Chàng rể cực phẩm

Chương 1172

Chương 1172: Ma Uyên “Chuyện này không thể chậm trễ, chúng ta đi thôi”.

Ngoài Ma Tộc bị Từ Phúc đóng băng trong bí cảnh Bồng Lai, anh chưa từng gặp Ma Tộc chân chính lần nào nữa, anh muốn đi gặp một lần.

“Cậu vẫn nên dưỡng thương trước đã, sau này còn nhiều trận chiến lớn”.

Hiên Viên Phá Thành nhìn về phía Lâm Ẩn bằng ánh mắt hơi phức tạp, bây giờ bọn họ mới biết thân phận thật sự của Lâm Ẩn, hơn nữa chiến tích còn đáng sợ như thế, dù là cụ cũng không dám cư xử với Lâm Ẩn bằng thái độ với hậu bối.

“Thương tích của tôi trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn không thể phục hồi lại như trước, hơn nữa thời gian còn lại của chúng ta cũng không còn nhiều nữa”, Lâm Ẩn nói.

Anh cũng hết cách, ngày này đến quá sớm, hoàn toàn không cho anh thời gian, nếu anh có thể bước vào cảnh giới Thiên Tiên, đối mặt với Ma Tộc anh cũng có thể tự tin hơn mấy phần.

Những người trẻ tuổi khác cũng rất tiếc nuối, bọn họ vẫn chưa thật sự trở nên mạnh mẽ mà đã xảy ra truyện lớn thế này rồi.

“Trận chiến này, thế hệ trước chúng tôi lên trước, bây giờ vẫn không cần các cậu, dù Ma Tộc mạnh, nhưng cũng không đến mức không đấu lại được, đại chiến là phải kéo dài rất nhiều năm, đợi sau khi mấy ông già chúng tôi chết rồi, các cậu lại lên cũng không muộn!”, một ông lão của nhà Nam Cung quát.

Những người trẻ tuổi đang có mặt vô cùng cảm động, cũng cảm thấy vô lực, hận mình sinh không đúng lúc, không ở giai đoạn đỉnh cao của cuộc đời, nếu cho họ thêm ba mươi năm nữa, chắc bọn họ có thể đánh một trận.

“Tây Môn Vô Ưu tôi mang danh thiên tài lại không thể giết kẻ thù, không thể báo thù vì bố, quá vô dụng!”, Tây Môn Vô Ưu ngã khuỵu dưới đất, ngẩng đầu gào lên.

Hắn là con trai của gia chủ Tây Môn, gia chủ Tây Môn chết trận, bây giờ lại không thể báo thù vì bố, ngay cả làm gì đó vì bố cũng không được.

“Sốt ruột cái gì, sẽ đến lượt cháu ra tay thôi”, Tây Môn Cảnh nói, nhìn về phía những người trẻ tuổi: “Các cô cậu cho rằng mấy ông già chúng tôi đặt tất cả hy vọng lên người các cô cậu sao? Nói cho các cô cậu biết, các thế lực lớn chúng ta đều có sẵn kỳ tài, biết bao nhiêu năm qua, gia tộc chúng tôi đều có kỳ tài còn sống, bọn họ có thể chống đỡ được đến lúc các cô cậu trở nên mạnh hơn”.

Tây Môn Cảnh nói lớn, lão là ông nội của Tây Môn Vô Ưu, gia chủ Tây Môn là con trai cả của lão. Lão để lộ một tin tức vô cùng động trời để trấn an mọi người, muốn mọi người không hoảng hốt.

Giang sơn đời nào không có kỳ tài, ai cũng tỏa sáng mấy trăm năm!

Bí cảnh Côn Luân đã tồn tại mấy nghìn năm, các gia tộc của bọn họ chuyển vào bí cảnh Côn Luân đã hơn một nghìn năm gần hai nghìn năm. Thời gian dài như vậy, vẫn luôn bồi dưỡng kỳ tài, xưa nay chưa từng tuyệt tự, trong lịch sử từng xuất hiện không ít kỳ tài, có người trở lại bình thường, có người già đi, có người không rõ tung tích. Thiên tài trẻ tuổi ngày xưa bây giờ đã trưởng thành, những người này nên ra trận rồi.

