Chàng rể cực phẩm

Chương 260





Chương 260 – Tên Lâm Ẩn này tao ghim rồi

 

Đường Hôi gật đầu, nghe theo lời Lâm Ẩn nhận điện thoại.

 

“Viêm Long, có chuyện gì?” Đường Hôi nói với giọng nghiêm túc.

 

“Hôi Hùng, chuyện lúc trước tôi nói với cậu, cậu đã quyết định xong chưa?” Ở đầu kia điện thoại truyền đến một giọng nói trầm thấp của đàn ông, giọng điệu rất có sức ép, còn gọi thẳng biệt danh của Đường Hôi.

 

“Anh nói chuyện nào?” Đường Hôi đáp rất bình tĩnh.

 

“Đưa cái thằng Lâm Ẩn đến từ tỉnh Đông Hải kia đến đây, để tôi xử lý.” Viêm Long thả chậm tốc độ nói, giọng điệu rất nghiêm túc.

 

Dừng một lát, Viêm Long nói tiếp: “Hôi Hùng, tôi biết chuyện này có lẽ sẽ làm mất mặt cậu. Nhưng cậu phải biết tên Lâm Ẩn kia đã gây ra bao nhiêu họa, cậu hai nhà họ Từ đã tức đến sắp điên rồi. Tôi có lòng khuyên cậu, đừng để chuyện bị xé ra to, đến lúc đó không thu dọn tàn cục được đâu.”

 

“Nếu là chuyện này thì không còn gì để nói nữa đâu.” Đường Hôi vẫn kiên quyết.

 

Nếu đổi lại là bình thường, Đường Hôi sẽ thấy sợ uy nghiêm của Viêm Long, nhưng bây giờ anh Ẩn ngồi bên cạnh, gã đã chẳng còn sợ sệt gì.

 

“Hôi Hùng, tôi đã đánh tiếng trước với cậu rồi, tôi cho cậu một buổi tối để suy nghĩ, đợi đến ngày mai, tôi sẽ tự mình phái người bắt tên họ Lâm kia đi, lúc đó đừng trách tôi gây chuyện bát hòa.” Bên kia điện thoại, giọng nói của Viêm Long rõ ràng đã trở nên trầm hơn.

 

“Bây giờ tôi đã bày một bàn tiệc ở thành Viêm Hoàng, cậu hai nhà họ Tử cũng đến rồi, nếu cậu đồng ý thương lượng chuyện này thì đêm nay đến uống một ly đi.”

 

“Hôi Hùng, cậu suy nghĩ cho kỹ vào.”

 

Nói xong, Viêm Long cúp điện thoại.

 

Đường Hôi nhìn về phía Lâm Ẩn, hỏi một cách cung kính: “Anh Ẩn, bây giờ nên xử lý tên Đường Hôi này như thế nào?”

 

Lâm Ẩn cũng thấy rất hứng thú, đáp: “Bây giờ đến thành Viêm Hoàng đi, gặp Viêm Long này một lát.”

 

“Vâng.” Đường Hôi gật đầu.

 

Chẳng mấy chốc, Đường Hôi điều động người ở khách sạn Trung Thiên, tập hợp một đoàn xư xe Bentley màu đen, đi về phía khu Viêm Hoàng.

 

Lâm Ẩn để Trương Kỳ Mạt nghỉ ở phòng, chỉ dẫn theo Hades ở bên cạnh, cùng đến khu Viêm Hoàng.

 

Hơn hai mươi phút sau.

 

Khu Viêm Hoàng, thành thương mại Viêm Hoàng.

 

Khách sạn Viêm thị, trong phòng tiệc xa hoa ở tầng hai mươi sáu, trên bàn đã bày một loạt sơn hào hải vị, màu sắc lẫn hương vị đều không chê vào đâu được, cứ như một bàn tiệc cho vua chúa, bên cạnh còn xếp hai tách trà.

