Cầu ma

Chương 971: Lão quái cùng tới


Biển lửa bốc lên mười vạn trượng tinh không, vờn quanh Oán Ngụy gầm thét, hóa thành một cơn lốc khổng lồ. Trong tinh không của Thần Nguyên tinh hải này, dường như nó làm dấy lên một đợt luân hồi chưa từng có tại nơi này vậy.

Tô Minh nhắm mắt hai mắt mệt mỏi lại. Chuyến đi tới thế giới nước xoáy kia lại hiện lên trong lòng hắn. Một hồi lâu sau, Tô Minh giương Du Mục, trong mắt lóe sáng.

- Chúng ta đi vào... Đệ Ngũ Hỏa lò thôi!

Tô Minh thao túng tay phải thân thể chí bảo giơ lên, vuốt ve trên bộ lông Oán Ngụy, sau đó truyền thần niệm ra. Hai đầu rồng của hắc mã bỗng nhiên ngẩng cao, gào thét vang vọng. Oán Ngụy xông nhanh về phía trước.

Tốc độ của nó cực nhanh, chớp mắt đã đi được vạn trượng.

Hắc mã bay nhanh, biển lửa màu đen vờn quanh bốn phía cũng di động theo nó, ngọn lửa bốn lên cuồn cuộn.

Cả tinh không của Thần Nguyên tinh hải giờ khắc này, tính cả Tô Minh thì có sáu sinh linh đang tiến về phía Đệ Ngũ Hỏa lò, trong đó có Tử Long chân nhân áo tím anh tuấn!

Có thiếu niên áo trắng tà dị cho con rết biến thành, có trư nhân từ nói Vọng Phu gầm thét, còn lão tổ Hỏa Khôi và đại hán lông mi màu vàng, cắn nuốt đại nao Tiên Linh.

Sáu người này đều thi triển thần thông, hóa thành sáu đạo cầu vồng, trước sau không đồng nhất mà đi theo biển lưa, chạy thẳng tới nơi bắt đầu biển lửa này.

Trong thời gian này, ngọn lửa màu lam mà Đệ Ngũ Hỏa lò tản ra đã là ngày thứ bảy. Ngày này trôi qua, biển lửa bộc phát từ đầu tới giờ đã là ngày thứ mười lăm. Lúc này, tử Đệ Ngũ Hỏa lò rốt cục xuất hiện... Ngọn lửa màu tím!

Ngọn lửa màu tím này vừa mới xuất hiện, lập tức khiến biển lừa màu lam dù đang bao phủ cũng như run rẩy, hoàn toàn xuất hiện dấu hiệu bị dập tắt. Dường như ngọn lửa màu lam này có linh tính, trước mặt ngọn lửa màu tím, ngọn lửa màu lam cũng không dám thiêu đốt vậy.

Một lát sau, ngọn lửa màu tím liền ầm một tiếng mà bộc phát ra, quét ngang bốn phía, muốn tiến hành lần bao trùm thứ năm của Đệ Ngũ Hỏa lò. Lần bao trùm này cũng kéo dài bảy ngày như cũ, sau đó sẽ là ngọn lửa hủy diệt màu đen. Sau bảy ngày cuối cùng, kiếp nạn của Thần Nguyên tinh hải mới tiêu tán.

Biển lửa màu tìm khuếch tán ra tới ngày thứ ba, ở bên ngoài Đệ Ngũ Hỏa lò bị ngọn lửa màu tím vờn quanh có một đạo cầu vồng gào thét lao tới. Trong đạo cầu vồng kia là một lão già toàn thân gầy guộc, đôi mắt lộ tia sáng yêu dị, thân thể còng còng, đầu tóc thưa thớt, chỉ có vài sợi rũ xuống, phất phơ phía trước.

Lão già này chính là lão tổ Hỏa Khôi. Khoảng cách từ chỗ hắn tới nơi này là gần nhất, cho nên là người đầu tiên đi tới nơi này. Cả một đường hắn cắn nuốt ngọn lửa, cho dù là biển lửa màu tím cũng bị hắn thử nuốt vào một chút.

