Chàng khờ

Chương 67





Chương 67: Ngô Bách Tuế ra oai

Trong lòng Ngô Bách Tuế bỗng chốc xuất hiện cảm giác căng thẳng chưa bao giờ có, dường như chỉ trong một thoáng chốc, anh đã né tới phía sau cánh cửa rồi mở nó ra.

Một người phụ nữ đang đứng trước cửa, nhưng cô ta không phải Hạ Mạt Hàn.

Người phụ nữ này nhuộm mái tóc màu đỏ, mặc đồ đỏ từ trên xuống dưới, vóc dáng cao ráo, gương mặt rất xinh đẹp, ước chừng ba mươi tuổi, nhưng da dẻ mịn màng và căng bóng, khí chất yêu kiều, toàn thân tràn ngập sức hút, rất giống với Đát Kỷ mê hoặc Trụ Vương.

Ngô Bách Tuế nhìn thấy người phụ nữ mặc đồ đỏ này, ánh mắt anh sững sờ trong thoáng chốc, sau đó gằn giọng hỏi: “Cô là ai?”

Người phụ nữ áo đỏ sải bước vào căn phòng, vừa đi vừa trả lời: “Hoa Hồng Đỏ.”

Sát thủ của tổ chức Ngục Huyết đa phần là đàn ông, nhưng trong số đó cũng có cả phụ nữ, ví dụ như Hoa Hồng Đỏ.

Tuy Hoa Hồng Đỏ là phụ nữ, nhưng vì theo nghề sát thủ chuyên nghiệp, số người từng bị cô ta lấy mạng không hề ít hơn đàn ông. Cô ta không chỉ có thân thủ hơn người mà còn có thủ đoạn rất quyến rũ, dùng ngay sức hút độc đáo của chính mình để chinh phục vô số đàn ông, cho dù là đàn ông tỏ ra rất “chính nhân quân tử” cũng không thể từ chối sự mê hoặc của Hoa Hồng Đỏ. Bản lĩnh khiêu khích của cô ta rất phi phàm, không biết bao nhiêu người đàn ông đã ngã gục dưới vạt váy đỏ này, sau cùng luôn bị cô ta sát hại một cách tàn nhẫn.

Ngô Bách Tuế quay người lại, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hoa Hồng Đỏ, cố nén cơn giận sắp sửa bộc phát. Anh lạnh giọng hỏi: “Cô đến đây làm gì?”

Hoa Hồng Đỏ ngồi trên giường, hướng mặt về phía Ngô Bách Tuế, mỉm cười đáp lại anh: “Anh tiêu tốn 100 triệu tệ, tất nhiên tôi phải ở bên anh đêm nay rồi. Hãy nhìn căn phòng này đi, tôi đã tốn công bày biện đó, anh thấy hài lòng chứ?”

Hoa Hồng Đỏ sở hữu một đôi mắt cực kỳ cuốn hút, đáy mắt sóng sánh như hồ nước, dường như có thể câu mất hồn phách và mị hoặc tâm hồn người khác. Đàn ông bình thường chắc chắn không thể từ chối được người phụ nữ này, nhưng Ngô Bách Tuế hoàn toàn bất động, bây giờ trong lòng anh chỉ có lửa giận. Anh bước tới trước mặt Hoa Hồng Đỏ, nghiến răng nói từng chữ: “Người mà tôi chọn là Hạ Mạt Hàn chứ không phải cô.”

Hoa Hồng Đỏ không đồng ý với anh: “Chắc chắn anh nhìn nhầm rồi, người trong bức ảnh ở phiên đấu giá là tôi.”

Bấy giờ, Ngô Bách Tuế không thể nào khống chế được cơn giận trong lòng nữa, nó bộc phát ra ngoài. Toàn thân anh toát ra thứ khí thế rất đáng sợ, ánh mắt lóe lên ánh sáng như muốn giết người. Anh nhìn chằm chằm vào Hoa Hồng Đỏ, nhãn cầu như sắp nứt ra: “Các người chơi tôi?”

Hoa Hồng Đỏ nhếch môi, nũng nịu đáp: “Làm sao phải tức giận thế, tôi đâu kém gì Hạ Mạt Hàn. Tôi vui cùng anh một đêm, anh cũng không chịu thiệt đâu mà!” Hoa Hồng Đỏ luôn luôn tự tin vào khả năng quyến rũ đàn ông của mình. Trong mắt cô ta, không một người đàn ông nào kháng cự nổi sức hút của cô ta, nói là làm, cô ta còn thực hiện một động tác rất quyến rũ.

Ngô Bách Tuế không thể nào bị hấp dẫn bởi dạng quyến rũ cố tình như thế này được, người phụ nữ này hoàn toàn không lọt nổi vào mắt anh. Trong mắt Ngô Bách Tuế chỉ có cơn lửa ngùn ngụt, người của Ngục Huyết dám chơi anh như thế, làm sao có thể nhẫn nhịn được? Anh siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi: “Thả vợ và mẹ vợ tôi ra, nếu không tôi sẽ cho tổ chức Ngục Huyết tắm trong bể máu.”

