Chàng khờ

Chương 211





Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu

xuống, lão đã thi triển Di Hình Hoán Ảnh cực kì nhanh để né tránh.

Sau khi di chuyển vị trí thì người đàn ông bệnh tật vẫn ho khan không ngừng, ho đến khó thở. Nhưng lần này lão vẫn tỉnh táo để lấy một chiếc lọ thủy tinh tinh xảo từ trong túi ra, sau đó lão đổ những viên thuốc vào miệng rồi nhanh chóng nuốt xuống.

Tốc độ của lão rất nhanh, làm liền mạch, sau khi uống thuốc thì cơn ho của lão cũng đỡ hơn, dường như lão vừa từ cõi chết trở về. Bây giờ lão vẫn ho dữ dội, sắc mặt trắng bệch nhưng so với lúc nãy thì trạng thái đỡ hơn nhiều. Ít nhất thì lão không còn ho đến nỗi có thể đi chầu Diêm Vương, lão có thể hít thở điều hòa rồi.

Nhưng Ngô Thanh Đế lại không thể để cho người đàn ông bệnh tật có cơ hội nghỉ ngơi. Sau khi ông tìm được vị trí của lão thì lập tức lắc người tấn công lão ngay.

Lần này, động tác của Ngô Thanh Đế mau lẹ hơn, sức tấn công mạnh hơn, trận chiến này liên quan đến sự tồn vong của nhà họ Hạ, ông không thể mềm lòng, ông cũng chẳng bận tâm đạo quân tử gì. Ông chỉ muốn nhân cơ hội này để đánh bại người đàn ông bệnh tật.

Nhân lúc lão phát bệnh để lấy mạng lão!

Ngô Thanh Đế mang khí thế cuồn cuộn này xông tới trước mặt người đàn ông bệnh tật trong nháy mắt, sau đó ông không nói không rằng nhấc Huyết Long Đao chém về phía lão.

Nhát chém này vẫn dốc hết sức lực, đao thế mang cả chân nguyên vô hạn, hấp thụ tinh hoa đất trời bổ về phía người đàn ông bệnh tật vẫn đang ho.

Ầm!

Huyết Long Đao lại bổ xuống đất, chỗ người đàn ông bệnh tật đứng dường như có bom nổ, dăm đá bắn tung tóe, bụi bay tứ tung, đất nứt toác.

Người đàn ông bệnh tật lại dùng Di Hình Hoán Ảnh né được nhát chém mạnh hơn này của Ngô Thanh Đế.

Chuyển đến vị trí khác, lão vẫn còn ho nhưng đỡ hơn nhiều rồi, lão vẫn không đối mặt trực diện với Ngô Thanh Đế, lão cố ý vừa né tránh vừa khôi phục trạng thái. Lão cần phải tranh thủ chút thời gian hiếm hoi này để khống chế bệnh tình, khôi phục lực chiến đấu.

Ngô Thanh Đế lại lần nữa chém hụt, sắc mặt ông không khỏi nghiêm trọng hơn. Ông biết tình trạng của người đàn ông bệnh tật đang dần ổn định, cơ hội dành cho ông không còn nhiều nữa rồi. Thế nên, ông không chần chừ, lập tức tấn công tiếp.

Lần này, Ngô Thanh Đế tấn công liên tiếp, ông cố gắng phát huy hết tiềm lực vô hạn trong cơ hội mong manh này, ông huơ Huyết Long Đao không ngừng chém người đàn ông bệnh tật. Mỗi đường chém đều mang khí thế hủy diệt và sát khí ngút trời.

Nhưng Ngô Thanh Đế có tấn công nhanh đến mức nào, liên tục đến mức nào thì cũng không thể chạm được đến người đàn ông bệnh tật, lão luôn lắc người né tránh, thoát nguy trong tích tắc.

Những người ở phía xa sắp sốt ruột chết mất, người đàn ông bệnh tật tái phát bệnh cũ rồi, nếu Ngô Thanh Đế nắm bắt được cơ hội này để diệt trừ lão thì tất cả bọn họ đều được giải thoát rồi. Ấy vậy mà, cho dù người đàn ông bệnh tật có tái phát bệnh cũ thì vẫn mạnh đến nghịch thiên, lão còn có thể tránh thoát mọi đòn tấn công của Ngô Thanh Đế. Có thể nói, đổi lại người khác bị Ngô Thanh Đế tấn công thế này thì sớm đã hồn về gặp ông bà ông vãi rồi, nhưng người đàn ông bệnh tật thì lại không hề suy suyển gì cả.

Mọi người đều biết, chuyện này không phải do Ngô Thanh Đế không đủ mạnh mà do người đàn ông bệnh tật quá mạnh, mạnh đến nỗi khiến người ta tuyệt vọng.

Sau khi liên tiếp né tránh nhiều lần, cơn ho của người đàn ông bệnh tật đã dứt, gương mặt lão cũng đã khôi phục thần thái.

Lão đã khống chế được bệnh tình.

Khí thế của lão dần dần toát ra, ánh mắt của lão trở nên lạnh như băng. Lão nhìn Ngô Thanh Đế rồi cất giọng u ám nói: “Xem ra cậu thật sự muốn lấy mạng của tôi!”