Ở bên ngoài Đệ Ngũ Hỏa lò, hai mắt hắn lộ ra vẻ tham lam, ngồi trong biển lửa màu tím, nhìn chằm chằm vào Đệ Ngũ Hỏa lò đang tràn ngập lửa. Chỗ hắn ngồi nhìn như rất gần Đệ Ngũ Hỏa lò nhưng thực tế vẫn còn khá xa. Một hồi lâu sau, trong miệng hắn truyền ra tiếng kêu chói tai, thân thể nhoáng lên, đứng dậy lao thẳng về phía Đệ Ngũ Hỏa lò.

Ầm một tiếng, một luồng lực phản chấn cực kỳ mạnh mẽ truyền ra từ Đệ Ngũ Hỏa lò, khuếch tán ra phạm vi mười vạn trượng, chấn động thân thể lão già này vừa bay vào phạm vi đó liền bị cuốn ngược ra, cho tới khi lui lại một vạn trượng mới dừng lại được, trong mắt lộ ý bạo ngược. Trong tiếng gầm nhẹ, ánh mắt chớp động vài lần thì vẻ bạo ngược kia mới bị đèn nén xuống.

- Vẫn chưa tới lúc... Ngọn lửa màu tím nơi này đang thịnh, cần trong chớp mắt tiêu tán, vào nháy mắt khi ngọn lửa màu đen bộc phát mới có cơ hội xông vào.

Lão già gầy gò này lộ vẻ suy tư, sau đó cười lạnh mấy tiếng, đứng trong biển lửa, chờ đợi ngọn lửa màu tím tiêu tán, ngọn lửa màu đen bộc phát.

Thân thể lão già này rất gầy nhưng đầu lại không nhỏ, cả người nhìn như rất không hợp lý. Mà làn da hắn nhăn nhúm, khiến người ta nhìn mà khó lòng không sinh sự chán ghét.

Hắn ngồi chồm hỗm ở đó, một thời gian bắt đầu hát lên khúc hát đặc biệt của Hỏa Khôi tộc bọn họ.

- Đinh đang đinh... Đinh đang đang.........

Tiếng hát vang vọng trong biển lửa, mang theo quy luật quỷ dị. Nhất là lão già này đứng trong biển lửa, bẻ ngón tay, không ngừng lúc /> Lão tổ Hỏa Khôi kia lúc nói vẫn mang theo vận luật quỷ dị như trước giống như không phải là nói mà là hát vậy.

Người cao lớn kia lạnh lùng nhìn lão tổ Hỏa Khôi.

- Ngươi mới tỉnh ngủ, ăn chưa no sao?

Hắn lạnh lùng nói.

Những lời này hỏi đột ngột khiến lão già kia sửng sốt, nhìn hắn không chớp mắt. Người to lớn tên Chu Hữu Tài kia lao mạnh tới, ầm ầm chạy thẳng. Những nơi hắn đi qua, biển lửa ngập trời, lại vờn quanh bốn phía người này, trong phút chốc khiến biến thành một quả cầu lửa khổng lồ.

Ầm một tiếng, hắn đụng vào lão già kia.

Lần va chạm này chấn động tinh không, chấn động biển lửa kia tràn ra bốn phía, cũng tạo thành sóng lửa rất lớn.

Cùng lúc đó, thân thể lão già gầy gò cũng bị cuốn đi, liên tiếp lui lại ngàn trượng, ngẩng phắt dầu, mở miệng đầy răng đen răng vàng ra. Mà thân thể người to lớn kia cũng lui lại, nhìn chằm chằm vào lão tổ Hỏa Khôi.

Hai người nhìn nhau hồi lâu, trong mắt cũng từ từ lộ sát cơ.

Nhưng vào lúc này, hai người bỗng nhiên đồng thời quay đầu, nhìn về phía tinh không xa xa.

Chỉ thấy trong tinh không, sau một nhịp thở, có một đại hạn nện bước, lảo đảo đi tới. Trong tay hắn cầm một cái hồ lô, vừa đi vừa uống, thỉnh thoảng còn ợ một hơi.

