong không dự đoán được biến cố này, lúc xông tới Đoàn Tước đã đỡ Tôn Khiết đang muốn ngồi lại trên ghế.

"Thế nào? Có đau không?" Đoàn Dịch Phong đè phẫn nộ xuống, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt bị đánh của La Kiêu. Tư thế này quá mức ái muội, La Kiêu muốn đẩy hắn ra, tồn tại của Đoàn Tước khiến cậu có chút xấu hổ.

"Không sao."

Đoàn Dịch Phong vẫn duy trì tư thế ôm La Kiêu, ánh mắt dừng trên người Đoàn Tước và Tôn Khiết, lạnh băng tàn nhẫn nói: "Bà còn động đến một sợi tóc của em ấy, có tin tôi khiến con trai bà trực tiếp chết trên bàn giải phẫu không?"

Trừ thái độ lạnh băng, giọng hắn bằng phẳng không có chút sắc nhọn, nhưng cảnh cáo như vậy lại khiến người ta không thể bỏ qua. Vẻ mặt hắn quá nghiêm túc, nghiêm túc đến mức không ai dám hoài nghi độ chân thật của những lời này.

Tôn Khiết lúc này mới chú ý tới Đoàn Dịch Phong, bà kinh ngạc ngẩng đầu nhìn chằm chằm đối phương, hoàn toàn không ngờ lại gặp lại ở đây.

Bà mãi mãi cũng không thể quên được, cặp mắt hờ hững nhìn chằm chằm bà mười mấy năm trước khi bà rời khỏi Đoàn gia.

Đoàn Tước nhìn Đoàn Dịch Phong, lại nhìn La Kiêu, thu động tác thân mật của hai người vào đáy mắt. Ông há miệng thở dốc sau một lúc lâu mới thốt ra một câu: "A Phong......"

"Đừng gọi tôi!" Đoàn Dịch Phong lạnh nhạt cắt ngang, hắn nghiêm túc gằn từng chữ một: "Ông không xứng." Hắn nói xong lại kéo La Kiêu ngồi vào ghế đối diện, cũng cố tình nâng cao giọng nói với La Đồng Minh: "Ba, ba cũng lại đây ngồi đi, chỉ cần người không chết thì không có chuyện gì."

Đoàn Tước bị xưng hô này của hắn chấn trụ, sắc thái trong mắt chậm rãi nhạt đi, ông cúi đầu tựa như rất bi thương.

-------------

Đoàn Ngải Lê giải phẫu rất thuận lợi, vừa đẩy ra phòng giải phẫu lập tức chuyển đến ICU.

Đoàn Tước tìm cơ hội gặp riêng Đoàn Dịch Phong, lần đầu tiên chính thức xin lỗi với hắn, hơn nữa kể hết chân tướng nhiều năm trước Đoàn Dịch Phong không biết. Đoàn Dịch Phong không có hứng thú nghe tình sử của ông, càng khinh thường câu ông nói: Con dù sao cũng là con trai của ba.

Không khí nặng nề, áp lực, chỉ có khi Đoàn Tước nhắc tới Đoàn Ngải Lê, Đoàn Dịch Phong mới biểu hiện ra một chút hứng thú.

"Bảo tôi tha thứ cho ông là không thể nào." Hắn trực tiếp cắt ngang, dứt khoát lưu loát nói, "Nếu chuyện này ông không truy cứu, tôi sẽ hơi cảm nhận được chút thành ý của ông."

Đoàn Tước im lặng, Tôn Khiết sẽ không đồng ý. Lúc bà sinh Đoàn Ngải Lê thì khó sinh, bác sĩ nói sau này không thể mang thai nữa, nghe thấy Đoàn Ngải Lê trong phòng cấp cứu liền bị dọa hôn mê, nếu ông làm như vậy——

"Không cần bàn lại, ông có truy cứu hay không, chuyện này cũng sẽ không thay đổi." Đoàn Dịch Phong chuẩn bị rời đi, nếu Đoàn Tước không truy cứu, hắn hành động sẽ dễ hơn.

