Chàng khờ

Chương 94





Chương 94 – Thực lực của Ngô Bách Tuế

 

Một quyền này của Ngô Bách Tuế đánh hệt như phim quay chậm, tốc độ rất chậm, nhìn qua thì lực cũng không mạnh.

Ám Ảnh nhìn cú đấm yếu ớt của Ngô Bách Tuế thì buột miệng lên tiếng giễu cợt: “Cú đấm này của mày mà đòi làm tao bị thương sao?”

Vừa dứt lời, thì Ngô Bách Tuế đấm vào ngay ngực của Ám Ảnh.

Bịch!

Ám Ảnh dường như chịu phải sét đánh, cả người bay lên trời, bay ngã ngửa ra sau.

Hắn hệt như một bao cát cực lớn, bay ra khỏi võ đài rồi sau cùng đập vào bụi cây cách võ đài mấy chục mét.

Một quyền kinh hồn bạt vía.

Cả hội trường im ắng.

Cả đỉnh núi đột nhiên vắng lặng như tờ.

Mãi một lúc lâu sau, đám người ngơ ngẩn mới bừng tỉnh trở lại, ngay lập tức, tiếng reo hò vang lên tận trời xanh: “Ngô Bách Tuế đánh bay Ám Ảnh rồi, cậu ấy vậy mà lại chỉ một cú đánh bay Ám Ảnh rồi!”

“Đúng vậy, chẳng thể tin được!”

“Thật không ngờ Ngô Bách Tuế lại có bản lĩnh đến vậy, thì ra anh ấy không khoác lác, anh ấy thật sự có thể đánh bại Ám Ảnh.”

“Chúng ta được giải thoát rồi, chúng ta không phải bị tên ác ma Ám Ảnh kia kìm kẹp nữa.”

“Trời giúp chúng ta rồi!”

Đoàn người ầm ĩ, ai nấy đều kích động khôn nguôi, chẳng ai ngờ được Ngô Bách Tuế lại thật sự lợi hại đến vậy. Anh chỉ tùy ý đánh một quyền đã đánh bay tên ác quỷ Ám Ảnh. Cảnh này thật quá thần kì, tất cả những người có mặt đều không dám tin, nhưng lại vô cùng sẵn lòng đón nhận sự thật này. Thật sự khiến bọn họ hưng phấn quá, có người còn vui đến nỗi khóc luôn.

Trong tiếng reo hò ầm ĩ, Ám Ảnh bước ra khỏi bụi cây.

Ám Ảnh bấy giờ không còn hào phóng hiên ngang như trước nữa, hình tượng rất nhếch nhác nhưng sự hung tàn lại toát ra nồng đượm hơn, nhìn càng đáng sợ hơn, dường như ác quỷ lại giáng trần một lần nữa vậy, khí thế vô cùng khiếp người.

Những người phấn khởi hô hào vừa nhìn thấy Ám Ảnh như thế này thì chợt im bặt, không khí huyên náo lập tức trở về với yên lặng, trái tim kích động của mọi người dần dần lại treo lên tận cần cổ, ánh mắt của tất cả bọn họ đều nhìn chằm chằm Ám Ảnh.

Ám Ảnh lê bước chân nặng nề, từng bước một bước lên võ đài.

Đứng trên đó, ánh mắt Ám Ảnh lạnh như băng nhìn Ngô Bách Tuế rồi trầm giọng nói: “Đúng là mày khá lắm, nhiều năm trôi qua, mày là người đầu tiên có thể khiến tao bị thương.”

Đây là Ám Ảnh nói thật, thực lực của hắn cao cường, những cao thủ bình thường đều không thể nào đánh lại hắn chứ đừng nói là làm hắn bị thương. Thêm nữa công phu Kim Chung Tráo của hắn rất mạnh, cho dù có người đánh trúng hắn thì cũng chẳng thể làm hắn bị thương được. Hôm nay Ngô Bách Tuế lại ngoại lệ, anh đột nhiên phá được Kim Chung Tráo của Ám Ảnh, đánh hắn bị thương.

