Chàng rể cực phẩm

Chương 1251: Khế ước thần hồn



 

             “Giao công pháp ra cũng không phải không thể, nhưng người nhà họ Lâm của tôi đâu?”, Lâm Ẩn lạnh nhạt hỏi.  

             Giống như hoàn toàn không xem trọng công pháp tu luyện vậy.  

             “Người nhà họ Lâm của cậu từ đấu một trận với bảy tông môn chúng tôi, trận chiến đó chúng tôi cũng chỉ phái bốn Thiên Tiên đi, còn chưa đả thương được bao nhiêu người của nhà họ Lâm thì bọn họ đã được người của núi Long Hổ đón đi rồi”, Trương Sách từ tốn nói.  

             “Đúng thế”, lúc này Lưu Nguyên cũng lên tiếng: “Tôi có thể chắc chắn những người thân bạn bè của cậu vẫn chưa chết, núi Long Hổ có trận pháp cứng cỏi do Chân Thần bố trí, ngay cả bảy tông môn lớn chúng tôi cũng không thể đi vào, cho nên người nhà họ Lâm của cậu hoàn toàn không sao cả, chỉ cần cậu có thể liên lạc với cao thủ bên trong núi Long Hổ, bảo bọn họ mở trận pháp ra, thì chắc chắn có thể nhìn thấy người nhà của mình”.  

             “Hôm nay nếu cậu giao công pháp ra, cậu sẽ là khách quý của bảy tông môn”.  

             Giọng điệu của Lưu Nguyên cực kỳ kêu ngạo, giống như có thể trở thành khách quý của bảy tông môn bọn họ là truyện ghê gớm lắm vậy.  

             “Lâm Ẩn, biết điều thì nhanh chóng giao ra đây, tôi sẽ không tính toán chuyện cậu giết chết đệ tử của tôi”, lúc này đạo chủ Vô Cực mới chạy tới, vội vàng nói.  

             “Cậu Ẩn nói chuyện đến lượt ngươi xen mồm à?”, Lộ Uyên trợn mắt, đạo chủ Vô Cực như bị sét đánh, phun ra một ngụm máu tươi.  

             “Đạo hữu, ông làm thế là có ý gì?”  

             Trương Sách cau mày, một đạo chủ Vô Cực đương nhiên chẳng là gì trong mắt ông ta, nhưng hành động của Lộ Uyên khiến ông ta cảm thấy không đúng lắm, chẳng lẽ Lâm Ẩn dám đổi đầu với bảy tông môn bọn họ?  

             “Lâm Ẩn, đừng làm chuyện dại dột”, Lưu Nguyên thì lập tức trở mặt luôn, sắc mặt trở nên cực kỳ u ám, người của bảy tông môn bọn họ ở tinh vực Hoang Mộc cũng là thế lực cực kỳ mạnh mẽ, trong mỗi tông môn đều có cao thủ Chân Thần tọa trấn, dù không có Chân Thần đi đến hành tinh xanh, nhưng người dẫn đầu mỗi một tông môn đều là phó tông chủ, cao thủ nửa bước Chân Thần.

             Hoàn toàn không phải thế lực chỉ có một hai nửa bước Chân Thần trên hành tinh xanh có thể sánh bằng.  

             Trước giờ bọn họ chưa từng coi thế lực võ đạo trên hành tinh xanh ra gì, chỉ muốn cướp đoạt tài nguyên công pháp trên hành tinh xanh, sau đó tìm cơ hội quay về tinh vực Hoang Mộc.  

             “Nếu đã có được tin tức rồi thì xử lý sạch sẽ đi”, Lâm Ẩn lạnh nhạt ra lệnh.  

             Lưu Nguyên giận quá hóa cười, lạnh lùng nói: “Xử lý chúng tôi, hình như cậu chưa tỉnh ngủ hả?”  

             “Nếu cậu đã muốn chết, vậy tôi cũng chỉ có thể phế bỏ cậu, sau đó dẫn về tông môn nghiêm hình bức cung thôi”, Trương Sách cũng mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói.  

