Cầu ma

Chương 478: Đi ra!


Đây là lực lượng cuối cùng thuộc về Chúc Cửu Âm. Thân hình cao lớn đang nhanh chóng tan biến, lực lượng ập hướng Tô Minh, ùa vào mỗi góc thân thể như muốn thổi phồng hắn lên.

Nếu đổi lại là hắn trước khi máu thịt xương biến đổi kỳ lạ thì bây giờ trong lực lượng này, trừ dốc sức hấp thu khiến Man Cốt không ngừng tăng lên cuối cùng bị buộc không thể không khiêu chiến Man Hồn thì không còn cách nào khác tiêu trừ. Nhưng Tô Minh bây giờ, toàn thân xương thịt như đứa trẻ mới sinh, có khát vọng mãnh liệt với sức sống và hơi thở của Chúc Cửu Âm, tựa như cái hang không đáy điên cuồng hấp thu lực lượng rót vào.

Người Tô Minh phát ra tiếng két két. Thanh âm vang vọng, xương cốt toàn thân hắn đang nhanh chóng đổi hướng sắc vàng. Máu thịt, gân cốt vân vân bị lực lượng rót vào biến thành màu vàng nhạt!

Toàn thân Tế Cốt, cái loại biến dị trước nay chưa ai có được Chúc Cửu Âm chúc phúc xuất hiện trên người Tô Minh!

Hắn cảm giác rõ ràng bản thân cường đại đang nhanh chóng tăng lên đến khó tin, cảm giác như nắm lấy trời trăng sao làm tóc Tô Minh không gió tự bay, khiến thân hình hắn đứng đó tựa như chiến thần vàng!

Đôi mắt hắn khép kín, toàn thân lóe ánh sáng vàng. Nếu chỗ này có ai khác vậy trông thấy Tô Minh rồi chắc chắn sẽ kinh ngạc. Người Tô Minh phát ra rõ ràng là Tế Cốt, nhưng khí thế Tế Cốt cho người cảm giác khủng bố hơn cả Man Hồn!

Đây là một loại cảm xúc mâu thuẫn nhưng tồn tại thật sự!!!

Theo lực lượng còn sót lại của Chúc Cửu Âm rót vào người Tô Minh hết, thân hình khổng lồ của Chúc Cửu Âm đang nhanh chóng biến mất, xung quanh hắn đều thành tro bụi lộ ra bầu trời, mặt đất, khung trời Chúc Cửu Giới. Tô Minh đột nhiên mở mắt ra, trong mắt lóe ánh sáng vàng, ánh sáng như có thể xuyên thấu hư vô, xuyên thấu mặt đất, trở thành ánh sáng rực rỡ nhất thế gian này!

Kinh tâm động phách, nhiếp hồn người!!!

Người Tô Minh tràn ngập ánh sáng vàng, hắn không lãng phí một chút lực lượng Chúc Cửu Âm, trừ nguyên anh hóa thần ra, tất cả thứ khác trở thành máu thịt và xương cốt lắng đọng trong người hắn!

Xương cốt toàn thân hắn bây giờ có sáu phần trở thành Man Cốt! Máu thịt cũng giống vậy!

Con đường hắn đi trong năm tháng sau này sẽ khác với bất cứ Man tộc nào, dù là Man Thần đời thứ nhất cũng chưa từng đi qua đường như vậy, đây là con đường vận mệnh thuộc về Tô Minh!

Bất tử bất diệt giới, Tô Minh cảm ngộ quá khứ và tương lai dung hợp, cảm ngộ chính và phản giao hòa. Bây giờ thân hình hắn lấy một loại chưa từng xuất hiện trên thế gian, nhìn như Tế Cốt nhưng kỳ thực thứ này có thể gọi là Tế Cốt được sao?

Khoảnh khắc Tô Minh mở mắt ra, đầu người phụ nữ tuyệt đẹp trước mắt tan biến. Rắn nhỏ rít gào lao ra, bộ dạng nó không khác gì trước kia, nhưng đôi mắt thì sáng ngời, trong sâu thẳm ẩn chứa vòng xoáy hút tâm hồn người, khiến người nhìn nó sẽ có ảo giác trống rỗng.