Hoa Hồng Đỏ từng chinh phục vô số đàn ông, tất nhiên biết rõ loại đàn ông nào dễ “mắc câu” nhất. Ngô Bách Tuế trước mặt cô ta lại không chịu tiếp nhận bất cứ hình thức mời gọi nào, sức hút làm nên lòng kiêu hãnh của cô ta cũng không thể hạ gục được anh. Nếu đã thế, Hoa Hồng Đỏ cũng chẳng buồn hao phí thời gian với Ngô Bách Tuế, nụ cười xinh đẹp tắt ngúm, cô ta trả lời nhẹ bẫng: “Anh sẽ không làm vậy đâu, nếu anh đã để tâm tới mạng sống của Hạ Mạt Hàn như vậy, làm sao có thể làm xằng làm bậy được chứ?”

Điểm yếu của Ngô Bách Tuế quả thực đã bị tổ chức Ngục Huyết siết chặt trong tay, anh quá để tâm tới sự an nguy của Hạ Mạt Hàn nên mới bước từng bước thận trọng, từ đầu đến cuối luôn nhẫn nhịn, không dám ra tay bừa bãi. Bây giờ anh muốn băm vằm người phụ nữ trước mặt mình ra thành trăm mảnh, muốn hủy diệt luôn Ngục Huyết, nhưng trước khi cứu được Hạ Mạt Hàn, anh tuyệt đối không được làm liều, dù lửa giận phừng phừng trong lòng, anh cũng đành tạm thời nén xuống.

“Tại sao các người muốn bắt vợ tôi?” Ngô Bách Tuế đỏ cả mắt, gằn giọng cất tiếng hỏi.

Nghe đến điều này, thần thái của Hoa Hồng Đỏ bỗng trở nên rất nghiêm túc, cô ta nhìn Ngô Bách Tuế rồi trả lời: “Đơn giản lắm, có người muốn anh chết.”

Ngô Bách Tuế nổi giận: “Các người muốn tôi chết thì đối phó với tôi là được rồi, tại sao phải ra tay với người vô tội? Tổ chức Ngục Huyết làm việc ti tiện đến mức này à?”

Hoa Hồng Đỏ bèn giải thích: “Hờ hờ, chuyện này đơn giản quá mà, thực lực của anh hơn người, nếu chúng tôi trực tiếp đối đầu với anh, cái giá phải trả e là hơi đắt. Nếu bắt được người khiến anh để tâm thì mọi thứ đơn giản hơn rất nhiều.”

Trong lúc nói chuyện, Hoa Hồng Đỏ đứng dậy, cô ta lấy ra một con dao găm đưa cho Ngô Bách Tuế, đồng thời nghiêm túc nói: “Có thể thấy được, anh rất yêu vợ của mình, nếu muốn cứu cô ấy, chỉ có một cách, ấy là cầm dao đâm một nhát vào tim mình.” Nếu chỉ dùng sức hút của chính mình không hạ gục của Ngô Bách Tuế, Hoa Hồng Đỏ chỉ có thể dùng cách thức đơn giản và lỗ mãng này.

Ngô Bách Tuế cầm lấy con dao găm, lạnh giọng hỏi Hoa Hồng Đỏ: “Cô muốn tôi tự vẫn?”

Hoa Hồng Đỏ gật đầu: “Đúng rồi, tôi nói chưa đủ rõ ràng hả?”

Ánh mắt Ngô Bách Tuế thay đổi, bàn tay nắm lấy con dao găm của anh bỗng siết lại, chỉ trong thoáng chốc, con dao găm sắc bén đã bị Ngô Bách Tuế bóp thành một nhúm sắt vụn.

“Xem ra các người vẫn không hiểu tôi, trên thế giới này, không ai có tư cách bắt tôi chết.” Nói xong câu này, sát khí của Ngô Bách Tuế cũng theo đó mà ngùn ngụt tỏa ra.

Từ nhỏ, Ngô Bách Tuế luôn muốn sống lâu trăm tuổi, anh không có lòng hại người, nhưng luôn luôn phải đề phòng người khác. Ba năm trước, anh không đề phòng Ngô Thiên nên đã trúng độc của hắn, đối với anh, mối thù này vẫn mãi khắc ghi trong lòng, quyết không đội trời chung. Nhưng vì bố anh ở trong tay Ngô Thiên, Ngô Bách Tuế không dám hành động quá tùy tiện. Thế mà bây giờ, đến cả tổ chức sát thủ nhỏ nhoi này cũng muốn cướp đi sinh mạng của anh một cách dễ dàng, khiến Ngô Bách Tuế không thể nhẫn nhịn được nữa.

Nói xong, Ngô Bách Tuế không hề khách sáo mà vung bàn tay về phía Hoa Hồng Đỏ.

Hoa Hồng Đỏ đã cảm nhận được sát khí của Ngô Bách Tuế từ trước đó, cô ta đề phòng trước, khi thấy Ngô Bách Tuế vừa có hành động, lập tức nhanh chóng né tránh, sau đó lao ra khỏi cửa sổ để trốn chạy.

Ngô Bách Tuế không nói nhiều lời, mau chóng đuổi theo.

Hoa Hồng Đỏ là sát thủ chuyên nghiệp, thân thủ nhanh nhạy không phải chỉ hơn mức bình thường một chút đâu. Khi cô ta chạy, bước chân rất nhẹ nhàng, tốc độ cực kỳ nhanh, chỉ như một cái bóng.

Nhưng cô ta đã nhanh mà Ngô Bách Tuế còn nhanh hơn.

