Chàng rể cực phẩm

Chương 1094

Chương 1094 - Cậu nói cái gì?

Sau lưng Đường Tiến có bốn năm cao thủ Nhân Tiên của nhà họ Đường và chủ nhà họ Trần cùng với hai Nhân Tiên của nhà họ Trần gồm có Trần Huyền.

“Trần Chính Quốc, chắc ông cũng biết tính toán của nhà họ Đường rồi, bây giờ lại còn xỉa răng cho cọp, không sợ sau này nhà họ Đường sẽ trở mặt sao?”, Nguyên Thịnh nhìn cụ ông Trần Chính Quốc của nhà họ Trần, nhỏ giọng nói.

“Nguyên Thịnh, nhà họ Trần chúng tôi không giống nhà họ Nguyên của các người, cháu gái Trần Lâm của tôi được cậu chủ nhà họ Chu vừa ý, đã nạp làm thiếp rồi, sau này tài nguyên trên đảo Tùy Vân sẽ có một phần của nhà họ Trần tôi!”, Trần Chính Quốc mỉm cười, lạnh nhạt nói.

“Đúng thế, cô chủ nhà họ Trần và cậu chủ nhà họ Chu kết thành vợ chồng, tài nguyên của nhà họ Nguyên coi như quà của nhà họ Đường tôi tặng cho nhà họ Trần!”, Đường Tiến mỉm cười nói.

Người vừa ý Trần Lâm là một tên công tử bột của nhà họ Chu, gần bốn mươi tuổi mới có tu vi Thần cảnh, tuy thuộc dòng chính nhưng hoàn toàn không có tư cách tranh giành vị trí chủ nhà.

Nhưng nếu Trần Lâm đã làm thiếp cho cậu chủ nhà họ Chu, nhà họ Đường bọn họ cũng không tiện ra tay với nhà họ Trần nữa.

Tuy không đến mức sợ hãi nhà họ Trần, nhưng cũng không cần thiết phải trở mặt với bọn họ.

Nếu nhà họ Trần biết điều, bọn họ cũng không để ý việc chia chút tài nguyên trên đảo Tùy Vân cho nhà họ Trần, nhưng nếu không biết điều, bây giờ nhà họ Đường của bọn họ có cụ ông Địa Tiên trung kỳ tọa trấn, dù có tiêu diệt nhà họ Trần, nhà họ Chu cũng sẽ không ra tay với bọn họ vì một tên công tử bột.

“Vậy thì cảm ơn chủ nhà họ Đường!”

Trần Chính Quốc chắp tay với Đường Tiến, đương nhiên lão ta biết người của nhà họ Đường nể mặt nhà họ Chu mới khách sáo với mình, có thể được một phần tài nguyên của nhà họ Nguyên, lão ta đã rất hài lòng rồi.

Sắc mặt của người nhà họ Nguyên vô cùng nặng nề, ngay cả cụ ông Nguyên Thịnh của nhà họ Nguyên cũng sa sầm mặt.

“Nguyên Hoa, cháu tìm cơ hội dẫn bọn Cẩm Nhi rời đi, để ông ngăn cản bọn họ”.

Nguyên Thịnh lặng lẽ truyền âm với Nguyên Hoa.

“Ông già Nguyên, ra đây chịu chết đi! Hôm nay nhất định phải giết chết hết cả nhà họ Nguyên các người!”, Đường Tiến cười điên cuồng, sau đó quát to.

Nếu không tìm thấy Lâm Ẩn thì trước hết lấy nhà họ Nguyên ra trút giận cũng được.

“Đường Tiến, cậu thật sự cho rằng mình có thể thắng được tôi sao?”

Nguyên Thịnh tức giận quát to, khí huyết trực tiếp bùng cháy, bay lên trời, xông về phía Đường Tiến.

“Ông Trần, giúp tôi xử lý ông già này, những người khác giết cho tôi, người của nhà họ Nguyên, không một ai được sống cả!”

Sau tiếng ra lệnh của Đường Tiến, cao thủ của nhà họ Đường và nhà họ Trần lập tức tấn công người của nhà họ Nguyên, ngoài cao thủ Nhân Tiên bọn họ mang đến, còn có mười mấy Thần cảnh xông về phía người của nhà họ Nguyên muốn giết chết bọn họ.