Nhìn thấy Tô Minh không bị thương, rắn nhỏ không rít gào nữa. Nó bay lên giữa trời, biểu tình lộ thống khổ và dứt khoát. Trên người nó xuất hiện từng khe nứt, giống như lột da, rắn nhỏ run bần bật, thân hình chậm rãi kéo dài ra.

Nó đạt được truyền thừa hệ Chúc Âm, bây giờ thấy Tô Minh an toàn rồi, bắt đầu cất bước hướng tiến hóa sau khi truyền thừa thành tộc Chúc Âm chân chính!

Tô Minh nhìn rắn nhỏ, hắn cảm nhận từ người đối phương sự cố chấp và kiên trì. Cái loại lột da này tương đương với phản tổ lột xác, tương đương đem huyết mạch Chúc Cửu Âm không nhiều trong người hoàn toàn thiêu đốt, để nó khuếch tán toàn thân, khiến nó chân chính trở thành một con Chúc Cửu Âm!

Có truyền thừa trợ giúp, rắn nhỏ có nắm chắc thành công khá lớn. Truyền thừa như con đường hướng dẫn, như đèn sáng trong đêm tối cho rắn nhỏ phương hướng lột xác.

"Có lẽ ta có thể giúp ngươi một tay!" Tô Minh nâng lên tay phải vỗ vào túi trữ vật.

Phút chốc trong túi trữ vật bay ra một cái hộp gấm, hộp gấm bay thẳng hướng rắn nhỏ, trong quá trình cái hộp biến thành tro bụi từ bên trong bay ra một bóng tím.

Vật đó chính là Tô Minh ở ngoài hội đấu giá Hải Đông Tông mua tử dung!!!

Đấy là một vật kỳ lạ khiến mãnh thú có một chút cơ hội phản tổ, nhưng mạo hiểm cực lớn, một khi không thành công thì sẽ chết! Cho nên trước đó Tô Minh không dám dễ dàng đưa rắn nhỏ sử dụng, nhưng nay nó được Chúc Cửu Âm truyền thừa tương đương với tìm ra con đường chính xác, như vậy thì tác dụng của tử dung tất nhiên bị trừ đi mặt xấu, còn lại là trợ lực!

Khi thấy tử dung thì đôi mắt rắn nhỏ chớp lóe ánh sáng hưng phấn phấn, nó rít gào lao hướng màu tím, nhanh chóng dung hợp lại.

Cắn nuốt và dung hợp, ánh tím tràn ngập giữa không trung như sương khói khiến người rất khó thấy bên trong. Tô Minh đứng đó, đôi mắt lóe ánh vàng nhạt, lập tức ánh mắt xuyên thấu qua màn tím nhìn rõ bên trong sắc mặt rắn nhỏ không còn thống khổ, thân hình đang lột xác.

Yên lòng, Tô Minh thu lại tầm mắt, cúi đầu nhìn thân hình mình, thân thể hắn trông không khác gì trước, chỉ mình hắn biết bây giờ bản thân cường cỡ nào.

"Năm đó nguyên anh phân thân và độc thi trợ giúp, ta có thể chiến với Hậu Vu, cũng chính là sơ kỳ Man Hồn. Không biết bây giờ ta không cần trợ giúp thì được đến mức độ nào." Tô Minh thì thào.

Hắn hít sâu nhìn nguyên thần bên cạnh, nguyên thần đang nhắm mắt bềnh bồng giữa không trung, không nhúc nhích. Nhìn nguyên thần thuộc về mình, Tô Minh trầm ngâm giây lát, nhìn hướng bốn phía, mày bỗng nhíu lại. Hắn còn nhớ lúc trước khi tiến vào thân thể khổng lồ của Chúc Cửu Âm bởi vì lực lượng ngăn cản khiến xích long ở bên ngoài không thể đi theo, còn có Man Hồn độc thi cũng vậy, cả con rối Cơ Vân Hải nữa, rồi ông lão Âm Linh. Nhưng bây giờ thân hình Chúc Cửu Âm tán đi, nhìn bốn phía Tô Minh không thấy xích long, không thấy con rối và độc thi, ông lão kia chẳng biết đi đâu rồi.

'Rốt cuộc thì đã qua bao nhiêu năm?' Tô Minh im lặng, mắt nhìn bốn phía đang định thu lại thì bỗng đôi mắt tập trung, hắn thấy phía xa thân hình Chúc Cửu Âm tan biến có vệt đen lấp lóe.