Thấy sắp không thoát được, Hoa Hồng Đỏ quyết định dừng bước. Cô ta quay người, đối mặt với Ngô Bách Tuế, cảnh cáo anh bằng lời lẽ sắc bén: “Nếu anh còn không chịu dừng tay, vợ anh sẽ mất mạng đấy.”

Ngô Bách Tuế chịu đựng sự uy hiếp từ tổ chức Ngục Huyết đã đủ nhiều rồi. Anh hiểu rõ rằng, nếu mình cứ để mặc mọi việc cho kẻ khác thao túng, làm theo lời của Ngục Huyết, thì không chỉ mình anh xong đời mà Hạ Mạt Hàn cũng chưa chắc sẽ có được kết cục tốt đẹp. Cho nên bất kể thế nào, anh không thể để Ngục Huyết bắt chẹt. Không hề do dự, anh lạnh lùng nói với Hoa Hồng Đỏ: “Vậy thì tôi sẽ bắt Ngục Huyết chôn cùng cô ấy.”

Nói xong, dường như anh biến thành một tia chớp, chỉ loáng cái đã lao tới trước mặt Hoa Hồng Đỏ, vung tay về phía cô ta thêm lần nữa.

Lần này động tác của Ngô Bách Tuế quá nhanh, ra tay như sấm rền chớp giật, nhanh đến cực hạn, không cho Hoa Hồng Đỏ bất kỳ cơ hội né tránh và đào thoát nào nữa.

Rầm!

Hoa Hồng Đỏ không kịp phản ứng, lập tức trúng đòn, toàn thân cô ta bay ngược ra ngoài, mồm miệng phun ra cả búng máu tươi.

Hoa Hồng Đỏ nằm trên nền đất, sóng to gió lớn cuộn trào trong lòng. Cô ta tự nhận rằng thực lực của mình không hề kém cỏi, nhưng không thể ngờ rằng, khi đứng trước mặt Ngô Bách Tuế, bản thân cô ta không đủ sức kháng cự. Sức mạnh khủng khiếp của Ngô Bách Tuế vượt quá khả năng tưởng tượng của cô ta.

Ngô Bách Tuế cứ như tử thần, anh bước từng bước về phía Hoa Hồng Đỏ.

Hoa Hồng Đỏ vẫn đang sững sờ mà Ngô Bách Tuế đã đến rất gần, đột nhiên, một cái bóng mờ lao tới, lão lưng gù bỗng dưng xuất hiện và chắn trước mặt Ngô Bách Tuế.

Xuất hiện cùng với lão lưng gù còn có thêm tám sát thủ chuyên nghiệp khác, ai nấy bịt mặt bằng vải đen, tay lăm lăm thanh kiếm Yatagan. Chúng vừa xuất hiện đã vây chặt lấy Ngô Bách Tuế.

Lão lưng gù ngăn cản bước tiến của Ngô Bách Tuế rồi lập tức nói với Hoa Hồng Đỏ: “Hoa Hồng Đỏ, cô đi trước đi, cứ giao tên này cho tôi.”

Nghe vậy, Hoa Hồng Đỏ bỗng chốc hoàn hồn, cô ta không dám chần chừ, vội vàng đứng dậy, cố nén cơn đau trong cơ thể rồi nhanh chóng bỏ đi.

“Hãy hạ gục anh ta!” Hoa Hồng Đỏ vừa đi, lão lưng gù đã ra lệnh ngay tức thì.

Tám tên sát thủ bịt mặt không nói không rằng, nhấc thanh kiếm Yatagan tấn công về phía Ngô Bách Tuế.

Khí thế của chúng vô cùng áp đảo, hơn nữa phối hợp rất nhuần nhuyễn. Cả tám tên cùng bày ra một thế trận, dồn hết đường lui của Ngô Bách Tuế vào chỗ chết, không chừa lại cơ hội sống cho anh.

“Thích chết à.” Ngô Bách Tuế đột nhiên gầm lên một tiếng, âm thanh chưa dứt, thân hình đã lay động, dường như biến thành một cái bóng xẹt qua với tốc độ của sấm chớp, đương đầu với tám tên kia.

Rầm rầm rầm!

Chỉ trong khoảnh khắc, tám tên sát thủ bịt mặt đều trúng đòn, ngã lăn ra đất, không nhúc nhích được nữa.

“Thực lực quá mạnh, chẳng trách đại ca coi trọng mày đến thế.” Lão lưng gù tận mắt thấy Ngô Bách Tuế giải quyết tám tên kia bằng tốc độ như sét đánh, lão ta cũng phải thốt ra một câu cảm thán như vậy.

Ngô Bách Tuế không hề ngừng lại, tám tên kia vừa ngã xuống, anh đã phóng tới trước mặt lão lưng gù, đấm lão ta một cái.

Cách đấm của Ngô Bách Tuế như rồng, khí thế chấn động.

Lão lưng gù bỗng chốc cảm nhận được áp lực như núi Thái Sơn đè nặng lên đầu, không dám coi thường, lão ta hừ một tiếng rồi nhanh chóng tung đòn đáp trả.

Đòn đánh trả gần như đã dùng hết sức lực mà lão lưng gù tích lũy được.

Uỳnh!

Quyền chưởng đối đầu.

Một âm thanh va chạm trầm đục dội lên giữa bầu trời đêm.

