Cha tui nói ổng là thần

Chương 57: Hành trình bệnh viện của ba ba nghèo


Đồng hồ đeo tay của Kim Sân được trang bị chức năng che giấu tín hiệu sinh học. Nó có thể che giấu tín hiệu dòng điện sinh học phát ra trên người tử thần, dùng cái này ngăn cản tử thần số hai lợi dụng trang bị tử thần để cảm ứng được anh. Nhưng cùng lúc đó, nó cũng sẽ hạn chế năng lực tử thần của bản thân.

Mà lúc này đây, Kim Sân không quan tâm được nhiều như vậy. Bản thân anh trốn đi cũng chỉ vì muốn cứu con gái tránh được số kiếp.

Nếu con gái xảy ra chuyện gì, anh có trốn đi cũng chẳng còn ý nghĩa.

Chớp mắt Kim Sân đã ở bên ngoài khoa Nhi. Anh ôm con gái chạy vào trong, bên trong đã có mấy vị phụ huynh dẫn theo con đang xếp hàng ——

Lúc y tá bên cạnh nhìn thấy bọn anh, lập tức đi tới: “Bé bị sao?”

Kim Sân nói: “Đau bụng.”

Y tá là sợ có bệnh tình nghiêm trọng, không thể chờ, bởi vì hôm nay chỉ có một vị bác sĩ khoa Nhi trực ban. Mấy đứa trẻ bị bệnh nhẹ vẫn phải xếp hàng. Nếu có tình huống khẩn cấp, mới có thể chen ngang.

Y tá nhìn tình trạng của Chúc Chúc, cảm thấy không nghiêm trọng lắm. Ở phía trước có mấy đứa bé bị phát sốt nghiêm trọng hơn, thế là nói: “Anh là số sáu, anh ngồi đó chờ một lúc, sẽ nhanh chóng đến lượt anh thôi, đừng sốt ruột.”

Mà lúc này, Chúc Chúc bỗng nhô đầu ra khỏi ngực ba ba: “Ba ba ơi… Con muốn ói…”

Kim Sân vội vàng bế con gái sang bên. Chúc Chúc bắt đầu ói, vừa ói vừa ôm bụng, khóc bù lu bù loa.

Kim Sân giúp bé giữ tóc. Lần đầu tiên anh gặp phải tình huống này, trước đây chưa bao giờ có cảnh con gái sinh bệnh đến bệnh viện còn phải xếp hàng chờ bác sĩ.

Bởi vì trước đây đều là các chuyên gia chờ bọn anh ở bệnh viện, hoặc là đến thẳng nhà.

Chúc Chúc ói đến choáng đầu, nhưng hình như vì ói nên bụng đã rỗng, rốt cuộc cũng không ói nữa. Bé nằm trong ngực ba ba, đầu óc choáng váng, miệng nói thì thầm: “Ba ba ơi… Đau, đau quá…”

“Ba ba ơi…”

Kim Sân đưa mắt nhìn mấy người đằng trước, đã lâu như vậy mà không thấy người nào ra. Một đứa bé bên cạnh y tá bên kia đang khóc oa oa, tiếng rất chói tai. Có người nhỏ giọng nói, đứa bé kia bị viêm màng não, có thể sẽ mất.

Kim Sân quay đầu. Anh có thể nhìn thấy bóng đen trong chương trình hệ thống đã đi vào, rất nhanh đứa bé kia đã không còn cất tiếng nữa.

Mấy người đang chờ bên ngoài đều biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ có Kim Sân mới nhìn thấy rõ bóng đen kia đi ra, sau đó bỗng nhìn lại.

Kim Sân không còn app Tử thần, nên không cách nào biết tên và thời gian tử vong chính xác của những người trong danh sách tử vong. Nhưng anh từng làm tử thần, anh biết hành động bây giờ của bóng đen kia là đang chờ Chúc Chúc tử vong. Tên Vương Quyển Quyển rất có thể đã xuất trong danh sách tử vong hiện tại.

Tên người tử vong do tự tử sẽ không thông báo cho tử thần, mà do bóng đen của chương trình trong hệ thống trực tiếp xử lý.

Người mẹ trẻ tuổi bên cạnh xoa đầu con gái mình, càng không ngừng phàn nàn với y tá: “Sao lâu vậy? Rõ ràng đã biết có nhiều bệnh nhân như thế, mà lại chỉ để một bác sĩ trực ban?”