Đầu hắn màu đen nhưng lông mày lại màu vàng, rũ xuống hai tay, trên người có một mùi ngọt kỳ dị tản ra. Mùi này rất thơm, khiến người ta ngửi mà sinh lòng say mê.

Gần tới nơi, đại hán lông mày vàng này đưa mắt nhìn lão tổ Hỏa Khôi và Chu Hữu Tài một chút, mỉm cười định ngồi xuống, uống một hớp rượu, thở dài nói.

- Hai người đánh không nổi đâu......

Câu này của hắn vừa dứt bỗng nhiên ợ một cái, quay đầu nhìn về tinh không phía sau. Lão tổ Hỏa Khôi và người to lớn kia cũng nhìn lại.

Lại thấy trong tinh không, trong biển lửa màu tím bất chợt có một vùng sôi trào kịch liệt. Trong quay cuồng, một cơn lốc ầm ầm khuếch tán ra. Cơn lốc này tản đi, lộ ra một ngọn lửa màu đen trong đó.

Trong chớp mắt khi nhìn thấy ngọn lửa này, ba người nơi này lập tức co rụt hai mắt. Ba người bọn họ đểu biết nhau, có thể tới đây cũng không lấy gì làm lạ. Nhưng hôm nay trong tinh không truyền tới một cơn lốc và một ngọn lửa màu đen này, khiến ba người bọn họ có cảm giác cực kỳ xa lạ.

Một lát sau, trong nháy mắt của ba người bọn họ, ngọn lửa màu đen và cơn lốc ầm ầm tới gần. Trong chớp mắt khi cơn lốc tới gần, nó thu nhỏ lại, cho tới khi xuất hiện ở ngoài Đệ Ngũ Hỏa lò thì đã hoàn toàn biến mất, lộ ra thân ảnh đầy đủ của Oán Ngụy.

Thân thể do chí bảo biến thành được Tô Minh điều khiển ngồi khoanh chân trên lưng Oán Ngụy, giờ phút này mở mắt lạnh lùng nhìn ba người kia.

Oán Ngụy đứng đó ngẩng đầu, vẻ mặt cao ngạo, lạnh lùng nhìn ba người.

Trong chớp mắt khi nhìn ba người, vẻ mặt Tô Minh như thường như nội tâm thầm cảnh giác. Ba người này dáng vẻ quái dị, nhưng từ uy áp tỏa ra trên người bọn họ thì có thể thấy tuyệt đối không phải là người bình thường, rõ ràng cũng là hạng đại năg, Chưởng Duyên Sinh Diệt.

Chỉ là không biết bọn họ là Chưởng Cảnh hay là Duyên Cảnh thôi!

Lúc Tô Minh đánh giá tu vi của ba người, ba người cũng đang đánh giá Tô Minh. Đối với hơi thở xa lạ trên người Tô Minh, bọn họ vừa nhìn liền nhận ra tu vi của hắn hơi pha tạp. Loại tu vi pha tạp này yếu nhất có thể đạt tới Kiếp Nguyệt, mạnh nhất là vượt qua Kiếp Dương, có thể đánh một trận với Chưởng Cảnh.

Hơn nữa con hắc mã dưới thân Tô Minh cũng khiến ba người ngắm nhìn. Con ngựa này tỏa ra từng đợt uy áp, là khí tức của Chưởng Cảnh, hiển nhiên cực kỳ không tầm thường. Ba người bọn họ cũng nhận ra, khi con ngựa này xuất hiện, ngọn lửa màu tím bốn phía đã thay đổi màu sắc, không còn là tím mà phát triển thành màu đen. Hiện tượng này khiến ba người phải ngưng tụ tâm thần, cũng bỏ qua ý nghĩ một ra tay thử.

Dù sao thì người đến được đây cũng không có ai yếu cả.