Ngô Bách Tuế bình tĩnh trả lời: “Tao không dùng lực, nếu không mày đã chết rồi.”

Đúng là anh không hạ tử thủ với Ám Ảnh, anh tỉ võ với Ám Ảnh chỉ vì cứu Hạ Mạt Hàn, trước khi cứu được cô, anh tạm thời sẽ không giết Ám Ảnh.

Lần này Ám Ảnh không hề tức giận vì sự ngạo mạn khinh thường của Ngô Bách Tuế, hắn chỉ khinh khỉnh đáp lại anh: “Vậy sao? Thế có phải tao nên cảm ơn mày đã không giết tao không?”

Ngô Bách Tuế trả lời thản nhiên: “Vậy thì không cần, mày nhanh thả người là được.”

Ánh mắt Ám Ảnh chợt thay đổi, mấp máy môi phát ra giọng nói u ám tàn độc: “Mới bắt đầu mà thôi, bây giờ tao sẽ không khách sáo với mày nữa đâu.”

Ý chí chiến đấu của Ám Ảnh hoàn toàn bị Ngô Bách Tuế kích thích, Ngô Bách Tuế càng lợi hại thì càng khiến máu nóng trong người Ám Ảnh cuồn cuộn hơn. Thật sự lâu lắm rồi hắn không gặp được cao thủ nào xứng làm đối thủ của mình, hôm nay Ngô Bách Tuế đúng là khác biệt, khiến Ám Ảnh cực kì muốn áp chế anh, đánh bại anh.

Dứt lời, Ám Ảnh hệt như một con hổ dữ nhào về phía Ngô Bách Tuế.

Trong chốc lát, hai người so chiêu với nhau.

Trận chiến giữa hai cao thủ hàng đầu chính thức nổ ra.

Tất cả những người dưới võ đài đều chăm chú quan sát, nín thở siết tay, ánh mắt căng thẳng nhìn hai người trên võ đài.

Bịch bịch bịch!

Không gian yên tĩnh của đỉnh núi không ngừng vang lên tiếng hai người đá đấm thùm thụp vào nhau.

Lần này, Ám Ảnh thật sự lấy ra thái độ nghiêm túc để đánh, trước đây đánh với những cao thủ khác, thái độ của hắn như chơi trò chơi, hắn không xem ai ra gì, từng người trong đám bọn họ chỉ là đối tượng cho hắn đùa bỡn, bọn họ dùng chiêu thức gì thì Ám Ảnh dùng y chiêu thức đó để đánh bại đối phương, sỉ nhục đối phương. Nhưng bây giờ, đánh nhau với Ngô Bách Tuế, Ám Ảnh không còn thái độ chơi đùa nữa, Ngô Bách Tuế mạnh hơn so với tưởng tượng của hắn, đối phó với đối thủ thế này, Ám Ảnh không hề lơ là, dường như hắn dùng hết những gì mình đã học được để chiến đấu với Ngô Bách Tuế.

Ám Ảnh là một thiên tài quái lạ toàn năng, hắn thật sự biết võ của cả trăm môn phái, thế nên chiêu thức của hắn đều mượt mà như lụa, lúc chiến đấu, Ám Ảnh luôn thay đổi chiêu thức một cách vi diệu.

Thái cực quyền, Bát cực quyền, Hình ý quyền, Lục hợp quyền, Vịnh xuân quyền, La hán quyền, Thông bối quyền, Đường lang quyền, Hồng quyền…

Để đánh bại Ngô Bách Tuế, có thể nói là Ám Ảnh đã sử dụng hết mọi kĩ năng, hắn thể hiện tất cả những quyền pháp mình am hiểu ra, mỗi loại quyền pháp của hắn cũng thật sự vô cùng lợi hại. Nhưng, điều kì lạ là dù hắn có dùng chiêu thức nào thì cũng không thể đánh trúng được Ngô Bách Tuế, thậm chí những võ công hắn biết thì Ngô Bách Tuế cũng biết cả. Hơn nữa, mỗi loại võ Ngô Bách Tuế đều hơn hắn gần một bậc, cho dù hắn vô cùng am hiểu về võ thì hắn cũng chẳng thể chiếm được chút ưu thế nào, hắn hoàn toàn đánh dưới cơ Ngô Bách Tuế.

