Chàng rể cực phẩm

Chương 332: Tên vô dụng kia, mau thanh toán giúp tôi

Tề Vấn Đỉnh cười, nói: “Chẳng trách, lão già Từ Cửu Linh kia luôn luôn điềm tĩnh chín chắn, nay lại bỗng điện đến nói xối xả, kể khổ cho ông cả tràng dài”.

 

“Ông cũng coi như có liên lạc khá nhiều với lão già Từ Cửu Linh này đấy”, Tề Vấn Đỉnh chậm rãi nói: “Người này tính cách có thù tất báo, chịu thiệt trong tay lớp thế hệ sau như cháu, chắc hẳn lão sẽ không buông tha cho đâu”.

 

“Trong điện thoại, lão bảo ông đứng ra dẫn theo cháu đến nhà họ Từ để nói cho kỹ lại chuyện này. Còn nói cái gì thì nể mặt ông, không cần nhà họ Tề chúng ta bồi thường, chỉ cần cháu ra mặt, tự mình đến biệt thự Đông Lăng xin lỗi lão là được, việc này coi như xong”.

 

“Vậy ý của ông thế nào?”,Lâm Ẩn không tỏ vẻ gì mà nói.

 

“Hừ, Từ Cửu Linh kia đúng là suy nghĩ viển vông, người nhà họ Tề chúng ta từ khi nào đã thấp hơn nhà họ Từ bọn họ một bậc?”, Tề Vấn Đỉnh cười lạnh một tiếng: “Cho nổ thuyền nhà họ Từ bọn họ thì cứ cho nổ thôi. Từ Cửu Linh còn lôi bộ mặt già nua ra để tìm ông kể khổ, ông còn suy nghĩ lại chuyện bồi thường tiền cho bên đó, còn muốn xin lỗi nhận sai à? Không có cửa đâu”.

 

Lâm Ẩn gật đầu, biết cụ nhà mình cũng không phải người dễ thương lượng.

 

Nói đến đây, sắc mặt Tề Vấn Đỉnh trở nên nghiêm túc: “Ẩn Nhi à, hôm nay đến đây, ông muốn nói cho cháu biết. Nhà họ Từ cũng có chút tình cũ với ông, đừng làm chuyện gì tuyệt tình quá, đừng đuổi cùng giết tận bọn họ”.

 

“Tất nhiên, nếu nhà họ Từ không biết phân biệt, cứ khăng khăng phải gây sự với Ẩn Nhi cháu. Vậy ông cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, tuy ông già rồi, nhưng vẫn còn chút tình nghĩa ở khắp Long Quốc này”.

 

“Nói chung, Ẩn Nhi à, nhà họ Tề đã giao hết vào tay cháu rồi. Có chuyện gì cháu cứ thẳng tay làm là được, ở đâu trụ không nổi thì có ông nội đây”, Tề Vấn Đỉnh nghiêm túc nói.

 

“Ông nội, cháu đã nghe lời ông”, Lâm Ẩn gật đầu.

 

Anh biết ông nội có lòng bao dung con cháu, đồng thời cũng không muốn mình lún quá sâu vào chuyện của nhà họ Từ, làm quá mức nhẫn tâm.

 

Trên thực tế, thái độ của anh với nhà họ Từ rất đơn giản, tùy cơ ứng biến.

 

Nhà họ Từ có thể nhịn được cơn giận này, việc này coi như thôi. Nếu nhịn không được, vậy thì đánh đến khi nào nhà họ Từ chịu phục thì thôi!

 

Tề Vấn Đỉnh hài lòng gật đầu, không nói thêm về chuyện nhà họ Từ nữa.

 

Tề Vấn Đỉnh biết, cháu trai của mình không phải là người đơn giản. Cho dù là cụ ấy đi chăng nữa, cũng không nhìn thấu được Lâm Ẩn.

 

Lâm Ẩn đã vượt trội hơn thế hệ cha ông từ lâu rồi.

