Cầu ma

Chương 975: Phân tán


Vào lúc những tiếng kêu thê lương liên tiếp truyền ra trong tinh không, Hỏa Linh tám phương bên trong hư vô đang thức tỉnh, mọi người dùng tốc độc cực nhanh chảy thẳng ra ngoài tảng đá.

Mà tiếng kêu phát ra, càng có nhiều Hỏa Linh tỉnh dậy hơn, phát ra tiếng gào chói tai, trong thời gian ngắn đã vang lên kinh thiên động địa, tựa như không giết hết tất cả mọi người thì không bỏ qua vậy.

Bọn họ gào thét rồi lao về phía tảng đá, sóng nhiệt thoáng cái đã đạt tới mức độ khiến lòng người sợ hãi.

Cùng lúc đó, thân thể đại hán Hoàng Mi nhoáng lên một cái, trực tiếp xông vào bên trong một màn sáng, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã biến mất. Động tác của Tử Long chân nhân cũng ngang với đại hán Hoàng Mi, ngay lập tức bước vào một màn sáng rồi biến mất.

Về phần thiếu niên áo trắng và Chu Hữu Tài, cùng với Hỏa Khôi lão tổ cùng đồng thời tản ra những hướng khác nhau, trong nháy mắt tiến vào màn sáng. Lúc đó Hỏa Khôi lão tổ còn tùy ý nhìn lướt về phía Tô Minh, ánh mắt lóe lên, không biết nổi lên tâm tư gì.

Nhưng giờ phút này đông đảo Hỏa Linh đã tới, cũng không cho hắn thời gian suy nghĩ quá nhiều, chỉ có thể ngay lập tức lao về phía màn sáng gần nhất.

Tô Minh lúc này cũng nhanh chóng di động thân thể, một bước đạp lên thân Oán Ngụy. Tốc độ của Oán Ngụy còn nhanh hơn Tô Minh, cho nên giờ phút này hắn mượn sức Oán Ngụy là lựa chọn tốt nhất.

Oán Ngụy cũng cảm nhận được uy áp từ những tiếng hét thê lương trong hư vô kia, thân thể nhoáng lên, tốc độ nhanh như chớp chạy vào một màn sáng.

Nhưng Tô Minh không biết có phải có ảo giác hay không, hắn phát hiện ra lúc trước khi mình chưa bước lên thân Oán Ngụy, Hỏa Linh tám hướng tuy bay vọt tới, bên tai vẫn vang vọng tiếng hét thê lương nhưng ánh mắt của đám Hỏa Linh này dường như không rơi lên người mình. Nhưng khi mình ở cùng với Oán Ngụy, đám Hỏa Linh này lại lập tức đánh tới.

Tô Minh không kịp nghĩ nhiều, dưới tốc độ cực hạn của Oán Ngụy liền xông vào màn sáng, thân ảnh biến mất cùng Oán Ngụy.

Cùng lúc đó, rất nhiều Hỏa Linh cũng xông tới màn sáng mà mọi người bước vào. Hầu như đồng thời vào lúc bọn họ tiến vào màn sáng, lập tức nó xoay tròn nhanh chóng, vừa chuyển động vừa truyền ra tiếng nổ vang. Loại chuyển động này giống như là Đệ Ngũ Hỏa lò đang vận chuyển vậy.

Trong nháy mắt khi Tô Minh đi vào trong màn sáng, hắn lập tức tản thần thức ra, quét ngang bốn phía. Oán Ngụy phía dưới không ngừng lại, lập tức chạy nhanh về phía trước.

Đây là một bầu trời màu lam bao la, mặt đất trống không, thoạt nhìn trông cũng rất bình tĩnh, tưa như không có địa phương nào nguy hiểm. Dù là thần thức của Tô Minh tỏa ra thì cũng chưa phát hiện ra nguy cơ gì.

