Chàng rể cực phẩm

Chương 1229

Chương 1229: Lộ Uyên

“Tôi muốn gì à?”

Lâm Ẩn cười khẳng: “Chẳng lẽ các ông không nhìn ra sao? Hai người chỉ là hai kẻ bị vứt bỏ thôi, nói đi, những người kia của Bạch Sư Đương bị các người đưa đi đâu rồi?”

Anh quét thần giác quanh cả tổng bộ Bạch Sư Đường, bên trong ngoài những người này thì hoàn toàn không có người sống nào cả.

“Ngươi là Lâm Ẩn…”

Lúc này, cao thủ Thiên Tiên đã kịp phản ứng, người trước mắt chính là người ra oai, giành được bảo tàng của Hàn Nguyệt tiên tử trong dãy núi Tuyệt Hàn, cũng là người mà các thế lực bọn họ đang chờ.

Tên tuổi của Lâm Ẩn rất vang dội, truyện anh giết chết nửa bước Chân Thần trong dãy núi Tuyệt Hàn ông ta cũng có nghe nói, nhìn thấy Lâm Ẩn, ông ta không nhịn được run rẩy.

“Ta chỉ biết chín ngày trước bọn họ đến tạo áp lực với nhà họ Lộ, những cái khác ta không rõ”.

Võ giả thỏa hiệp, đối mặt với một người mạnh như thế, ông ta muốn mật báo cũng không được.

“Dẫn đường”.

Lâm Ẩn mới nói xong thì quay đầu nhìn về phương Đông, lạnh nhạt nói: “Không cần nữa”.

Một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên từ trên trời.

“Ai dám xông vào Bạch Sư Đường?”

Một ánh sáng vàng xuyên qua cổng lớn Bạch Sư Đường, xuất hiện trong sân.

Toàn thân người đến được bao phủ trong ngọn lửa màu vàng, ngọn lửa kỳ lạ cháy rừng rực quanh thân, thiêu đốt mười trượng xung quanh, người đến chính là Tông chủ Liệt Dương Tông Sở Bạch Thu Lâm Ẩn từng gặp ở thành Bán Nguyệt, ông ta vô cùng oai phong, hơi thở mạnh mẽ hơn sáu tháng trước, gần như tiếp cận nửa bước Chân Thần.

“Còn ai nữa không, ra luôn đi”.

Lâm Ẩn hờ hững nói, một Sở Bạch Thu vẫn chưa đủ lọt vào mắt anh.

“Còn bọn ta nữa!”

Lại có năm bóng người chạy tới từ xa, dừng lại trong sân tổng bộ Bạch Sư Đường, hơi thở của năm người tương đương với Sở Bạch Thu, đều chỉ thiếu nửa bước là có thể bước vào nửa bước Chân Thần.

“Đám người yếu ớt các người vẫn chưa đủ đâu!”

Lâm Ẩn đứng chắp tay, lạnh nhạt nói.

Mấy người tỏ vẻ giận dữ, nhưng chiến tích giết chết nửa bước Chân Thần của Lâm Ẩn vẫn còn đó, dù bọn họ không phục, nhưng cũng không dám quá lỗ mãng.

“Ha ha ha”.

Tiếng cười sang sảng vang lên, một bóng dáng già nua chậm rãi đáp xuống từ trên không trung, hơi thở của lão ta vượt xa mấy người Sở Bạch Thu, rõ ràng là một vị nửa bước Chân Thần, hơn nữa còn mạnh hơn Hoàng lão, tương đương với ma quân sống nhiều năm trên hành tinh xanh kia.



Nhìn thấy ông lão ra sân, sắc mặt của mấy người Tống Hoa, Ngân Linh Tử, Trần Long Tượng trong tửu lâu cách đó không xa đều thay đổi.

“Lộ Uyên!”

Tống Hoa lạnh lùng nói: “Gia chủ Lộ Uyên của nhà họ Lộ, nghe đồn ba trăm năm trước lúc đột phá nửa bước Chân Thần đã chết ở nơi bế quan, bây giờ xem ra từ ba trăm năm trước lão ta đã bước vào cảnh giới nửa bước Chân Thần rồi, hơn nữa còn cấu kết với U Tuyền Tông từ lâu”.

“Thực lực của Lộ Uyên này thế nào?”, Trần Long Tượng hơi lo lắng hỏi.

Hắn và Tô Hi có thể thoát khỏi Bạch Sư Đường đều nhờ có Tống Hoa giúp đỡ, nếu không nhờ nàng ta thì cả hắn cũng không thể chạy thoát, vôn dĩ Tống Hoa chỉ cứu một mình hắn, nhưng hắn vẫn dẫn theo Tô Hi ra ngoài.

“Ba trăm năm trước, Lộ Uyên được gọi là người mạnh nhất dưới nửa bước Chân Thần của Nam Hoang”, một trưởng lão Man Thần Tông người đầy cơ bắp trầm giọng nói.

“Ba trăm năm trước đột phá nửa bước Chân Thần, thực lực bây giơ chắc chắn còn mạnh hơn”.

“Vậy phải làm sao đây, chúng ta mau thông báo cho cậu Ẩn đi”, Tô Hi lo lắng đến sắp khóc.