Tin tức như vậy thật sự khiến nhiều người phải chấn động!

“Nền tảng của các gia tộc chúng ta vững mạnh hơn các cô cậu tưởng tượng nhiều, dù bên Ma Tộc có nhiều cao thủ thì chúng ta cũng không dễ bắt nạt!”, Hiên Viên Phá Thành đúng lúc nói.

Nghe vậy, ngay cả Lâm Ẩn cũng cảm thấy kinh ngạc, từ lời của Hiên Viên Phá Thành và Tây Môn Cảnh không khó nghe ra các gia tộc có cao thủ Thiên Tiên, ít nhất là đỉnh cao Địa Tiên ẩn nấp, có lẽ các gia tộc vẫn còn lá bài tẩy.

“Để chúng tôi ra tay, các cô cậu yên tâm tu luyện đi!”

Lúc này, trên thuyền chiến của các thế lực lớn xuất hiện một vài người, từ trung niên đến lớn tuổi đều có, tuổi tác cách nhau khá xa!

“Trước đây chúng tôi cũng là thiên tài giống các cô cậu, hôm nay để chúng tôi lên trước, các cô cậu đi bế quan tu luyện, đừng nghĩ đến những chuyện gì khác!”, những người này hét to, âm thanh long trời lở đất.

Một vài người trẻ tuổi thấy mắt hơi cay, sau đó nhiệt huyết sôi trào.

Trong bọn họ có người nhận ra những thiên tài kia là cao thủ nổi tiếng một hai đời trước, nhưng sau khi bước vào cảnh giới Địa Tiên thì không rõ tung tích, bây giờ lại vì Ma Tộc tấn công nên ra mặt lần nữa.

“Chúng cháu muốn nhìn từ xa, muốn biết rốt cuộc Ma Tộc này là chủng tộc gì?”, Hiên Viên Long bước ra, lớn tiếng nói.

Bọn họ tự thấy mình là thiên tài, mà lần này bị thực lực của Lâm Ẩn đả kích, ngay cả Ma Tộc trông ra sao bọn họ cũng không biết, cứ thế đi bế quan thì thật sự hơi không cam lòng.

“Cũng được, dẫn chúng theo, để chúng nhìn thấy sự hung hăng của Ma Tộc, biết đại chiến tàn khốc đến mức nào, xem các tiền bối chiến đấu ra sau, sau này chúng ta còn phải đợi chúng báo thù nữa!”, Độ Mệnh Kiếm Tiên chậm rãi nói.

Người từng gặp Ma Tộc trong bí cảnh Côn Luân quá ít, hoàn toàn không hiểu sự hung hăng của Ma Tộc, cần trả bằng máu mới có thể thật sự đối mặt với Ma Tộc.

“Vậy thì xuất phát thôi!”

Hiên Viên Phá Thành quát.

Trong tiếng còi lệnh, từng chiếc thuyền bắt đầu khởi động!

Thuyền chiến như mây, che khuất cả bầu trời.

Lần này các thế lực đều lấy lá bài tẩy của mình ra.

“Vù…”

Gió thổi mạnh, tất cả thuyền chiến cùng xuất phát, đến thẳng đất tổ của nhà họ Kiền.

Ở trong lòng mọi người, dù nhà họ Thanh có một Thanh Trích Tiên, nhưng rõ ràng nhà họ Kiền có sức uy hiếp lớn hơn, ở trong hoàng tộc nhà họ Kiền vốn là số một số hai, lại thêm mấy năm nay có Ma Tộc ủng hộ, thực lực của nhà họ Kiền không biết đã đến bước nào rồi.

Nếu trận chiến này có thể tiêu diệt nhà họ Kiền trước, trận chiến sau này sẽ thoải mái hơn không ít.

Lâm Ẩn im lặng đứng trên đầu thuyền, lẳng lặng nhìn các tu sĩ mang vẻ mặt nghiêm túc.

Tất cả mọi người đều biết rõ trận chiến này nếu thật sự gặp phải chủ lực của Ma Tộc và nhà họ Kiền thì không biết sẽ phải chết bao nhiêu người, thiệt hại nặng nề.

