Chân tiên

Chương 814: Miểu sát Thánh hoàng (thượng)


Thánh hoàng Cơ Nghiêu muốn dẫn Cổ Thần ra ngoài khẳng định là cầm sinh tử của Cổ Thương Khung để uy hiếp, nhưng nếu như hắn khống chế Cổ Thương Khung, vậy Cổ Thương Khung chỉ là một cụ thân ngoại phân thân của Thánh hoàng, chỉ có tướng mạo Cổ Thương Khung mà thôi, lúc này thương tổn tới Cổ Thương Khung, Thánh hoàng Cơ Nghiêu không khác gì tự tổn thương chính mình, Cổ Thần tự nhiên không thể vì chuyện Thánh hoàng Cơ Nghiêu tự tổn thương mình mà ra ngoài.

Vì vậy Thánh hoàng chỉ có thể thu hồi nguyên thần khống chế Cổ Thương Khung, để Cổ Thương Khung khôi phục lại bản tính, chỉ khi Cổ Thương Khung chân thực tồn tại thì mới có thể khiến Cổ Thần không để ý tới an nguy của bản thân, rời khỏi Hư Thiên Tông.

Đồng thời, cơ hội luyện thân ngoại phân thân chỉ có một lần, Thánh hoàng Cơ Nghiêu bỏ qua Cổ Thương Khung sẽ không còn cơ hội thứ hai nào khác, lại luyện hóa Cổ Thương Khung thành thân ngoại phân thân.

Cơ Lăng Hư gật đầu, nói:

- Kế này rất hay, Cơ Nghiêu, tư chất tu luyện của Cổ Thần so với Cổ Thương Khung càng tốt hơn, tiềm lực cũng cao, dụ được Cổ Thần, ta sẽ bắt giữ hắn lại, ta chỉ lấy Chiến Thần Lệnh, thân thể của Cổ Thần thì để lại cho ngươi luyên thành thân ngoại phân thân.

Trong lòng Thánh hoàng Cơ Nghiêu mơ hồ đau đớn, Chiến Thần Lệnh vô luận như thế nào cũng không có phần của hắn, chỉ đành nhịn cơn đau đơn trong lòng, nói:

- Đa tạ Lăng Hư thánh tổ.

Nói xong, thân thể Thánh hoàng Cơ Nghiêu vừa chuyển, quay về phía Cổ Thương Khung, trong hai mắt đột nhiên bắt ra hai đạo quang mang quỷ dị, ánh mắt Cổ Thương Khung ngẩn ra, một đạo nguyên thần lực từ khắp toàn thân hắn dần dần hội tụ vào mi tâm, cuối cùng hình thành một hình bóng của Thánh hoàng Cơ Nghiêu.

Hình bóng ki đứng trong mi tâm của Cổ Thương Khung, sau đó vọt ra, trong sát na trở về thân thể của Thánh hoàng Cơ Nghiêu.

Ánh mắt quỷ dị của Thánh hoàng Cơ Nghiêu đã biến mất, cùng lúc đó, trong đôi mắt vốn vô thần của Cổ Thương Khung đột nhiên sáng ngời.

Cổ Thương Khung tựa hồ rất không ngờ ý thức của chính mình còn có thể trở về thân thể một lần nữa, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc, thế nhưng nhìn Thánh hoàng Cơ NGhiêu trước mắt, trong sát na liền biến thành phẫn nộ vô cùng vô tận, lớn tiếng mắng:

- Tên cẩu hoàng ngươi, ngươi dám hủy diệt thành Nhạc Thủy ta, diệt Cổ gia ta, ngươi sẽ không chết tử đế được, ta nguyền rủa ngươi, cẩu hoàng, ngươi rất nhanh phải chết.

Cổ Thương Khung một mặt mắng to, một mặt giãy dụa thân thể, thế nhưng hắn bị một cỗ lực lượng cường đại phong ấn, khiến hắn không thể nhúc nhích mảy may.

Bị Cổ Thương Khung mắng to, biểu tình Thánh hoàng Cơ Nghiêu không động mảy may, cười lạnh một tiếng, nói:

- Cổ Thương Khung, rất nhanh muốn chết không phải là ta, mà là nhi tử tiện loại Cổ Thần của ngươi, hắn trốn trong Hư Thiên Tông làm rùa đen rút đầu, ta tin tưởng nhất định sẽ vì ngươi mà chạy ra tìm cái chết, ha ha ha ha…

Đang khi nói chuyện, Thánh hoàng Cơ Nghiêu trói buộc thân thể Cổ Thương Khung, phi độn tới phía trước Thiên Tinh Hóa Hư đại trận chừng hai nghìn trượng, ngừng lại, hàm răng mở ra, một đạo sóng âm từ trong miệng hắn lan truyền, thi triển hư không truyền âm.

Hầu như trong nháy mắt, trong tai Cổ Thần vang lên thanh âm của Thánh hoàng Cơ Nghiêu:

- Cổ Thần, ngươi dùng thần thức điều tra, nhìn xem bản hoàng dẫn ai tới? Muốn mạng sống của phụ thân ngươi, nhanh nhanh ra ngoài nhận chết, bằng không… Hôm nay ta sẽ cắt đứt tay chân của phụ thân ngươi, từng cái từng cái một, lại rút từng khối từng khối xương ra, rút từng cái từng cái gân mạch, mỗi một cái bị rút ra bản hoàng sẽ khiến hắn phải chịu thống khổ dằn vặt lớn nhất thế gian, sẽ làm ngươi nghe được tiếng tru thê lương thảm thiết nhất của hắn, Cổ Thần, nhanh nhanh ra chịu chết!

