Chàng rể cực phẩm

Chương 190





Chương 190: Đạo diễn Cao Tư Thái

Vương Hồng Lăng nghiêm túc gật đầu, rồi hờ hững nói: “Không cần khách sáo, tôi chỉ tùy tiện đến xem thôi.”

“Cô Vương, cô là người nắm nhiều cổ phần trong khu vực trọng điểm về phim ảnh, cũng hợp tác với tập đoàn chúng tôi, cô là khách quý, đương nhiên chúng tôi phải tiếp đãi cô trịnh trọng rồi.” Dương Lệ nói với vẻ nịnh nọt: “Cô Vương, cô có cần tôi gọi nhân viên trong đoàn phim ra chào hỏi cô không?”

Vương Hồng Lăng bật cười, híp mắt nhìn Lâm Ẩn, dường như rất hưởng thụ sự tâng bốc của Dương Lệ vậy.

Cô ta cảm thấy có thể tỏ vẻ cao quý như vậy trước mặt Lâm Ẩn, đúng là chuyện tốt.

“Không cần đâu, tôi tùy tiện đi dạo là được rồi.” Vương Hồng Lăng nói.

Dương Lệ hỏi một cách cung kính: “Cô Vương, cô có cần tôi dẫn đường cho cô không? Tôi là quản lý phụ trách dự án con đường cổ, rất am hiểu về con đường này.”

“Không cần đâu.” Vương Hồng Lăng tiếp tục nói.

Dương Lệ gật đầu, cũng không dám tiếp tục gặng hỏi nữa.

“Dương Lệ, cô là quản lý của tập đoàn Hải Dương đúng không?” Lâm Ẩn mở miệng một cách hững hờ: “Cô nói tôi là người không có phận sự, vậy cô ta thì sao? Cô ta là người trong tập đoàn Hải Dương à? Cô ta có thể đi vào con đường cổ một cách tùy tiện như vậy ư?”

Vốn dĩ trong lòng anh còn hơi tán thưởng Dương Lệ, nghĩ rằng cô ta là một nhân viên có đạo đức nghề nghiệp trong tập đoàn Hải Dương, nào ngờ một người ngoài như Vương Hồng Lăng vừa đến, biết người ta có tiền có quyền, lập tức xum xoe nịnh nọt ngay, vội vã mời Vương Hồng Lăng đi vào, mặt mũi thế này đúng là khiến cho người ta phải lau mắt mà nhìn.

“Ha ha, sao anh không nhìn lại mình đi, cậu có thể sánh bằng cô Vương à? Anh có tư cách gì để ngang hàng với người ta?” Dương Lệ châm chọc một cách trắng trợn: “Tôi nói anh là người không có phận sự thì, thì chính là như thế. Cho dù cô cả Vương không phải là người trong tập đoàn Hải Dương, thì cũng là khách quý của tập đoàn Hải Dương.”

Sau khi nói dứt lời, Dương Lệ lại quay sang nhìn Vương Hồng Lăng với vẻ mặt nịnh nọt: “Cô Vương, xin lỗi cô, khiến cho cô chê cười rồi. Tôi không quen biết người này đâu! Chẳng biết cái tên nhãi nhép này từ đâu ra, muốn vào chụp lén nữ diễn viên trong đoàn làm phim, đúng là đồ xấu xa.”

“Người này không biết sống chết là gì, dám đắc tội với cô. Cô có muốn tôi gọi bảo vệ dạy dỗ cho cậu ta một trận không?” Dương Lệ hỏi dò, hy vọng có thể lấy lòng một người có địa vị cao như Vương Hồng Lăng.

Lâm Ẩn lắc đầu, không nói gì nữa. Không thể nào đả thông tư tưởng của bọn người trông mặt mà bắt hình dong nổi.

“Dương Lệ, tôi quên nói cho cô biết, Lâm Ẩn là bạn của tôi! Tôi sẽ dẫn anh ấy vào con đường cổ luôn.” Vương Hồng Lăng nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Cô nói chuyện quá đáng quá rồi đấy!”