 

Một người đàn ông trung niên mặc đồ Đường màu đỏ ngồi ngay ngắn trên ghế chủ, trong tay cầm một ống thuốc bằng ngọc phỉ thủy trắng rất tinh xảo, bên cạnh có một tên đàn em đang khom lưng đứng châm giúp sợi thuốc lá thượng hạng ở trong ống.

 

Sau khi được châm lửa, người đàn ông mặc đồ Đường mới hút một hơi với vẻ hưởng thụ.

 

“Phù!”

 

“Chú Viêm, Hôi Hùng của khu Trung Thiên bị cái gì thế? Lẽ nào gã dám không nể mặt của chú, không đến điểm hẹn?” Từ Thanh Tùng ngồi ở một bên sốt ruột hỏi, trên mặt toàn là những vết thương sưng vì, trông bộ rất là buồn cười.

 

Sau khi bị Lâm Ẩn đánh no đòn ở hội đá quý, Từ Thanh Tùng trở về đã lập tức sử dụng thế lực, tìm người đứng ra giúp mình.

 

Và ông trùm thế giới ngầm ở khu Viêm Hoàng, Viêm Long, chính là viện trợ mạnh nhất của vùng xám mà Từ Thanh Tùng có được.

 

Tên thật của Viêm Long là Từ Viêm, tính ra cũng là người của chi nhánh nhà họ Từ ở thủ đô, nhưng huyết thống với nhà họ Từ ở thủ đô lại rất mỏng manh, gã ta đã dựa vào bản lĩnh của mình mà gầy dựng nên thành tựu.

 

Mà bố của Từ Thanh Tùng lại là anh em kết nghĩa sống chết có nhau với Viêm Long, quan hệ vô cùng bền chắc.

 

Viêm Long cầm ống thuốc ngọc trong tay, chậm rãi hút một hơi, phun ra một làn khói trắng rồi mới nói: “Hôi Hùng theo chân Vu Tắc Thành lăn lộn. Bây giờ Vu Tắc Thành dựa vào nhà họ Tề, thế lực tăng mạnh, đám người kia đã không còn như trước nữa. Nếu như là lúc trước, nếu chúng dám động vào cháu, thì bây giờ chú đã dẫn người đến khu Trung Thiên diệt tên Hôi Hùng kia rồi.”

 

Bàn về thế lực cùng địa vị trong vùng xám ở thủ đô, Hôi Hùng kém xa Viêm Long, thuộc cấp bậc đàn em mà thôi.

 

Phải biết rằng Viêm Long thân là ông trùm có máu mặt ở thủ đô này, đưa tầm mắt nhìn khắp Long Quốc, gã ta cũng là ông trùm số một số hai, là sự tồn tại giống như người đỡ đầu, bên phía chính phủ cũng có chỗ chống lưng lớn.

 

“Nhưng quả thật chú cũng tò mò, tại sao Hôi Hùng lại cứ khư khư bảo vệ tên họ Lâm kia.” Viêm Long nói với vẻ đăm chiêu: “Theo lẽ thường thì không nên vậy đâu.”

 

“Chú Viêm, theo cháu thấy thì đám người khu Trung Thiên vốn đã càn rỡ, nghĩ rằng ôm được đùi của nhà họ Tề là không để chú ở trong mắt nữa.” Đám người kia đoán mò, châm dầu vào lửa mà nói: “Bọn họ không nghĩ lại xem, trong giới chú Viêm có địa vị cao quý đến thế nào, lúc chú hô mưa gọi gió ở đây, bọn chúng chỉ mới là đám côn đồ cắc ké vật lộn sống chết ở đầu đường xó chợ thôi.”

 

“Đêm nay nếu Hôi Hùng không đến, chú Viêm à, ngày mai chú phái dẫn người đến khách sạn Trung Thiên đó.” Từ Thanh Tùng nói với giọng nóng vội.