Tô Minh thu hồi ánh mắt, không nói lời nào, khoanh chân ngồi trên người Oán Ngụy, nhắm mắt lại, vận chuyển tu vi trong cơ thể mà tĩnh dưỡng. Ba người này dù đều là hạng đại năng nhưng Tô Minh cũng không sợ hãi. Dù là lực lượng của Oán Ngụy kia hay là chiến lực của thân thể chí bảo mà hắn đang điều khiển, Tô Minh đều có đủ lòng tin đối mặt với bọn họ.

Huống chi hắn còn hai lần cơ hội được Sa Thổ linh hỗ trợ.

Tất cả đều là điểm mấu chốt để Tô Minh nắm chắc có thể đạt được Đệ ngũ thạch.

Chương thứ 982: Vào Lò

Tô Minh đến, tuy nói rằng đã khiến ba người kia chú ý nhưng sự chú ý này cũng không phải là dừng lại quá lâu. Đối với ba lão quái lai lịch khó lường này mà nói, sự uy hiếp của Tô Minh đối với bọn hắn cũng không lớn.

Chỉ có điều là có thể còn sống tới bây giờ, dĩ nhiên cũng là hạng người đa mưu túc trí, tuy nói thoạt nhìn là cùng một bộ dáng, nhưng về nội tâm, ba người lại hoàn toàn khác nhau.

Có thể tới đây đón lửa tím, nếu không giấu diếm một chút thủ đoạn thì không thể nào đi tìm cái chết được. Nếu nói như thế, ba người này cũng chưa có quá mức mà đi trêu chọc Tô Minh. Dù sao trước mắt, mọi người còn chưa bước vào Đệ Ngũ Hỏa Lò. Phải biết rằng lửa tím biến mất, ngọn lửa đen kia bộc phát trong phút chốc, cơ hội chỉ có thời gian là một chớp mắt, có thể tiến vào Đệ Ngũ Hỏa Lò hay không cũng không thể nói chắc, giờ không cần phải vung tay để cho người khác có cơ hội.

Về phần Hỏa Khôi lão tổ cùng người to béo được gọi là Chu Hữu Tài, lúc trước bọn họ giao thủ, trên thực tế cũng chỉ là làm nóng người mà thôi. Đó là một loại phương thức chào hỏi của bọn họ.

Dựa theo đạo lý mà nói, quan hệ giữa hai người này hẳn là tầm thường, nhưng trên thực tế, giờ phút này bọn họ lại có thể ngồi lại với nhau, thậm chí người to béo Chu Hữu Tài kia ngồi ở trong biển lửa, mà người gầy Hỏa Khôi lão tổ kia còn đang đứng ở trên bả vai Chu Hữu Tài, vẫn hát ca khúc quỷ dị như cũ.

Chu Hữu Tài nhắm hai mắt, dường như đang nghe, vẻ mặt chết lặng, không biết ẩn tàng gợn sóng dạng gì.

Ngược lại, đại hán có lông mày màu vàng đang nằm cách đó không xa lại có thể ngủ say.

Đây là ba lão quái cực kỳ kỳ lạ. Sau khi Tô Minh mở mắt ra nhìn một chút, trong lòng nghĩ thầm rồi lại nhắm mắt lại, nhưng hắn không biết được rằng cùng ở chung một chỗ với ba lão quái này, nếu như tại đây có người thứ năm nhìn về phía bốn người bọn họ, cũng sẽ có cảm giác như vậy.

Dù sao Tô Minh khoanh chân ngồi trên con ngựa đen hai đầu rồng, bốn phía đều là biển cháy vờn quanh như vậy cũng sẽ khiến cho người ta cảm thấy kỳ lạ.

Thời gian trôi qua, ngọn lửa màu tím đã bộc phát tới ngày thứ bảy, đây cũng chính là ngày cuối cùng, lửa tím sắp tiêu tán, ngọn lửa bên ngoài Đệ Ngũ Hỏa Lò đã đến trình độ cực nóng. Tiếng ngọn lửa kia nổ vang, là âm thanh duy nhất tại nơi này.

Đột nhiên, đại hán có lông mày màu vàng hà hơi vuốt vuốt hai mắt, theo bản năng lại đem ngón tay cái tay phải đặt ở trong miệng mút thỏa thích, liếc mắt nhìn về phía tinh không nơi xa.