Trong nháy mắt đã có mấy chục người của nhà họ Nguyên ngã xuống đất.

Những người còn lại vô cùng tức giận, bắt đầu thiêu đốt khí huyết tấn công kẻ thù, ai cũng muốn liều mạng.

Nhưng nhà họ Đường và nhà họ Trần mang đến toàn tinh nhuệ, một nhà họ Nguyên hoàn toàn không thể đấu lại được.

Chưa được bao lâu, nhà họ Nguyên đã tổn thất gần một phần tư người, mà Nguyên Hoa muốn dẫn thế hệ trẻ tuổi chạy trốn cũng bị bắt về.

“Ông già Nguyên, đừng đấu tranh nữa, hôm nay chính là ngày diệt tộc của nhà họ Nguyên các người rồi!”

Đường Tiến thấy mãi không tấn công được thì cũng sa sầm mặt.

“Đường Tiến, hôm nay dù tôi có chết cũng phải kéo các người theo cùng!”

Cụ ông Nguyên Thịnh của nhà họ Nguyên chỉ tấn công không phòng thủ, dáng vẻ như muốn liều cái mạng già, trong chốc lát lại còn chiếm lợi thế hơn hai người. Nhưng cao thủ Nhân Tiên của nhà họ Nguyên quá ít, chủ nhà họ Nguyên và Nguyên Chấn đều bị hai người hơn Nhân Tiên tấn công, trên người đã xuất hiện không ít vết thương.

Cách nơi ở của nhà họ Nguyên không xa, cao thủ của một vài gia tộc đang vây quanh trên một ngọn núi nhỏ xem tình hình chiến đấu kịch liệt trong nhà họ Nguyên, trên mặt cao thủ của mấy gia tộc lớn đều mang vẻ vui sướng khi người gặp họa, chỉ có sắc mặt chủ nhà họ Lưu là hơi nặng nề.

“Nhà họ Nguyên ai cũng dẫn về nhà, lần này rước họa vào thân rồi!”

“Nhà họ Nguyên bị tiêu diệt cũng tốt, việc làm ăn của nhà họ Nguyên một mình nhà họ Đường cũng không giành hết được!”

“Vừa khéo mấy nhà chúng ta có thể chia một phần!”

Chủ nhà họ Lưu thở dài một tiếng nói: “Mọi người, chẳng lẽ mọi người không phát hiện bây giờ nhà họ Đường trở nên mạnh hơn, đã hoàn toàn có thực lực độc chiếm đảo Tùy Vân rồi sao?”

“Chủ nhà họ Lưu, ông như thế là quá lo bò trắng răng rồi, nếu nhà họ Đường muốn độc chiếm tài nguyên của đảo Tùy Vân sẽ khiến bao nhiêu người tức giận chứ!”

“Đúng thế, nhà họ Đường bọn họ có mạnh đến mức nào chăng nữa thì biết bao nhiêu gia tộc của chúng ta cũng không phải dễ ăn hiếp”.

Mọi người đều tỏ vẻ không đồng ý.

“Hy vọng là thế!”

Chủ nhà họ Lưu thở dài một tiếng, cũng không nói thêm nữa.

Tuy ông ta cảm thấy nhà họ Đường tiêu diệt nhà họ Nguyên chỉ là bước đầu tiên, bước tiếp theo sẽ muốn ra tay với các gia tộc lớn bọn họ, nhưng nếu kêu ông ta dẫn đầu trở mặt với nhà họ Đường, ông ta cũng không dám.

“Chị Cẩm Nhi, có phải chúng ta chết chắc rồi không!”

Một bé gái tám chín tuổi nắm lấy cánh tay Nguyên Cẩm Nhi, trên mặt mang theo nước mắt đang đi xuyên qua trong rừng.

Nhóm bọn họ có bảy người, người dẫn đầu là một Thần cảnh trung niên, ông ấy dẫn theo sáu hậu bối của nhà họ Nguyên, cũng là nhóm người duy nhất đột phá được vòng vây trốn thoát.

Còn nhóm của Nguyên Hoa thì không được may mắn như thế, còn chưa chạy được bao xa đã bị người của nhà họ Đường ở bên ngoài đuổi về.