 

Hắn ta đã không thể đợi được thêm giây phút nào để dạy cho tên Lâm Ẩn kia một bài học nhớ đời, lửa giận trong lòng không sao tiêu hết được.

 

Không đánh Lâm Ẩn thành chó chết, không cướp lấy người phụ nữ của Lâm Ẩn, hắn ta khó mà tiêu được mối hận ở trong lòng.

 

“Hừ.” Viêm Long cười lạnh: “Nếu Hôi Hùng không biết điều như vậy, không chịu giao người ra thì chú sẽ cho nó một bài học nhớ đời.”

 

Cộc cộc.

 

Vào lúc này, một tên bảo vệ mặc áo vest đi đến nói: “Viêm Gia, Hôi Hùng dẫn người đến.”

 

“Ồ?” Ánh mắt Viêm Long tỏa sáng, cười bảo: “Chung quy Hôi Hùng cũng là một người thông minh, biết ai mới là ông trùm. Mời gã đến đây.”

 

Ở ngoài hành lang phòng tiệc lớn xa hoa, Đường Hôi và Lâm Ẩn chậm rãi bước vào, theo sau Đường Hôi còn có một người đàn ông mặc vest vẻ mặt lạnh lùng.

 

Trên hành lang, toàn bộ đều là đàn em của Viêm Long, có tới năm mươi sáu người, trông vô cùng phô trương.

 

“Hùng Gia, người của anh chờ ở bên ngoài đi. Chúng tôi sẽ chăm sóc tốt những anh em này.” Một tên bảo vệ giơ tay ra hiệu, nói với giọng nghiêm nghị.

 

“Dẫn tôi đi gặp Viêm Long.” Đường Hôi nói rất hờ hững, không nhiều lời chút nào.

 

Cứ thế, người gã dẫn theo toàn bộ ở lại bên ngoài, ba người Đường Hôi, Lâm Ẩn và Hades cùng bước vào phòng tiệc lớn.

 

“Ha ha, chú em Hôi Hùng, ngồi xuống đi.” Viêm Long ngậm ống thuốc, trên mặt đeo nụ cười nhìn Đường Hôi và Lâm Ẩn, vẫy tay chào hỏi một cách rất thân thiết.

 

Đường Hôi và Lâm Ẩn ung dung ngồi xuống, còn Hades thì đứng cung kính ở đằng sau Lâm Ẩn.

 

Khi thấy Lâm Ẩn vừa bước vào, sắc mặt Từ Thanh Tùng lập tức trở nên vô cùng âm hiểm, hắn ta gắt gao nhìn chằm chằm vào Lâm Ẩn, trông bộ như muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Ẩn.

 

“Chú em Hôi Hùng này, tôi không nói thêm nhiều lời vô nghĩa nữa.” Viêm Long ung dung nói: “Đêm nay cậu đến uống tách trà này, đó là đã nể mặt tôi. Tình hình thế nào cậu cũng đã rõ, đàn anh tôi đây không muốn cố ý gây khó dễ cho cậu, tên Lâm Ẩn kia, tôi ghim rồi!”

 

Nói xong một tràn khách sáo, Viêm Long nâng một tách trà trên bàn lên, chủ động uống trước.

 

“Giới thiệu cho cậu, đây là cháu của tôi, Từ Thanh Tùng, cũng là con trai của Từ Trường Phong, hẳn cậu cũng đã nghe đến.” Viêm Long nói rất thong thả.

 

“Một trong bốn cậu ấm ở thủ đô, tên của Từ Thanh Tùng tất nhiên tôi đã nghe qua rồi.” Đường Hôi cười đáp.

 

Viêm Long tỏ vẻ hài lòng mà gật đầu, cảm thấy Hôi Hùng vẫn rất hiểu chuyện, biết chừng mực, biết phải dẫn Lâm Ẩn đến chủ động giao người.

———————-



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1811 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status