Chân tiên

Chương 556: Độ Hư


Cốc Trần thấy cung nữ trái phải đều không nhìn thấy Cổ Thần, lại thấy tướng mạo Cổ Thần vẫn như lúc đầu, trong lòng biết được Cổ Thần nhất định không phải người thường, nghi hoặc nhiều năm trước cũng đồng thời sáng tỏ.

Lệnh cho cung nữ bên cạnh ra ngoài, Cốc Trần nói:

- Cổ thúc, ta sớm biết ngươi không phải người thường, quả là như vậy, cứu ta... Cổ thúc... Cứu ta...

Cổ Thần lắc đầu, nói:

- Ngươi thọ nguyên đã hết, thần tiên khó cứu!

Cốc Trần nước mắt như chảy ra, nói:

- Ta dùng công sức cả cuộc đời, mới nhất thống thiên hạ, ta vừa chết, thiên hạ sẽ lại phân ly, công tích nhất thống thiên hạ sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, cầu Cổ thúc ban cho ta thọ mệnh.

Cổ Thần nói:

- Ngươi muốn sống bao lâu?

-500 năm!

Cốc Trần dừng lại một chút, lập tức lại nói:

- Một nghìn năm, không, trường sinh bất tử, ta muốn trường sinh bất tử, chỉ cần cho ta thời gian, ta liền có thể đem thiên hạ vĩnh viễn yên ổn, để bách tính an cư lạc nghiệp, quốc gia phồn vinh hưng thịnh...

Cổ Thần lắc đầu cười yếu ớt, nói:

- Thọ nguyên của ta cũng chỉ có nghìn tuổi, ngươi muốn trường sinh bất tử, làm sao có thể? Cốc Trần, ngươi có còn nhớ những người đã từng là huynh đệ của mình chăng?

- Huynh đệ? Ai?

Cốc Trần nghi hoặc nói.

Cổ Thần nói:

- Cốc gia thôn, bên ngoài Tử Vong Cốc, mấy huynh đệ kết bái ở trước mặt ta.

Cốc Trần khẽ giật mình suy nghĩ của hắn theo lời nói của Cổ Thần, trở lại nhiều năm trước đây, không có ai nhắc tới, nên hắn đã sớm quên mất đoạn thời gian đó, lại càng không nhớ tới tên của họ!

Cốc Trần lâm vào trầm mặc...

Cổ Thần nói:

- Thời gian đã lâu lắm rồi, lâu tới mức ngươi đã quên chuyện năm xưa, trên thực tế, thọ mệnh của ngươi ta đã cho ngươi rồi, từ lúc ngươi mười tuổi tiến nhập Tử Vong Cốc, đã chết, nếu không phải gặp được ta, ngươi từ lâu đã trở thành thức ăn của sư tử.

Dừng một chút, Cổ Thần lại nói:

- Thiên hạ to lớn, vượt quá tưởng tượng của ngươi, ngươi vĩnh viễn không thể làm được thiên hạ nhất thống chân chính, đồng thời, thiên hạ nhất thống thì sao? Chúng sinh đều khổ, ngươi làm đế vương, vẫn còn vô số bình dân bách tính, cũng giống ngươi ngày trước chịu đủ sự ức hiếp của người khác, kẻ ác vẫn sống nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, không chỉ thiên hạ nhất thống là có thể giải quyết được...

- Ha ha ha ha...

Cổ Thần nở nụ cười, có vẻ là cười khổ, lại như vui cười:

- Chỉ cần ngươi sống trong trời đất, sẽ phải chịu ước thúc của thiên địa, nhưng thiên địa chẳng phân thiện ác, đúng sai, lại muốn phân sinh tử, địa vị phú quý bần hàn, đó chính là thiên địa. Cốc Trần, ngươi an tâm đi thôi, ngươi nhất thống thiên địa cũng không thể thay đổi, đây là một chế độ không hoàn thiên.

Không biết từ xưa đến nay, lịch đại tiền bối có ai nghĩ tới muốn hoàn thiện chế độ này, hoàn thiện thiên địa chi đạo hay không, thế nhưng Cổ Thần sau này nếu muốn lập đạo, trước phải phá đạo!