Y tá nói: “Hai ngày nay cũng hết cách.”

Mà lúc này, cửa rốt cuộc cũng đã mở ra. Bác sĩ đi ra ngoài, đeo khẩu trang, lần lượt xem xét tình hình của mấy đứa trẻ.

Cuối cùng cũng tới chỗ Kim Sân, bác sĩ nhíu mày, nói: “Bị mất nước, bụng còn đau không?”

Chúc Chúc yếu ớt gật đầu.

“Nôn?”

Kim Sân gật đầu.

Bác sĩ tiếp tục nói: “Hôm nay có ăn phải thứ gì hư hỏng không?”

Kim Sân nhớ lại rồi lập tức nói: “Ăn hai gói đồ ăn vặt rất cay.”

Bác sĩ nhìn người cha trẻ tuổi này, nói: “Đi thử máu, xét nghiệm nước tiểu trước, thêm một bước sẽ chẩn đoán chính xác hơn.”

Bác sĩ vừa nói vừa lấy hai tờ đơn: “Lấy máu ở hai tầng, xét nghiệm nước tiểu ở tầng một.”

Kim Sân cầm tờ đơn, ôm con gái rồi đi lên tầng hai. Rẽ ngoặt hai lần, rốt cuộc anh cũng thấy được phòng lấy máu, bên trong có một bác sĩ trực ban. Kim Sân đưa tờ đơn, đối phương thấy vậy thì tức giận nói: “Anh phải xuống tầng một nộp tiền trước, cầm tiền rồi mới lên lại đây.”

Chúc Chúc đang trong ngực ba ba nhỏ giọng nói: “Ba ba ơi…”

Kim Sân vừa tức vừa sốt ruột. Anh đến bệnh viện đều không cần xếp hàng, lại càng không có ai nói với anh, anh phải nộp tiền trước, sau đó lại lên làm kiểm tra. Kim Sân hít sâu, dịu dàng nói với con gái: “Ba ba có tiền mà. Con nghỉ ngơi một lúc, lát nữa sẽ khỏe thôi.”

Ánh mắt của anh lại tìm kiếm, phát hiện đã không thấy bóng đen vừa rồi nhìn bọn anh chằm chằm nữa. Kim Sân ôm con gái xuống tầng một, lúc này mới phát hiện bóng đen kia đang ngồi ở vị trí lúc nãy của bọn anh, đang nhìn chằm chằm đứa bé bên cạnh vị trí của bọn anh khi nãy.

Thì ra vừa nãy bóng đen không phải nhìn về hướng bọn anh, mà là đứa bé bên cạnh bọn anh.

Người mẹ kia còn đang cãi nhau với y tá, không hề biết con mình đang thế nào.

Tử thần đại nhân hơi do dự, qua một lúc mới nhắc nhở: “Con gái cô đang hôn mê.”

Sau đó ôm con gái mình đi đến chỗ cửa sổ đóng tiền, nhanh chóng quét thẻ, rồi cầm tờ đơn lên lại tầng trên.

Kim Sân sờ lên đầu con gái.

Anh đột nhiên hiểu vì sao trong «Luật tử thần» lại cấm tử thần có người thân là nhân loại.

Bác sĩ bắt đầu chuẩn bị lấy máu cho Chúc Chúc. Chúc Chúc nhìn thấy ống kim liền ôm cánh tay ba ba: “Ba ba ơi, bụng con hết đau rồi, chúng ta về nhà đi…”

Kim Sân đè cánh tay bé xuống: “Xong ngay thôi, Chúc Chúc dũng cảm nhất đúng không? Lát nữa lấy máu xong, ba ba mua đồ ngon cho con nhé.”

Lúc này, vừa vặn bác sĩ khoa Nhi ở tầng một dẫn theo hai đứa bé khác đi lên. Nghe anh nói như thế, thì ông ta lập tức nói: “Rất có thể đồ hôm nay anh mua cho bé ăn khiến bé bị viêm dạ dày cấp tính, đừng cho bé ăn những đồ linh tinh bên ngoài.”

Bản thân bác sĩ đã phải trực đêm rất lâu, mệt muốn ói máu rồi. Kết quả vừa đi lên đã nghe thấy vị ba ba trẻ tuổi này còn nói sẽ mua đồ ăn cho con, cho nên lúc nói chuyện ngữ khí có hơi nặng nề.

