Chân tiên

Chương 228: Ta cũng là yêu (thượng)!




Phía đông lãnh địa quản hạt của thương lang tộc là phạm vi quản hạt của yêu thú loại phi cầm xích chuẩn tộc, từ lúc biết được Cổ Thần chạy theo phía đông, Thiên Dạ Lang Vương lập tức truyền tin cho xích chuẩn tộc.

Xích chuẩn tộc cũng giống như thương lang tộc, là một tộc đàn phụ thuộc của hắc hổ tộc, đồng thời quản hạt lãnh địa hơn mười vạn dặm, biết được có tu sĩ nhân tộc xuất hiện, lập tức phái đi không ít yêu tu bay tới tiến hành ngăn cản. Cổ Thần gặp phải mấy yêu tu phi cầm chỉ bất quá là một phân đội nhỏ trong mấy đội ngũ truy đuổi mà thôi.

Hắc hổ tộc đoạt được tàn đồ Côn Ngô Bí Cảnh của cuồng sư tộc, bị cuồng sư tộc điên cuồng trả thù, cũng giống như thương lang tộc, cường giả xích chuẩn tộc hầu như đã điều đi toàn bộ tham chiến rồi, vì vậy trong số yêu tu truy sát Cổ Thần không có bao nhiêu yêu tu Bồi Nguyên kỳ.

Cổ Thần xoay người theo hướng đông bắc, đã rời khỏi lãnh địa của thương lang tộc, tiến vào địa bàn của xích chuẩn tộc. Thiên Vũ và chúng yêu tu xích chuẩn tộc phía sau có thể nhìn thấy rõ ràng, tốc độ của đầu yêu tu xích chuẩn tộc tu vi Bồi Nguyên sơ kỳ cực kỳ nhanh, khoảng cách với Cổ Thần không ngừng giảm xuống.

Đối với chúng yêu tu truy đuổi theo sau, Cổ Thần có hai kiện pháp bảo thượng phẩm Côn Ngô Ấn và Hư Thiên Lệnh, ngược lại không thèm để vào mắt, chỉ là hắn cũng không dám để chúng yêu tu này bám chân. Yêu vực Đông Hoang, cường giả yêu tộc vô số, hắn không biết phần đông cường giả nơi đây đã đi tham chiến với cuồng sư tộc, chỉ nghĩ càng bị yêu tu bám chân nhiều thời gian càng nguy hiểm.

Cổ Thần dốc toàn lực phi độn, cấp tốc phi hành thẳng về phía tước, qua thời gian gần nửa canh giờ, phía trước lại xuất hiện hơn mười đạo độn quang, lúc này đây bằng tốc độ phi hành, Cổ Thần có thể phán đoán được chúng là yêu tu phi cầm.

Thân thể Cổ Thần đột nhiên đừng lại, không chỉ có hơn mười yêu tu phía trước chặn đường, hai phía trái phải đồng thời có hơn mười đạo độn quang bay tới rất nhanh, lại thêm hai đội yêu tu phi cầm.

Nhất thời Cổ Thần rơi vào tình thế bị vây quanh, tiểu đội yêu tu vây quanh bốn phía đều có một yêu tu Bồi Nguyên sơ kỳ dẫn đầu, cùng với khá nhiều yêu tu Dẫn Hồn kỳ, vô luận Cổ Thần chạy theo phương hướng nào đi nữa cũng không thể đột phá được.

Đồng thời xa xa bốn phương tám hướng còn có rất nhiều đạo độn quang không ngừng tiếp cận Cổ Thần, mà từ lần đầu tiên yêu tu xích chuẩn tộc nhìn thấy Cổ Thần, Cổ Thần lập tức chạy theo hướng đông bắc, yêu tu xích chuẩn tộc đã sớm liên hệ với nhau bày ra trận hình bao vây, để Cổ Thần tự mình chui vào vòng vây.

Nhìn bốn phía càng lúc càng nhiều điểm đen bao vây, không dưới mấy trăm điểm, đôi lông mày Cổ Thần nhăn lại, phiền toái lớn tới rồi…

Nhìn xuống dưới đất, mặt đất là một đoạn sườn núi, dưới sườn núi là một sơn cốc, mây mù vờn quanh, nhìn không rõ ràng. Thần thức Cổ Thần đảo qua, sơn cốc này dĩ nhiên cực kỳ sâu thẳm, thần thức Cổ Thần cũng không thể dò xét tới đáy.

Nơi đây có rất nhiều mây mù vờn quanh, chính là địa phương chơi trò trốn tìm rất tốt, Cổ Thần liền nhanh chóng hạ xuống dưới sơn cốc, trong nháy mắt đã dung nhập vào màn mây mù.

Trong chớp mắt qua đi, hơn mười đạo lưu quang hội tụ lại, toàn bộ đều hạ xuống dưới sơn cốc bên dưới, theo thời gian càng lúc càng nhiều đạo độn quang tới đây, tất cả đều hạ xuống sơn cốc, thời gian gần nửa khắc, số lượng yêu tu hạ xuống sơn cốc đã lên tới mấy trăm.

Đồng thời xa xa yêu thú rống giận, không trung không ngừng có yêu tu phi độn mà đến, tựa hồ vô cùng vô tận, toàn bộ đều hạ sâu xuống dưới sơn cốc.

Trong sơn cốc tràn ngập mây mù, ánh mắt nhìn không vượt qua mười trượng, Cổ Thần và chúng yêu tu truy kích phía sau chí ít cũng vượt qua trăm trượng, giữa hai bên mắt thường không thể nhìn thấy.

