Cầu ma

Chương 66: Huyết hỏa lại cháy!


"Tâm động tỉ mỉ, càng về sau càng khó khăn…đây là cực hạn bậc thang thứ bảy trăm tám mươi mốt, chỉ còn lại hai sợi máu. Hai sợi máu này như là dính liền với nhau, mình không thể tách chúng ra, tiêu tan…" Tô Minh nhỏ giọng thì thào.

"Nhưng đây đã là hàng số cuối cùng…Núi này có thể nói là thánh địa tu luyện, một khi rời khỏi đây, muốn tìm được cơ duyên như thế chỉ sợ rất khó…" Tô Minh cau mày.

"Ba mươi hai, bảy mươi chín, hai trăm bốn mươi tám, ba trăm bảy mươi mốt, năm trăm sáu mươi ba, bảy trăm tám mươi mốt…Đây là sáu hàng số A Công nói cho mình, xem như là bí mật năm đó A Công phát hiện. Nhưng…có lẽ từ bậc bảy trăm tám mươi mốt trở lên, còn có một hoặc vài chỗ giống vậy…mà chính A Công cũng không phát hiện được…" Hai mắt Tô Minh dần lộ ra kiên quyết.

Im lặng nửa ngày, Tô Minh nhìn lệnh bài trong tay, nhìn đến bên trong thứ hạng thuộc về mình. Thứ hạng đó khiến hắn kích động, khí huyết trong người như muốn di chuyển.

"Hạng hai…"

Thu lại tầm mắt nhìn hướng lệnh bài, Tô Minh cúi đầu, khó khăn lắm mới hồi phục tâm tình kích động, mắt dần lộ ra suy tư.

"Mình đã hoàn thành ước nguyện, hiện giờ…có thể từ bỏ…" Tô Minh thì thào, vẻ mặt do dự.

"Nhưng một khi từ bỏ, vậy tu luyện tỉ mỉ sẽ dừng ở khúc cuối này không thể đặt dấu chấm tròn. Bên trên nhất định còn có bậc thang lực cân bằng!" Tô Minh không chần chờ bao lâu.

Hắn không muốn bỏ qua cơ hội này. Hắn biết bộ lạc gặp nguy hiểm, cảm nhận sự lo âu từ người A Công, hắn muốn biến mạnh!

"Cơ duyên này mình tuyệt đối không thể bỏ qua, nhất định phải tìm đến bậc thang ngay cả A Công cũng không phát hiện được!" Biểu tình do dự lập tức biến thành kiên cường và quyết đoán. Nhấc chân lên, hắn đi hướng bậc thang thứ bảy trăm tám mươi hai.

Đạp xuống một bước, thoáng chốc thân thể Tô Minh chấn động, áp lực mênh mông ập đến khiến hắn run rẩy, trên người bùng phát thật nhiều sợi máu. Ánh sáng sợi máu lan tràn như hòa cùng vầng trăng hơi tối đi trên bầu trời, khiến Tô Minh gầm một tiếng cắn răng tiến lên.

Bảy trăm tám mươi ba, bảy trăm tám mươi bốn, bảy trăm tám mươi lăm…mãi đến bảy trăm chín mươi sáu, Tô Minh tóc tai bù xù, toàn thân co giật run bần bật. Mỗi một bước hắn gần như dốc hết sức lực, cơ thể đau đớn dưới áp lực như sắp tan vỡ. Cảm giác tan vỡ này hoàn toàn khác với huyết hỏa trùng trùng.

Huyết hỏa trùng trùng là bùng phát từ trong ra ngoài, dường như thân thể không dung nạp được. Nhưng hiện giờ áp lực từ ngoài vào trong cứng rắn đè xuống, như muốn đè ép người Tô Minh thành bụi phấn.

Sợi máu trong người hắn tùy theo khí huyết vận chuyển không ngừng đề kháng, chống đỡ người hắn, không để cơ thể thành phấn vụn. Có ánh trăng tẩm bổ khiến thân thể chịu đựng áp lực nhiều thêm chút.

Từng bước một, khóe miệng Tô Minh tràn ra máu tươi, vẻ mặt dữ tợn. Nhưng trong dữ tợn lộ ra kiên cường và quyết đoán khiến người kinh hoảng.

"Mình nhất định phải tìm ra bậc thang đó!!! Mình phải hoàn thành tỉ mỉ!"

Tô Minh lần nữa bước ra một bước, đạp trên bậc thang bảy trăm chín mươi chín. Hiện giờ trước mắt hắn mơ hồ, dường như không thể lại bước ra một bước.