Sau khi Cốc Trần chết, thiên hạ đại loạn, quần hùng đồng khỏi.

Bất quá, trong lòng Cổ Thần đã lĩnh ngộ được "đạo", nên tục sự thế gian sẽ không còn quan hệ tới hắn nữa.

Cuối cùng sau sáu mươi mốt năm, Cổ Thần tiến nhập thế tục hồng trần, nhìn sinh tử phàm nhân, đến nỗi khổ của chúng sinh trong chiến loạn, cùng sáu vị thiếu niên kết bái ngày trước lần lượt bỏ mình, suốt đời đau khổ!

Kết quả là Cổ Thần thấy được một chữ thật lớn "Khổ! Chúng sinh đều khổ!"

Người tốt không được sống yên lành, kẻ ác lại tiêu diêu ngoài vòng pháp luật...

Thường nói thiên đạo vô tình quả nhiên không sai.

Toàn bộ tu sĩ Tu Chân Giới bao gồm người, phù thủy, yêu tam tộc, khi bước vào Độ Hư, cảm ngộ thiên đạo đều lĩnh hội được Thiên đạo vô tình, kế đó lại lĩnh ngộ thiên địa chúng sinh chỉ như con kiến hôi không thể nghịch kháng.

Tuy rằng cuối cùng bước vào Độ Hư cường giả đều lĩnh ngộ được "Đạo","Thiên địa pháp tắc" nhưng đạo cũng chia làm hai phương hướng.

Một bộ phận người tu tiên cho rằng, nếu thiên đạo vô tình, tu tiên đó là tu đạo, cũng phải có trái tim vô tình, nhìn chúng sinh như con kiến hôi, đạo tâm phá vỡ tất cả ràng buộc, trực chỉ trường sinh, trực chỉ tu đạo đỉnh phong.

Một bộ phận người tu tiên khác lại cho rằng, thiên đạo vô tình người có tình, thế gian vạn tộc, người có trí mà tu đạo, người có tình mà sinh sôi, thiên đạo mặc dù vô tình, nhưng người tu tiên lĩnh ngộ thiên đạo, có thể sử dụng hữu tình, thiên đạo vô tình tiên hữu tình, đạo tâm hướng tới chúng sinh, phổ độ thiên hạ, tập hợp chúng sinh chi niệm lực, bước vào tu đạo đỉnh phong.

Tuy rằng đạo tâm của người tu tiên hoàn toàn hướng về hai phía khác nhau, nhưng trên thực tế, lại có cùng một đạo lý, đó là thuận theo thiên đạo, tu luyện đều là lĩnh ngộ pháp tắc, mục đích cũng như nhau bước vào tu đạo đỉnh phong, truy cầu trường sinh bất tử, thế nhưng trong lòng suy nghĩ tuyệt không giống nhau.

Một loại chỉ lo cho mình, một loại nghĩ đến chúng sinh.

Cổ Thần lĩnh ngộ đạo khác với loại tu sĩ chỉ biết lo cho mình, và loại tu sĩ lo cho chúng sinh có điểm tương đồng, nhưng căn bản lại có khác biệt lớn.

Vô luận là loại thứ nhất hay loại thứ hai, đều là thuận theo thiên đạo, tuy đạo tu tiên nghịch thiên đoạt mạng, nhưng trên thực tế, con đường tu đạo cũng giống với thiên đạo.

Mà đạo của Cổ Thần tuy là suy nghĩ tới chúng sinh, nhưng hướng tới căn bản, chúng sinh đều khổ, nguyên nhất căn bản nhất chính là thiên địa, chính là "Đạo" bỏi vì quy tắc của thiên địa, là một loại quy tắc lệch lạc, chẳng phân biệt thiện ác, không phân biệt thị phi, lại phân ra sinh tử, còn luận quý bần nếu muốn thay đổi nỗi khổ của chúng sinh, không phải chỉ là ngộ thiên đạo phổ độ chúng sinh, mà là phải hoàn toàn thay đổi chế độ...