“Sao? Cô Vương, có phải cô đang nói đùa không? Cái tên nghèo túng này là bạn của cô ư?” Dương Lệ nói, cô ta trừng to mắt, gương mặt lộ ra vẻ bất ngờ.

Một người mặc cả cây đồ vỉa hè như Lâm Ẩn, sao có thể là bạn của cô Vương được?

“Nhìn tôi giống đang nói đùa lắm à?” Vương Hồng Lăng lạnh lùng nói: “Cô xem thường bạn của tôi ư?”

“Không! Không phải vậy đâu! Cô Vương, tôi tuyệt đối không có ý này.” Dương Lệ đáp, sắc mặt cô ta trắng bệch. Cô ta không đắc tội nổi với những người như Vương Hồng Lăng.

Nói đùa kiểu gì thế, tính tình của Vương Hồng Lăng rất nổi tiếng trong thành phố Thanh Vân, cao không thể với tới, đối xử với ai cũng lạnh nhạt, bao nhiêu cậu ấm trong thành phố Thanh Vân nhìn thấy cô ta còn sợ hãi.

Sao có thể tự mình thừa nhận anh thanh niên này là bạn của mình kia chứ? Còn là môt người ăn mặc tùy tiện như vậy nữa? Kỳ quái thật đấy?

Dương Lệ nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Vương Hồng Lăng, vầng trán cô ta lấm tấm mồ hôi, cảm thấy hết sức sợ hãi, không biết sao mình lại khiến cho cô thiên kim này giận dữ, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Người không tiền không thế như Lâm Ẩn thì có thể tùy tiện giẫm đạp, nhưng với người như Vương Hồng Lăng, tuyệt đối không được để cô ta khó chịu.

“Xin, xin lỗi, anh Lâm! Tôi xin rút lại những câu nói trước của mình, tôi sai rồi, tôi xin lỗi!” Dương Lệ vội vàng chủ động xin lỗi, cô ta khom lưng chắp tay với Lâm Ẩn.

“Cô không cần phải xin lỗi tôi.” Lâm Ẩn lạnh lùng đáp: “Cô là người phụ trách con đường này, có thể cản không cho những người không có phận sự đi vào, chỉ có điều, bên trọng bên khinh, phân biết đối xử, đây không còn là chuyện thái độ nữa. Sau này, đừng có treo chức vị của tập đoàn lên miệng, miễn cho tập đoàn bị mất thanh danh vì cô.”

“Anh!” Dương Lệ vừa nghe thấy thế, gương mặt cô ta đỏ bừng, nhìn Lâm Ẩn với vẻ không phục.

Người này nghĩ mình là ai đấy? Ông tổng trong tập đoàn Hải Dương à? Chẳng là vì nể mặt Vương Hồng Lăng, nên mình mới xin lỗi anh ta mà thôi. Không ngờ người này lại còn cố làm ra vẻ, đúng là không biết chừng mực là gì cả.

“Được rồi, Dương Lệ, tôi hỏi cô, bây giờ tôi và bạn tôi có thể vào con đường cổ được chưa?” Vương Hồng Lăng hỏi với giọng lạnh lùng, cô ta thấy hơi sốt ruột rồi.

“Có thể, có thể chứ.” Dương Lệ vội vàng đáp rồi cười bồi, cô ta giơ tay mời: “Cô Vương, mời mọi người vào trong!”

Lâm Ẩn đi vào trong con đường cổ trước, Vương Hồng Lăng nối gót theo sau.

Dương Lệ nhìn theo bóng lưng của Lâm Ẩn với vẻ không cam tâm, dường như nhớ ra điều gì đó, cô ta đay nghiến: “Lâm Ẩn? Chẳng phải là thằng con rể vô dụng của nhà họ Trương đó ư? Mắc gì mà hung hăng thế? Phải nói với đạo diễn Cao chuyện này mới được!”