             “Chỉ với hai con tép riu các người cũng dám nói chuyện với cậu Ẩn như thế à?”  

             Lộ Uyên tiến lên một bước, võ giả cấp bậc thế này, đừng nói là Lâm Ẩn, ngay cả lão ta cũng không coi ra gì. Hai mươi năm trước cậu Ẩn đã có thể áp đảo Quân Lâm, bây giờ sau khi Cố Thanh Ca bước vào cảnh giới Chân Thần, anh còn trở thành người đứng đầu bảng thiên tài nữa, sau này đã định sẵn sẽ trở thành người đứng đầu một phương, sao có thể để đám rác rưởi này sỉ nhục được?   

             “Chỉ một tên đầy tớ mà cũng dám kiêu ngạo như thế sao”, Lưu Nguyên cười khẩy, đánh một chưởng về phía Lộ Uyên.  

             Oành!  

             Lộ Uyên không hề tránh né, tát một cái về phía Lưu Nguyên.  

             Trương Sách chỉ cảm thấy hoa mắt một cái thì Lưu Nguyên trên không trung đã nổ thành một làn sương máu, ngay cả thần hồn cũng không kịp chạy trốn.  

             “Tiền… Tiền bối… Tha mạng…”  

             Ông ta sợ muốn vỡ mật, một võ giả Thiên Tiên trung kỳ chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông trung niên mặc đồ như đầy tớ này đập chết, kể cả cao thủ đỉnh cao Thiên Tiên cũng không làm được

             Trong lòng ông ta mơ hồ có một suy đoán, nhưng trong lòng lại thầm nói không thể nào.  

             ‘Cao thủ nửa bước Chân Thần ở nơi nào không phải người đứng đầu một phương, sao có thể trở thành đầy tớ của người khác được?’   

             “Tên này tạm thời đừng giết, khống chế lại đi, tôi còn có việc cần ông ta làm”, vào lúc Lộ Uyên muốn ra tay giết người, Lâm Ẩn lạnh nhạt nói.  

             “Vâng, cậu Ẩn”, Lộ Uyên dừng bước, đứng ở sau lưng Lâm Ẩn.  

             Lâm Ẩn tiến lên một bước.  

             Anh đột nhiên sử dụng pháp ấn, thúc giục chân nguyên, vẽ bùa trong không trung. Những bùa chú màu xanh lần lượt xuất hiện trong hư không, cuối cùng ngưng tụ thành một bùa triện cực kỳ phức tạp mang theo hơi thở thần bí.  

             “Đi!”  

             Lâm Ẩn chỉ vào Trương Sách, bùa triện màu xanh cũng vèo một tiếng, biến thành một vệt sáng đi vào trong người ông ta.  

             “Đây là?”  

             Sắc mặt Trương Sách hoàn toàn thay đổi, trong lòng vang lên tiếng chuông báo đồng. Dù ông ta không nhìn thấy đây là pháp thuật gì, nhưng lại có cảm giác không ổn, trực giác nói với ông ta là bùa triện kia không phải thứ tốt lành gì cả.  

             “Đây là khế ước thần hồn, bây giờ khế ước đã tiến vào thần hồn của ông, từ hôm nay trở đi, chỉ cần ông cãi lại lệnh tôi, dù có cách xa nhau một hành tinh, tôi chỉ cần sử dụng thần niệm là có thể khiến thần hồn của ông tan biến”, Lâm Ẩn lạnh lùng nói.  

             Đây là thứ anh học được trong Triều Thiên cung hai mươi năm nay.  

             “Cái gì?”  

             Trương Sách hoảng hốt, ông ta là cao thủ Thiên Tiên hậu kỳ, đương nhiên biết thần hồn là nền tảng của một người, ông ta vội nhắm mắt cảm nhận, quả nhiên cảm thấy trong thần hồn có thêm gì đó.  

             Ông ta phát hiện trên thần hồn của mình như in lên một tia sáng màu xanh lục, tia sáng này trong thì không có gì, nhưng nếu thật sự nổ ra, e rằng dù là cao thủ nửa bước Chân Thần cũng sẽ bị nghiền nát.  

