Chàng khờ

Chương 269





Chương 269 – Quán chủ Bạch Long Quán

Vừa dứt lời, bầu không khí nhất thời thay đổi, tất cả thành viên nhà họ Ngô đều chấn động.

Các cao thủ của nhà họ Đường đều giống như quỷ thần đến từ địa ngục, người nào người nấy bùng nổ sát khí, bộc lộ khí thế ngập trời.

Tuy nhiên, khi bọn họ vừa định ra tay, Ngũ trưởng lão đột nhiên khẩn trương kêu lên: “Chờ đã!”

Sau đó, Ngũ trưởng lão tiến đến chỗ Tam trưởng lão, kề sát tai Tam trưởng, nói nhỏ: “Tam trưởng lão, cứ vậy mà tiêu diệt nhà họ Ngô, e rằng không ổn!”

Tam trưởng lão lườm Ngũ trưởng lão, lãnh đạm nói: “Không ổn thế nào?”

Ngũ trưởng lão nhìn chăm chăm Ngô Thanh Đế, sau đó tiếp tục thận trọng nói nhỏ vào tai của Tam trưởng lão: “Những gì Ngô Thanh Đế mới nói không hẳn là giả, nếu đúng như lời cậu ta nói, Ngô Lại chưa chết, chúng ta cứ như vậy mà tàn sát nhà họ Ngô, sợ rằng Ngô Lại sẽ trở lại trả thù điên cuồng. Theo ý tôi, chúng ta có thể đưa năm người bọn họ trở về nhà họ Đường, sau đó phái người đến Bạch Long Quán tìm hiểu. Đến lúc đó giết bọn họ cũng chưa muộn.”

Ngũ trưởng lão đề nghị như vậy cũng là cẩn tắc vô áy náy. Lỡ như Ngô Lại còn sống, việc này nhất định là mạo hiểm. Đối với Ngô Lại, nhà họ Đường cũng nể nang mấy phần.

Nghe được sự lo lắng của Ngũ trưởng lão, Tam trưởng lão khẽ nhíu mày, âm trầm nói: “Không được, nếu lúc này chúng ta rút đi, thì bọn họ thật sự cho rằng nhà họ Đường chúng ta sợ Ngô Lại. Tôi không cần biết Ngô Lại còn sống hay đã chết, hôm nay tôi nhất định phải tiêu diệt nhà họ Ngô”.

Giọng điệu của Tam trưởng lão rất kiên quyết, không có gì để băn khoăn, nhà họ Đường lớn như vậy sao có thể e ngại Ngô Lại. Mặc dù Ngô Lại là nhân vật không thể coi thường, nhưng nhà họ Đường tuyệt đối không thể vì Ngô Lại mà làm con rùa rụt cổ. Nhà họ Đường chính là Chúa Tể thiên hạ, không thể làm mất thể diện của gia tộc được.

Thấy thái độ của Tam trưởng lão kiên quyết như vậy, Ngũ trưởng lão cũng không tiếp tục khuyên nữa, nhà họ Đường khó lòng có thể nhượng bộ được.

Tam trưởng lão hung ác, ra lệnh thẳng thừng: “Giết, không chừa một ai!”

Mệnh lệnh đưa ra rung chuyển đất trời.

Nghe vậy, các cao thủ của nhà họ Đường lập tức bùng nổ khí thế, vận động chân nguyên của mỗi người.

Đột nhiên, toàn bộ khung cảnh được bao phủ bởi một luồng khí khủng bố và nguồn chân nguyên cuồn cuộn. Không gian rộng lớn này dường như ngay lập tức chìm vào trong khu vực của ma quỷ, những tầng mây bắt đầu xáo động, sắc trời u ám, không khí ngưng trệ, sát khí ngập trời.

Hơn một nghìn người nhà họ Ngô giờ này bị khí tức đồ sộ này ép đến nghẹt thở. Họ như rơi xuống tận cùng tuyệt vọng. Bất kể bình thường họ lợi hại đến đâu, nhưng khi đối mặt với chân nguyên của Vũ Thánh, họ cũng chỉ có thể bó tay chịu trận, chỉ chờ cái chết ập đến.

Ngô Thanh Đế lo lắng đến phát điên, ông cố ý nhắc đến tên Ngô Lại, thế nhưng cũng không dọa được đám người nhà họ Đường. Ông đã hết cách, nhà họ Ngô cuối cùng đã đi đến bước đường diệt vong!

Lúc chân nguyên đạt đến sức mạnh tối cao, toàn bộ cao thủ nhà họ Đường nâng tay lên, xuất chiêu.

Ngay lúc này, một giọng nói hùng hồn đột nhiên cất lên: “Dừng tay!”

Hai chữ này, mạnh mẽ đanh thép, thức tỉnh giác ngộ, vang rền tận mây xanh.

