Chàng mù hóa ra em thật yêu anh

Chương 47



Tang Vô Yên ôm “Mao công tử” ngẩn người. (mao công tử chắc là gấu bông hay gối ôm gì đó)

“Anh ta vừa rồi khẳng định là uống say.” Trình Nhân nói, “Cho nên mới hồ ngôn loạn ngữ, cậu đừng để ý làm gì.”

“Sợ là không phải nói đùa, lúc anh ấy nói muốn kết hôn tớ cũng rất cao hứng.” Tang Vô Yên cười thê lương.

Trình Nhân nhìn nhìn di động xem ngày, “ Đừng quên ngày mai cậu phải về nhà.”

Tang Vô Yên quay đầu nhìn đồng hồ quả lắc có cả ngày giờ. Ngày kia là sinh nhật cha.

Đang ở khu mộ cha dâng hương, nhận được điện thoại Ngô Vu, Tang Vô Yên mới nhớ tới mình đã quên liên hệ anh ta.

“Hôm kia em đi đâu vậy?” Anh ta rất lo lắng.

“Em gặp lại một người bạn cũ, anh ấy có chuyện nên kéo em đi luôn.”

“Thì ra là vậy.”

Ngừng lại một lát, Ngô Vu hỏi: “Em ở đâu, hình như rất vắng?”

“Em ở Chung Sơn viếng mộ cha em” Tang Vô Yên trả lời.

“Thật ngại quá, không quấy rầy em nữa.”

“Không có việc gì, đã ba năm rồi, thương tâm lúc ấy đều phai nhạt hơn.” Tang Vô Yên đứng trước bia mộ, thấy bà Tang đem hoa quả và hoa bách hợp đến.

“Cái gì ba năm?” bà Tang quay đầu trách cứ,“ Rõ ràng chỉ có hai năm, ông xem trí nhớ con mình kém thật.”

Tang Vô Yên qua loa nói: “Con chỉ nói ba năm là thời gian rất lâu” sao đó tiếp tục nói điện thoại.

“Vô Yên, anh lái xe tới đón em và bác gái?”

“Không cần phiền anh, em gọi xe được rồi.”

Trước khi cúp điện thoại, Tang Vô Yên nhẹ nhàng nói: “Cám ơn anh, anh Ngô.”

Ngô Vu sửng sốt, hai chữ “anh Ngô” đã hiện rõ Tang Vô Yên đang uyển chuyển cự tuyệt.

Bà Tang hỏi: “Ai gọi vậy?”

“Cái người mẹ thường nhắc tới, Ngô Vu.”

“Đó là đứa nhỏ tốt.”

“Mẹ–” Tang Vô Yên vừa nói chuyện với mẹ vừa dâng hương.

“Tâm nguyện lớn nhất của mẹ bây giờ là con có thể tìm được một người chồng tốt. Qua chuyện của ba con, mẹ cũng cởi mở hơn trước, chỉ cần biết quý trọng con, có thể xây dựng gia đình, vậy là được rồi.”

“Mẹ, con có thể tự nuôi mình mà, con cũng không phải không kiếm được tiền.” Tang Vô Yên cười.

“Đương nhiên còn muốn thân thể khoẻ mạnh.”

Cũng không phải muốn người đó làm cu li, Tang Vô Yên nghĩ. Lúc muốn nói, lại nghe bà Tang thì thào nhắc tới: “Bằng không nếu một người đi trước, người còn lại rất cô đơn.”

Trên đường, bà Tang còn nói: “Tiểu Ngô này thật sự không tồi, tướng mạo đường đường, tuy rằng gia cảnh không tốt, nhưng trẻ con xuất thân như vậy mới biết quý trọng mọi thứ, nghề nghiệp tốt kiếm được tiền, tính tình tốt, đối với người ngoài rất hòa thuận.”

Tang Vô Yên cười, “Mẹ không phải mới vừa nói cái gì cũng không quan trọng sao? Như thế nào lại bắt đầu quảng cáo.”

Bà Tang quay đầu nhìn con, “ Đương nhiên vẫn là không thể để con gả đi chịu khổ, hơn nữa con cũng không phải không biết tính mình, phải tìm một người tính tình tốt, bằng không hai người đều nóng tính rất dễ hư chuyện.”

Tang Vô Yên nhất thời nhớ tới hình dáng Tô Niệm Khâm giận dữ, liền muốn cười, lời người lớn nói luôn có đạo lý.

Sau khi đáp ứng buổi chiều về ăn cơm rồi tạm biệt mẹ, cô đi siêu thị mua này nọ.