- Phụ thân…

Ánh mắt Cổ Thần chợt lóe, lực lượng cảm ứng cường đại của thân thể nhất thời thu lại toàn bộ hình ảnh Thánh hoàng Cơ Nghiêu dẫn theo Cổ Thương Khung ngay bên ngoài Thiên Tinh Hóa Hư đại trận.

Một cỗ sát khí cường liệt bạo phát!

- Vèo!

Ánh mắt Cổ Thần chợt lóe, tựa hồ ngưng tụ thành lưỡi đao, xuyên toa qua hư không, tập trung lên người Thánh hoàng Cơ Nghiêu.

Trong sát na, Thánh hoàng Cơ Nghiêu cảm giác được có một đạo ánh mắ sắc bén không gì sánh được nhìn thẳng chính mình, hắn biết, đó chính là ánh mắt của Cổ Thần.

Các cường giả khác thuộc thế lực Thánh đình, Phật môn và đồng minh vẫn công kích Thiên Tinh Hóa Hư đại trận mãnh liệt như trước, chỉ là cách Thánh hoàng Cơ Nghiêu có một khoảng cách nhất định, duy nhất Cơ Lăng Hư đứng ngay bên sườn Thánh hoàng Cơ Nghiêu chừng hơn nghìn trượng, hai tay chắp sau lưng, lẳng lặng quan sát.

Thánh hoàng Cơ Nghiêu phát sinh hư không truyền âm, chỉ có một mình Cổ Thần nghe thấy, hắn muốn dẫn dụ Cổ Thần ra ngoài, tự nhiên không muốn để hai tộc vu, yêu biết được, để Thánh đình đoạt trước một bước, chiếm Chiến Thần Lệnh vào tay.

Vì vậy Cơ Lăng Hư vẫn để các cường giả khác tấn công như bình thường.

- Thế nào? Cổ Thần? Bản hoàng cũng không có bao nhiêu tính nhẫn nại!

Khóe miệng Thánh hoàng Cơ Nghiêu chớp động, lại một đạo hư không truyền âm truyền đi, vang lên bên tai Cổ Thần.

Đồng thời, Thánh hoàng Cơ Nghiêu điểm ra một ngón tay, một đạo quang mang huyễn mạch nổ mạnh bắn đi, nhất thời từ trước ngực xuyên qua thân thể Cổ Thương Khung.

- A…

Tiếng tức giận mắng mỏ của Cổ Thương Khung dừng lại, chỉ phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết.

- Cơ Nghiêu! Ngươi dừng tay cho lão tử!

Một tiếng bạo tạc từ phía trước vang lên, thân ảnh Cổ Thần trong nháy mắt xuất hiện phía trước Thánh hoàng Cơ Nghiêu mấy nghìn trượng, vừa vặn ở trong vòng ngoài cùng cương tráo phóng ngự của Thiên Tinh Hóa Hư đại trận.

Phía sau Cổ Thần xuất hiện gần sáu mươi vị cường giả Đạo môn, ngoại trừ Hư Tương Trần tiếp tục trấn thủ tại nhà giam, phòng ngừa phát sinh biến hóa, tất cả các cường giả Đạo môn đều theo Cổ Thần xuất hiện.

Nhìn thấy thân ảnh của Cổ Thần, trên mặt Thánh hoàng Cơ Nghiêu và Cơ Lăng Hư đều lộ ra một nụ cười ẩn ẩn như có như không.

Thánh hoàng Cơ Nghiêu bật cười ha ha nói:

- Thế nào? Cổ Thần, phụ thân ngươi còn chưa chết, có phải ngươi rất ngoài ý muốn? Hôm nay bản hoàng cho đôi phụ tử tiện loại các ngươi đoàn tụ, ngươi còn không mau đi ra cảm tạ bản hoàng?

Cổ Thương Khung nghe được Thánh hoàng Cơ Nghiêu nói Cổ Thần đã đến, nhất thời nhịn cơn đau đớn kịch liệt, hô to nói:

- Thần nhi, đừng để ý tới ta, bảo vệ chính mình, chờ tu vi của ngươi sau này tới rồi, lại tru sát tên cẩu hoàng này báo thù cho…

Ánh mắt Thánh hoàng Cơ Nghiêu lạnh lùng, quát lạnh:

- Tiện loại, cho ngươi lắm mồm!

Đang khi nói chuyện, Thánh hoàng Cơ Nghiêu một lần nữa nhấc tay, chuẩn bị bắn ra đạo chỉ cương thứ hai đối với Cổ Thương Khung.

- Cơ nghiêu! Không phải ngươi muốn lão tử đi ra sao?

Cổ Thần hét lớn một tiếng, nhất thời khiến Thánh hoàng Cơ Nghiêu dừng động thủ, Cổ Thần quát lớn:

- Ngươi đã muốn chết nhanh như vậy, ta sẽ tới thu thập mạng chó của ngươi.

Một bước! Một bước! Lại một bước!

Cổ Thần đi về phía trước, trong lòng tính toán thời điểm, khoảng cách tinh tế tới cực điểm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 1 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status