Cùng lúc này, tiếng hát của Hỏa Khôi lão tổ cũng ngừng lại, trong mắt kia bỗng nhiên hiện lên một tia sắc bén, ngưng tụ nhìn tinh không nơi xa, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh uy nghiêm đáng sợ.

Còn có người to béo Chu Hữu Tài kia cũng từ từ mở mắt ra, trong mắt lộ ra vẻ hung tính hồng mang, ngó tới tinh không nơi xa.

Một lát sau, một tiếng gào thét chói tai truyền khắp bốn phía, nổ vang từ biển lửa kia. Lúc Tô Minh mở mắt ra nhìn, hắn lập tức thấy một con rết lớn chừng mấy ngàn trượng xuyên qua biển lửa mà đến.

Ngàn chân con rết này cùng nhau đung đưa khiến cho tốc độ nhanh hơn tia chớp. Thoáng nhìn thì ở phía xa nhưng trong chớp mắt đã tới trước mặt bốn người. Con rết ngàn chânCon rết ngàn chân ngừng mạnh lại, thân thể cấp tốc co rút lại hóa thành thiếu niên áo trắng. Đi theo bên cạnh thiếu niên này là một nữ tử, chính là miêu nữ.

Giờ phút này, sắc mặt miêu nữ trắng bệch, hai mắt vô thần. Ở cổ của cô còn có hai lỗ nhỏ màu đen, giống bị rắn độc cắn một cái vậy.

- Ơ, náo nhiệt thế.

Thiếu niên áo trắng khẽ mỉm cười, mặt như gió xuân, sau khi ánh mắt quét qua người ba lão quái liền ngừng một chút trên người Tô Minh.

Tô Minh cũng nhìn thiếu niên áo trắng kia, vẻ mặt như thường, không lộ ra chút buồn vui nào, nhưng dĩ nhiên thiếu niên áo trắng này không biết được rằng Tô Minh vừa nhìn thấy miêu nữ, trong lòng đã hiện lên một luồng sát cơ.

Sát cơ này không phải là nhằm vào miêu nữ mà là nhằm vào thiếu niên áo trắng này.

Miêu nữ là cùng tồn tại cùng Minh Ân Cửu lão, bây giờ lại xuất hiện ở nơi này, như vậy rất có thể Minh Ân Cửu lão lành ít dữ nhiều, mà dĩ nhiên đầu sỏ hết thảy chính là con rết ngàn chân biến thành thiếu niên áo trắng trước mặt này.

Hầu như ngay sau khi thiếu niên áo trắng hiện thân, lúc lời nói truyền ra, trong tinh không lại truyền đến một tiếng nổ vang, là hung thú gầm thét. Đó là một con rồng màu đỏ. Con rồi này đang di chuyển ở trong biển lửa, có một nam tử áo tím khoanh chân ngồi ở trên chân rồng.

Tướng mạo nam tử này vô cùng anh tuấn nhưng tràn đầy lạnh lùng, hiển nhiên không phải là người thích nói nhiều. Theo rồng đỏ tới gần, chỉ cần hô hấp mấy lần là hắn đã đến chỗ mọi người.

Hắn đến khiến cho hai mắt lão già Hỏa Khôi trở nên yêu dị, cũng làm cho vẻ mặt Chu Hữu Tài phía dưới trở nên âm trầm.

Duy chỉ có đại hán lông mày màu vàng kia, sau khi lé mắt nhìn sang một chút lại mút ngón tay cái thỏa thích như cũ. Người ngoài không nhân ra nhưng giờ phút này hắn đã cực kỳ cảnh giác.

Hắn cảm nhận được một nguồn nguy cơ mãnh liệt từ trên người nam tử áo tím này. Hắm cảm giác trong tất cả mọi người ở đây, nam tử áo tím là người mạnh mẽ nhất. Về phần người thứ hai thì hắn cảm thấy không phải là Chu Hữu Tài hay là Hỏa Khôi lão tổ, cũng không phải là con rết ngàn chân biến thành thiếu niên áo trắng kia, mà chính là Tô Minh.

