Chàng rể cực phẩm

Chương 155





Chương 155: Sau này hãy gọi là chủ tịch Trương

 

“Đây là công ty của anh sao? Mắc gì tôi không thể đến?” Trương Kỳ Mạt nói rất hùng hồn, đi tiếp đến phòng làm việc quản lý cấp cao.

 

“Ồ? Ngang ngược ghê nhì?” Trương Điền Hải tỏ vẻ giễu cợt, nhìn Trương Kỳ Mạt với ánh mắt khinh thường.

 

Bây giờ tập đoàn đá quý Trương thị được bố hắn là Trương Hồng Hiên cùng Trương Hồng Quân quản lý, ngay cả Ngô Dương – thư ký của Ninh thị Đông Hải cũng bị đá ra khỏi hội đồng quản trị rồi, một Trương Kỳ Mạt nhỏ bé còn dám đến đây làm càn?

 

“Cô không biết à, bây giờ chủ tịch Vương Tử Văn không lo chuyện công ty nữa, tất cả công việc của tập đoàn này đều do bố tôi và bác cả xử lý, lần trước đá đuổi cổ cô đi rồi, bây giờ sao còn mặt mũi về lại công ty vậy? Cô lớn lối như vậy là để làm gì? Thất nghiệp nên muốn tìm việc làm đúng không? Cầu xin tôi đi, quỳ xuống mà xin, tôi sẽ cho cô làm nhân viên quét dọn.” Trương Điền Hải cười to nói với vẻ đắc ý.

 

Trong mắt hắn, Trương Kỳ Mạt chắc chắn đến đây để xin ăn, cũng là đang tự rước nhục vào mình.

 

“Mà này, Trương Kỳ Mạt, cô nghĩ mình là phó tổng giám đốc của tập đoàn sao?”

 

“Cô chỉ dựa vào quan hệ với Ngô Dương, vốn dĩ chẳng có tài năng tài cán gì cả.”

 

“Tôi muốn cô mau cút đi ngay, mặt mũi nào mà vác đến đây thế? Còn đứng cãi nhau nữa?”

 

Một đám quản lý cao cấp trong công ty theo phe Trương Hồng Hiên đều bắt đầu châm chọc, cứ châm chọc chẳng màn đúng sao, chỉ vì có thể lấy lòng Trương Điền Hải bây giờ như mặt trời ban trưa ở công ty.

 

Trương Kỳ Mạt quét ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người kia, những người này đúng là đám cỏ mọc dại, gió theo chiều nào là ngã chiều đấy.

 

Lúc trước khi cô còn là phó tổng giám đốc, ai nấy đều niềm nở với cô, bây giờ bố con Trương Điền Hải vừa lên chức là đã lập tức trở mặt rồi.

 

“Nghe chưa, mọi người ở đây không hoan nghênh cô. Ai mà chẳng biết cô cậy vào quan hệ lên chức.” Trương Điền Hải cười khẩy bảo: “Mau cút đi! Cô không có tư cách vào phòng làm việc cấp cao của tập đoàn Trương thị!”

 

“Bảo bố anh là Trương Hồng Hiên và Trương Hồng Quân ra đây.” Trương Kỳ Mạt ra vẻ nghiêm túc nói.

 

“Cô cũng cứng miệng đấy, gọi thẳng tên bố và bác cả của tôi luôn à?” Trương Điền Hải lạnh giọng lại bảo: “Thất nghiệp xong cô điên rồi sao? Mất trí à?”

 

“Đồ điếc không sợ súng, bảo vệ đâu, đến đây bắt ả xấu xí đang quấy rối này đi, nhất định phải cho cô ta quỳ trước cửa để cánh cáo, không phải ai cũng có thể đến tập đoàn Trương thị chúng ta làm càn được!” Trương Điền Hải nói năng láo xược, sau đó vỗ tay cái bốp, phía sau có mấy tên bảo vệ mặc đồng phục đi đến.

 

Lúc trước hắn đã bị mất mặt trước Trương Kỳ Mạt không biết bao lần, vừa liếm bàn vừa quỳ xin, quả thật mất hết tự trọng, hôm nay Trương Kỳ Mạt điếc không sợ súng tự đến tận cửa, sao không dạy cho cô một bài học nhớ đời cho được?

 

Đáng tiếc, thằng oắt vô dụng Lâm Ẩn kia chưa tới, nếu đôi vợ chồng rác rưởi này cũng đến một lúc thì tốt rồi, đánh cho bọn họ đồng loạt quỳ trước cửa, vậy là trút được cơn bực dọc trong người.

 

Trương Điền Hải nghĩ, trên mặt lộ vẻ đắc ý, bây giờ nhà mình có cậu Vương Tử Văn ở sau chống lưng, để xem Trương Kỳ Mạt còn cách gì, không có Ngô Dương che chở thì nhà cô chỉ là một con kiến dễ bị dẫm chết mà thôi.

 

Nói đoạn, vài tên vệ sĩ tư nhân của Trương Điền Hải ra vẻ hung hăng lao đến, muốn bắt lấy Tưởng Kỳ.

 

Ầm.

 

Bỗng một bóng người vọt tới, quét ngang chân, đạp bay mấy tên vệ sĩ kia ra ngoài.

 

“Chủ tịch Trương, cô không sao chứ?” Lưu Quân nghiêm giọng hỏi, đứng ra sau Trương Kỳ Mạt, giữ chức vệ sĩ.

 

“Không sao.” Trương Kỳ Mạt khẽ gật đầu.

 

“Cô? Mẹ nó cô còn dám dẫn người đến phòng làm việc cấp cao của tập đoàn để giở thói ngang ngược?” Trương Điền Hải nổi giận, nhìn Trương Kỳ Mạt bằng ánh mắt lạnh lùng: “Bố, bác cả, hai người mau đến đây, có kẻ muốn làm loạn!”