Đi ngang qua thấy một cặp áo tình nhân. Áo lông sợi màu trắng ngà, mặc vào chắc sẽ rất ấm, áo lông thuần sắc chỉ có hoa văn sọc ngang đơn giản, áo hở cổ phía sau còn có một cái mũ rất đáng yêu, trước ngực có nút làm bằng gỗ thô.

Tang Vô Yên tưởng tượng nếu Tô Niệm Khâm mặc nó rất có phong thái đảm đang, hơi ngẩn ra, khóe miệng khẽ nhếch.

“Hi, tiểu thư 007.” Người ở phía sau kêu.

Cô đang buồn bực, không ngờ có người trên đường dùng cách xưng hô như vậy.

Vừa quay đầu, phát hiện người kêu cô lại là Bành Duệ Hành. Bành công tử đứng bên chiếc bạc mã (BMW), ôm một mỹ nữ eo nhỏ đang muốn bước vào quán cà phê.

“007 lại cho cô đi dạo phố àh?” anh gọi cô như vậy khiến cho nhiều người chú ý tới, làm Tang Vô Yên xấu hổ muốn chết.

Bành Duệ Hành cười khanh khách đi tới, nói với bạn gái hai câu, để cô ta vào trước. Tang Vô Yên nhìn anh khoát lên khoác một bộ tây trang màu bạc sơ mi hồng nhạt, nút chỉ cài hơn một nửa, lộ ra cơ ngực rắn chắc bên trong, phá lệ đẹp mắt. Tang Vô Yên không tình nguyện than vãn, đàn ông mặc màu hồng phấn cũng có thể đẹp như vậy.

Anh ta đúng là một người rất hiểu bản thân mình.

“Anh Bành, tôi họ Tang, Tang Vô Yên.” Tang Vô Yên như cầu xin nhớ kỹ tên mình.

“Ôi, Vô Yên. Hộ hoa vương tử kiêm vị hôn phu của cô đâu?” Anh ta cười hì hì.

“Anh ấy không phải vị hôn phu của tôi.” Tang Vô Yên sửa lại.

“Cô đang muốn ám chỉ với tôi?”

“Cái gì?”

“Lúc người phụ nữ đang cố ý phủ nhận mình có vị hôn phu tức là đang ám chỉ với người đàn ông đối diện.”

Tang Vô Yên không còn lời nào để nói.

Bành Duệ Hành nói: “Tôi muốn mời cô ăn kem.”

“Tôi cũng không phải trẻ con ba tuổi.”

“Chưa mất tính trẻ con là chuyện tốt, hơn nữa tôi biết công viên đối diện có một quán rất ngon.”

“Anh vì sao luôn……” Tang Vô Yên bất đắc dĩ nhíu mày.

“Bởi vì tôi đối cô gái Tô Niệm Khâm yêu rất hứng thú, muốn nghiên cứu, vì sao anh chọn cô mà lại đối chị gái xinh đẹp như hoa của tôi cũng không màng tới.”

“Anh Bành, tôi nghĩ, thứ nhất Tô Niệm Khâm xem như người mù đương nhiên anh ấy nhìn không ra dung mạo của chị anh, thứ hai Tô Niệm Khâm không phải vị hôn phu của tôi, ngày đó chỉ giỡn với các vị thôi.”

“Vậy ư? Tôi quen anh ta cũng một, hai năm, nhưng cho tới bây giờ không phát hiện anh ta thích nói giỡn. Huống chi lại lấy mình làm trò hề.”

Tang Vô Yên nói: “Anh cảm thấy nói tôi là vị hôn thê của anh ấy, có thể tin được không?”

Bành Duệ Hành nhìn trước nhìn sau, lại từ trên xuống dưới đánh giá Tang Vô Yên sau đó ra kết luận: “Quả thật không giống.”

Tang Vô Yên uể oải, “ Người ta nói ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, bất quá anh nói chuyện cũng rất trung thực.”

Bành Duệ Hành bật cười, “ Bất quá nếu nhà cô có tài sản hàng tỉ, việc này còn có thể tin được.”

“Đây là mơ mộng hão huyền.”

“Vậy còn một khả năng,” Bành Duệ Hành nói, “Nói không chừng người đàn ông kia yêu cô yêu đến điên.”

Tang Vô Yên cười khổ một chút: “Không có khả năng. Nếu có cũng là quá khứ, nhưng cũng không phải yêu thì làm sao có thể nổi điên được.”