Ngay sau đó, cơ thể gầy gò ốm yếu của lão lưng gù bắn ngược ra phía sau, nặng nề ngã xuống nền đất. Xương cốt già khụ của lão ta gần như bị gãy hết vì cú đấm của Ngô Bách Tuế, sức lực trong cơ thể lão ta bị rút cạn trong thoáng chốc, toàn thân chỉ còn sót lại cảm giác đau đớn và tê liệt, muốn bò dậy cũng không làm được.

Lão lưng gù cảm thấy lòng mình vô cùng chấn động. Lão ta vẫn biết Ngô Bách Tuế rất mạnh, nhưng không ngờ anh mạnh đến mức này, thực lực của anh quả thật đã khiến lão ta giật mình khiếp hãi. Lão ta làm sao có thể tưởng tượng được, một người trẻ tuổi như Ngô Bách Tuế lại sở hữu sức mạnh kinh khủng như thế trong cơ thể. Lão lưng gù khổ luyện cả một đời nhưng không đỡ nổi một chiêu thức của Ngô Bách Tuế, hiện thực này khiến lão ta khó lòng chấp nhận nổi.

Ngô Bách Tuế bước tới trước mặt lão lưng gù, cúi xuống nhìn lão ta: “Nói cho tôi biết, tổng bộ của Ngục Huyết nằm ở đâu?”

Lão lưng gù ho sù sụ, chật vật trả lời anh: “Mày nghĩ tao có thể nói cho mày biết à? Thằng nhãi kia, tao khuyên mày đừng cố chấp, nếu không sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.”

Sát thủ của tổ chức Ngục Huyết bắt buộc phải trải qua muôn vàn thử thách, chí ít thì họ không hề sợ chết, đây là quy tắc chuẩn mực cơ bản nhất của một sát thủ chuyên nghiệp. Họ tuyệt đối không thể bán đứng tổ chức, Ngô Bách Tuế cũng biết rằng không thể truy hỏi được điều gì được từ miệng đám người này nên cũng không thừa hơi, anh gằn giọng bảo: “Chúng mày không nên chọc vào tao.”

Nói xong, Ngô Bách Tuế tung cước đạp vào lão lưng gù.

Lão lưng gù bỗng chốc như biến thành quả bóng đá, bay vút lên giữa bầu trời rồi rơi xuống đất, không còn hó hé, không rõ sống chết.

Giải quyết xong đám người của lão lưng gù, Ngô Bách Tuế lập tức rời khỏi Trúc U Cư.

Lần này Ngô Bách Tuế đến Bạch Vân Cổ Trấn không phải đi một mình. Năm người còn lại cũng đến Bạch Vân Cổ Trấn, có điều những người này không xuất hiện công khai. Họ là một nhóm mật thám rất biết cách ẩn giấu thân phận.

Vừa nãy ở Trúc U Cư, chỉ dựa vào lão lưng gù và tám tên sát thủ bịt mặt làm sao có thể kéo được bước chân Ngô Bách Tuế? Ngô Bách Tuế thật sự không muốn bỏ qua cho Hoa Hồng Đỏ, Hoa Hồng Đỏ tuyệt đối không tháo chạy được mà là do anh cố tình thả cô ta ra khi đã bị thương, mục đích là thả hổ về núi.

Bởi vì bên ngoài Trúc U Cư đã có năm mật thám mai phục sẵn rồi.

Trước khi xảy ra sự việc, Ngô Bách Tuế đã dặn dò sẵn, một khi có người nào chạy thoát khỏi Trúc U Cư, mật thám mai phục bên ngoài sẽ phụ trách lần theo và truy vết. Ngô Bách Tuế cố tình thả Hoa Hồng Đỏ với thương tích đầy mình ra là vì muốn lợi dụng cô ta để tìm được hang ổ của tổ chức Ngục Huyết.

Chưa được bao lâu, Ngô Bách Tuế nhận được một tin nhắn, nội dung tin nhắn là nơi ẩn thân của Hoa Hồng Đỏ sau khi chạy thoát.

Ngô Bách Tuế lần tìm theo địa chỉ, tới bên ngoài một nhà dân.

Căn nhà này khá giống với kiến trúc của đại đa số căn nhà khác trong Bạch Vân Cổ Trấn, không quá rộng lớn, nhưng cũng không quá tồi tàn, là một căn nhà ở mức trung bình.

Ngô Bách Tuế kìm nén hơi thở của mình, bước chân nhẹ hơn, từ từ đến gần, rồi nhảy vọt lên, bật qua tường rào, tiến vào bên trong sân nhà, vượt qua sân trong, anh lại tiến vào bên trong ngôi nhà thông qua một cửa sổ.

Bên trong ngôi nhà này chỉ bật một bóng đèn, ánh sáng không quá sáng. Ngô Bách Tuế không phát hiện ra điều gì bất thường, anh dè dặt và rón rén, chậm chạp mò mẫm về phía trước.

Khi đi ngang qua cửa phòng vệ sinh, bước chân bỗng nhiên dừng lại. Anh nghe thấy trong phòng vệ sinh có động tĩnh, hiển nhiên có người đang ở bên trong.

Rầm!

Ngô Bách Tuế không hề do dự, giơ chân đạp tung cửa phòng vệ sinh.

Trong thoáng chốc, Ngô Bách Tuế thấy ngay một cô gái không mảnh vải che thân, đang đứng tắm dưới vòi hoa sen.

Đó là Đường Dĩnh.