Cao thủ nhà họ Đường bất giác ngừng động tác, nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Tất thảy người nhà họ Ngô đang trong cơn tuyệt vọng bỗng nhiên chấn động, thế giới trước mặt như bừng sáng.

Cơ mặt Tam trưởng lão và Ngũ trưởng lão nhất thời cứng đờ, không hẹn mà đều quay nhìn nhau.

Chỉ thấy phía sau đoàn quân nhà họ Ngô có một người chậm rãi bước ra.

Đây là một ông cụ khoảng chừng hơn bảy mươi tuổi, mặc đạo bào màu trắng, tay áo bay bay trong gió, trên cằm có chòm ria mép, đung đưa theo từng bước ông đi. Bước chân của ông rất chậm và nhẹ, không hề phát ra tiếng động, ông mang đến cho người khác cảm giác thần tiên đạo mạo, siêu phàm thoát tục.

Trước ánh mắt chăm chú của mọi người, ông cụ để ria mép tiêu diêu tự tại, ánh mắt kiên định, từ tốn đi đến chỗ đám người Tam trưởng lão.

Tam trưởng lão hơi híp mắt nhìn chằm chằm ông cụ, lạnh lùng cất tiếng: “Ông là ai?”

Suốt cuộc đời mình, Tam trưởng lão gặp không biết bao nhiêu người, nhìn thấy đủ loại cao thủ, nhưng ông cụ để ria mép trước mặt lại khiến cho Tam trưởng lão không nhìn ra bất cứ mối đe dọa nào, dường như ông chỉ là một ông cụ bình thường.

Mặt ông cụ rất yên tĩnh, ánh mắt thư thái như nhìn thấu đáo vạn vật, ông vừa chậm rãi bước đi, vừa thản nhiên đáp: “Quán chủ Bạch Long Quán, Quy Hư Đạo Nhân”.

Bạch Long Quán là một đạo quán có lịch sử lâu đời và cũng là tín ngưỡng được hàng ngàn người tôn thờ. Trải qua bao thời gian, vật đổi sao dời, xã hội tiến bộ, vạn vật xoay vần, nhưng Bạch Long Quán vẫn luôn giữ được dáng vẻ cổ kính vốn có, không chịu ảnh hưởng của thế tục, cũng không bị sự thay đổi của xã hội đào thải. Thậm chí, theo năm tháng, danh tiếng của Bạch Long Quán ngày càng vang xa, được nhiều người biết đến. Tất cả đều mong mỏi được đến nơi này để cầu phúc, lễ thần. Đây là nơi kí thác của tâm linh, cũng là nơi đại diện của thần linh.

Mà quán chủ của Bạch Long Quán – Quy Hư Đạo Nhân, là người đứng đầu Bạch Long Quán, được rất nhiều người trong đạo quán tôn sùng. Ông là cao nhân đắc đạo chân chính, đạt được cảnh giới phi thường. Người bình thường không dễ có cơ hội gặp được Quy Hư Đạo Nhân, bởi vì có tin đồn rằng ông chỉ độ người có duyên.

Tuy nhiên, một người bí ẩn và cao thâm như vậy, hôm nay đã đích thân đến trang viên của nhà họ Ngô, hơn nữa còn ra mặt để ngăn cản nhà họ Đường tàn sát nhà họ Ngô.

Hơn một nghìn người nhà họ Ngô nghe thấy tên Quy Hư Đạo Nhân thì ngạc nhiên đến mở to mắt, ngực kịch liệt phập phồng, họ không phải người sùng đạo, nhưng họ đều đã nghe danh Bạch Long Quán và Quy Hư Đạo Nhân. Họ đều biết Quy Hư Đạo Nhân được mệnh danh là cao nhân đắc đạo. Một nhân vật tầm cỡ như vậy hôm nay ghé đến nhà họ Ngô, khiến họ vô cùng kích động. Họ như được nhìn thấy muôn trượng hào quang tỏa ra từ người Quy Hư Đạo Nhân. Trái tim u ám của họ như được thắp sáng, cuối cùng họ cũng nhìn thấy được một tia hi vọng le lói.

Ngô Thanh Đế và Ngô Bách Tuế mắt sáng ngời, lòng đầy phấn chấn. Hai người hiểu hơn ai hết sự quan trọng của Bạch Long Quán. Ngô Lại để lại một mảnh giấy bảo họ đi Bạch Long Quán tìm Dương Kim Dương. Họ còn chưa kịp đi Bạch Long Quán thì quán chủ của Bạch Long Quán đã chủ động đi đến nhà họ Ngô. Điều này chứng tỏ có lẽ Dương Kim Dương đã biết nhà họ Ngô gặp nạn. Lòng Ngô Bách Tuế và Ngô Thanh Đế trong phút chốc vô cùng hy vọng.