Ngoại trức thiên đạo, từ muôn đời nay, người tu tiên chẳng bao giờ nghe nói đạo tâm như vậy, nó không ngừng nghịch thiên tranh giành mạng sống, càng nghịch đạo.

Nhưng mà nghịch đạo nói thì dễ, mà làm thì khó, muốn phá đạo, trước tiên phải hiểu đạo, lý giải được đạo, tất phải ngộ đạo.

Từ đó mọi chuyện lại trở về điểm ban đầu.

Ngộ đạo!

Nếu như không ngộ đạo, không rõ thiên địa quy tắc, không rõ đạo, là vật như thề nào? Từ đâu bắt đầu?

Ngay cả mục tiêu cũng không rõ ràng, thì từ đâu hạ thủ?

Đạo vô hình vô dạng, vô lượng và không khe hở, trời này, đất này, tinh không này.

Núi này, sông này đều là thiên đạo, người cũng sinh sống trong thiên đạo, làm sao có thể phá?

Nếu muốn phá tất phải hướng tới, nếu muốn hướng tới, tất phải ngộ đạo!

Trài qua sáu mươi năm tiến nhập hồng trần, Cổ Thần rốt cục tiếp xúc với dấu vết của đạo. Nhưng muốn nói đã ngộ đạo thì vẫn còn kém một tàng, chỉ cần đột phá tầng khoảng cách này, liền có thể bước vào thiên đạo, trở thành cường giả Độ Hư bí cảnh, đột phá không được tầng này liền vĩnh viễn đều là tu sĩ Mệnh Tuyền bí cảnh.

Tục ngữ nói mộng tưởng có bao nhiêu lớn, thì có thể đi rất xa, lòng có rộng có thể làm nhiều chuyện...

Cổ Thần tuy rằng giống với các tu si bước vào Độ Hư bí cảnh, lĩnh ngộ thiên đạo, lĩnh ngộ pháp tắc, thế nhưng khác nhau ở đạo tâm, đã định trước con đường của hắn khác biệt với người tu tiên, đã định trước thành tựu của hắn là đỉnh mà người tu tiên khác không thể tới.

Trong lòng Cổ Thần dứt bỏ thế tục rồi, nhưng người vẫn đang ở trần thế, cước đạp đại địa, trong đầu hồi tưởng những ký ức trong sáu mươi năm qua, Cốc Trần, Cốc Chu, Thành Chiến, Trương Viễn, Quan Kỳ, Tư Mã Duyên sáu người có hoàn cảnh khác nhau, số phận khác nhau cùng nhân sinh biến hóa khác nhau, tâm tình thay đổi, cùng với ngàn ngàn vạn vạn chúng sinh nhìn thấy được.

Trong đầu từ hàng vạn hàng nghìn bước chân, chạy về phía trước, Cổ Thần phong ấn pháp lực tu vi, không có ngự khí phi hành, mà cứ như vậy đi về phía trước.

Mấy ngày sau, phía trước xuất hiện một mảnh thủy vực gần như vô biên vô hạn.

Cổ Thần ánh mắt có thể nhìn xa mấy nghìn dặm, con người nhìn không thấy đầu, nhưng Cổ Thần lại có thể thấy, hơn ngàn dặm, một mảnh lục địa, phiến thủy vực này được con người gọi là Nhân Đại Hải, trên thực tế chính là Hắc Thủy Hà lớn nhất bắc hoang.

Hắc Thủy Hà rộng chừng ngàn dặm, từ bờ sông chỉ nhìn thấy nước từ trên trời đổ xuống, hoàn toàn nhìn không thấy được hạ lưu, ở bờ sông con người gọi là hải tuyệt không khoa trương.

Trong lòng Cổ Thần tiếp xúc, bước tới Hắc Thủy Hà.

Hắc Thủy Hà bề mặt đen, cũng không yên ả, sóng triều vỗ tới bên bờ, tựa như có một bàn tay vô hình liên tục vỗ nước lên bờ, ẩn chứa một cỗ lực lượng vô hình, thế nhưng bước chân của Cổ Thần, cỗ lực lượng vô hình cũng không có nâng hắn lên, bước chân của hắn trực tiếp đạp xuống đáy nước.