Bành Duệ Hành nghe câu ấy của Tang Vô Yên, nhướn mày rậm, “ Cô nói Tô Niệm Khâm không thương cô? Tôi càng phải nghiên cứu, nghiên cứu.”

Tang Vô Yên nhún vai.

“Đi thôi, đi thôi. Ăn một chút gì, dù sao cũng không lâu lắm, hơn nữa rõ như ban ngày, nhiều người nhìn, tôi cũng không ăn thịt của cô.”

Cô vốn tưởng rằng Bành Duệ Hành mời cô ăn kem, tốt xấu cũng đi Hagen​Dazs. Kết quả không ngờ tới, anh ta ngay tại quán kem ven đường mua hai cây.

“Anh đúng là keo kiệt.” Tang Vô Yên lắc đầu, cùng Bành Duệ Hành mỗi người cầm một cây kem hương dâu tây, phía trên còn mấy viên kẹo.

“Cái này gọi là tình thú.” Bành Duệ Hành sửa đúng.

Cô thỉnh thoảng nhìn chung quanh.

“Cô nhìn cái gì?”

Tang Vô Yên che giấu nói: “Bạn gái anh đâu?”

“Cô ấy là …… Thư ký, tôi kêu cô ấy về trước.”

“Anh có một tá mỹ nữ đều là thư ký àh?”

“Vô Yên, tôi mời mỹ nữ làm thư ký không được sao. Tần trợ lý bên cạnh Tô Niệm Khâm, cũng có thể gọi là tiên nữ nha.”

“Anh đừng ở trước mặt tôi lần nào mở miệng cũng là Tô Niệm Khâm.” Cô khó chịu.

“Dấm chua với đàn ông, cô cũng ăn ?”

“……”

Một lát sau, Tang Vô Yên lại cảnh giác nhìn chung quanh.

“Cô đang tìm cái gì?”

“Không.” Cô sợ Tô Niệm Khâm đột nhiên lại không biết từ chỗ nào chui ra, sau đó làm ra hành động kinh người.

Tang Vô Yên đang muốn bước đến dãy ghế bên kia.

Đột nhiên, một chiếc xe đạp đột nhiên chạy tới, chớp mắt sẽ đụng phải. “ Cẩn thận!” Bành Duệ Hành tay mắt lanh lẹ, đem Tang Vô Yên bảo vệ, tránh thoát xe, lại mất trọng tâm hai người ngã lên thân cây bên cạnh.

Thái dương Tang Vô Yên bị cọ xát vào mặt đất, máu tươi chảy ra.

Trong lòng anh ta vẫn còn sợ nên buộc miệng nói, “ Hai lần gặp cô đều gặp nạn, phỏng chừng Tô Niệm Khâm kia bị cô tra tấn quá mức.”

Tang Vô Yên hơi ngượng.

Bành Duệ Hành nhìn trán cô bị thương, lấy khăn tay chuẩn bị thay cô lau, “Đi bệnh viện xem.” Cô quay mặt tránh đi, “ Cám ơn, tôi sẽ tự đi.”

Bành Duệ Hành thấy cô đau đến nhăn mặt, đột nhiên nghĩ ra một ý kiến hay.

-******************

Tô Niệm Khâm đang họp ở công ty chi nhánh, tuần sau anh sẽ về tổng bộ, cho nên an bài một số việc.

Tiểu Tần ghi chép.

Một thư ký đứng bên ngoài gõ cửa rồi bước vào nói: “Ông Tô, phòng tiêu thụ của tổng bộ gọi tới tìm đến ngài.”

“Nói tôi họp.” Tô Niệm Khâm trả lời, ý bảo hội nghị tiếp tục.

3 phút sau,“ Ông Tô, ông Bành của TORO gọi tới.”

“Nói tôi họp!” Tô Niệm Khâm lại một lần nhẫn nại lặp lại. Tiểu Tần vừa dịch tài liệu vừa nghĩ, tính nhẫn nại của ông chủ cao hơn rồi.

Tiếp qua 3 phút, “Ông Tô, ông Bành của TORO ……”

“Nói tôi họp!!” Tô Niệm Khâm không muốn nhịn nữa.

Vị kia thư ký thấy sắc mặt âm trầm của Tô Niệm Khâm, đành phải nói nhỏ: “Ông Bành nói có cô Tang xảy ra tai nạn xe cộ kêu ngài tới xem.”

Tô Niệm Khâm liền “ Phanh–” đứng dậy. Ghế dựa phía sau như lên tiếng trả lời ngã xuống đất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status