Nhưng sâu trong nội tâm của hắn cũng không thư giãn chút nào. Nơi này là một trong rất nhiều không gian của Đệ Ngũ Hỏa lò. Ở chỗ này căn bản không có khả năng không tồn tại khu vực nguy hiểm.

Vừa bay nhanh, tâm niệm Tô Minh vừa nhanh chóng xoay chuyển. Vừa rồi Đạp Linh Đài theo lời đại hán Hoàng Mi nói là vật gì thì Tô Minh biết. Tảng đá mà bọn họ đứng đầu tiên chính là vật này.

Trên ngọc giản lão tổ Trần Phần tộc tặng hắn cũng có giới thiệu về Đạp Linh Đài. Vật này vốn không phải tên như vậy nhưng bị người đời sau đổi tên đi, dần dần theo thời gian dài nên mọi người đều gọi thế.

Tác dụng chân chính của nó đã biến mất trong sông dài lịch sử, có lẽ Trần Phần tộc biết được nhưng trong ngọc giản kia cũng không nhắc tới. Hôm nay tác dụng của đài này đối với mọi người xông vào Đệ Ngũ Hỏa lò là cực kỳ quan trọng.

Nếu như phân chia rất nhiều không gian trong Đệ Ngũ Hỏa lò ra mà nói thì có thể nhìn thành một hình tròn khổng lồ. Vô số không gian phân tán ra, bên trong có chính có phụ. Mà từ ngoài vào trong lại tồn tại ba tầng. Ba tầng này do rất nhiều tảng đá vờn quanh tạo thành, phân chia Đệ Ngũ Hỏa lò ra thành bốn khu vực.

Không phải không gian chứa chí bảo nhất định sẽ nằm bên trong cùng. Tuy nhiên ở khu vực tận cùng nhất định sẽ tồn tại không gian chứa chí bảo.

Lời đại hán Hoàng Mi vừa nói hiển nhiên chính là theo tầng dọc thứ nhất. Ý hắn là mọi người nếu có thể thuận lợi thì sẽ tập hợp ở nơi đó, cùng nhau đi và tầng dọc thứ hai và tầng dọc thứ ba trong không gian của Đệ Ngũ Hỏa lò.

Mà Đệ ngũ thạch mà Tô Minh muốn chỉ có ở trong chỗ sâu nhất của Đệ Ngũ Hỏa lò, cũng chính là tầng dọc thứ ba. Loại Đệ ngũ thạch này có tác dụng cụ thể bên trong Đệ Ngũ Hỏa lò là trấn áp!

Nó trấn áp một số chí bảo cường đại!

Hai mắt Tô Minh lóe lên, Oán Ngụy bay nhanh. Thần thức của hắn không ngừng tản ra, tìm kiếm cửa vào ở nơi này. Phạm vi vùng trời đất này rất lớn, có thể phán đoán nơi này hẳn là một không gian có pháp bảo phụ, trên bầu trời cũng không có ánh sáng của bảo vật, hiển nhiên là Pháp bảo phụ này nhiều năm trước đã bị người khác lấy đi rồi.

Càng là địa phương như vậy, trên thực tế lại càng nguy hiểm. Nếu có Pháp bảo mà nói thì dễ hơn, chỉ cần không muốn lấy Pháp bảo kia thì hung linh phần lớn sẽ không chủ động công kích.

Mà địa phương trước mặt này bởi vì đã bị lấy Pháp bảo từ lâu, cho nên hung linh nơi này sẽ giết chết tất cả những người tới đây.

Tâm thần Tô Minh cảnh giác, đi về phía trước nhưng cũng không quên quan sát phía sau. Trong thời gian mười nhịp thở, thần sắc Tô Minh bỗng nhiên biến đổi. Hắn nhận thấy phía sau, trong khu vực mà hắn vừa truyền tống tới có ba Hỏa Linh đang ầm ầm đuổi giết tới.