Chúc Chúc vốn còn đang chống cự việc tiêm lấy máu, nghe thấy có chú lạ lẫm phê bình ba ba, thì không lo phản kháng nữa, mà muốn nói chuyện với cái chú này: “Là cháu muốn ăn, chú đừng nói ba cháu ạ.”

Y tá lấy máu bên cạnh nhanh chóng thừa cơ hội này mà hoàn thành việc lấy máu.

Lúc này Kim Sân mới biết, thì ra đồ bé ăn lúc tan học vào buổi chiều không tốt, thế là nói: “Tôi biết rồi.”

Bác sĩ khoa Nhi nói: “Anh làm phụ huynh, đừng tùy theo tính tình của con trẻ.”

Kim Sân thật đúng là kiểu cái gì cũng tùy theo tính Chu Chúc. Bản thân bé đã ngoan sẵn, nên nhiều khi Kim Sân đều hận không thể cho bé nhiều thứ, sao nỡ từ chối. Nhưng từ bây giờ, anh xem như đã học được kinh nghiệm, sau này sẽ không để Chúc Chúc ăn đồ ăn vặt bên ngoài nữa.

Kết quả xét nghiệm còn cần phải chờ. Y tá bưng nước nóng tới cho hai cha con: “Cho bé uống chút nước nóng trước, chờ có kết quả, nếu là viêm dạ dày, lấy thuốc xong là có thể về nhà.”

Bệnh viện bên này không có giường, Kim Sân chỉ có thể ôm con gái ngồi trong hành lang. Anh cởi áo khoác, bọc con gái lại: “Cục cưng ngủ một lát đi. Xí nữa ba ba dẫn con về nhà.”

Sau khi Chúc Chúc uống nước nóng, thì chưa muốn ngủ. Bé muốn chờ với ba ba: “Ba ba ơi, chúng ta cùng chờ nha.”

Kim Sân không đồng ý cũng không từ chối, chỉ dỗ dành bé ngủ giống như trước đây. Anh vỗ nhẹ lên áo khoác, giọng trầm trầm: “Vậy ba ba kể chuyện cho con…”

“Rất lâu trước đây, có một bé công chúa bị bệnh…”

“Ba ba ơi, con chính là công chúa nhỏ đó ạ?”

“Không phải, ba ba đang kể là chuyện rất lâu trước đây…”

Bọn anh ngồi ở hành lang tầng hai, xung quanh đều không có người, yên lặng. Ngẫu nhiên sẽ truyền đến vài tiếng khóc nỉ non của con nít. Nhìn tử thần đại nhân ngày trước chẳng bao giờ nói đến tính cảm, giờ phút này lại đong đầy tình thương của người cha mà dỗ dành con gái bị bệnh đi ngủ.

Hành lang vắng vẻ. Kim Sân thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên. Anh bị hù sợ chứ thực tế con gái không có việc gì lớn, nhưng anh không hối hận vì đã dùng năng lực tử thần.

Bởi vì anh không cược nổi.

Chỉ là, Kim Sân suy tính, chờ có kết quả kiểm tra, cầm được kết quả là anh sẽ dẫn Chúc Chúc chuyển nhà, đổi thân phận.

Rất nhanh đã có kết quả, đích thật là viêm dạ dày cấp tính. Bác sĩ kê đơn thuốc. Lần này Kim Sân đã biết phải đi đóng tiền trước, sau đó mới lấy thuốc. Xách hai túi thuốc lớn trong tay, Kim Sân ngồi xuống, cõng con gái rồi đi ra ngoài.

Quả nhiên, vừa bước ra đã thấy tử thần số hai cùng một đám bóng đen chạy tới bệnh viện. Bọn họ đã bao bây khoa Nhi. Hiện tại chắc rằng Kim Sân sẽ không xuống dưới được, anh chỉ có thể đi lên tầng, nhưng bọn tử thần số hai tất nhiên sẽ đi lên để lục soát.

Khoảng cách gần như thế, nếu dùng thông đạo không gian của tử thần, tử thần số hai có thể trực tiếp đuổi vào thông đạo không gian.