Chương 67: Ngô Bách Tuế ra oai

Trong lòng Ngô Bách Tuế bỗng chốc xuất hiện cảm giác căng thẳng chưa bao giờ có, dường như chỉ trong một thoáng chốc, anh đã né tới phía sau cánh cửa rồi mở nó ra.

Một người phụ nữ đang đứng trước cửa, nhưng cô ta không phải Hạ Mạt Hàn.

Người phụ nữ này nhuộm mái tóc màu đỏ, mặc đồ đỏ từ trên xuống dưới, vóc dáng cao ráo, gương mặt rất xinh đẹp, ước chừng ba mươi tuổi, nhưng da dẻ mịn màng và căng bóng, khí chất yêu kiều, toàn thân tràn ngập sức hút, rất giống với Đát Kỷ mê hoặc Trụ Vương.

Ngô Bách Tuế nhìn thấy người phụ nữ mặc đồ đỏ này, ánh mắt anh sững sờ trong thoáng chốc, sau đó gằn giọng hỏi: “Cô là ai?”

Người phụ nữ áo đỏ sải bước vào căn phòng, vừa đi vừa trả lời: “Hoa Hồng Đỏ.”

Sát thủ của tổ chức Ngục Huyết đa phần là đàn ông, nhưng trong số đó cũng có cả phụ nữ, ví dụ như Hoa Hồng Đỏ.

Tuy Hoa Hồng Đỏ là phụ nữ, nhưng vì theo nghề sát thủ chuyên nghiệp, số người từng bị cô ta lấy mạng không hề ít hơn đàn ông. Cô ta không chỉ có thân thủ hơn người mà còn có thủ đoạn rất quyến rũ, dùng ngay sức hút độc đáo của chính mình để chinh phục vô số đàn ông, cho dù là đàn ông tỏ ra rất “chính nhân quân tử” cũng không thể từ chối sự mê hoặc của Hoa Hồng Đỏ. Bản lĩnh khiêu khích của cô ta rất phi phàm, không biết bao nhiêu người đàn ông đã ngã gục dưới vạt váy đỏ này, sau cùng luôn bị cô ta sát hại một cách tàn nhẫn.

Ngô Bách Tuế quay người lại, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hoa Hồng Đỏ, cố nén cơn giận sắp sửa bộc phát. Anh lạnh giọng hỏi: “Cô đến đây làm gì?”

Hoa Hồng Đỏ ngồi trên giường, hướng mặt về phía Ngô Bách Tuế, mỉm cười đáp lại anh: “Anh tiêu tốn 100 triệu tệ, tất nhiên tôi phải ở bên anh đêm nay rồi. Hãy nhìn căn phòng này đi, tôi đã tốn công bày biện đó, anh thấy hài lòng chứ?”

Hoa Hồng Đỏ sở hữu một đôi mắt cực kỳ cuốn hút, đáy mắt sóng sánh như hồ nước, dường như có thể câu mất hồn phách và mị hoặc tâm hồn người khác. Đàn ông bình thường chắc chắn không thể từ chối được người phụ nữ này, nhưng Ngô Bách Tuế hoàn toàn bất động, bây giờ trong lòng anh chỉ có lửa giận. Anh bước tới trước mặt Hoa Hồng Đỏ, nghiến răng nói từng chữ: “Người mà tôi chọn là Hạ Mạt Hàn chứ không phải cô.”

Hoa Hồng Đỏ không đồng ý với anh: “Chắc chắn anh nhìn nhầm rồi, người trong bức ảnh ở phiên đấu giá là tôi.”

Bấy giờ, Ngô Bách Tuế không thể nào khống chế được cơn giận trong lòng nữa, nó bộc phát ra ngoài. Toàn thân anh toát ra thứ khí thế rất đáng sợ, ánh mắt lóe lên ánh sáng như muốn giết người. Anh nhìn chằm chằm vào Hoa Hồng Đỏ, nhãn cầu như sắp nứt ra: “Các người chơi tôi?”

Hoa Hồng Đỏ nhếch môi, nũng nịu đáp: “Làm sao phải tức giận thế, tôi đâu kém gì Hạ Mạt Hàn. Tôi vui cùng anh một đêm, anh cũng không chịu thiệt đâu mà!” Hoa Hồng Đỏ luôn luôn tự tin vào khả năng quyến rũ đàn ông của mình. Trong mắt cô ta, không một người đàn ông nào kháng cự nổi sức hút của cô ta, nói là làm, cô ta còn thực hiện một động tác rất quyến rũ.

Ngô Bách Tuế không thể nào bị hấp dẫn bởi dạng quyến rũ cố tình như thế này được, người phụ nữ này hoàn toàn không lọt nổi vào mắt anh. Trong mắt Ngô Bách Tuế chỉ có cơn lửa ngùn ngụt, người của Ngục Huyết dám chơi anh như thế, làm sao có thể nhẫn nhịn được? Anh siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi: “Thả vợ và mẹ vợ tôi ra, nếu không tôi sẽ cho tổ chức Ngục Huyết tắm trong bể máu.”