Lúc đại hán có lông mày màu vàng âm thầm cảnh giác thì nam tử áo tím kia đi đến, đột nhiên đầu con rồng đỏ kia ngẩng lên, trong thần sắc lập tức hiện lên vẻ mặt cực kỳ khẩn trương cùng địch ý mãnh liệt, mạnh mẽ nhìn về phía Tô Minh đang ngồi trên Oán Ngụy.

Oán Ngụy lạnh lùng ngẩng đầu nhìn con rồng đỏ, vẻ mặt cao ngạo, lộ ra vẻ khinh miệt.

Giống như bị ý khinh miệt này kích thích, con rồng đỏ kia lập tức mở miệng rộng, mạnh mẽ gầm thét về phía Oán Ngụy, nhưng ngay khi tiếng gầm thét vang vọng, Oán Ngụy nhìn thẳng vào đầu rồng, bốn ánh mắt đồng thời lộ ra vẻ lạnh lùng, mang theo tiếng gầm nhẹ.

Dĩ nhiên nam tử áo tím này là Tử Long chân nhân. Ánh mắt của hắn rơi vào trên người Oán Ngụy, sau đó lại nhìn về phía Tô Minh, mặt không chút thay đổi vỗ vỗ vào con rồng đỏ. Lập tức con rồng cúi đầu, thân thể nhoáng một cái đã mang theo Tử Long chân nhân bay sang một bên. Tử Long nhắm nghiền hai mắt, bộ dạng không thèm để ý tới bất kỳ kẻ nào ở xung quanh.

Con rết ngàn chân biến thành thiếu niên áo trắng, giờ phút này cười cười, đi về phía Tử Long, khoanh chân ngồi xuống ở cách đó không xa, miêu nữ hai mắt vô thần đi theo sau.

Ánh mắt Tô Minh đảo qua, đã nhìn thấu không ít chuyện.

Đây là hai hoặc là ba phe cánh. Phe thứ nhất là nam tử áo tím cùng thiếu niên áo trắng kia, hai vị này là người cuối cùng đến đây, hiển nhiên bước đi có chút xa xôi, hơn nữa có miêu nữ đi theo, Tô Minh liền đại khái suy đoán ra, hẳn ra hai người này đến từ bên ngoài biển sao Thần Nguyên.

- Nam tử áo tím là Tử Long chân nhân, Chưởng Duyên Sinh Diệt đại năng trấn thủ Đệ Tứ Chân Giới! Về phần thiếu niên áo trắng bắt miêu nữ này, ta cũng đã được nghe nói một chút. Hắn là một tán tu, phụ thuộc vào tứ đại chân giới, họ Ngô, lai lịch vô cùng thần bí.

Bên trong tâm thần Tô Minh, truyền đến giọng nói ngưng trọng của Hứa Tuệ.

Điều này chứng tỏ phán đoán của Tô Minh là đúng.

Phe cánh thứ hai chính là Hỏa Khôi lão tổ cùng Chu Hữu Tài, mấy ngày trước đó còn ra tay với nhau. Về phần đại hán có lông mày màu vàng kia, người này mặc dù nhìn như bình thường nhưng từ chỗ hắn ở có thể thấy được dường như không đến gần quá nhiều với cả hai phe, nhưng tựa như hai phe kia cũng không muốn đến gần quá mức với hắn.

Loại quan hệ này rất vi diệu, nếu như không đủ lịch duyệt thì rất khó từ một chút chi tiết mà tìm ra được những đầu mối này.

Nhìn đến đây, khóe miệng Tô Minh lộ ra vẻ nụ cười nhỏ bé không thể tra xét. Hiển nhiên thực lực ba phe cánh này không thăng bằng, phe mạnh nhất trong đó hẳn là Tử Long chân nhân cùng thiếu niên áo trắng kia.

Thực lực của đại hán lông mày màu vàng cùng Hỏa Khôi, Chu Hữu Tài sàn sàn như nhau.