 

Rầm.

 

Bỗng chốc, trong phòng làm việc chủ tịch có vài thư ký mặc đồng phục đi ra, Trương Hồng Quân cùng Trương Hồng Hiên cũng ra theo với khí chất ngời ngời.

 

Từ khi hai người bọn họ móc nối được quan hệ với Vương Tử Văn cùng nhà họ Chu thì ngày càng kiêu ngạo ngang ngược hơn, đoạt về được quyền khống chế tập đoàn đá úy Trương thị thì quả thật rất hăm hở vui vẻ, lúc nào ra ngoài cũng dẫn theo vệ sĩ với thư ký.

 

“Sao thế? Trương Kỳ Mạt, cô muốn làm gì? Làm loạn trước mặt hai bác trai của mình, cô còn phân biệt đâu là trên dưới không!” Trương Hồng Quân nói với giọng uy nghiêm.

 

Trương Kỳ Mạt không thèm để ý, từ khi trải qua một loạt sự kiện, cô đã nhìn rõ được đám người Trương Hồng Quân là dạng gì, trong lòng cũng đã không còn xem bọn họ là trưởng bối trong nhà họ Trương để đối đãi nữa. Tất nhiên, trong lòng hai người bọn họ cũng chưa từng xem cô là cháu gái của mình, nếu không đã chẳng nghĩ trăm phương ngàn kế hãm hại như vậy.

 

“Trương Hồng Quân, Trương Hồng Hiên, bây giờ tôi chính thức tuyên bố, hai người các người mau rời khỏi văn phòng chủ tịch, tôi đã lấy lại được lượng lớn cổ phần cùng sản nghiệp thực thể của tập đoàn đá quý Trương thị.” Trương Kỳ Mạt nghiêm túc nói, rồi nhận lấy tập hồ sơ ở trong tay Lưu Quân.

 

“Hả? Cô ra lệnh cho chúng tôi rời khỏi văn phòng chủ tịch?” Trương Hồng Hiên như đang nghe được chuyện gì nực cười lắm, đứng tại chỗ cười to châm chọc: “Trương Kỳ Mạt, sau khi cô bị đuổi khỏi vị trí phó tổng giám đốc, kiếm không ra được đồng nào nữa nên nổi điên rồi?”

 

“Đúng là hài hước, đừng có ở đây tự làm mất mặt nữa, nói cô là người của nhà họ Trương, tôi cũng thấy xấu hổ.” Trương Hồng Quân lạnh giọng nói: “Còn mua lại được lượng lớn cổ phần cùng sản nghiệp thực thể? Sao cô không nói mình là người giàu nhất tỉnh Đông Hải luôn đi?”

 

Hai người Trương Hồng Quân cười khẩy, khịt mũi khinh thường, buồn cười quá, điều kiện trong nhà Trương Kỳ Mạt sao họ không biết cho được? Mở mồm nói mình mua lại được tập đoàn đá quý Trương thị? Nhìn cái bộ nghèo túng của nhà bọn họ đi, trừ khi mặt trời mọc lên từ phía tây thì còn được ấy!

 

“Ồ? Đây không phải là phó tổng giám đốc Trương à? Sao thế, điên rồi hả? Đến tập đoàn Trương thị khóc lóc ăn vạ à? Thế này đi, nếu cô thiếu tiền thì tôi sẽ giới thiệu một con đường êm đẹp cho cô nhé, ra ngoài bán mình đi, nhan sắc của cô không chừng còn đắt khách nhất nhì ấy chứ.” Tôn Hằng bước ra khỏi văn phòng phó tổng giám đốc, nhìn Trương Kỳ Mạt với vẻ giễu cợt.

 

“Mau mau đuổi con điên này ra ngoài đi, đúng là mất mặt quá mà.” Trương Hồng Quân giả vờ lắc đầu thở dài, ánh mắt tràn ngập vẻ khinh thường.

 

Sắc mặt Trương Kỳ Mạt sa sầm, đám người này đúng là một đám ô hợp.

 

“Tôi coi thử các người ai dám làm vậy!”

 

Một tiếng quát vang lên, Tưởng Kỳ dẫn theo một đoàn luật sư thương mại đi vào, đứng cung kính ở phía sau Trương Kỳ Mạt.

 

“Tổng giám đốc Trương, tất cả tài sản đã thanh lý xong hết rồi, bây giờ cả tòa nhà Bảo Đỉnh này cũng là sản nghiệp dưới tên cô, đây là nhà của cô, cô có thể tùy ý hạ lệnh, đuổi bất cứ người nào ra khỏi tòa nhà này!” Tưởng Kỳ nghiêm giọng lại bảo.

 

Trương Kỳ Mạt khẽ gật đầu, trong lòng kích động không thôi, cũng cảm nhận được cảm giác tiền tài quyền thế mang đến!

 

“Sau này xin mọi người chú ý cách xưng hô, hãy xưng là chủ tịch Trương.” Tưởng Kỳ nói tiếp.

 

“Mẹ nó ông là ai? Mạnh mồm quá nhỉ? Trương Kỳ Mạt, đây là diễn viên cô mời đến à?” Trương Điền Hải cười nhạo, mắng ngược lại.

 

“Ơ, ơ…” Tôn Hằng đột nhiên trắng bệch mặt, nhìn Tưởng Kỳ với vẻ không dám tin.

 

Từ khi bị Tưởng Kỳ dạy cho một bài học ở Tần Vân Lâu, xương cốt cả người Tôn Hằng đã bị đánh mềm nhũn, nhìn thấy Tưởng Kỳ cũng có cảm giác bị dọa cho són ra quần.

————————



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1811 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status