 

Sau đấy, Lâm Ẩn hàn huyên với Tề Vấn Đỉnh về chuyện gia đình ở núi Tử Long.

 

Mãi đến tận buổi chiều anh mới rời khỏi núi Tử Long.

 

Hai giờ sau, Lâm Ẩn rời khỏi núi Tử Long, đi ra đường biên giới, đội trưởng đội vũ trang dẫn theo đội viên cúi chào nhìn theo, duy trì sự tôn kính tuyệt đối cho Lâm Ẩn.

 

khẽ gật đầu khẽ gật đầu, đang định về thành Trung Thiên Tinh thì điện thoại lại vang lên.

 

“A lô, Lâm Ẩn, anh đang bận à?”, bên kia điện thoại truyền đến giọng nói lo lắng của Trương Kỳ Mạt.

 

“Sao thế?”, Lâm Ẩn hỏi.

 

“Em họ vừa gọi điện cho em, bảo sau khi nó chuyển trường thì bị người ta bắt nạt trong hội liên hoan học sinh. Em đang khảo sát xưởng gia công của tập đoàn đá quý ở ngoại thành rồi, không chạy đến kịp”, Trương Kỳ Mạt nói: “Anh rảnh thì qua đó xem thử đi?”.

 

“Lư Tĩnh không có bạn bè thân nhân nào ở thủ đô cả, chỉ có mỗi em lo cho con bé, em phải xử lý chuyện này”, Trương Kỳ Mạt nghiêm túc nói.

 

“Kỳ Mạt, em đừng lo. Cho anh địa chỉ, anh qua đó xem sao”.

 

“Vâng. Nó đang ở khu đại học, có một quán bar quốc tế Hồng Nhân Quán bên đó”, Trương Kỳ Mạt nghiêm giọng nói.

 

Lâm Ẩn cúp điện thoại, bảo Hades đi lấy xe.

 



 

Hai mươi phút sau.

 

Lâm Ẩn đi tới khu đại học trong khu Viêm Hoàng, dừng xe lại trước một quán bar.

 

Quán bar quốc tế Hồng Nhân Quán là quán bar cỡ lớn khá nổi tiếng ở quanh đây, rất nhiều cô cậu trẻ tuổi thích đến đây, cũng là nơi yêu thích của sinh viên.

 

Lâm Ẩn nhìn lướt qua, quán bar Hông Nhân Quán này được trang trí rất xa hoa, xung quanh đều là các thanh niên trẻ tuổi ăn mặc thời thượng lui tới, bầu không khí khá là sôi động.

 

Tuy Lâm Ẩn cũng là người trẻ tuổi, nhưng anh không thích những nơi như vậy, đẳng cấp quá thấp.

 

Nếu không nể mặt vợ mình, anh đã chẳng thèm quan tâm đến những chuyện này.

 

Dựa theo địa chỉ Kỳ Mạt nhắn đến, Lâm Ẩn dẫn Hades đi vào quán bar, tìm đến lô ghế của Lư Tĩnh.

 

Trong quầy rượu, âm nhạc đinh tai điếc óc vang không ngừng, một đám nam nữ đang múa lợn điên cuồng trên sản nhảy, xung quanh đều tỏa ra hơi nóng hừng hực.

 

Lâm Ẩn đi mấy bước, đến lô ghế 808 thì thấy một đám nam nữ trẻ tuổi ăn mặc lòe loẹt đang ngồi, trông khoảng chừng hai mươi.

 

Trong đó có một cô gái khá nhỏ nhắn, nhan sắc cũng bình thường, trang điểm rất đậm, mặc một bộ váy hồng nhạt.

 

Lâm Ẩn nhìn bức ảnh trên điện thoại di động, xác định đây là em họ của Kỳ Mạt, Lư Tĩnh.

 

“Này, Lư Tĩnh, chị họ của cậu giàu đến thế thật à? Còn là chủ tịch một tập đoàn đá quý nữa?”, một cô gái uống rượu tây, ngồi trên lô ghế cất tiếng hỏi.