             Nghĩ tới đây, Trương Sách lập tức vô cùng tuyệt vọng.  

             Như vậy chẳng phải có nghĩa là từ bây giờ tính mạng của mình ở trong tay Lâm Ẩn này, cũng không thể tự do tự tại nữa, mỗi ngày làm gì cũng phải cẩn thận, như đi trên tảng băng mỏng, chỉ sợ chọc giận sát thần trước mắt, nối gót Lưu Nguyên.  

             Sắc mặt đạo chủ Vô Cực thay đổi.  

             Đây là hai cao thủ Thiên Tiên, ở trong bảy tông môn cũng là cao thủ hàng đầu, bây giờ chỉ mới nửa phút, một người đã chết còn một người trở thành đầy tớ.  

             Ông ta cảm thấy sau lưng có mồ hôi lạnh chảy ra.  

             Tưởng Kỳ và người nhà ông ta cũng trợn mắt há mồm, bọn họ đều không phải người kiến thức nông cạn, nhưng bây giờ nhìn thấy Lâm Ẩn tiện tay trấn áp Thiên Tiên cũng cảm thấy khó tin.  

             “Còn ông nữa, là người của giới võ đại phương Đông, có lẽ hiểu rất rõ tình huống của giới võ đạo phương Đông bây giờ nhỉ, bắt đầu từ hôm nay ông tạm thời đi theo tôi, sau này thả hay không thả ông đi còn phải xem tâm trạng của tôi”, Lâm Ẩn nhìn đạo chủ Vô Cực, hờ hững nói.  

             “Vâng vâng vâng, tôi sẵn lòng nghe theo lời cậu Ẩn”, đạo chủ Vô Cực liên tục gật đầu, chỉ cần không chết, bảo ông ta làm gì ông ta cũng chịu.  

             “Tiền bối Độ Mệnh, Lộ Uyên, hai người đi làm một chuyện, tôi muốn tất cả cứ điểm của bảy tông môn bị xử lý hết trong vòng ba ngày”, Lâm Ẩn từ tốn nói.  

             “Vâng cậu Ẩn”.  

             “Vâng!”  

             Hai người nhanh chóng đồng ý, biến thành hai đạo lưu quang biến mất không còn tăm hơi.  

             Lâm Ẩn đưa mắt nhìn hai người rời đi, nửa bước Chân Thần của bảy tông môn đều đang ở trong bí cảnh Côn Luân, dù bọn họ có chạy về, Lâm Ẩn cũng không sợ.  

             “Tiền bối Ảnh Tử”, Lâm Ẩn gọi khẽ một tiếng.  

             “Cậu Ẩn có gì cần gọi”, một giọng nói khe khẽ vang lên từ bên trong cái bóng của Lâm Ẩn.  

             “Tiền bối từng nghe nói đến tinh vực Hoang Mộc chưa?”  

             Lâm Ẩn nhỏ giọng hỏi, từ hai mươi năm trước Ảnh Tử được sư phụ Trấn Sơn Hải phái đến bảo vệ anh thì vẫn luôn ẩn mình trong bóng tối, Lâm Ẩn cũng không chắc tiền bối Ảnh Tử có ở đây không, hôm nay gọi thử mới chắc chắn vẫn ở bên cạnh mình.  

             “Tinh vực Hoang Mộc chỉ là một hành tinh nhỏ, hoàn toàn không thể sánh bằng Thiên Hoang giới, ba nghìn năm trước ta từng đến đó một lần, bảy tông môn gồm có Phù Sơn Tông chính là bảy tông môn mạnh nhất ở tinh vực Hoang Mộc, trong môn phái có võ giả Chân Thần, nhưng thực lực đều bình thường, yếu hơn tông môn hạng nhất ở  Thiên Hoang giới không ít, chứ đừng nói so sánh với thánh địa chúng ta”, Ảnh Tử hờ hững nói.  

             “Nếu cậu chướng mắt bọn họ, đợi trở về Thiên Hoang giới, cậu có thể dẫn theo một vị trưởng lão Thiên Thần tiêu diệt bọn họ luôn”.  

             

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1811 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status