Tô Minh nhướn mày. Ba Hỏa Linh này cũng không phải quá mạnh, trong đó chỉ có hai cái là có chiến lực so được với Kiếp Dương, cái cuối cùng yếu hơn, chẳng qua mới chỉ tương đương Kiếp Nguyệt mà thôi.

Nếu so với bọn họ thì Tô Minh để ý tới vùng thiên địa tựa như bình tĩnh này hơn. Rốt cục nơi này có hung linh gì tồn tại. Việc quan trọng cần làm trước mắt không phải là đánh đuổi Hỏa Linh phía sau mà cần nhanh chóng rời khỏi không gian này.

Hai mắt lóe sáng, Oán Ngụy phía dưới có thể cảm nhận được tâm tư của Tô Minh, tốc độ nhanh hơn. Tâm thần Tô Minh lại vẫn kích động như cũ, truyền thần niệm cho bốn người Huyền Thương.

Rất nhanh, thần thức của bốn người Huyền Thương và Hứa Tuệ đều ngưng tụ trên người Tô Minh, bị Tô Minh thao túng, mạnh mẽ khuếch tán ra ngoài, trong chớp mắt đã bao phủ hết cả mặt đất.

- Ở đó!

Hai mắt Tô Minh ngưng tụ lại, lập tức nhận ra trong một khu vực phía xa xa, không gian có sự vặn vẹo yếu ớt. Vặn vẹo này giống như là rung động trên mặt nước phẳng lặng, hiển nhiên là nơi đó tồn tại điểm truyền tống.

- Quả nhiên đúng như ngọc giản của lão tổ Trần Phần tộc nói, phàm những không gian có cửa vào thì nhất định cũng có cửa ra. Đây là một loại định luật vĩnh hằng...

Oán Ngụy phía dưới Tô Minh càng tăng tốc, hóa thành một đạo cầu vồng gần như không thể nhìn thấy, trong nháy mắt đã biến mất, lúc xuất hiện thì đã ở cạnh khu vực vặn vẹo kia, đang muốn bước vào thì hai mắt Tô Minh bỗng nhiên co rút lại.

- Có gì đó không đúng. vùng không gian này không khỏi quá đơn giản rồi...

Tô Minh không chút do dự, thân thể dừng lại, tay phải giơ lên. Lập tức một trong bốn luồng thần thức bay ra. Đây là năng lực của chủ hồn, thần thức kia không thể từ chối được.

Thần thức này lập tức tiêu tán trong khu vực vặn vẹo, nhưng rất nhanh, sắc mặt Tô Minh liền biến đổi. Hắn nghe thấy một tiếng thét to truyền ra trong tâm thần mình.

Thần thức kia đã bị cắn nuốt rồi.

Tô Minh lập tức lui lại phía sau. Nhưng ngay vào tích tắc khi hắn lui lại, cả khu vực vặn vẹo kia liền nổi lên sóng gió động trời, hóa thành một cái miệng mở lớn, trong đó là bóng đêm đen kịt, cắn về phía Tô Minh.

Cùng lúc đó, bốn phía Tô Minh, trong hư vô bỗng nhiên hiện ra mười người vặn vẹo. Mười mấ người kia đột nhiên xuất hiện, mang theo cơn gió tanh, còn cả tiếng gầm nhẹ chạy về phía Tô Minh.

Bầu trời xanh thẳm trong phút chốc cũng biến thành mờ đục. Một cái khe khổng lồ khiến người ta nhìn vào không thể tĩnh tâm được chợt xuất hiện. Nếu cẩn thận nhìn lại thì có thể phát hiện ra đó đâu phải là cái khe mà là một cái miệng khổng lồ vô cùng đang mở ra!

Với tốc độ của Oán Ngụy thì trong nháy mắt đã chạy ra xa, tránh được cái miệng dưới kia nhưng không tránh nổi cái miệng khổng lồ đang mở ra trên bầu trời, gào thét ập xuống.

Nhìn lại, giống như cả bầu trời đang hạ xuống mà cắn nuốt mặt đất vậy.