Trong lòng Cổ Thần hết sức hiếu kỳ, lúc này hắn ngộ đạo giống như mặt nước của Hắc Thủy Hà, tựa như có một cánh tay không ngừng phách động, nhưng cánh tay này lại vô hình vô tích, vô tung vô ảnh, cùng đạo trong lòng hắn có phần tương tự/

Tiếp xúc với đạo, nhưng lại cảm giác không thể nắm bắt, giống như lực lượng vô hình trên mặt nước.

Cổ Thần thầm nghĩ:

- Nếu ta có thể cảm xúc được cỗ lực lượng vô hình trên mặt nước kia, không cần không gian tiên bảo Cửu Long Phù Không Môn là có thể dựa vào cỗ lực lượng đó để đi trên nước, mà không bị chìm xuống, đến trình độ này ta hắn có thể lĩnh ngộ được lực lượng của đạo.

Nghĩ như thế, Cổ Thần lần thứ hai vừa nhấc chân, đi vào trong dòng nước.

Cổ Thần lần thứ hai bước trên mặt nước, tựa như đi trên mặt đất.

Cổ Thần cũng không nổi giận, dọc theo bờ sông, đạp lên mặt nước, cứ như vậy đi về phía nam.

Thiên hạ chi nhược, nếu muốn giẫm lên mặt nước, nếu không lĩnh ngộ pháp tắc Độ Hư cường giả, nói dễ vậy sao?

Liên tiếp mấy ngày, Cổ Thần đều ở bên bờ Hắc Thủy Hà, dẫm lên mặt nước mà đi, mỗi lần đều là từng bước tới đáy, trên đường không ít người nhìn thấy đều chỉ trỏ, một vài người thấy Cổ Thần đi trong nước, trong mắt hiện lên vẻ như nhìn một kẻ điên.

Cổ Thần mặc kệ mọi người cười nhạo, dọc theo Hắc Thủy Hà một đường mà đi, cứ như vậy hơn một tháng, Cổ Thần đã đi cả vạn lý, nhưng vẫn không thể nắm giữ cổ lực lượng vô hình trên mặt nước kia, tiếp tục dẫm tới đáy nước.

Một ngày này, Cổ Thần tiếp tục dọc theo bờ sông, giẫm lên mặt nước mà đi, nơi này là một vùng núi, ít có con người sống, đi hơn nửa canh giờ, phía trước là chân núi, mới xuất hiện một tòa nhà.

Cách gian nhà mười trượng, đó là Hắc Thủy Hà, trên bờ sông có một con thuyền nhỏ, trên thuyền có một ông lão đang ngồi giữa sông thả câu.

Cổ Thần bước từ bờ sông đi tới, ông lão kia thấy thế liền nói:

- Tiểu ca, đường đất bằng phẳng sao không đi, ngược lại muốn đi trên mặt nước ẩm ướt vậy?

Cổ Thần đã hơn trăm tuổi, so với ông lão còn lớn hơn, nhưng nhìn qua tướng mạo, tại lúc tiến vào Độ Hư lại chỉ như thanh niên hai mươi.

Thấy ông lão có vẻ đùa cợt, Cổ Thần cũng không thèm để ý cách xưng hô của hắn, nói:

- Lão nhân gia, ta nghĩ bước trên mặt nước như đi trên đất liền, ngươi xem có thể không?

Ông lão kia suy nghĩ một chút nói:

- Tiểu ca muốn dẫm nước mà đi, tìm cách thật không sai, bất quá sức nâng của nước quá nhỏ, mặt tiếp xúc giữa chân người và mặt nước cũng nhỏ nên không đủ để thân người bước lên, trừ phi...

Ông chà chà chà chà cước, nói tiếp:

- Bàn chân của ngươi giống như đáy thuyền, sức nâng của nước lại có đủ lực để nâng ngươi lên, ngươi sẽ có thể thật sự đi trên mặt nước.

Lời nói của ông lão khiến hai mắt Cổ Thần sáng ngời, cười lớn một tiếng, chắp tay cúi đầu với ông lão, nói:

- Thì ra là thế, đa tạ lão nhân gia chỉ điểm...