Hiện tại Diệp Vọng cũng lộ ra chật vật. Y thở hồng hộc, tóc rối tung, mặt gồ lên gân xanh, toàn thân sợi máu hiện ra. Y giãy dụa đi tới bậc thang tám trăm ba mươi bảy, ngực đau nhói từng cơn, tim đập nhanh khiến y cảm thấy chóng mặt.

Nhưng khi y nhìn lệnh bài thì trong mắt có điên cuồng.

"Mặc Tô!" Diệp Vọng mạnh ngẩng đầu ngửa lên trời gầm một tiếng, nâng chân lên, lại bước ra một bước, nhưng rõ ràng tốc độ đã chậm lại.

Tô Minh thử năm lần, đôi chân đều không thể nâng lên, như có đôi tay to ấn người hắn, khiến toàn thân đau đớn, xương cốt muốn vỡ vụn không thể nâng chân lên!

Bàn tay to vô hình lộ ra vô tình và lạnh lùng áp chặt Tô Minh, khiến hắn không thể đứng thẳng, từ từ cong xuống làm hắn không thể đứng vững, sắp ngã nhào.

Mặt Tô Minh tái xanh, mồ hôi không ngừng tuôn ra, cảm giác chóng mặt càng thêm dữ dội. Lòng sinh ra cảm giác bất lực, hắn giãy dụa ngẩng đầu, nhìn vầng trăng tối đi trên bầu trời, nhìn chân trời mênh mông.

"Bỉ thương giả thiên, cớ gì ngươi khóc!" Mơ hồ trong đầu hắn quanh quẩn câu nói này.

Hắn bỗng bật cười. Nụ cười tác động toàn thân khiến càng thêm đau nhức, nhưng trong mắt Tô Minh mặt trăng máu càng thêm rõ ràng, phát ra hỏa diễm đậm đặc.

"Ta không phục!!!!" Tô Minh ngửa đầu rống một tiếng điếc tai, tiếng rống quanh quẩn là căn nguyên kiên cường.

Trong tiếng rống, Tô Minh giãy dụa nâng lên tay phải, lần nữa cắn rách, hai mắt lộ điên cuồng, lại lần nữa bôi vào con mắt trái.

Khoảnh khắc bôi, toàn bộ tòa núi chấn động, khói cuồn cuộn sôi trào. Từng luồng khí thể phát ra từ cả ngọn núi dâng ngập trời, từ bốn phương tám hướng bay thẳng đến Tô Minh.

Trong chớp mắt này, đỉnh ngọn núi vang lên tiếng dã thú gầm. Tiếng gầm như hư ảo quanh quẩn ngọn núi, truyền vào tinh thần Tô Minh, Diệp Vọng!

Tô Minh phun ra ngụm máu, thân thể có vô số khí thể kỳ lạ nhập vào lập tức vang lên tiếng bùm bùm, sợi máu lại tăng thêm. Cùng lúc đó hắn gào thét, thân thể gấp khúc chậm rãi thẳng tắp, mang theo áp lực từ bàn tay to vô hình chậm rãi đứng lên!

Áp lực bàn tay to, giờ phút này không thể đè ép khí thể mênh mông dung nhập vào Tô Minh, không thể đè ép dưới đêm trăng huyết hỏa trùng trùng!!!

Tô Minh, đứng lên!

Vầng trăng trên trời vốn bởi vì bình minh mà biến tối, giây phút này như là tỏa ra ánh sáng cuối cùng tùy theo Tô Minh chậm rãi đứng lên. Hắn mạnh đạp ra một bước, đi tới bậc thang thứ tám trăm thì liên tục tiến lên vài bước!

Tám trăm lẻ hai, tám trăm lẻ năm, tám trăm mười một, tám trăm mười bốn, tám trăm mười bảy!!!

Đứng ở bậc thang thứ tám trăm mười bảy, đôi mắt Tô Minh đỏ rực. Máu trong người vào giây phút này có cảm giác thiêu cháy. Hắn lần thứ ba huyết hỏa trùng trùng chỉ tiến hành phân nửa, bôi mắt trái nhuộm nửa con ngươi.

Cơ thể hắn có lực lượng bùng nổ từ trong ra ngoài, như muốn vỡ tung. Tô Minh biết, nếu đổi lại ở bên ngoài, nhất định ko thể chịu được miễn cưỡng lần thứ ba huyết hỏa trùng trùng. Nhưng tại ngọn núi này, áp lực cường đại từ bên ngoài ngưng tụ mà thành ngược lại trợ giúp hắn. Lấy thân thể hắn làm trung tâm bùng phát lực lượng, là áp lực, làm hắn không thể lần thứ ba trùng trùng bỗng xuất hiện một cơ hội!!!

Ngón trỏ tay phải Tô Minh run rẩy, gào một tiếng mạnh bôi. Giây phút này, đem toàn bộ con ngươi mắt trái nhuộm màu máu, huyết hỏa trùng trùng!