Hoa Hồng Đỏ từng chinh phục vô số đàn ông, tất nhiên biết rõ loại đàn ông nào dễ “mắc câu” nhất. Ngô Bách Tuế trước mặt cô ta lại không chịu tiếp nhận bất cứ hình thức mời gọi nào, sức hút làm nên lòng kiêu hãnh của cô ta cũng không thể hạ gục được anh. Nếu đã thế, Hoa Hồng Đỏ cũng chẳng buồn hao phí thời gian với Ngô Bách Tuế, nụ cười xinh đẹp tắt ngúm, cô ta trả lời nhẹ bẫng: “Anh sẽ không làm vậy đâu, nếu anh đã để tâm tới mạng sống của Hạ Mạt Hàn như vậy, làm sao có thể làm xằng làm bậy được chứ?”

Điểm yếu của Ngô Bách Tuế quả thực đã bị tổ chức Ngục Huyết siết chặt trong tay, anh quá để tâm tới sự an nguy của Hạ Mạt Hàn nên mới bước từng bước thận trọng, từ đầu đến cuối luôn nhẫn nhịn, không dám ra tay bừa bãi. Bây giờ anh muốn băm vằm người phụ nữ trước mặt mình ra thành trăm mảnh, muốn hủy diệt luôn Ngục Huyết, nhưng trước khi cứu được Hạ Mạt Hàn, anh tuyệt đối không được làm liều, dù lửa giận phừng phừng trong lòng, anh cũng đành tạm thời nén xuống.

“Tại sao các người muốn bắt vợ tôi?” Ngô Bách Tuế đỏ cả mắt, gằn giọng cất tiếng hỏi.

Nghe đến điều này, thần thái của Hoa Hồng Đỏ bỗng trở nên rất nghiêm túc, cô ta nhìn Ngô Bách Tuế rồi trả lời: “Đơn giản lắm, có người muốn anh chết.”

Ngô Bách Tuế nổi giận: “Các người muốn tôi chết thì đối phó với tôi là được rồi, tại sao phải ra tay với người vô tội? Tổ chức Ngục Huyết làm việc ti tiện đến mức này à?”

Hoa Hồng Đỏ bèn giải thích: “Hờ hờ, chuyện này đơn giản quá mà, thực lực của anh hơn người, nếu chúng tôi trực tiếp đối đầu với anh, cái giá phải trả e là hơi đắt. Nếu bắt được người khiến anh để tâm thì mọi thứ đơn giản hơn rất nhiều.”

Trong lúc nói chuyện, Hoa Hồng Đỏ đứng dậy, cô ta lấy ra một con dao găm đưa cho Ngô Bách Tuế, đồng thời nghiêm túc nói: “Có thể thấy được, anh rất yêu vợ của mình, nếu muốn cứu cô ấy, chỉ có một cách, ấy là cầm dao đâm một nhát vào tim mình.” Nếu chỉ dùng sức hút của chính mình không hạ gục của Ngô Bách Tuế, Hoa Hồng Đỏ chỉ có thể dùng cách thức đơn giản và lỗ mãng này.

Ngô Bách Tuế cầm lấy con dao găm, lạnh giọng hỏi Hoa Hồng Đỏ: “Cô muốn tôi tự vẫn?”

Hoa Hồng Đỏ gật đầu: “Đúng rồi, tôi nói chưa đủ rõ ràng hả?”

Ánh mắt Ngô Bách Tuế thay đổi, bàn tay nắm lấy con dao găm của anh bỗng siết lại, chỉ trong thoáng chốc, con dao găm sắc bén đã bị Ngô Bách Tuế bóp thành một nhúm sắt vụn.

“Xem ra các người vẫn không hiểu tôi, trên thế giới này, không ai có tư cách bắt tôi chết.” Nói xong câu này, sát khí của Ngô Bách Tuế cũng theo đó mà ngùn ngụt tỏa ra.

Từ nhỏ, Ngô Bách Tuế luôn muốn sống lâu trăm tuổi, anh không có lòng hại người, nhưng luôn luôn phải đề phòng người khác. Ba năm trước, anh không đề phòng Ngô Thiên nên đã trúng độc của hắn, đối với anh, mối thù này vẫn mãi khắc ghi trong lòng, quyết không đội trời chung. Nhưng vì bố anh ở trong tay Ngô Thiên, Ngô Bách Tuế không dám hành động quá tùy tiện. Thế mà bây giờ, đến cả tổ chức sát thủ nhỏ nhoi này cũng muốn cướp đi sinh mạng của anh một cách dễ dàng, khiến Ngô Bách Tuế không thể nhẫn nhịn được nữa.

Nói xong, Ngô Bách Tuế không hề khách sáo mà vung bàn tay về phía Hoa Hồng Đỏ.

Hoa Hồng Đỏ đã cảm nhận được sát khí của Ngô Bách Tuế từ trước đó, cô ta đề phòng trước, khi thấy Ngô Bách Tuế vừa có hành động, lập tức nhanh chóng né tránh, sau đó lao ra khỏi cửa sổ để trốn chạy.

Ngô Bách Tuế không nói nhiều lời, mau chóng đuổi theo.

Hoa Hồng Đỏ là sát thủ chuyên nghiệp, thân thủ nhanh nhạy không phải chỉ hơn mức bình thường một chút đâu. Khi cô ta chạy, bước chân rất nhẹ nhàng, tốc độ cực kỳ nhanh, chỉ như một cái bóng.

Nhưng cô ta đã nhanh mà Ngô Bách Tuế còn nhanh hơn.