Nói xong, thuần dương chân khí trong cơ thể từ hai chân tuôn ra, hình thành cương tráo như đáy thuyền đem thân thể và mặt nước tách ra.

Cổ Thần bước trên mặt nước, quả nhiên như lời ông lão kia, sức nâng của nước đưa hắn nổi lên mặt nước, có thể đi trên đó.

- Ha ha ha ha!

Cổ Thần cười to một tiếng, bước chân một cái, pháp lực cương tráo tựa như một con thuyền gỗ di động trên mặt nước, Cổ Thần đạp mặt nước chạy tới giữa con sông.

Ông lão kia trợn trừng hai mắt, sợ tới mức thiếu chút nữa ngã vào trong sông, nhất thời quỳ gối trên thuyền, hướng Cổ Thần khấu bái:

- Thần tiên thứ tội, thần tiên thứ tội...

Cổ Thần không để ý đến ông lão, vẫn đi tới giữa sông, nếu thích ứng được với sức nâng của nước, tốc độ đi trên nước so với đất bằng nhanh hơn, không đến một ngày, Cổ Thần đã đi qua sáu trăm dặm, đi tới giải đất ở giữa Hắc Thủy Hà.

Cổ Thần đạp trên mặt nước, cảm thấy nước dưới chân ba động, có thể cảm giác được cỗ lực lượng vô hình kia vẫn tồn tại

Khi đi trên bờ sông, từng bước đi vào trong nước, căn bản không thể cảm giác được cỗ lực lượng cổ vô hình này, hiện tại có thể cảm giác được rõ ràng như vậy, một ngày nào đó có thể hoàn toàn nắm giữ nó.

Cổ Thần liền tại giữa sông đạp nước cuồn cuồn, liện tục đi về phía nam, hướng tới đầu nguồn của Hắc Thủy Hà.

Thời gian một ngày trôi qua, Cổ Thần mỗi thời mỗi khắc đều cảm thụ được cổ vô hình lực lượng dưới chân.

Theo cổ lực lượng này, cương khí pháp lực của Cổ Thần ngưng tụ thành cương tráo càng ngày càng nhỏ.

Một tháng, pháp lực cương tráo dưới chân Cổ Thần đã hoàn toàn biến mất, thế nhưng Cổ Thần dựa vào nắm giữ cổ vô hình lực lượng kia, chỉ dựa vào hai chân vẫn đứng được trên mặt nước.

Mặt nước dưới chân tựa hồ có một bàn tay to vô hình đem thân thể Cổ Thần nâng lên, có một cổ vô hình lực lượng dưới chân hắn cuồn cuộn không ngừng xuất hiện.

Trong óc Cổ Thần tựa như mở ra một lỗ hổng, rồi đột nhiên được quán vào một trận linh quang, trong lòng có sự lĩnh ngộ nhưng không nắm chắc được, đạo đột nhiên trở nên rõ ràng.

Trong sát na, Cổ Thần chỉ cảm thấy pháp lực tu vi của mình không ngừng tăng lên gấp chục lần, trong lúc giơ tay nhấc chân đều có một cỗ lực lượng khác hắn ngày trước, loại lực lượng này nhìn không thấy, sờ không được, thế nhưng mạnh mẽ vô cùng, chính là thiên địa pháp tắc lực, thiên địa đại đạo lực.

Bất quá, trên bầu trời cũng không có đệ lục trọng lôi kiếp hạ xuống, chứng minh Cổ Thần còn chưa hoàn toàn tiến nhập Độ Hư bí cảnh.

Độ Hư có thể không mượn lực lượng của pháp bảo, có thể lăng không hư độ, là độ hư.

Cổ Thần bây giờ còn mới chỉ có thể độ thủy, còn chưa thể Độ Hư được, đã tiếp xúc với cánh cửa của pháp tắc lực rồi, rốt cuộc chỉ còn nửa bước là tiến nhập Độ Hư bí cảnh.

Nếu muốn hoàn toàn vui vẻ làm một Độ Hư cường giả, đi lại trên mặt nước là chưa đủ, mà phải là bay trên bầu trời.