Đoàn Dịch Phong đi đến thang máy, Đoàn Tước đột nhiên đuổi theo.

"Tôi đáp ứng cậu, chỉ cần A Lê có thể chữa khỏi, chuyện này sẽ không truy cứu." Đoàn Tước đau đớn thỏa hiệp.

"Ừ." Đoàn Dịch Phong liếc ông một cái, không chút do dự xoay người vào thang máy.

-----------

Một tuần sau, Đoàn Ngải Lê từ ICU chuyển sang phòng bình thường. Báo cáo của bác sĩ chẩn bệnh cho thấy, sau khi trị liệu thân thể cậu ta khôi phục không tệ, cũng không sẽ xuất hiện di chứng gì.

Y theo quy định, cục cảnh sát sẽ dựa theo trình tự mà xử lý án của La Mãnh. Đoàn Dịch Phong vội mấy ngày mới lợi dụng cường quyền áp chuyện tố tụng này xuống, hơn nữa từ án kiện hình sự chuyển về tranh cãi dân sự, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

Trước khi ra tù một ngày, đột nhiên có người đến tìm La Mãnh.

"Ký vào cái này, cậu lập tức có thể ra ngoài." Đối phương chỉ vào trang giấy trên bàn.

La Mãnh cầm lấy nhìn lướt qua, "Đây là có ý gì?"

"Ký hay không tùy cậu, nếu không ký, cảnh sát lập tức sẽ khở tố, đánh người bị thương nặng...... Này cũng đủ cho cậu bị phán bảy tám năm." Người đàn ông đè lại bờ vai của gã khuyên nhủ, "Cậu còn trông cậy ai tới cứu cậu? Đoàn Dịch Phong đúng là có năng lực, nhưng tại sao hắn phải cứu cậu? Mục tiêu của hắn là anh trai của cậu, theo tôi được biết, ở trình độ nào đó thì cậu vẫn là chướng ngại của hắn......"

La Mãnh vẫn nhìn chằm chằm trang giấy, ngón tay nắm chặt góc bàn, ánh mắt dần dần trở nên sắc bén nham hiểm.

Gã đột nhiên nhớ tới khi gã bị Đoàn Dịch Phong đưa tới vứt ở nhà xưởng, trận đòn kia hoàn toàn là ẩu đả từ một phía, không có chút lưu tình!

Cảm giác vô lực lúc đó, cừu hận lúc đó, nháy mắt trào ra tựa như thủy triều.

-----------------

Giam giữ mười ngày, La Mãnh lông tóc không tổn hao gì rời khỏi trại tạm giam. La Đồng Minh với Chu Lật đứng bên ngoài đón gã, La Mãnh cầm một balo quần áo nhỏ, không thấy Đoàn Dịch Phong tức khắc khẽ buông lỏng một hơi.

"Con có thể ra ngoài ít nhiều gì cũng nhờ A Phong, nó vì chuyện của con mà xuất toàn lực, vừa bồi thường vừa khơi thông quan hệ." Lúc ngồi xe về nhà, Chu Lật ở bên mở miệng nói.

La Đồng Minh ngồi ở ghế phụ xe taxi, hờn dỗi không nói lời nào. La Mãnh chột dạ gật gật đầu, lại hỏi: "Đoàn Dịch Phong thật sự giúp con?"

"Còn có thể giả sao? Không có nó, mày có thể ra khỏi nhà giam chắc!" La Đồng Minh đột nhiên quát một câu.

La Mãnh ngồi trên xe taxi, trong tay nắm chặt balo. Gã không biết tác dụng của phần chứng minh kia, cũng không biết là ai muốn lợi dụng gã, càng không ngờ Đoàn Dịch Phong sẽ giúp mình, hơn nữa vẫn luôn giúp mình, như vậy...... mình là bị người kia lừa?!

Nhưng mà sao người nọ có thể vào trại tạm giam, lại còn xuất hiện cùng cục trưởng!