Khi nói lời này, sát khí trên người lão âm ỉ tỏa ra, sâu trong đáy mắt người đàn ông bệnh tật bùng lên lửa giận. Ngô Thanh Đế ép người quá đáng, hết chiêu này đến chiêu khác muốn giết lão khiến lão giận tím người.

Ngô Thanh Đế tạm thời dừng tấn công trả lời câu hỏi của người đàn ông bệnh tật: “Đều là do ông ép tôi!”

Dứt lời, Ngô Thanh Đế giậm một chân xuống đất, mặt đất ầm ầm rền vang, cả trang viên nhà họ Ngô như lắc một cái. Trong chớp mắt, cả người Ngô Thanh Đế vút lên trời, giữa lưng chừng không trung, hai tay ông siết chặt Huyết Long Đao bổ mạnh xuống người đàn ông bệnh tật ở dưới.

Ầm!

Thế đao xé toạc không khí, gió mây biến đổi. Người cầm đao dường như có khí thế ta là độc tôn trong thiên hạ rộng lớn này.

Đao này mới là nhát đao chết chóc thật sự.

Người đàn ông bệnh tật cảm nhận được rõ ràng sát khí ngút trời của Ngô Thanh Đế, đương nhiên cũng cảm nhận được uy lực chấn động của Huyết Long Đao đang bổ xuống. Nhưng lão không hề né tránh mà lại tung nắm đấm lên trời đỡ lại.

Trong lúc nắm đấm giương lên trời, người đàn ông bệnh tật cũng gào lên như hổ gầm:

“Sát Long Thủ!”

Vừa nãy người đàn ông bệnh tật vẫn đang bị căn bệnh giày vò nhưng giây phút này lại như biến thành một con người khác. Lão mang khí thế hổ dữ sổ lồng, tỉnh táo hẳn lên, đôi mắt lão đỏ quạch, ánh mắt hung tàn, dường như muốn hút cả vạn linh hồn, khí thế toát ra khỏi người lão như sóng cuộn biển gào, một luồng chân nguyên khủng khiếp theo nắm đấm của lão đón đỡ nhát chém của Huyết Long Đao.

Gừ!

Chân nguyên dưới lưỡi đao hệt như một con rồng lớn đang gào thét, uy lực rung chuyển đất trời.

Chân nguyên phát ra từ Sát Long Thủ chính là lưỡi kiếm sắt nhọn để giết con rồng đó, uy lực thần sầu quỷ khóc.

Hai luồng chân nguyên va vào nhau giữa không trung vang lên tiếng nổ cực lớn, âm thanh vang vọng cả trang viên, trang viên nhà họ Ngô rung chuyển như sắp đến ngày tận thế.

Người đứng xem từ xa dường như bị cuốn vào sóng to gió lớn, họ kề sát bên nhau mới có thể miễn cưỡng đứng vững được. Mọi người cũng cảm thấy khó thở, đầu óc choáng váng, thậm chí thế giới trước mặt họ còn đen kịt lại nữa, hệt như cả bầu trời sắp sập xuống vậy.

Đây thật sự là trận đối đầu mạnh nhất.

Trái tim của tất cả mọi người đều run rẩy.

Qua một hồi lâu, bọn họ mới dần dần nhìn rõ cảnh trước mặt, Ngô Thanh Đế vẫn đang lơ lửng trên không, tay cầm Huyết Long Đao chém xuống, còn người đàn ông bệnh tật vẫn giữ nắm đấm giơ lên, dường như cả hai bị đông đá rồi vậy, không hề động đậy.

Huyết Long Đao ở trên không thật sự là không chém xuống được nữa, gương mặt Ngô Thanh Đế cũng hiện ra vẻ khó nhọc, ông vẫn đang cật lực để cố gắng chém Huyết Long Đao xuống thêm. Nhưng dù ông có cố gắng đến đâu thì Huyết Long Đao vẫn bị chân nguyên của người đàn ông bệnh tật quấn chặt lấy, không động đậy được.

Dường như thời gian bị bấm nút dừng.

Trái tim của mọi người đều thắt chặt lại, bây giờ họ có thể hô hấp nhưng ai ai cũng nín thở, chăm chú nhìn Ngô Thanh Đế và người đàn ông bệnh tật.

“Sát Long Thủ, phá!”

Đột nhiên, ánh mắt người đàn ông bệnh tật lay động, lão hét lớn.

Ngay sau đó, dường như chân nguyên trong nắm đấm của lão phát lực, bất chợt phóng lớn, cuồn cuộn xông về Huyết Long Đao.

Điểm mạnh nhất của Sát Long Thủ chính là nó phát lực về sau.

Ầm!

Huyết Long Đao bị kẹt giữa không trung đột nhiên bị luồng chân nguyên cực lớn đó đánh bay.

Ngô Thanh Đế cầm Huyết Long Đao cũng bị đánh bay theo.

Ầm!

Ngô Thanh Đế và Huyết Long Đao đập mạnh xuống nền đất, phát ra tiếng kêu cực lớn.