Khi Cổ Thần có thể hoàn toàn cảm giác được một cổ vô hình lực lượng dưới mặt nước, lực cảm ứng của thân thể hắn còn lĩnh mẫn hơn gấp chục lần ngày trước.

Trên mặt Hắc Thủy Hà thỉnh thoảng lại có những cơn gió thổi qua làm mặt nước rung động, ngọn nguồn của cỗ lực lượng vô hình kia không phải nước, mà là khí, không chỉ là trên mặt nước, mà còn có trong bất kỳ chỗ nào trong không khí, tuy rằng vô hình vô tích, nhưng không đâu không có.

Trong lòng Cổ Thần đột nhiên hiểu ra, hắn có một cảm giác nắm bắt được đạo, tuy rằng đạo này vô hình vô tích, vô lượng vô lượng vô khích thế nhưng lúc này, Cổ Thần tựa hồ đã hiểu được.

Cổ Thần tâm thanh thần tịnh, mang theo chút ngộ ra đó tiếp tục đi trên mặt nước Hắc Thủy Hà. liên tục tiến về đầu nguồn.

Sau nửa bước chân của hắn, chân trước đạp tới không trung cảm nhận cỗ lực lượng vô hình trong không khí.

Giống như lúc đầu Cổ Thần vừa hành tẩu trên Hắc Thủy Hà, bước một bước giẫm lên không khí, rồi giẫm xuống mắt nước, còn như hôm nay, mặt nước lại như mặt đất, còn không khí lại như mặt nước vậy.

Liên tiếp mấy ngày, mỗi lần Cổ Thần nhấc chân cũng không thể dừng lại chút nào trong không khí, một bước giẫm xuống liên trực tiếp xuống lên mặt nước.

Cổ Thần cũng không nổi giận, ban đầu hắn học cách đi trên mặt nước cũng như vậy, hắn đã cảm ngộ được cỗ vô hình lực lượng trên mặt nước, một ngày nào đó hắn cũng sẽ cảm ngộ được cỗ vô hình lực lượng trên không khí, đến lúc đó hắn sẽ chân chính ngộ đạo.

Hành tẩu trên không khi so với trên mặt nước khó khăn hơn rất nhiều.

Một tháng trôi qua, Cổ Thần tuy rằng cảm nhận được cỗ lực lượng vô hình trong không khí nhưng nếu muốn dựa vào nó để tiến nhập Hư Không, lại là không thể.

Lại một ngày nữa trôi qua, Cổ Thần tại giữa lòng Hắc Thủy Hà liên tục đi về phía đầu nguồn ở hướng nam.

Mỗi ngày Cổ Thần lòng mang cảm ngộ, không ngừng tiến về phía trước, không biết qua bao lâu, trong chớp mắt, ba tháng đã qua, Cổ Thần dọc theo Hắc Thủy Hà đi cả mấy vạn dặm, thế nhưng đối với lĩnh ngộ Pháp tắc, vẫn dừng lại tại cảnh giới đi trên mặt nước, còn kém một bước để đi được trên không khí.

Trong ba tháng này, Cổ Thần một mực nghĩ làm sao bước vào Hư Không, thế nhưng mãi vẫn không thành công, hắn không khỏi nghĩ thầm có phải là hướng suy nghĩ của mình đã sai rồi không?

Hắn liên tục hồi tưởng Ngao Liệt đã từng nói qua với hắn về Độ Hư bí cảnh.

Độ Hư bí cảnh là một giai đoạn tu chân lớn, trong đó chia làm bốn cảnh giới: Đằng Vân, Giá Vụ, Hư Không, Hợp Đạo.

Tu sĩ chân chính lăng không hư, không bất luận lực lượng gì, phải đạt tới Hư Không kỳ mới có thể làm được. Tại hai cảnh giới Đằng Vân, Giá Vụ cần phải mượn mây và sương mới có thể bước lên Hư Không.