Núi rung động, càng nhiều khí thể kỳ lạ điên cuồng ùa tới, nhập vào lỗ chân lông Tô Minh, mỗi một chỗ trên người hắn, khiến sợi máu toàn thân mau chóng tăng.

"Mình phải đi lên!!!" Tô Minh nhấc chân, lại lần nữa tiến lên.

Tám trăm mười chín, tám trăm hai mươi ba, tám trăm hai mươi bảy, mãi đến bậc thang tám trăm ba mươi chín, toàn thân hắn trào ra máu nhưng trong hai mắt vẫn có sự kiên cường và cố chấp!

Những bậc thang đi qua không có sự cân bằng hắn tìm kiếm, nhưng Tô Minh tin tưởng các bậc thang còn lại nhất định có!

"Mặc Tô!!!" Diệp Vọng cũng điên cuồng.

Hiện giờ y đứng trên bậc thang tám trăm bốn mươi lăm, nhìn trong lệnh bài, phía sau cái tên Mặc Tô số tám trăm ba mươi chín bậc, sao y không điên cho được!?

Làm người ưu tú nhất trong cùng thế hệ, sự kiêu ngạo của y không cho phép ai vượt qua mình. Sự tự tôn của y càng làm y dù trả bất cứ giá nào cũng phải giữ thân phận người đứng đầu!!!

Khuôn mặt y nổi lên gân xanh, hai mắt tràn ngập tơ máu, không còn bộ dáng kiêu ngạo mà biến thành dữ tợn không cam lòng. Y giãy dụa nâng lên tay phải, gầm một tiếng, mạnh đánh vào ngực mình. Lập tức lực lượng mạnh mẽ nhập vào người, lao ra mỗi chỗ máu thịt xương, cùng lúc đó trước ngực y hiện ra hoa văn đỏ.

Đó là một cái sừng, cái sừng máu, là sừng máu của dã thú!!!

Sừng này là đồ đằng, màu sắc không đỏ thắm mà hơi thâm. Giờ phút này theo Diệp Vọng đánh ra một chưởng, hoa văn sừng lập tức phát ra luồng sáng đỏ chói mắt. Giống như là hòa tan, luồng sáng dung nhập vào người Diệp Vọng, khiến y như đạt được sức mạnh mới, nâng chân lên đạp mạnh tới trước!

Tám trăm bốn mươi lăm, tám trăm bốn mươi sáu…mãi đến khi đứng ở bậc thang tám trăm sáu mươi mốt, Diệp Vọng phun ra ngụm máu. Hoa văn sừng trước ngực biến mất ánh sáng đỏ, màu sắc vốn có càng tối đi như tùy thời sẽ biến mất.

"Mặc Tô, ngươi có thể kiêu ngạo! Ngươi là người duy nhất ép ta không thể không sử dụng ba mươi bảy giọt Man Huyết của Man Công miễn cưỡng vẽ Man Văn cho ta, để ta tiện chậm rãi hấp thu, tăng khả năng trở thành Khai Trần! Ta vốn không muốn cưỡng ép sử dụng lực lượng này, không có lợi cho ta bằng từ từ hấp thu…Mặc Tô, ngươi có thể kiêu ngạo!" Diệp Vọng cắn răng, thở dốc cúi đầu nhìn lệnh bài. Liếc mắt một cái, y trợn to đôi mắt.

"Đây…đây là không thể nào!!!!"

Chỉ thấy trên lệnh bài, số bậc thang sau tên Mặc Tô đang nhanh chóng tăng lên!

Tám trăm bốn mươi mốt, tám trăm bốn mươi ba, tám trăm bốn mươi lăm, tám trăm bốn mươi chín…đập vào mắt Diệp Vọng, mãi đến khi y thấy số lượng biến thành tám trăm năm mươi chín! Cách chỗ y đứng chỉ có hai bậc! Diệp Vọng miễn cưỡng hấp thu Man Huyết, chẳng những không kéo giãn khoảng cách mà còn gần như vậy. Nếu lúc trước y không quyết đoán hấp thu, chỉ sợ hiện giờ đã bị vượt qua!

"Không thể nào!" Ánh mắt Diệp Vọng lộ ra khó thể tin và rung động. Y thì thào, lần nữa nâng lên tay phải, mang theo sự tàn nhẫn và điên cuồng ấn vào mặt trên hoa văn sừng đã tối đi trước ngực.

Phun ra ngụm máu tươi, nhưng toàn thân Diệp Vọng bộc phát ánh sáng máu ngập trời. Thân thể y ở trong ánh sáng đỏ gần như chỉ thấy bóng dáng mơ hồ.

"Mặc…Tô!!!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.9 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status