Chàng rể cực phẩm

Chương 252

Chương 252: Ngày hội đá quý ở thủ đô

Đêm đó, Trương Kỳ Mạt ở lại khách sạn Trung Thiên cùng Lâm Ẩn

Bọn họ ở trong căn phòng xa hoa nhất, Trương Kỳ Mạt cũng đã trải nghiệm được cảm giác ở trong một khách sạn đẳng cấp hàng đầu là như thế nào, quả thật rất tuyệt.

Giữa trưa hôm sau.

Lâm Ẩn bảo Hades đến bãi đậu xe lái một chiếc Bentley đến, đi với Trương Kỳ Mạt đến khu Viêm Hoàng.

Ngày hội đá quý ở thủ đô lần này được tổ chức ở quảng trường thương mại Viêm Hoàng của khu Viêm Hoàng, được bao nguyên một tầng triển lãm, khá là bài bản.

Là một ngày hội đẳng cấp nhất trong ngành đá quý toàn quốc, lần này người tham dự đều là những xí nghiệp làm trùm giới đá quý ở mỗi tỉnh rải rác toàn quốc, trong vùng thủ đô lại có càng nhiều các doanh nhân, người tài cùng các gia tộc quyền quý xuất hiện, quy mô khá là lớn.

Ngoại trừ tạo đường giao lưu tài nguyên cho các tập đoàn đá quý, ngày hội này còn trưng bày triển lãm các tác phẩm thiết kế đá quý cao cấp khác, có thể quan sát học tập những kỹ thuật mới nhất.

Đương nhiên cũng có các tập đoàn châu báu nước ngoài phái đại biểu tham gia vào ngày hội này, các công ty đá quý nổi tiếng chiếm mười vị trí đầu trên bảng xếp hạng thế giới không thiếu lấy một ai.

Hội đá quý lần này là ngày hội đứng đầu trong ngành đá quý ở Long Quốc, tương đương với Oscar của điện ảnh.

Xe chạy nhanh trên con đường cao tốc phồn hoa, ở ghế sau, Trương Kỳ Mạt như đang suy tư điều gì, cô bỗng nhìn sang Lâm Ẩn đang nghỉ ngơi, cất tiếng: “Lâm Ẩn, anh nói chuyện gì với bạn mình vậy, có mạng lưới giao thiệp ở ngành đá quý không?”

“Em nghe ngóng từ một số người trong ngành rồi, cái gã Từ Hà hôm qua kia là quản lý cấp cao của tập đoàn đá quý nhà họ Từ ở thủ đô, rất có tiếng nói trong giới đá quý này, chúng ta đắc tội anh ta rồi, không biết anh ta có ngầm ngáng chân mình không nữa.” Trương Kỳ Mạt lo lắng.

Lần này cô đến thủ đô là định tấn công vào thị trường ở đây, dựa vào thế lực trong giới đá quý ở thủ đô của Từ Hà, anh ta có thể dễ dàng gây rất nhiều khó khăn cho cô trong việc kinh doanh.

Lâm Ẩn nói chậm rãi: “Không sao đâu, Kỳ Mạt, em đừng lo tên Từ Hà kia, cứ làm tốt chuyện của mình là được, chẳng phải thứ em mang đến đây là thành phẩm thiết kế cùng bản phác thảo đá quý của mình sao? Cứ tin vào thực lực của bản thân, rằng em có thể dùng tài năng để lên tiếng, được người trong ngành khen ngợi đề cao. Còn những quan hệ rườm rà trong giới kinh doanh, anh sẽ giúp em xử lý.”

“Hội đá quý lần này được hiệp hội ngành nghề đá quý ở Long Quốc tổ chức, người phụ trách họ Lưu, bạn của anh biết ông ấy nên đã giới thiệu, đến đó em tìm ông ấy chào hỏi nhé.”

Hôm qua Lâm Ẩn đã cố ý dặn chuyện này với Vu Tắc Thành, người phụ trách hội đá quý là Lưu, là một ông trùm khá có tiếng trong giới đá quý châu báu ở thủ đô này, cũng là hội trưởng của hiệp hội nghề này, ông ấy có rất nhiều hợp đồng làm ăn với sản nghiệp châu báu đá quý của nhà họ Tề anh.

Vì thế anh đã bảo Vu Tắc Thành đánh tiếng trước cho dễ làm việc.

“Ồ ồ, bạn của anh quen cả Lưu Bảo luôn.” Trương Kỳ Mạt khẽ gật đầu, cảm thấy hơi yên lòng.

Là người đã lăn lộn trong giới đá quý, Trương Kỳ Mạt ở tỉnh Đông Hải xa xôi cũng đã nghe danh của Lưu Bảo ở thủ đô, đó là một ông trùm vô cùng có tiếng nói ở trong giới, đã hành nghề mấy chục năm, thiết kế ra vô số tác phẩm châu báu đá quý nổi tiếng, cũng là một nhà điêu khắc đá quý được mệnh danh là thánh sống, có thể nói ông ấy là đại sư hàng đầu đất nước.

Đương lúc hai người đang nói chuyện, xe đã chạy đến quảng trường thương mại Viêm Hoàng, Hades rất thuần thục mở cửa xe, hai người Lâm Ẩn cũng thuận thế bước xuống.

Lúc này, quảng trường thương mại Viêm Hoàng đã đông nghịt người, vô cùng náo nhiệt, chung quanh đều là người người mặc đồ vest, khí chất bất phàm, ven đường đỗ đầy các siêu xe phong cách sang trọng.

Điều này cũng bắt nguồn từ phong cách làm việc trong giới thượng lưu ở thủ đô, nó đã khiến rất nhiều doanh nhân thích lái những chiếc xe có khí chất trầm ổn sang trọng, chứ không phải những chiếc xe thể thao lòe loẹt, quá mức khoa trương.