Bây giờ sương khói nơi đây đã tan biến, bốn phía trông rất trống trải, vệt đen kia khá dễ thấy. Khi thấy vệt đen thì tay phải Tô Minh nâng lên hư không chộp, phút chốc vệt đen lao tới bềnh bồng trước mặt Tô Minh.

Đó là một cái vảy rắn!

Vảy Chúc Cửu Âm, sau khi thân hình bị hủy vẫn còn tồn tại vảy! Tô Minh nhìn vảy, dần dần đôi mắt lộ tia sáng kỳ lạ.

"Bộ dạng Chúc Cửu Âm cùng loại với mãng xà, vậy thân hình nó tan biến để lại cái vảy này..." Ánh mắt Tô Minh chợt lóe, lập tức nguyên thần ảo ảnh bay bên cạnh hắn mở mắt ra, mắt lóe tia sáng, nhoáng một cái tan biến dung nhập vào không khí.

Lát sau, vị tí lúc trước thân hình Chúc Cửu Âm tan biến tổng cộng có bốn cái vảy lao nhanh tới, cộng với cái trước, năm vảy rắn bềnh bồng trước mặt Tô Minh, tỏa ánh sáng đen kỳ lạ.

Giây phút những vảy rắn bay tới thì không khí bên cạnh Tô Minh vặn vẹo, nguyên thần biến ra, không chút tạm dừng đến gần Tô Minh, nhập vào người hắn.

"Nạp Thần Dược cần cuối cùng một chủ dược là vảy đuôi rắn, không biết vảy Chúc Cửu Âm có cùng hiệu quả không, nếu được thì Nạp Thần Dược có thể luyện ra rồi." Tô Minh lầm bầm.

Lần đầu tiên hắn thấy Nạp Thần Dược là ở Ô Sơn, nay đã qua mấy năm, nếu có thể dùng vảy thì coi như rốt cuộc sưu tập đủ tài liệu.

Cất hết đồ, Tô Minh ngồi xếp bằng trên đất chờ rắn nhỏ lột xác. Thần thức hắn tỏa ra lan tràn tám hướng, nhưng nguyên anh của hắn vừa hóa thần, còn cần ôn dưỡng một đoạn thời gian cho nên thần thức không tỏa ra quá nhiều, dù chỉ một ít nhưng trong phạm vi hắn thấy khiến hắn chấn động tinh thần.

Dần dần Tô Minh biến sắc mặt, đôi khi mờ mịt, có khi sửng sốt, thỉnh thoảng suy tư.

Thần thức hắn nhìn thế giới bên ngoài khác hẳn với trong ký ức, khiến hắn do dự tự hỏi bên ngoài đã qua bao nhiêu năm. Cộng thêm thần thức không thể tản ra quá xa, vậy nên hắn không cảm giác tồn tại của xích long, mnh độc thi và con rối, nhưng biểu tình của hắn dần xuất hiện âm trầm.

Thời gian từ từ trôi qua, chớp mắt đã mười ngày. Mười ngày qua Tô Minh luôn ngồi xếp bằng tại đó, hắn đã thu lại thần thức, dùng mười ngày củng cố tu vi bản thân.

Bên rắn nhỏ qua mười ngày hoàn thành lột xác, trong tiếng rít kinh người, sắc tím giữa không trung biến mất, xuất hiện ở trước mặt Tô Minh là con rắn dài cỡ cánh tay, thô cỡ hai ngón tay, toàn thân hồng nhạt!

Cái đầu con rắn có cục thịt, giữa trán có một khe hở, khe hở đó là con mắt thứ ba nhưng nó khép kín không mở ra. Đôi mắt nó sâu thẳm, dù nhìn hướng nào thì không khí quanh mắt xuất hiện vặn vẹo như có lực lượng chưa biết không ngừng bị mắt hấp thu. Rắn nhỏ rít toát ra vẻ hung ác, nhưng rít xong nó nhìn hướng Tô Minh lộ ra ỷ lại và dịu dàng, bay hướng hắn. Nó ở bên cạnh Tô Minh phát ra tiếng rít vui vẻ như con nít chơi đùa trước mặt người lớn.

Tô Minh mỉm cười nhìn rắn nhỏ, lát sau hắn ngẩng đầu lên nhìn khung trời.

"Đi đi, chúng ta rời khỏi đây thôi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.9 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status