Thấy sắp không thoát được, Hoa Hồng Đỏ quyết định dừng bước. Cô ta quay người, đối mặt với Ngô Bách Tuế, cảnh cáo anh bằng lời lẽ sắc bén: “Nếu anh còn không chịu dừng tay, vợ anh sẽ mất mạng đấy.”

Ngô Bách Tuế chịu đựng sự uy hiếp từ tổ chức Ngục Huyết đã đủ nhiều rồi. Anh hiểu rõ rằng, nếu mình cứ để mặc mọi việc cho kẻ khác thao túng, làm theo lời của Ngục Huyết, thì không chỉ mình anh xong đời mà Hạ Mạt Hàn cũng chưa chắc sẽ có được kết cục tốt đẹp. Cho nên bất kể thế nào, anh không thể để Ngục Huyết bắt chẹt. Không hề do dự, anh lạnh lùng nói với Hoa Hồng Đỏ: “Vậy thì tôi sẽ bắt Ngục Huyết chôn cùng cô ấy.”

Nói xong, dường như anh biến thành một tia chớp, chỉ loáng cái đã lao tới trước mặt Hoa Hồng Đỏ, vung tay về phía cô ta thêm lần nữa.

Lần này động tác của Ngô Bách Tuế quá nhanh, ra tay như sấm rền chớp giật, nhanh đến cực hạn, không cho Hoa Hồng Đỏ bất kỳ cơ hội né tránh và đào thoát nào nữa.

Rầm!

Hoa Hồng Đỏ không kịp phản ứng, lập tức trúng đòn, toàn thân cô ta bay ngược ra ngoài, mồm miệng phun ra cả búng máu tươi.

Hoa Hồng Đỏ nằm trên nền đất, sóng to gió lớn cuộn trào trong lòng. Cô ta tự nhận rằng thực lực của mình không hề kém cỏi, nhưng không thể ngờ rằng, khi đứng trước mặt Ngô Bách Tuế, bản thân cô ta không đủ sức kháng cự. Sức mạnh khủng khiếp của Ngô Bách Tuế vượt quá khả năng tưởng tượng của cô ta.

Ngô Bách Tuế cứ như tử thần, anh bước từng bước về phía Hoa Hồng Đỏ.

Hoa Hồng Đỏ vẫn đang sững sờ mà Ngô Bách Tuế đã đến rất gần, đột nhiên, một cái bóng mờ lao tới, lão lưng gù bỗng dưng xuất hiện và chắn trước mặt Ngô Bách Tuế.

Xuất hiện cùng với lão lưng gù còn có thêm tám sát thủ chuyên nghiệp khác, ai nấy bịt mặt bằng vải đen, tay lăm lăm thanh kiếm Yatagan. Chúng vừa xuất hiện đã vây chặt lấy Ngô Bách Tuế.

Lão lưng gù ngăn cản bước tiến của Ngô Bách Tuế rồi lập tức nói với Hoa Hồng Đỏ: “Hoa Hồng Đỏ, cô đi trước đi, cứ giao tên này cho tôi.”

Nghe vậy, Hoa Hồng Đỏ bỗng chốc hoàn hồn, cô ta không dám chần chừ, vội vàng đứng dậy, cố nén cơn đau trong cơ thể rồi nhanh chóng bỏ đi.

“Hãy hạ gục anh ta!” Hoa Hồng Đỏ vừa đi, lão lưng gù đã ra lệnh ngay tức thì.

Tám tên sát thủ bịt mặt không nói không rằng, nhấc thanh kiếm Yatagan tấn công về phía Ngô Bách Tuế.

Khí thế của chúng vô cùng áp đảo, hơn nữa phối hợp rất nhuần nhuyễn. Cả tám tên cùng bày ra một thế trận, dồn hết đường lui của Ngô Bách Tuế vào chỗ chết, không chừa lại cơ hội sống cho anh.

“Thích chết à.” Ngô Bách Tuế đột nhiên gầm lên một tiếng, âm thanh chưa dứt, thân hình đã lay động, dường như biến thành một cái bóng xẹt qua với tốc độ của sấm chớp, đương đầu với tám tên kia.

Rầm rầm rầm!

Chỉ trong khoảnh khắc, tám tên sát thủ bịt mặt đều trúng đòn, ngã lăn ra đất, không nhúc nhích được nữa.

“Thực lực quá mạnh, chẳng trách đại ca coi trọng mày đến thế.” Lão lưng gù tận mắt thấy Ngô Bách Tuế giải quyết tám tên kia bằng tốc độ như sét đánh, lão ta cũng phải thốt ra một câu cảm thán như vậy.

Ngô Bách Tuế không hề ngừng lại, tám tên kia vừa ngã xuống, anh đã phóng tới trước mặt lão lưng gù, đấm lão ta một cái.

Cách đấm của Ngô Bách Tuế như rồng, khí thế chấn động.

Lão lưng gù bỗng chốc cảm nhận được áp lực như núi Thái Sơn đè nặng lên đầu, không dám coi thường, lão ta hừ một tiếng rồi nhanh chóng tung đòn đáp trả.

Đòn đánh trả gần như đã dùng hết sức lực mà lão lưng gù tích lũy được.

Uỳnh!

Quyền chưởng đối đầu.

Một âm thanh va chạm trầm đục dội lên giữa bầu trời đêm.