“Vô dụng, hai cao thủ Chân Thần của U Tuyền Tông đã đến Man Thần Tông ta, bây giờ chúng ta vẫn chưa muốn khai chiến với U Tuyền Tông, cho nên ta không thể ra mặt được”, Tống Hoa hơi bực bội nói.

Trước đây thực lực của Man Thần Tông cũng không yếu hơn U Tuyền Tông, thậm chí còn mạnh hơn một chút, nhưng bây giờ nghe đồn tông chủ U Tuyền Tông đã đột phá, lúc này trở mặt với bọn họ quá nguy hiểm.

“Nếu Tông chủ U Tuyền Tông thật sự đột phá rồi, các ngươi nhượng bộ cũng vô dụng thôi”, Trần Long Tượng trầm giọng nói, là đệ tử đích truyền của Thiên Cơ Tông, bố còn là lãnh đạo cấp cao của Thiên Cơ Tông, hắn còn biết được nhiều điều hơn trưởng lão bình thường nữa.

“Nếu U Tuyền Tông đã bắt đầu nhúng tay vào chuyện của Nam Hoang thì phải chuẩn bị đấu với Man Thần Tông của ngươi, mấy người chúng ta ra ngoài thật sự chẳng có tác dụng gì, hơn nữa dù Lâm Ẩn ra tay giết những người đó, anh cũng không đấu lại cao thủ Chân Thần của U Tuyền Tông”.

“Nếu thế thì cậu Ẩn chết chắc rồi, người của Bạch Sư Đường cũng không cứu nổi luôn sao?”, Tô Hi hơi tuyệt vọng, đương nhiên nàng ta biết rõ sự mạnh mẽ của U Tuyền Tông.

“Trừ khi…”

Trần Long Tượng chần chừ một lát mới lên tiếng: “Trừ khi thân phận của cậu Ẩn là thật, hoặc là cao thủ Thiên Kiếm Tông đến”.

“Chúng ta đã xác nhận rồi, gần đây Triều Thiên cung hoàn toàn không có cao thủ đến Nam Hoang, cũng không có người như Lâm Ẩn: “Tống Hoa nói thẳng.

“Vậy cửa ải này khó qua rồi”.

Trần Long Tượng lắc đầu, dù hắn có qua lại với Lâm Ẩn, nhưng vì một Lâm Ẩn mà đối đầu với U Tuyền Tông là chuyện không thể nào.



“Chỉ có ông thôi sao?”

Lâm Ẩn nhìn Lộ Uyên, thầm thấy hơi thất vọng, vốn tưởng rằng những người này làm lớn chuyện như thế thì sẽ có mấy con cá lớn đến, không ngờ lại chỉ có một nhân vật cấp bậc như ma quân.

“Lâm Ẩn, đừng có kiêu ngạo, một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch sao có thể sánh bằng Lộ Uyên huynh được”, Sở Bạch Thu tức giận quát một tiếng.

“Ồn ào!”

Lâm Ẩn cười như không cười, chắp tay nói.

Sở Bạch Thu run rẩy.

Người trước mắt là tồn tại một mình áp đảo vô số cao thủ, giết chết nửa bước Chân Thần. Thậm chí có người đồn rằng anh là truyền nhân của thánh địa, dù cao thủ U Tuyền Tông đã đảm bảo Lâm Ẩn không phải người của thánh địa, nhưng bảo ông ta một mình đối mặt với kẻ này, ông ta cũng không dám.

Ông ta đứng gần Lâm Ẩn nhất, thấy Lâm Ẩn sắp đi tới.

“Trốn!”

Sở Bạch Thu giậm chân một cái, biến thành một cột lửa chạy tới sau lưng Lộ Uyên, tốc độ của ông ta rất nhanh, càng thúc giục tinh huyết tốc độ càng nhanh hơn.

Tốc độ của Sở Bạch Thu này cực kỳ đáng sợ, dù là nửa bước Chân Thần bình thường cũng không thể ngăn cản ông ta.

Nhưng Lâm Ẩn bước vào cảnh giới nửa bước Chân Thần, sao nửa bước Chân Thần bình thường có thể sánh bằng được.

“Đóng băng!”

Lâm Ẩn duỗi tay nắm lấy hư không.

Một sức hút to lớn truyền ra từ trong lòng bàn tay anh, sức hút kia mang theo đặc tính cực hàn, trong nháy mắt đã truyền khắp hư không nghìn trượng.

Cả không gian đều đóng băng, bao phủ bảy người Sở Bạch Thu Lộ Uyên bên trong, nhiệt độ trong không gian vô cùng thấp, bảy người này không có một ai là kẻ yếu, nhưng ngoài Lộ Uyên, những người khác đều cảm thấy lạnh thấu xương, ngay cả môi cũng hơi run rẩy.

“Vỡ!”

Lâm Ẩn nhẹ nhàng siết tay.

Rắc.

Âm thanh vô hình vang lên, không gian nghìn trượng chấn động, giống như một bức tranh thủy tinh đang bất động lại đột nhiên vỡ tan. Ngoài Sở Bạch Thu, những người còn lại đều biến thành những mảnh vụn, vỡ nát, thần hồn cũng bị tiêu diệt.

“Chuyện này…”

Mấy người Tống Hoa ở phía xa nhìn thấy cảnh này thì đều sửng sốt, ai cũng ngơ ngác, mới nửa năm, sao Lâm Ẩn có thể trở nên mạnh như vậy chứ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1811 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status