“Ngô Bách Tuế không hề ba hoa khoác lác, ông nhìn xem võ cậu ta dùng khi quyết đấu với Ám Ảnh mà xem, giống hệt võ Ám Ảnh dùng đấy.”

“Đúng vậy, thì ra cậu ấy am hiểu hết mọi loại võ!”

“Quan trọng là, cậu ấy chỉ dùng một tay thôi, chỉ một tay thôi mà cậu ấy lại đánh được quyền pháp tinh xảo đến vậy, đánh với Ám Ảnh cũng không hề thua kém, thật là yêu nghiệt đấy.”

“Ngô Bách Tuế thật sự quá mạnh!”

Đám người ở hội trường lần nữa kích động hẳn lên, không chỉ vì màn quyết đấu kinh điển của hai cao thủ hàng đầu này mà còn là vì kinh ngạc vì tài ba của Ngô Bách Tuế. Trước đây, dù Ngô Bách Tuế có giỏi giang cỡ nào thì mọi người đều cảm thấy anh nói chuyện thích khoác lác, ngông cuồng chẳng có bài bản, nhưng bây giờ mọi người mới biết rằng Ngô Bách Tuế thật sự có tư cách để ngông cuồng kiêu ngạo, anh lại có thể dùng một tay đấu với Ám Ảnh, hơn nữa các loại võ cũng chẳng kém hơn Ám Ảnh, anh đúng là thiên tài võ học!

Dưới võ đài đã có người hưng phấn hét cả lên, cuối cùng mọi người cũng đã nhìn thấy tia hi vọng rồi, Ám Ảnh luôn không có địch thủ trước mặt Ngô Bách Tuế hoàn toàn không thể nào kiêu căng nữa rồi, thì ra tên ác quỷ này cũng có ngày bị người ta chèn ép!

Tâm trạng của mọi người khó có thể lột tả hết được.

Trong không khí tràn ngập sự nhiệt liệt.

Kẻ mạnh ở cấp độ như Ám Ảnh có ý chí vô cùng mạnh mẽ, hắn tuyệt đối không dễ dàng để bất cứ thứ gì ảnh hưởng tới mình, dù vừa nãy hắn mới bị Ngô Bách Tuế đánh bay thì tinh thần của hắn vẫn không sụp đổ, ngược lại, ý chí chiến đấu của hắn càng mạnh mẽ hơn, máu nóng dâng trào. Nhưng bây giờ, hắn đã thử hết tất cả những loại võ rồi mà vẫn bị Ngô Bách Tuế đánh bằng một tay áp chế. Điều này vừa là một cú sốc vừa là sự sỉ nhục đối với Ám Ảnh, cuối cùng tinh thần hắn cũng bắt đầu bất ổn, hắn càng đánh càng điên, thậm chí hắn đã dùng đến cước pháp xảo quyệt hiếm có.

Thế nhưng, có hiếm có đến đâu, có xảo quyệt đến đâu cũng không thể làm khó Ngô Bách Tuế được. Tuy tuổi của Ngô Bách Tuế còn trẻ nhưng lại tinh thông tất cả các loại võ, dù Ám Ảnh dùng võ gì thì Ngô Bách Tuế cũng có thể dùng chính võ đó để hóa giải. Con người anh đúng là nghịch trời mà.

Cuối cùng sự nhẫn nại của Ám Ảnh cũng bị mài mòn hết, hắn từ bỏ việc tiếp tục tấn công.

“Mày biết hết tất cả các loại võ công thật à?” Ám Ảnh lắc người lùi về phía sau, đồng thời lên tiếng hỏi Ngô Bách Tuế.

Ngô Bách Tuế chẳng tỏ biểu cảm gì đáp lại: “Mày còn chưa chịu nhận thua sao?”

Ngô Bách Tuế luôn dùng cùng chiêu thức để áp chế Ám Ảnh chính là vì anh hi vọng có thể khiến Ám Ảnh khuất phục, chủ động nhận thua, chỉ có như vậy Ám Ảnh mới cam tâm tình nguyện thả người.