Cổ Thần liên tục hồi tưởng, lĩnh ngộ trọng tâm, lại từ không khí, về tới mặt nước, nếu muốn một bước đăng không, xem không có khả năng. Lúc này Cổ Thần đối với lĩnh ngộ thiên đạo sâu nhất cũng chỉ có thủy, do đó cũng chỉ có thể từ thủy bắt đầu.

Cước đạp mặt nước, Cổ Thần cảm thụ được mỗi một tia khí tức, mỗi một gợn sóng, mỗi một dòng xoáy trong nước.

Lại một lần nữa, Cổ Thần bước một bước.

Mặt nước ở dưới chân Cổ Thần, không chỉ tựa như biến thành mặt đất, còn biến thành một loại lực lượng chi nguyên.

Mỗi một bước đạp xuống của Cổ Thần đem lực lượng vô hình gần mặt nước tụ tập lại dưới chân, hình thành một cỗ lực hấp dẫn thật lớn, một một lần giơ chân đều đem toàn bộ nước dưới chân nhấc lên.

Mỗi lần giơ chân nước dưới chân đều bị cỗ lực lượng vô hình này phân ra, dưới mỗi cước đạp xuống của Cổ Thần, mặt nước dưới chân bị nhấc lên ngày càng cao.

Sau một ngày đêm, mặt nước dưới chân Cổ Thần, mặt nước Hắc Thủy Hà cao hơn một tấc.

Mười ngày sau cao hơn mười thốn.

Trăm ngày sau cao hơn trăm thốn.

Một hiện tượng kỳ quái xuất hiện trên Hắc Thủy Hà, Cổ Thần ở giữa sông đi tới, thế nhưng hai trụ nước dưới chân dĩ nhiên so với mặt Hắc Thủy Hà cao hơn ba trượng.

Trên bầu trời phong vân thay đổi dần, mây đen chậm rãi tụ đỉnh đầu Cổ Thần, không biết khi nào, một tiếng sấm vang lên, trên bầu trời một tia sét cực lớn đánh xuống làm sáng ở trời đất, sau đó đổ mưa tầm tã.

Mưa to không ngừng, trên bầu trời càng ngày càng nhiều mây đen tụ lại, đỉnh đầu Cổ Thần đã hoàn toàn bị mây đen bao phủ, khắp nơi nhìn không rõ.

Trong phương viên chừng vạn lý? Không, phương viên mười vạn lý cũng không chừng...

Lúc này tựa hồ cả khối thiên địa đều đang run rẩy, sấm sét trên bầu trời không ngừng đánh xuống.

Từng đạo sấm sét dữ dội, tựa như nhân gian đến ngày diệt vong.

Toàn bộ Cổ Hoang đại địa, vô số mây đen đều mãnh liệt tụ về phía bắc hoang.

Mặc kệ là trung thổ nhân tộc, hay Đông Hoang yêu vực, hay Nam Hoang vu cương, cường giả, cao thủ tam tộc đều khiếp sợ nhìn lên bầu trời, thiên địa biến sắc, một cường giả sắp được trùng sinh.

Cổ Thần nhất tâm dung nhập vào mặt nước dưới chân, dị tượng trên bầu trời không hề quan tâm, lúc này, hắn lĩnh ngộ cỗ vô hình lực lượng dưới chân đã đạt tới xuất thần nhập hóa, hai trụ nước kia bị hắn nhấc lên càng ngày càng cao, dần dần, vượt lên trên mặt nước bốn trượng...rồi năm trượng...

Thân thể Cổ Thần ở trong hư không, chỉ là cột nước dưới chân hắn liên tiếp kéo lên khỏi mặt nước, chỉ cần cột nước dưới chân vừa đứt, Cổ Thần vẫn có thể bảo trì bước trong hư không, như vậy, hắn liền thành công tiến nhập Độ Hư bí cảnh!

Rốt cục cột nước dưới chân Cổ Thần, vượt lên mặt Hắc Thủy Hà chừng mười trượng.

Trên bầu trời sấm sét vũ loạn, vô số mây đen tụ tập lại cùng một chỗ, đen kịt không gì sánh được, tựa như mở ra khuôn mặt ác ma, tàn bạo nhìn chằm chằm vào Cổ Thần.