Đột nhiên cô ta nhớ ra thân phận của Lâm Ẩn, càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, mắc gì phải cúi đầu trước một người như thế kia chứ? Phải đi tìm đạo diễn Cao trút cơn giận này ra mới được.

Năm phút sau.

Lâm Ẩn và Vương Hồng Lăng ngồi trước bàn trà, hai người cùng nhau thưởng thức trà, nhìn nhóm nam nữ đang quay phim ở cách đây năm mươi mét, đều là diễn viên nổi tiếng, những gương mặt thường xuyên xuất hiện trên tivi.

Rõ ràng địa vị của đoàn làm phim này rất cao, ít nhất phải có đến bảy, tám ngôi sao hạng A ở đây.

Vào lúc này, một chiếc Maserati đậu ngay ở đầu đường, một tiếng tinh vang lên, điện thoại của Lâm Ẩn nhận được tin nhắn.

Lâm Ẩn nhìn Vương Hồng Lăng rồi nói: “Tưởng Kỳ đến rồi, cô qua đó bàn bạc với ông ta đi.”

“Tưởng Kỳ đến rồi hả?” Gương mặt Vương Hồng Lăng lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Nhanh thế, anh kêu ông ta đến sao?”

Cô ta mới vừa nói cho Lâm Ẩn nghe rằng mình muốn hợp tác với tập đoàn Hải Dương hồi hai tiếng trước, kết quả Lâm Ẩn lại gọi Tưởng Kỳ đến nhanh như thế, đường đường là Tưởng Kỳ- người siêu giàu ở Đông Hải, chỉ một cú điện thoại thôi là có thể gọi ông ta đến được ư?

“Anh không qua đó bàn bạc với tôi à?” Vương Hồng Lăng hỏi.

“Cô đi đi, tôi nói rồi, tôi chỉ đầu tư một ít tiền vào tập đoàn Hải Dương thôi, không quan tâm đến chuyện kinh doanh.” Lâm Ẩn nói bằng giọng lạnh lùng: “Tôi đã đánh tiếng với Tưởng Kỳ rồi, nói cô là bạn của tôi, ông ta sẽ nghiêm túc thương lượng với cô.”

“Trời ạ.” Vương Hồng Lăng trợn mắt: “Nói cứ như thể anh mới là chủ tịch của tập đoàn Hải Dương vậy đấy.”

Sau khi nói dứt lời, Vương Hồng Lăng bèn đứng dậy đi ra đầu đường, trong lòng bắt đầu thấy nghi ngờ, không biết rốt cuộc Lâm Ẩn có vai trò thế nào trong tập đoàn Hải Duong, dường như không đơn giản như những gì cô ta nghĩ lúc ban đầu, cô ta phải nghĩ cách lừa Tưởng Kỳ nói ra mới được.

Lâm Ẩn nhấp một ngụm trà, nhìn đoàn làm phim ở đằng xa với vẻ hứng thú, anh tương đối thích những thứ mang hơi hướm cổ xưa, nếu như bộ phim cổ trang này không tệ, anh sẽ không tiếc tiền nâng đỡ cho nó trong giới giải trí Long Quốc.

“Cậu là Lâm Ẩn à?”

Vào lúc Lâm Ẩn quan sát chuyện quay phim trong đoàn, môt người đàn ông trung niên mặc áo khoác da bước đến, nhìn anh với vẻ kiêu căng.

“Ông là?” Lâm Ẩn quay đầu nhìn sang, thấy Dương Lệ đang đứng sau lưng người đàn ông trung niên ấy, gương mặt cô ta rất vui vẻ.

“Cậu có thể gọi tôi là đạo diễn Cao, tôi là đạo diễn trong bộ phim này.” Đạo diễn Cao cười mỉa, nói chất vấn: “Nghe Tiểu Dương nói, khi nãy cậu sỉ nhục đoàn làm phim của tôi à? Cậu là cái thá gì? Quen được Vương Hồng Lăng thì tưởng mình ghê gớm lắm ư? Cậu có tư cách gì đánh giá đoàn phim của chúng tôi?”

————————



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1811 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status