Chuyện tới bây giờ, gã chỉ có thể an ủi bản thân, có lẽ phần chứng minh kia vốn không có tác dụng gì, chỉ là một ít trò đùa dai nhàm chán, loại an ủi này có tác dụng.

Nếu La Mãnh không phải em trai của La Kiêu, Đoàn Dịch Phong căn bản sẽ không liếc gã một cái, thậm chí đối phương vào ngục giam, cũng sẽ không có một chút động dung. Hắn làm những việc này hoàn toàn là nể mặt mũi La Kiêu, đối với điểm này, La Kiêu cũng rất rõ ràng.

Chuyện thuận lợi giải quyết, Đoàn Dịch Phong đương nhiên đòi lấy thù lao, đáng tiếc thiên thời địa lợi, lại nhiều thêm một cái bóng đèn mang tên Húc Húc. Đưa La Kiêu và Húc Húc về biệt thự, thù lao chỉ có thể đổi thành một bữa tiệc lớn, do La Kiêu làm chủ bếp.

Đoàn Dịch Phong mua cho Húc Húc mua một chiếc xe tăng điều khiển từ xa, bé thích đến không muốn buông tay mỗi ngày đi ngủ cũng ôm vào trong ổ chăn. Vừa đến biệt thự bé liền cầm xe tăng chơi, căn bản vô tâm chú ý hai người lớn.

La Kiêu ở phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, Đoàn Dịch Phong nửa bước không rời đi theo chui vào phòng bếp. Lấy cớ giúp rửa rau xắt rau, một hồi sờ sờ tay La Kiêu, một hồi hôn hôn mặt La Kiêu, ăn đậu hủ ăn đến quang minh chính đại, không kiêng nể gì.

Đây là lần đầu tiên Đoàn Dịch Phong ăn đồ La Kiêu làm, hơn nữa món ăn đặc biệt phong phú. Tay nghề nấu ăn của La Kiêu rất tốt, cải thìa bình thường cũng có thể xào đến sắc hương vị đầy đủ. Đoàn Dịch Phong nhìn chằm chằm đồ ăn, tựa như thấy La Kiêu nằm trên đĩa ái muội vẫy tay với mình.

Làm một bé tham ăn xứng chức, Húc Húc ôm xe tăng điều khiển từ xa ngồi trên ghế nhỏ ăn đến vui vẻ cực điểm, một hồi sai sử Đoàn Dịch Phong lột tôm, một hồi bỏ đồ ăn không thích vào chén Đoàn Dịch Phong. Thói quen này của bé hoàn toàn là bị nuôi ra, Đoàn Dịch Phong tuy rằng không muốn nhưng lại rất vui.

"Một bữa cơm như vậy cũng không đủ......" Đoàn Dịch Phong vừa gắp đồ ăn, vừa đưa tay xuống dưới bàn nắm lấy tay La Kiêu, dùng lòng bàn tay ái muội vuốt ve lòng bàn tay cậu.

La Kiêu cười liếc hắn một cái, đột nhiên đứng lên cắn thịt gà trên đôi đũa của hắn, cậu vừa nhai, vừa nhướng mày, đắc ý khoe khoang nhìn Đoàn Dịch Phong.

Đoàn Dịch Phong thích nghe ngóng, trực tiếp đem bỏ đôi đũa vào trong miệng, ánh mắt, động tác, chỉ kém không trực tiếp bắt mặt loa la lối: Đây là gián tiếp hôn môi! Đây tuyệt đối là gián tiếp hôn môi!

Cơm nước xong, Đoàn Dịch Phong đưa La Kiêu với Húc Húc về, không khí hòa hợp mà ấm áp. Đi giữa đường, La Kiêu đột nhiên nhận được điện thoại, cậu thong thả lấy ra di động, sau đó ánh mắt dừng trên màn hình, nơi đó rõ ràng hiện ra một cái tên——

Du Ngô!

—— Đây là lần đầu tiên Du Ngô gọi đến sau khi cậu rời khỏi thành phố Diệp Hải.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 19 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status