Ngay sau đó, cơ thể gầy gò ốm yếu của lão lưng gù bắn ngược ra phía sau, nặng nề ngã xuống nền đất. Xương cốt già khụ của lão ta gần như bị gãy hết vì cú đấm của Ngô Bách Tuế, sức lực trong cơ thể lão ta bị rút cạn trong thoáng chốc, toàn thân chỉ còn sót lại cảm giác đau đớn và tê liệt, muốn bò dậy cũng không làm được.

Lão lưng gù cảm thấy lòng mình vô cùng chấn động. Lão ta vẫn biết Ngô Bách Tuế rất mạnh, nhưng không ngờ anh mạnh đến mức này, thực lực của anh quả thật đã khiến lão ta giật mình khiếp hãi. Lão ta làm sao có thể tưởng tượng được, một người trẻ tuổi như Ngô Bách Tuế lại sở hữu sức mạnh kinh khủng như thế trong cơ thể. Lão lưng gù khổ luyện cả một đời nhưng không đỡ nổi một chiêu thức của Ngô Bách Tuế, hiện thực này khiến lão ta khó lòng chấp nhận nổi.

Ngô Bách Tuế bước tới trước mặt lão lưng gù, cúi xuống nhìn lão ta: “Nói cho tôi biết, tổng bộ của Ngục Huyết nằm ở đâu?”

Lão lưng gù ho sù sụ, chật vật trả lời anh: “Mày nghĩ tao có thể nói cho mày biết à? Thằng nhãi kia, tao khuyên mày đừng cố chấp, nếu không sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.”

Sát thủ của tổ chức Ngục Huyết bắt buộc phải trải qua muôn vàn thử thách, chí ít thì họ không hề sợ chết, đây là quy tắc chuẩn mực cơ bản nhất của một sát thủ chuyên nghiệp. Họ tuyệt đối không thể bán đứng tổ chức, Ngô Bách Tuế cũng biết rằng không thể truy hỏi được điều gì được từ miệng đám người này nên cũng không thừa hơi, anh gằn giọng bảo: “Chúng mày không nên chọc vào tao.”

Nói xong, Ngô Bách Tuế tung cước đạp vào lão lưng gù.

Lão lưng gù bỗng chốc như biến thành quả bóng đá, bay vút lên giữa bầu trời rồi rơi xuống đất, không còn hó hé, không rõ sống chết.

Giải quyết xong đám người của lão lưng gù, Ngô Bách Tuế lập tức rời khỏi Trúc U Cư.

Lần này Ngô Bách Tuế đến Bạch Vân Cổ Trấn không phải đi một mình. Năm người còn lại cũng đến Bạch Vân Cổ Trấn, có điều những người này không xuất hiện công khai. Họ là một nhóm mật thám rất biết cách ẩn giấu thân phận.

Vừa nãy ở Trúc U Cư, chỉ dựa vào lão lưng gù và tám tên sát thủ bịt mặt làm sao có thể kéo được bước chân Ngô Bách Tuế? Ngô Bách Tuế thật sự không muốn bỏ qua cho Hoa Hồng Đỏ, Hoa Hồng Đỏ tuyệt đối không tháo chạy được mà là do anh cố tình thả cô ta ra khi đã bị thương, mục đích là thả hổ về núi.

Bởi vì bên ngoài Trúc U Cư đã có năm mật thám mai phục sẵn rồi.

Trước khi xảy ra sự việc, Ngô Bách Tuế đã dặn dò sẵn, một khi có người nào chạy thoát khỏi Trúc U Cư, mật thám mai phục bên ngoài sẽ phụ trách lần theo và truy vết. Ngô Bách Tuế cố tình thả Hoa Hồng Đỏ với thương tích đầy mình ra là vì muốn lợi dụng cô ta để tìm được hang ổ của tổ chức Ngục Huyết.

Chưa được bao lâu, Ngô Bách Tuế nhận được một tin nhắn, nội dung tin nhắn là nơi ẩn thân của Hoa Hồng Đỏ sau khi chạy thoát.

Ngô Bách Tuế lần tìm theo địa chỉ, tới bên ngoài một nhà dân.

Căn nhà này khá giống với kiến trúc của đại đa số căn nhà khác trong Bạch Vân Cổ Trấn, không quá rộng lớn, nhưng cũng không quá tồi tàn, là một căn nhà ở mức trung bình.

Ngô Bách Tuế kìm nén hơi thở của mình, bước chân nhẹ hơn, từ từ đến gần, rồi nhảy vọt lên, bật qua tường rào, tiến vào bên trong sân nhà, vượt qua sân trong, anh lại tiến vào bên trong ngôi nhà thông qua một cửa sổ.

Bên trong ngôi nhà này chỉ bật một bóng đèn, ánh sáng không quá sáng. Ngô Bách Tuế không phát hiện ra điều gì bất thường, anh dè dặt và rón rén, chậm chạp mò mẫm về phía trước.

Khi đi ngang qua cửa phòng vệ sinh, bước chân bỗng nhiên dừng lại. Anh nghe thấy trong phòng vệ sinh có động tĩnh, hiển nhiên có người đang ở bên trong.

Rầm!

Ngô Bách Tuế không hề do dự, giơ chân đạp tung cửa phòng vệ sinh.

Trong thoáng chốc, Ngô Bách Tuế thấy ngay một cô gái không mảnh vải che thân, đang đứng tắm dưới vòi hoa sen.

Đó là Đường Dĩnh.

———————–



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 234 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status