Kể từ đó, dĩ nhiên đại hán lông mày màu vàng kia trở thành một trọng điểm. Nếu hắn tương trợ phe Hỏa Khôi thì có thể áp đảo hai người Tử Long, cho dù giữ vững một mình cũng có thể đạt được một phần tiền lời. Dù sao hai phương cũng sẽ không quá mức bức bách.

Tô Minh cũng nhận được một chút chỗ tốt ở trong quan hệ vi diệu này. Dù sao sự hiện hữu của hắn trong mắt những người khác cũng là một trọng điểm, chỉ là trọng điểm này lớn hay nhỏ phải xem sau này chiến lực Tô Minh như thế nào.

Ngọn lửa màu tím khuếch tán tới ngày thứ bảy, đã sắp kết thúc, không có những người khác đến nữa. Tô Minh biết lần này tiến vào Đệ Ngũ Hỏa Lò, rất có thể chính là mình cùng những người này.

Biển lửa màu tím dần dần tiêu tán, trừ sắc mặt đại hán lông mày màu vàng cùng Tử Long chân nhân vẫn như cũ ra, những người khác đều có biến hóa. Hỏa Khôi lão tổ nhìn chằm chằm về phía Đệ Ngũ Hỏa Lò, tâm thần Chu Hữu Tài ở phía dưới cũng rất ngưng trọng, bây giờ hai mắt thiếu niên áo trắng kia cũng bén nhọn, đang đợi lửa tím biến mất, ngọn lửa đen bộc phát trong phút chốc.

Trừ tiếng ngọn lửa nổ vang, không có người nào nói chuyện, ở nơi này tương đối yên tĩnh. Con mắt Tô Minh cũng nhìn chằm chằm về phía Đệ Ngũ Hỏa Lò cao hơn mười vạn trượng kia. Mặc dù giờ phút này nhìn lại, nhìn qua toàn bộ cũng là ngọn lửa màu tím, nhưng theo thời gian từ từ trôi qua, ngọn lửa màu tím kia đã xuất hiện dấu hiệu giảm bớt.

Sau thời gian hơn một nén nhang, đột nhiên Tô Minh nhìn thấy ngọn lửa mầu tím bên ngoài Đệ Ngũ Hỏa Lò kia biến mất!

Trong phút chốc biến mất, hắn nhìn rõ một cái hoả lò vô cùng lớn. Hoả lò này có màu xanh, không biết là được đúc bằng kim loại gì, phát tán ra từng luồng uy áp làm cho tâm thần người chấn động.

Dường như trong nháy mắt khi ngọn lửa màu tím kia vừa biến mất, đại hán có lông mày màu vàng là người đầu tiên cất bước đứng lên, trong chớp mắt đã chạy thẳng tới Đệ Ngũ Hỏa Lò. Lúc hắn đi về phía trước, hai hàng lông mày bay múa, cấp tốc biến hình, tạo thành hai con rồng màu vàng vờn quanh thân thể hắn, khiến cho khí thế của hắn trong một chớp mắt đã bốc lên ngập trời, khiến người kinh hãi.

Tiếp theo là Tử Long. Tay phải hắn vỗ thân rồng đỏ một cái, lập tức con rồng này biến mất, thoáng một cái thân thể hắn đã nhào về phía trước. Một tiếng gào thét kỳ dị chợt truyền ra từ bên trong thân thể kia. Thân ảnh của hắn biến thành cầu vồng, như tạo một hàng dài màu tím, khiến cho tinh không bốn kia run rẩy, ầm ầm đi về phía trước.

Sau đó là ba người còn lại. Tô Minh là người ở cuối cùng. Oán Ngụy ngửa mặt lên trời rống một tiếng, lập tức biển lửa bốn phía quay cuồng, cùng nhau hóa thành màu đen giống Oán Ngụy. Thậm chí trong ngọn lửa màu đen này còn ẩn chứa một nguồn oán khí mạnh mẽ không tiêu tan. Ngọn lửa màu đen này không phải là hủy diệt mà là oán hỏa!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.9 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status