Kim Sân chỉ có thể không ngừng chạy lên tầng trên. Bởi vì anh có đeo đồng hồ, tử thần số hai không thể cảm ứng được anh, nên chỉ có thể lục soát bằng mắt thường.

Kim Sân đã cõng con gái chạy lên sân thượng. Cũng may bên ngoài đã ngừng mưa, Kim Sân do dự một lúc rồi nói: “Cục cưng, có người xấu đang đuổi theo chúng ta, con có tin ba ba không?”

Chúc Chúc gật đầu rồi nói: “Ba ba lợi hại nhất!”

“Vậy thì ôm chặt ba ba nào.” Kim Sân vừa nói vừa xem áo khoác như sợi dây, nhanh nhẹn cột con gái vào người mình.

Tòa nhà sát bên bệnh viện là khoa Nội trú, Kim Sân nhanh chóng làm nóng người, sau đó chạy nước rút, nhảy qua.

Chúc Chúc được ba ba cõng, sợ đến mức nhắm mắt lại. Hình như đang bay lên…

Anh Thừa Khiếu nói đúng, đại anh hùng đều biết bay cả! Ba ba thật sự là một đại anh hùng.

Lúc Kim Sân tiếp đất, liền nghe thấy con gái rêu rao: “Ba ba thật là lợi hại! Ba ba là đại anh hùng!”

Mà lúc này, đã có một bóng đen tìm lên sân thượng. Khi thấy hai cha con đối diện, nó làm như không nhìn thấy ai cả, chỉ kiểm tra sân thượng đến mấy lần, mà không nhìn hai cha con ở đối diện sân thượng.

Chúc Chúc cũng nhìn thấy bóng đen bên kia. Bé nhỏ giọng nói bên tai ba ba: “Ba ba ơi, bên kia hình như là cái dì ngày nào cũng chải đầu cho con đó…”

Trong suy nghĩ của Chúc Chúc, bóng đen trong nhà còn phải chia ra làm chú và dì.

Kim Sân nhìn thoáng qua, anh không phân rõ bóng đen là ai với ai, nhưng việc đối phương không thông báo với tử thần số hai, thì khiến anh bất ngờ.

Dù có bất ngờ, anh cũng phải rời đi.

Kim Sân xuống dưới từ cửa sân thượng của khoa Nội trú, sau khi xuống đến nơi thì đón xe rời khỏi đó.

Tử thần số hai hoàn toàn chụp vào khoảng không.

Cứ đến lúc này, vợ ở nhà lại gọi điện thoại tới ——

“Thừa Khiếu lại đi đánh nhau với người ta. Vừa nãy em nhận được điện thoại của cô giáo, bảo chúng ta đến trường trao đổi.”

Lần trước Hồ Thừa Khiếu rời nhà trốn đi, cuối cùng tìm được cậu trong tầng hầm lâu đài của Kim Sân. Tử thần số hai cũng không hề biết nhà bọn anh còn có một tầng hầm.

Tử thần số hai cắn răng, nói: “Lần này anh tìm được xem anh có đánh nó không!”

Nhạc Đào Đào rất mệt mỏi: “Rốt cuộc là nó bị sao vậy? Em hỏi nó vì sao lại đánh nhau nhưng nó không nói gì hết, cứ chơi game nguyên ngày. Trước đây nó luôn muốn làm đại anh hùng cơ mà. Có phải anh có chuyện gì giấu em đúng không?”

Tử thần số hai đè huyệt thái dương, nói: “Trẻ con đến tuổi phản nghịch ấy mà.”

Hồ Thừa Khiếu biết anh ta là tử thần, biết anh ta muốn lấy mạng của Chu Chúc. Cho nên bây giờ anh ta không còn là đại anh hùng trong lòng cu cậu nữa.

Tử thần số hai lại nhớ tới thiếu niên phản nghịch trong nhà mình, anh ta thật hoài niệm đứa con ngoan suốt ngày nói ba tớ là đại anh hùng kia.

~~~

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay đọc được một bình luận ma quỷ “Bởi vì không có xe, đêm hôm khuya khoắt, con lại sinh bệnh nên chỉ có thể dùng siêu năng lực dịch chuyển tức thời mới miễn cưỡng duy trì cuộc sống. Tử thần thật là siêu đáng thương” đến từ bạn học Trâm Hạ Hạ ~

Nhất định phải chia sẻ cho các bạn đọc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status