Chỉ là, Ám Ảnh nào phải kẻ dễ dàng cúi đầu, hắn trầm giọng nói với Ngô Bách Tuế: “Quyền cước công phu không phải dùng để giết người, cũng chẳng phải là sở trường của tao, thế nên mày chiếm ưu thế cũng vô dụng thôi.”

Đến giờ phút này, Ám Ảnh vẫn có thái độ kiêu ngạo mạnh mẽ, dường như hắn vẫn còn tuyệt chiêu cuối vậy.

Ngô Bách Tuế chép miệng hỏi: “Mày còn bản lĩnh gì nữa?”

Ám Ảnh đanh giọng trả lời: “Mày sắp được biết rồi.”

Nói xong, Ám Ảnh gọi lớn một tiếng: “Đem đao của tao đến đây.”

Có sát thủ hàng đầu lập tức kéo rèm kiệu của Ám Ảnh lên.

Rèm vừa kéo lên thì một chiếc đao lớn màu tím liền xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Chiếc đao này tên là Đao Tử Kim, được luyện từ một loại kim loại vô cùng đặc thù, đao nặng cả trăm kí, lưỡi đao chém sắt như chém bùn, là vũ khí chỉ mình Ám Ảnh có.

Kéo rèm ra xong thì sát thủ hàng đầu nói với Lôi Đình: “Mang đao lên đi.”

Lôi Đình là một đại ca ở Bạch Vân Cổ Trấn, bình thường kiêu ngạo lắm đỗi, nhưng bây giờ gã lại ngoan ngoãn như một con chó, vừa nghe sát thủ hàng đầu nói thì lập tức giơ tay ra cầm Đao Tử Kim.

Nhưng cầm chuôi đao rồi nhấc lên thì gã mới phát hiện thanh đao này quá sức nặng, lực của gã cũng mạnh lắm nhưng chẳng thể nào nhấc lên nổi. Cuối cùng gã cũng hiểu vì sao bốn người bọn họ khiêng một chiếc kiệu mà lại mệt như chó vậy rồi, thì ra trong kiệu có thanh đao nặng thế này. Ngay lập tức, sát thủ hàng đầu nhận ra một mình Lôi Đình mang không nổi thì hô với Lương Văn Ngạn: “Hai người cùng mang.”

Đương nhiên Lương Văn Ngạn cũng ngoan ngoãn như chó, hắn không cãi nửa lời đã cùng với Lôi Đình vác Đao Tử Kim lên võ đài.

“Hình như đó là Đao Tử Kim!”

“Đúng, chính là Đao Tử Kim, đây là một thanh bảo đao chém sắt như chém bùn đấy.”

“Đúng vậy, Đao Tử Kim đã truyền mấy trăm năm rồi, không ngờ nó lại rơi vào tay của Ám Ảnh.”

Ở tỉnh Giang Đông, Đao Tử Kim cũng tiếng tăm lẫy lừng hệt như Ám Ảnh vậy. Nghe nói, Đao Tử Kim là một món đồ cổ, từ lúc nó ra đời đến nay đã nhuốm máu tươi của vô số người, truyền thuyết về nó cũng nhiều vô số kể, nhưng cho dù là phiên bản truyền thuyết nào thì cũng đều có chung một điểm, đó chính là Đao Tử Kim là một thanh bảo đao đáng sợ, dưới lưỡi đao của nó có vô số oan hồn.

Trong tiếng bàn luận kinh ngạc của mọi người, Lôi Đình và Lương Văn Ngạn vác đao lên võ đài, tới bên cạnh Ám Ảnh.

Ám Ảnh giơ tay cầm chuôi đao, nhẹ nhàng nhấc lên. Đao Tử Kim đã bị Ám Ảnh cầm trong tay.

Có Đao Tử Kim trong tay, Ám Ảnh hệt như biến thành người khác, hắn trở nên uy vũ bất phàm, sát khí sục sôi, cả người hệt như ác quỷ đi lên từ địa ngục, vô cùng đáng sợ.