Sắc mặt Tô Minh âm trầm. Giờ phút này hắn đã thấy rõ hình dáng của hung linh ở đây. Đây là một loại thú dữ toàn thân hơi mờ, thân thể không lớn nhưng đỉnh đầu lại lớn gấp mấy trăm lần thân thể, lúc há miệng ra thì lại càng kinh người.

Mặc dù chỉ có hơn mười con nhưng mỗi một con đều tỏa ra chiến lực Kiếp Dương, còn mang theo sự điên cuồng và oán hận. Nhất là con thú dữ trên bầu trời kia càng tràn ra uy áp kinh người. Đó là khí thế của đại năng Chưởng Cảnh.

Phía trước Tô Minh chính là mười hung linh. Phía trên hắn là cái miệng lớn tràn ngập bầu trời. Phía sau hắn là ba Hỏa Linh đang lao tới rất nhanh. Ba Hỏa Linh này còn không có thần trí, trong đôi mắt lộ sát khí nồng đậm, tựa như chỉ có mặt đất mới là an toàn.

Tô Minh liếc nhìn mặt đất, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh. Càng những chỗ nhìn như an toàn thì ngược lại lại càng hung hiểm. Điểm này từ cảnh vừa rồi là có thể thấy rõ.

Thân thể hắn chợt dừng lại giữa không trung, hai mắt nhắm lại trong nháy mắt rồi mở ra lần nữa. Khí tức Ách Thương bộc phát ra từ trong cơ thể. Hai mắt Tô Minh lóe sáng, thân thể không lùi mà tiến, hướng về phía mười hung linh bước một bước.

Tay phải hắn giơ lên, bỗng nhiên đánh ra một chưởng về phía trước.

Trong tích tắc khi một chưởng này đánh tới, trong mắt Tô Minh hiện lên nhật nguyệt tinh thần, bàn tay lóe lên thành một hư ảnh khổng lồ. Hư ảnh này nhanh chóng khuếch tán ra, trở thành một bàn tay lớn tới trăm trượng, rầm rầm đụng vào đám hung linh kia. Tiếng nổ vang ngập trời truyền ra. Từ xa nhìn lại, những hung linh này đã bị một chưởng đánh bay, mở ra một con đường.

Thân thể Tô Minh nhoáng lên một cái, chạy thẳng về phía trước. Đồng thời thân thể hắn cũng rời khỏi Oán Ngụy, chạy thẳng vào cái miệng lớn trên bầu trời kia. Cùng lúc đó, Oán Ngụy đứng đó ngẩng đầu, nhìn cái miệng trên bầu trời, truyền ra một tiếng gào thét kinh thiên.

Trong tiếng gào thét kia, ngọn lửa màu đen vô cùng lập tức bộc phát ra từ bốn vó Oán Ngụy. Trong ngọn lửa này có oán khí vô tận, bao phủ tám phương, tạo thành một hỏa cầu màu đen khổng lồ, vòng quanh Oán Ngụy, chạy thẳng vào cái miệng trên bầu trời.

Tô Minh và Oán Ngụy bay nhanh theo hai hướng, cũng trong thời gian một nhịp thở là đụng vào cái miệng kia. Tiếng nổ vang kinh thiên động địa tràn ra. Cả bầu trời bị cuốn lui về phía trước. Con hung linh khổng lồ này hiển nhiên không phải là đối thủ của Tô Minh và Oán Ngụy liên thủ, không ngừng lui lại, lộ ra bầu trời bao la chân chính ở phía sau.

Đó là một bầu trời bị tàn phá, tồn tại vô số khe hở. Hai mắt Tô Minh lóe sáng, không chần chừ chút nào, huýt sáo một tiếng, chạy thẳng tới một cái khe. Tốc độ Oán Ngụy nhanh hơn, cũng bay ngay phía sau hắn, tụ tập với Tô Minh, trong nháy mắt liền xông vào một cái khe, biến mất hoàn toàn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.9 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status