Bất quá thần thức ở nơi đây không hề bị ngăn cản, tuy rằng con mắt không thể nhìn thấy, nhưng giữa hai bên có thể dùng thần thức dò xét, nhìn qua thân thể Cổ Thần đã bị chúng yêu tu tập trung, tất cả đều đuổi theo Cổ Thần.

Sơn cốc này không biết đến cùng là sâu tới mức nào, không quá lâu sau, Cổ Thần đã vượt qua khoảng cách ba nghìn trượng, nhưng vẫn không thể nhìn thấy đáy cốc, thế nhưng có một điều khẳng định được chính là, càng tiến vào sâu hơn phạm vi sơn cốc càng thấy rộng rãi hơn.

Càng tiến sâu vào trong sơn cốc, sương mù càng đậm, thế nhưng hạ xuống dưới ba bốn nghìn trượng mây mù tan đi, con mắt có thể nhìn thấy khoảng cách càng xa hơn, cho tới khi vượt qua năm nghìn trượng, mắt thường có thể nhìn thấy khoảng cách trăm trượng. Cổ Thần dùng mắt thường đã có thể nhìn thấy chúng yêu tu xích chuẩn tộc đuổi theo phía sau.

Không quá lâu Cổ Thần đã nhìn thấy mặt đất đáy cốc, từ chỗ vào cốc đại khái chiều sâu khoảng sáu nghìn trượng, đối với một một núi bình thường mà nói, sáu mươi trượng đã là cực cao rồi, đối với một sơn cốc sâu tới sáu nghìn trượng, toàn bộ Cổ Hoang cũng không có nhiều lắm.

Đáy cốc tuy rằng mây mù lơ lửng, nhìn không quá nghìn trượng, bằng đường nhìn phán đoán hai bên cách nhau chí ít nghìn trượng, địa thế rất ổn định, Cổ Thần không nhìn thấy một mặt vách núi, nói rõ sơn cốc này hẳn là phi thường to lớn.

Cổ Thần vừa mới hạ xuống dưới đất không lâu, một đạo lại một đạo độn quang lục đục hạ xuống đất, vây quanh bốn phía Cổ Thần, rất nhanh liền có mấy trăm yêu tu vây quanh bốn phía Cổ Thần, vòng vây ngoài hai mươi trượng.

Thương lang tộc, xích chuẩn tộc cùng với một ít yêu tu lợi hại của các tộc đàn yếu nhược, ví dụ như trư tộc, diêu ưng tộc, giác đường tộc… Toàn bộ đều có.

Đồng thời tiếp sau càng có không ngừng yêu tu phi độn xuống, gia nhập vòng vây bao quanh Cổ Thần.

Mọi chuyện bắt đầu, phiền phức đã tới, trong lòng Cổ Thần xoay chuyển như điện quang hỏa thạch, làm sao để tránh một hồi đại chiến.

- Tu sĩ nhân tộc… Lần này ngươi chắp cánh khó thoát! Ha ha ha… Ha ha ha…

- Tu sĩ nhân tộc... Dám can đảm bước vào yêu vực Đông Hoang, nhất định khiến ngươi chết không chỗ chôn.

- Tu sĩ nhân tộc… Ngươi chuẩn bị chịu chết đi! Ha ha…

Yêu tu bốn phía nhìn Cổ Thần, trong mắt đều là vô cùng hưng phấn, lớn tiếng hô hào.

Những yêu tu này chín thành chín không sống quá nghìn năm, đối với tu sĩ nhân tộc chỉ là nghe truyền thuyết, lúc này tận mắt nhìn thấy, một tên so với một tên càng thêm hưng phấn, hăng hái bừng bừng.

Thiên Vũ đứng bên cạnh một gã yêu tu xích chuẩn tộc, trong mắt lộ vẻ khinh thường, nói:

- Xích Thứu, đừng vội coi thường tiểu tử này, ta đã giao thủ với hắn, suýt chút nữa thua trong tay hắn.

Gã yêu tu gọi là Xích Thứu này chính là một gã yêu tu Bồi Nguyên trung kỳ duy nhất trong đám yêu tu xích chuẩn tộc, thấy Cổ Thần mới chỉ có tu vi Dẫn Hồn sơ kỳ, thần thái rất coi thường.

Nghe Thiên Vũ nói, sắc mặt Xích Thứu cả kinh, sức chiến đấu của Thiên Vũ như thế nào, Xích Thứu thân là tu sĩ Bồi Nguyên trung kỳ tự nhiên rất rõ ràng, luận về tốc độ Thiên Vũ không thể so sánh với Xích Thứu, luận sức chiến đấu Xích Thứu thua hắn một bậc.

Bất quá thần sắc kinh hãi chỉ thoáng lướt qua liền biến mất, Xích Thứu khôi phục trạng thái ngạo thị ngửa đầu nói:

- Hắc hắc… Cho dù hắn có bản lĩnh hơn nữa thì thế nào, tu sĩ nhân tộc dám bước vào yêu vực Đông Hoang, đó chính là muốn chết.

- Hắc hắc….

Đột nhiên Cổ Thần cười hắc hắc.

Lúc này số lượng yêu tu xung quanh đã vượt qua một nghìn, đều là yêu tu đạt tới biến hóa kỳ, bị hơn một nghìn yêu tu biến hóa kỳ vây khốn, thấy Cổ Thần không hề sợ hãi dù chỉ một chút, ngược lại cười hắc hắc, chúng yêu tu thấy thế, cả đám nhíu mày lại, tràn đầy vẻ không giải thích được.

Cổ Thần quét mắt nhìn bốn phía, lớn tiếng nói:

- Ai nói ta là tu sĩ nhân tộc, chỉ bất quá ăn một cây hóa hình thảo mà thôi, ta cũng là yêu!

- Yêu? Hóa hình thảo?

[/hide]
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 1 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status