“Nguyên Tú, em yên tâm, chúng ta đi tìm anh Lâm Ẩn, anh ấy nhất định có thể báo thù cho nhà họ Nguyên của chúng ta!”

Nguyên Cẩm Nhi nói chắc như đinh đóng cột.

Những người khác của nhà họ Nguyên không nhìn thấy cảnh Lâm Ẩn ra oai, nhưng cô ta lại từng nhìn thấy, cô ta rất tin chỉ cần Lâm Ẩn đột phá đến Địa Tiên cảnh, dù là cụ ông nhà họ Đường cũng không phải đối thủ của anh.

“Cẩm Nhi, cháu có biết cách liên lạc với Lâm Ẩn kia không?”

Trưởng lão Thần cảnh đi đầu nhỏ giọng hỏi.

“Chú bảy đưa truyền âm phù anh Lâm Ẩn để lại cho cháu, bây giờ cháu sẽ truyền âm cho anh Lâm Ẩn”.

Nói xong, Nguyên Cẩm Nhân lập tức lấy truyền âm phù ra, rót chân nguyên vào trong nó.

“Đằng trước có người của nhà họ Nguyên, chủ nhà dặn dò không được bỏ qua cho một ai của nhà họ Nguyên cả!”

Cách đó không xa đột nhiên vang lên tiếng có người đuổi theo, khiến người của nhà họ Nguyên sợ tới mức thót tim.

“Ranh con, các người chạy giỏi thật đấy!”

Hai Thần cảnh của nhà họ Đường và nhà họ Trần xuất hiện trước mặt người nhà họ Nguyên, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mọi người.

Thần cảnh của nhà họ Đường tiến về phía trước một bước, nhìn người của nhà họ Nguyên, lạnh lùng nói: “Các người làm hại hai anh em tôi đuổi theo xa như vậy, thật là, người của nhà họ Nguyên các người nhất định sẽ trốn không thoát, vì sao không chịu chấp nhận sự thật chứ?”

“Anh Đường, hình như cô gái nhỏ này là con gái của Nguyên Khuê, trông da thịt mềm mại thế này, lát nữa đừng giết, để tôi hưởng thụ trước đã”, Thần cảnh của nhà họ Trần nói với vẻ mặt đáng khinh.

“Được!”

Thần cảnh của nhà họ Đường thì không để tâm nói. Một đám người nhất định phải chết, trước khi chết chơi một chút cũng chẳng sao.

Nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, sắc mặt Nguyên Cẩm Nhi lập tức trở nên trắng bệch.

Đám người bọn họ ngoài Thần cảnh bị thương ra thì chỉ có cô ta là mạnh nhất, những người khác đều là trẻ con.

“Các người đừng hòng, hôm nay dù tôi có chết, các người cũng đừng mong đạt được mục đích!”

Thần cảnh của nhà họ Nguyên đứng chặn trước mặt đám người Nguyên Cẩm Nhi, căm tức nhìn hai người trước mặt.

“Với thương tích trên người ông cho dù chúng tôi không ra tay, ông cũng sống không được bao lâu nữa, chỉ với ông có thể ngăn cản được chúng tôi sao!”, hai người nhìn nhau, trong mắt đều lộ vẻ khinh thường.

“Nhà họ Đường và nhà họ Trần các người ra tay với nhà họ Nguyên chúng tôi, chẳng lẽ không sợ sau khi anh Lâm Ẩn đột phá sẽ ra tay với các người à?”

Nguyên Cẩm Nhi cố lấy can đảm quát to với hai người.

“Cụ ông nhà họ Đường tôi đã là cao thủ Địa Tiên trung kỳ, sẽ sợ một thằng nhóc còn không phải là Địa Tiên sao?”, Thần cảnh của nhà họ Đường khinh thường nói: “Chưa nói đến việc nhà tôi có cụ ông Địa Tiên tọa trấn, dù là tôi cũng sẽ không sợ một người đến từ thế giới bên ngoài như cậu ta, chỉ có đám ngốc của nhà họ Nguyên các người mới có thể xem một người ở thế giới bên ngoài như cứu tinh thôi!”

“Ồ?”

Một tiếng hừ lạnh vang lên từ trong rừng.

Bóng dáng Lâm Ẩn xuất hiện trên một nhánh cây, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai người, nói:

“Tôi đến rồi, ông có sợ không?”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1811 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status