Hai tên Lôi Đình và Lương Văn Ngạn đứng bên cạnh Ám Ảnh mềm nhũn cả chân, bọn họ nhìn nhau một cái rồi nhanh chóng quay người đi xuống dưới võ đài.

“Đợi chút.” Ám Ảnh lên tiếng.

Hai người bị dọa sợ đến nỗi lập tức đứng lại. Ám Ảnh cầm Đao Tử Kim đi tới trước mặt Lôi Đình rồi thản nhiên nói: “Mượn chút máu để dùng.”

Nói xong thì Ám Ảnh vung đao.

“A!” Một cánh tay của Lôi Đình bị Ám Ảnh chặt đứt chỉ bằng một đao. Gã đau đến nỗi gào thét điên cuồng, tiếng kêu gào vang vọng khắp võ đài, nghe vô cùng thảm thiết.

Máu tươi nhuộm lên Đao Tử Kim khiến thanh đao thần này phát ra thứ ánh sáng quỷ dị dưới ánh nắng mặt trời.

“Xong rồi, cút đi.” Ám Ảnh vừa lấy tay bôi máu đều lên đao, vừa lạnh lùng nói.

Lương Văn Ngạn sợ đến tè ra quần, lập tức chạy biến. Còn Lôi Đình thì bị dọa đến không kịp nhặt cánh tay bị chặt đã nhịn đau, lảo đảo xuống khỏi võ đài.

Trong lòng tất cả mọi người đều không kìm được mà run rẩy, không khí bí bách lại một lần nữa bao trùm đỉnh núi.

Một giây trước, mọi người vẫn còn đang hoan hô tung tăng, cho rằng Ngô Bách Tuế nghịch được trời, lần này sẽ thắng chắc rồi. Nhưng giây phút này, Dạ Thôi Xán vừa xuất hiện liền nhuộm máu tươi, dường như mọi người nhìn thấy huyết đao chém chín tầng mây vậy, trong lòng thảng thốt không thôi. Thanh Đao Tử Kim nhuộm máu này thật sự đáng sợ, thật là một thần khí đoạt mạng. Thanh Đao Tử Kim trong tay Ám Ảnh thật sự có khí thế vung đao chém thiên hạ, sự hùng mạnh và tàn độc của hắn được nhân lên gấp bội, ác quỷ lại quay về, mọi người đều phải sợ.

Bầu không khí cực kì bí bách.

“Ngô Bách Tuế, mày vẫn chưa biết nhỉ, môn võ lợi hại nhất của tao chính là đao pháp. Vốn tao tưởng mình không cần phải dùng đến Đao Tử Kim nhưng không ngờ mày có thể ép tao sử dụng vũ khí, mày giỏi lắm.” Ám Ảnh nhìn Ngô Bách Tuế, u ám nói.

Mặt Ngô Bách Tuế chẳng đổi sắc trả lời: “Đây là con bài cuối của mày à?”

Ám Ảnh kiêu ngạo ngông cuồng: “Không sai, nhưng mày đánh tay không đúng là hơi thiệt thòi. Tao cho mày một cơ hội, mày cũng có thể tìm người lấy cho mày một vũ khí.”

Ngô Bách Tuế rất thản nhiên đáp lại: “Không cần.”

Câu nói này chấn động cả hội trường, Ngô Bách Tuế vậy mà lại từ chối dùng vũ khí, anh chuẩn bị tay không đấu với Ám Ảnh đang cầm Đao Tử Kim sao?

Lần này, tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ thay cho Ngô Bách Tuế. Đây chẳng phải anh không xem trọng tính mạng của mình sao, mạo hiểm quá rồi đấy!

Ám Ảnh không khỏi ngây người, sau đó thì hắn gầm gừ tức giận: “Thế thì mày đi chết đi!”

Nói xong, Ám Ảnh vụt tới trước mặt Ngô Bách Tuế.

Giơ tay lên, chém đao xuống.

Thanh Đao Tử Kim mang khí thế khai thiên lập địa bổ thẳng xuống đầu Ngô Bách Tuế…



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 234 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status