Cước bộ của Cổ Thần không ngừng tiến về những chỗ cao hơn, cột nước lại bị hắn nhấc lên cao hơn...

Rốt cuộc khi cột nước được nhấc lên tới trình độ nhất định, Cổ Thần bước một bước làm cột nước dưới chân như bị kéo thành một đường cong, trong nháy mắt tan vỡ rơi xuống mặt nước.

Thế nhưng, bọt nước trong phạm vi một tấc dưới chân Cổ Thần lại bị cỗ vô hình lực lượng nâng lên, nhưng cũng không có rơi xuống, tựa một đám mây mềm mại bị hắn dẫm dưới chân.

Cột nước tan vỡ, rơi xuống sông, Cổ Thần đạp hai luồng thủy vân, đạp lên Hư Không!

Tu vi của Cổ Thần lại tăng tiến, trong sát na tựa hồ tích tụ lực lượng thành công tiến nhập Độ Hư bí cảnh.

Trong ngàn năm qua, trở thành cường giả đầu tiên của nhân tộc bước vào Độ Hư bí cảnh.

Mười tuổi sống lại, mười tuổi bước vào Tiên Thiên, mười ba tuổi bước vào Thần Hải bí cảnh, mười tám tuổi bước vào Mệnh Tuyền bí cảnh, một trăm lẻ tám tuổi bước vào Độ Hư bí cảnh!

Tốc độ tu luyện như vậy cho dù là chư tử đại tiên thượng cổ đều phải cam bái hạ phong, chỉ có đại đế trong truyền thuyết, siêu thoát chư tử đại tiên, ngang dọc toàn bộ Cổ Hoang đại địa mới có thể so sánh với hắn.

Ngay khi Cổ Thần bước vào Độ Hư bí cảnh, trong nháy mắt cả thiên địa tựa như tan vỡ, vô số sấm sét từ trên trời giáng xuống, từng đạo lớn như vòi nước, tiếng nổ kinh thiên liên tiếp vang lên.

Đỉnh đầu Cổ Thần không xuất hiện vòng xoáy hắc ắm như những người khác độ kiếp, mà lộ ra một khuôn mặt lớn đen kịt, khuôn mặt này treo trên trời, trong con mắt lớn chừng mấy vạn lý lóe ra ánh mắt giận dữ đến cực điểm.

Tu sĩ bước vào Độ Hư sẽ phải đối mặt với đệ lục trọng lôi kiếp khảo nghiệm, lôi kiếp có chín, đệ cửu trọng lôi kiếp được gọi là cửu cửu đại lôi kiếp, đệ lục trọng lôi kiếp trở lên gọi là lục lục trọng lôi kiếp, dưới đệ lục trọng lôi kiếp đều gọi là tiểu lôi kiếp.

Do đó từ đệ lục trọng lôi kiếp trở lên, lực lượng lôi kiếp tăng tiến một đoạn lớn, đã ẩn chứa lực lượng pháp tắc, thực lực mạnh hơn ngũ trọng lôi kiếp phía trước vô số lần.

Nhưng mà, từ xưa đến nay, mặc kệ là vị tu sĩ nào khi độ đệ lục trọng lôi kiếp chẳng bao giờ gặp phải trường hợp như Cổ Thần, trên bầu trời dĩ nhiên xuất hiện khuôn mặt lớn đen kịt, chỉ riêng con mắt đã chiếm phương viên mấy vạn rồi.

Khuôn mặt lớn này ở trên bầu trời, bởi vì cự ly quá xa, thoạt nhìn mới là như vậy, nếu nhìn gần, khuôn mặt kia lớn tới mức nào thật không thể tưởng tượng được.

Coi như là đệ thất, đệ bát trọng lôi kiếp, cùng cửu cửu đại lôi kiếp cũng chưa bao giờ có khí thế lớn như thế!

Trong hai đôi mắt đen kịt, thẩm thấu dày đặc sát khí, chiếc miệng lớn đen ngòm hé ra, một trận bạo hưởng ầm ầm, sáu đạo lôi kiếp chói mắt trong nháy mắt từ trong miệng phóng ra, từ trên bầu trời oanh xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 1 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status