Dù là dưới cùng một khoảng trời, nhưng vẫn luôn có những phong tục khác biệt, thứ họ theo đuổi là sự tinh tế sang trọng, ẩn chứa khí chất.

“Không hổ là thủ đô mà, kiến trúc nơi đây thật khiến người ta cảm thấy bất phàm.” Trương Kỳ Mạt nhìn khắp nơi, sau đó cất tiếng cảm thán.

Lâm Ẩn tỏ vẻ thản nhiên nhìn một vòng rồi nói: “Đúng thế. Giống với kiến trúc cao tầng ở khu trung tâm thủ đô, lúc thiết kế sẽ mời đến đoàn đội cao cấp nhất, hơn nữa còn phải mời một đại sư phong thủy đến xem hướng trước, vì thế cách bài bố cùng rất siêu phàm.”

Các tòa kiến trúc cao tầng xung quanh xếp san sát nhau, tất cả đều là những tòa nhà cao chọc trời, nhìn tổng thể quảng trường rất hùng vĩ, tuyệt đối không phải là thứ thành phố Thanh Vân có thể so sánh được.

Nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện được khu trung tâm thành phế hưng thịnh phồn hoa nhất ở thủ đô, tất cả các kiến trúc được xây dựng đều có chú ý rất sâu, bố cục phương hướng đều có quy luật nhất định.

Suy cho cùng, học vấn về kiến trúc ở Long Quốc đã là một truyền thống cổ xưa, là một loại học thức rất uyên thâm.

Trương Kỳ Mạt gật gật đầu. Cứ thế, hai người vừa nói chuyện phiếm vừa đi vào tòa nhà Viêm Hoàng ở trung tâm quảng trường.

Mấy phút sau, hai người cũng đến phòng triển lãm ở tầng một tòa nhà Viêm Hoàng.

Phòng triển lãm bấy giờ đã đông nghịt người, dọc các hành lang đều trải thảm đỏ lộng lẫy, từng tủ kính thủy tinh trưng bày có tạo hình đặc biệt được đặt khắp nơi, bên trong đều là các trân bảo tuyệt thế, đồ trang sức đá quý có kiểu Trung Quốc, có cả kiểu Tây, cũng các vật liệu chế tác kim cương, thạch anh cao cấp, vân vân.

Có thể nói, trong hội trường to lớn này, tổng giá trị các món trang sức đá quý đang được trưng bình phải lên đến vài tỷ, khá là có quy mô, khiến người ta mở mang tầm mắt.

Trương Kỳ Mạt rất vui vẻ, cô quan sát xung quanh, cô nhìn những thông tin về công ty cùng tên nhà thiết kế được ghi chép ở dưới món thành phẩm đá quý, trong ánh mắt xuất hiện vẻ khát vọng.

Có thể được trưng bày tác phẩm của mình ở hội đá quý đẳng cấp hàng đầu ở Long Quốc, đó gần như là điều khát khao cháy bỏng của mỗi nhà thiết kế ở đất nước này.

Lâm Ẩn rút điện thoại gọi một cuộc, sau đó nhìn sang Trương Kỳ Mạt, trên mặt lộ nụ cười: “Kỳ Mạt, đi theo anh chào hỏi vị Lưu Bảo kia, anh sẽ bảo ông ấy trưng bày thành phẩm thiết kế của em một lần, nếu em muốn hợp tác với công ty đó thì chỉ cần đánh tiếng trước, anh có thế mời về.”

“Vâng.” Trương Kỳ Mạt ngoan ngoãn gật đầu: “Lần này thật sự cảm ơn anh, Lâm Ẩn.”

Trương Kỳ Mạt có thể cảm nhận được, khi Lâm Ẩn giúp cô, anh luôn dốc hết lòng, hơn nữa còn rất cố gắng.

Hội trưởng Chu quan biết ở tỉnh Đông Hải coi như đã hỏng chuyện rồi, hơn nữa cô cũng không muốn hợp tác với người chỉ biết nịnh nọt kia, lúc trước đúng là ngốc hết mức, còn phí mất tiền nhờ bà ta giúp đỡ nữa. Bởi vì mạng lưới tài nguyên ở thủ đô của cái kia còn mạnh hơn cả hội trưởng Chu, một chốc đã có thể mặt đối mặt giao thiệp với người phụ trách hội đá quý – Lưu Bảo.

“Trương Kỳ Mạt, sao cô dám tới tham gia ngày hội đá quý này?”

Đúng lúc này, một giọng nói phái nữ khiến người ta chán ghét vang lên.

Chu Phương cùng một vài nam nữ bước tới, Từ Hà cũng ở bên cạnh, anh ta đang dùng ánh mắt lạnh lùng âm hiểm nhìn Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt.

“Hội trưởng Chu, tôi tới đây thì có gì không ổn sao?” Trương Kỳ Mạt trả lời với vẻ thản nhiên.

“Hừ, cô có thể tham gia ngày hội đá quý này là nhờ ai, trong lòng không hiểu rõ sao? Không có tôi giúp đỡ, chỉ dựa vào công ty cỏn con của cô mà có tư cách xuất hiện ở đây sao?” Chu Phương nói với giọng điệu kiêu ngạo: “Đáng tiếc là, tôi có ý muốn dìu dắt cô, nhưng cô lại không biết điều. Cậu Từ – Từ Hà có lòng tốt muốn tiến cử cô, mà các cô lại dám đắc tội người ta đến mức ấy. Đúng là ếch ngồi đáy giếng, chẳng có tài cán gì sất.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1811 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status