Lúc này, Đường Chấn Phong không khỏi phấn khích, ông ta biết Dương Kim Dương của Bạch Long Quán có lẽ là hy vọng duy nhất giúp bọn họ vượt qua đại nạn, ông ta tưởng rằng hy vọng này đã tan thành mây khói, nhưng không ngờ người của Bạch Long Quán đã chủ động tiếp cận, khiến Đường Chấn Phong một lần nữa nhen nhóm hy vọng. Hai mắt ông ta sáng rực nhìn chằm chằm Quy Hư Đạo Nhân, lòng không ngừng sôi sục.

Tam trưởng Lão, Ngũ trưởng lão, Lục trưởng lão đều cùng lúc đổi sắc mặt, ánh mắt bọn họ đều dâng lên một loại tâm tình khác thường.

Trầm mặc một lát, Tam trưởng lão mở lời, trầm giọng hỏi Quy Hư Đạo Nhân: “Ông tới nhà họ Ngô làm gì?”

Giọng nói của Tam trưởng lão nặng nề, ngữ khí khó chịu, lão không ngờ Ngô Thanh Đế vừa nhắc đến Ngô Lại ở Bạch Long Quán thì đúng lúc này người của Bạch Long Quán đã can thiệp.

Quy Hư Đạo Nhân dừng bước, thản nhiên nhìn Tam trưởng lão, thẳng thừng đáp: “Có người nhờ tôi đến bảo vệ nhà họ Ngô”.

Nghe lời này, cả năm người Ngô Bách Tuế, Ngô Thanh Đế, Đường Chấn Phong, Tống Nghi Nhiên và Đường Dĩnh đều run lên. Lúc này, ai cũng đều nghĩ đến Dương Kim Dương, lẽ nào Dương Kim Dương đã nhờ Quy Hư Đạo Nhân đến? Nhưng mà làm sao Dương Kim Dương biết nhà họ Ngô gặp nạn?

Phía bên kia, Tam trưởng lão, Ngũ trưởng lão, Lục trưởng lão cũng hoang mang. Nghe lời vừa rồi, đầu tiên bọn họ nghĩ đến Ngô Lại. Lúc trước Ngô Thanh Đế nói Ngô Lại ở Bạch Long Quán, bọn họ còn không tin. Nhưng hiện tại, bọn họ không khỏi nghi ngờ, hay là Ngô Lại đang thực sự ở Bạch Long Quán.

Trầm ngâm một lát, Tam trưởng lão nhìn Quy Hư Đạo Nhân, u ám hỏi: “Không lẽ là Ngô Lại gọi ông tới?”

Quy Hư Đạo Nhân nhẹ nhàng lắc đầu, nhẹ giọng đáp: “Tôi không thể tiết lộ”.

Câu trả lời lấp lửng này khiến Tam trưởng lão càng chắc chắn Quy Hư Đạo Nhân là do Ngô Lại nhờ đến, nhưng mà kể cả như vậy lão cũng không rút lui. Lão nhìn chăm chăm Quy Hư Đạo Nhân, ngoan cố nói: “Tôi tin rằng ông biết chúng tôi là ai, không lẽ ông cho rằng chỉ với một đạo quán nhỏ nhoi như Bạch Long Quán có thể ngăn cản nhà họ Đường chúng tôi hành động sao?”

Nói dứt lời, trên người Tam trưởng lão toát ra một luồng khí thế lạnh lẽo đáng sợ.

Rõ ràng, Tam trưởng lão xem Bạch Long Quán ra gì, cũng không nể nang gì Quy Hư đạo nhân.

Quy Hư Đạo Nhân tất nhiên cảm nhận được khí thế trên người Tam trưởng lão, nhưng sắc mặt ông vẫn bình tĩnh trầm ổn, ông cất cao giọng, tiếng nói vang vọng: “Tôi khuyên ông tốt nhất đừng để nơi đây nhuốm máu, bằng không, ông không lãnh nổi hậu quả đâu”.

Lời nói của Quy Hư đạo nhân cực kì khí thế, vô cùng có sức uy hiếp.

Nghe vậy, ánh mắt Tam trưởng lão hơi run run, nhưng lão ta trầm giọng đáp trả: “Thật không? Hôm nay tôi thật muốn nhìn xem, rốt cuộc hậu quả gì mà tôi không gánh nổi?”

Dứt lời, ánh mắt Tam trưởng lão liếc nhìn một lượt đại quân nhà họ Ngô.

Trong mắt lão sát khí lồng lộn, khí thế trên người lão bốc lên, tay phải soạt một cái vung lên. Ngay sau đó, lão ầm ầm đẩy chân nguyên trong lòng bàn tay về phía người nhà họ Ngô.



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 234 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status