Người đàn ông bệnh tật không hề cho Ngô Thanh Đế cơ hội nghỉ ngơi nào, lão lướt tới chỗ Ngô Thanh Đế khi ông vừa mới ngã xuống đất.

Lúc nãy Ngô Thanh Đế nhân lúc lão phát bệnh mà chém lão liên tục, bây giờ lão phải ăn miếng trả miếng, ép Ngô Thanh Đế đến chết.

Ngô Thanh Đế đập người xuống đất cảm thấy như ngũ tạng vỡ nát, Sát Long Thủ của người đàn ông bệnh tật quá mạnh, Ngô Thanh Đế bị chân khí Sát Long Thủ của lão đánh bị thương, chân khí tổn hao nặng nề, toàn thân ông đau đớn như khoét xương móc tim. Nhưng ông không còn thời gian để lo cho vết thương, cảm nhận được người đàn ông bệnh tật sắp lao tới, Ngô Thanh Đế bất chấp tất cả lập tức chống Huyết Long Đao để đứng lên.

Người đàn ông bệnh tật di chuyển chớp nhoáng, không nói lời nào đã mạnh mẽ tấn công Ngô Thanh Đế.

Ngô Thanh Đế mặc kệ vết thương, cũng không đủ thời gian để nghỉ ngơi, ông lập tức vung Huyết Long Đao lên đánh với người đàn ông bệnh tật.

Lão đánh vừa nhanh vừa liên tục, chiêu nào cũng hiểm, khí thế bức người, lão phải cho Ngô Thanh Đế nếm mùi bị người ta đục nước béo cò là thế nào. Lão càng đánh càng hăng, càng đánh càng nhanh, khí thế cũng liên tục bùng nổ, ép đến nỗi Ngô Thanh Đế dường như không thể trở tay.

Ngô Thanh Đế bị thương nặng, lại hoàn toàn bị động, tuy ông vẫn còn nắm Huyết Long Đao nhưng đã không có cơ hội chủ động phản kích nữa, ông bị đánh đến nỗi liên tục lùi sau, sắc mặt cũng trầm trọng và căng thẳng trước nay chưa từng có.

Người đứng xem thì cũng trầm mặt xuống, xem ra Ngô Thanh Đế rất bị động, lực bất tòng tâm, ông hoàn toàn mất đi sức mạnh chiến đấu. Hi vọng trong lòng họ càng lúc càng nhỏ, họ càng lúc càng lo lắng, cứ thế này thì Ngô Thanh Đế sẽ thua mất!

Hạ Mạt Hàn không hiểu võ công nhưng cô cũng nhận ra dường như Ngô Thanh Đế sắp không đỡ nổi nữa rồi. Cô lo lắng vô cùng, sắc mặt sốt sắng nhưng cũng chẳng làm gì được, chỉ có thể âm thầm hi vọng, mong đợi Ngô Thanh Đế có thể lập nên kì tích, lật lại bàn cờ.

Ngô Thiên thì nhíu chặt mày, dường như hắn không còn một chút hi vọng nào nữa rồi. Nhát chém trên không vừa nãy của Ngô Thanh Đế đã là cú công kích mạnh nhất rồi, thế mà vẫn bị Sát Long Thủ của người đàn ông bệnh tật phản kích lại. Chắc chắn lúc Ngô Thanh Đế rơi xuống đất đã bị thương nặng, bây giờ ông hoàn toàn không có sức chống trả người đàn ông bệnh tật. Ngô Thiên không nhìn ra được hi vọng nào từ người Ngô Thanh Đế, trái tim hắn vô cùng tuyệt vọng.

Ngay lúc Ngô Thiên nảy sinh tuyệt vọng trong lòng thì người đàn ông bệnh tật vẫn luôn tấn công không ngừng lại đột nhiên thay đổi thế tấn công.

Tốc độ của lão bỗng dưng chậm lại, đòn tấn công cũng hòa hoãn hơn, lão không ép chặt như trước nữa. Nhưng đối với Ngô Thanh Đế, lão tấn công chậm lại càng đáng sợ hơn, vì tấn công chậm thì lực sẽ mạnh và nặng hơn. Bây giờ, mỗi chiêu của lão đều như núi Thái Sơn đè xuống, trong đó chứa đựng từng luồng chân nguyên nặng nề, khiến người ta bí bách thở không được.

Bây giờ Ngô Thanh Đế có thời gian để nghỉ ngơi, cũng đủ thời gian để ứng phó chiêu thức của người đàn ông bệnh tật, nhưng độ khó thì tăng lên quá nhiều, mỗi lần chống lại đều khiến ông cảm thấy bị áp bức và tốn sức hơn rất nhiều.

Chẳng bao lâu, mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng trên mặt Ngô Thanh Đế, ông đã bắt đầu xuất hiện trạng thái suy nhược.

Thấy vậy thì người đàn ông bệnh tật cười tà mị, sau đó nhanh chóng thu tay.

“Kinh Phệ Chưởng!”

Một tiếng gào vang lên, lão chợt nhảy lên giữa không trung, lão biến chưởng thành một con đao, chưởng xuống đầu Ngô Thanh Đế.



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 234 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status