Độ Mệnh Kiếm Tiên đứng bên cạnh Lâm Ẩn, trong trận chiến trước đó không lâu, Độ Mệnh Kiếm Tiên không bị thương nặng lắm.

“Từ khi Ma Tộc bước vào hành tinh xanh của mọi người, trận chiến này là khó tránh khỏi”.

Độ Mệnh Kiếm Tiên thở dài một tiếng: “Quê hương tôi bị hủy hết trong tay Ma Tộc, bất đắc dĩ chỉ có thể lang thang ở Thiên Hoang giới, có được chút tên tuổi, sau đó trong một lần thám hiểm đi nhầm vào một truyền tống trận cổ, đi tới hành tinh xanh, không trở về được nữa”.

“Ông cũng đến từ Thiên Hoang giới sao?”, Lâm Ẩn hơi ngạc nhiên, không ngờ Độ Mệnh Kiếm Tiên cũng đến từ Thiên Hoang giới.

“Cậu cũng biết Thiên Hoang giới à?”, Độ Mệnh Kiếm Tiên cũng sửng sốt, lão ta ở hành tinh xanh hai trăm năm cũng không tìm thấy tin tức liên quan đến Thiên Hoang giới, không ngờ Lâm Ẩn lại biết đến sự tồn tại của nó.

“Một sư phụ của tôi là người của Thiên Hoang giới, nhưng tôi chỉ nhận được truyền thừa của ông ấy, cũng không gặp ông ấy, từ trong ghi chép biết đến sự tồn tại của Thiên Hoang giới”, Lâm Ẩn đáp.

“Vậy chắc chắn sư phụ của cậu là một tồn tại rất đáng sợ”, Độ Mệnh Kiếm Tiên cũng không hỏi sư phụ của Lâm Ẩn là ai, có thể dạy dỗ một nhân vật tài năng xuất chúng như Lâm Ẩn, sao sư phụ có thể là một người đơn giản được.

“Không biết bây giờ sư phụ của cậu ở đâu?”, Độ Mệnh Kiếm Tiên nhỏ giọng hỏi, nếu sư phụ của Lâm Ẩn còn ở hành tinh xanh, thì bọn họ sẽ có thêm mấy phần thắng.

“Ông ấy đã trở về Thiên Hoang giới rồi”, Lâm Ẩn đáp.

“Cái gì!”

Độ Mệnh Kiếm Tiên vô cùng khó tin, lão ta vất vả tìm suốt hai trăm năm mà không tìm thấy chút manh mối nào, lần này chỉ vì tán thưởng Lâm Ẩn mới đi tới trò chuyện mấy câu, không ngờ lại có thu hoạch bất ngờ.

“Vậy cậu có biết cách rời đi không?”

Trên mặt Độ Mệnh Kiếm Tiên không còn sự bình tĩnh khi nãy nữa, hơi nôn nóng hỏi.

“Sư phụ tôi để lại một bản vẽ trận pháp, nhưng nguyên liệu cần thiết quá hiếm có, tôi không chuẩn bị đủ được”, Lâm Ẩn nói thẳng, nguyên liệu cần để sắp xếp trận đồ quá hiếm, dù với thực lực của Sơn Hải Thiên Tiên lúc đó cũng phải bỏ ra mấy chục năm mới kiếm đủ, lại thêm kinh nghiệm trước đây của mình mới bày trí thành công, bây giờ trên tay anh cũng có chút nguyên liệu, nhưng chỉ là một phần trăm trong số những nguyên liệu cần thiết thôi.

“Có hy vọng là tốt rồi, bên phía tôi cũng có chút nguyên liệu, đổi với bên Kim Toán Bàn chắc cũng được một chút”, Độ Mệnh Kiếm Tiên gật đầu nói.

Vào lúc hai người nói chuyện phiếm, đội ngũ đã đến đất tổ nhà họ Kiền.

Nhưng lúc này đất tổ nhà họ Kiền hoàn toàn thay đổi, khắp nơi đầy mùi màu tanh, thành bay của nhà họ Kiền trước đây cũng biến mất, thay vào đó là một cái vực to sâu không thấy đáy.

Dưới vực sâu có khí đen bốc lên, thỉnh thoảng dưới vực còn có tiếng kêu gào khó hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1811 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status