 

“Đúng vậy đấy, lúc trước cậu bảo chị họ mình rất giỏi ở tỉnh Đông Hải, là một nhà giàu chính hiệu, còn đến thủ đô để bàn chuyện làm ăn lớn nữa?”, một cậu nam sinh tỏ vẻ tò mò mà hỏi: “Lát cậu gọi bình rượu nào mắc thiệt mắc đi, xem coi chị họ có giúp cậu thanh toán không?”.

 

“Mấy cậu cứ yên tâm uống đi, không đủ thì gọi tiếp, chị họ tớ có tiền. Đợi chị ấy đến rồi, các cậu sẽ mở mang tầm mắt!”, Lư Tĩnh xua tay nói, trông rất là kiêu căng.

 

Lâm Ẩn vẫn không tỏ vẻ gì, hờ hững gọi: “Lư Tĩnh”.

 

“Ai thế? Ai gọi tôi?”, Lư Tĩnh bỗng quay đầu lại, nhìn Lâm Ẩn rồi tỏ vẻ nghi ngờ: “Anh là ai?”.

 

“Lâm Ẩn”, Lâm Ẩn đáp rất thản nhiên.

 

“Lâm Ẩn? Sao, sao anh lại đến đây?”, Lư Tĩnh tỏ vẻ không vui, đứng dậy đi đến bên cạnh Lâm Ẩn.

 

Cô ta muốn gọi chị họ mình là Trương Kỳ Mạt đến để ra oai, thuận tiện thanh toán luôn hóa đơn này, không ngờ rằng người đến lại là Lâm Ẩn.

 

Lâm Ẩn, cô ta đã nghe thím nói rồi, đây là một tên ở rể rác rưởi chuyên ăn bám chị họ mình, là một thằng vô dụng.

 

“Sao tên vô dụng anh lại đến đây? Chị họ của tôi đâu?”, sắc mặt Lư Tĩnh tỏ vẻ bất mãn mà nói, nói chuyện với Lâm Ẩn mà không hề tôn trọng hay khách sáo.

 

Vẻ mặt Lâm Ẩn lạnh lùng, liếc nhìn Lư Tĩnh rồi nói: “Chị cô đang bận, không qua được. Không phải cô nói có người bắt nạt mình sao? Chuyện này là thế nào?”.

 

“Anh đừng có nói nhiều nữa, tôi làm gì thì liên quan gì đến anh? Chị tôi cho anh tiền không? Mua đến thanh toán giúp tôi đi”, Lư Tĩnh nói với giọng điệu sai khiến.

 

“Tại sao phải thanh toán cho cô?”, Lâm Ẩn hờ hững hỏi.

 

“Ơ kìa, anh, anh? Anh biết chị tôi thương tôi thế nào không? Anh không thanh toán hóa đơn này, tôi về sẽ mách lại chị mình, để xem anh ăn nói thế nào với chị tôi”, Lư Tĩnh rất không vừa lòng mà nói: “Còn nữa, tiền của anh đều là do chị tôi cho, tôi bảo anh thanh toán thì làm sao? Không được à?”.

 

Lư Tĩnh vô cùng không hài lòng mà lên án, tên ăn bám này không trả tiền giúp mình à?

 

Lâm Ẩn là một thằng bạc nhược ăn bám chị mình, chị họ sai anh ta đến đây làm việc, thế mà lại không biết điều, bảo trả mà không chịu.

 

“Lâm Ẩn, anh mau làm nhanh lên cho tôi, có nghe không? Đừng khiến tôi mất mặt trước bạn bè. Đêm nay tôi tiêu chỉ tầm tám mươi, chín mươi ngàn mà thôi, anh không bỏ ra được à? Đừng có bủn xỉn nữa, cũng đâu phải tiền của anh, tôi tiêu tiền của chị mình thì sao chứ? Với chị tôi mà nói, tám chín mười ngàn chẳng phải là chuyện bé tí ti thôi à?”, Lư Tĩnh nói năng chẳng để ý đến ai.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1811 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status