Chàng rể cực phẩm

Chương 340





Chương 340: Ghen rồi

“Chị, cô ả mắng chị là gái nhà quê, đúng là kiêu căng mà, chị cho người dạy cô ả một bài học đi”, Lư Tĩnh đứng ở một bên châm dầu vào lửa mà nói: “Người thứ ba mà dám lớn lối tìm đến tận cửa à, chị à, chị nhìn bộ dạng huênh hoang của cô ả kìa, chị tin em nói thật chưa? Lâm Ẩn dây dưa với cô ả nhiều lắm, tối hôm qua còn ôm ấp hôn hít nhau nữa là!”.

Trương Kỳ Mạt càng nghe thì càng cảm thấy không thoải mái.

Triệu Linh Nhi này thật sự quá kiêu ngạo, dám chủ động tìm tới cửa khiêu khích cô ư?

“Cô gào thêm một câu nữa thử đi?”, Triệu Linh Nhi lạnh lùng nhìn Lư Tĩnh: “Nhìn cái đức hạnh của cô thì rõ là sống để người ta đánh mà thôi! Miệng ăn nói lung tung, bịa đặt kiếm chuyện!”.

Triệu Linh Nhi đã tận mắt chứng kiến chuyện xảy ra ở quán bar Hồng Nhân Quán tối hôm qua, cũng nhìn thấy toàn bộ bản tính xấu xa cua Lư Tĩnh.

Đến hôm nay rồi mà Lư Tĩnh vẫn bịa đặt lung tung ở bên ngoài à?

Thật sự không hiểu nổi, có người thân kiểu này, mấy năm qua Tề Ẩn sống như thế nào ở tỉnh Đông Hải chứ?

“Tôi…”, Lư Tĩnh còn muốn phản bác lại, Trương Kỳ Mạt đã đưa ánh mắt lạnh lùng sang ngăn cô ta lại.

“Lư Tĩnh, em đi về trước đi”, Trương Kỳ Mạt nói.

Lư Tĩnh gật đầu, ngoan ngoãn đứng dậy rời đi, nhìn bóng lưng Triệu Linh Nhi cũng còn có chút sợ sệt.

Nhưng trong lòng cô ta thấy rất hài lòng khi chứng kiến chuyện đi đến bước này, càng ầm ĩ càng tốt, Triệu Linh Nhi này còn tự tìm đến cửa, như vậy chắc chắn sẽ chọc giận chị họ mình.

Một khi chị họ mình đã nổi giận, cho dù Lâm Ẩn thật sự không có quan hệ gì với Triệu Linh Nhi đi nữa, thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa trôi được vết nhơ.

Đợi đến khi Lư Tĩnh đi rồi, sắc mặt Trương Kỳ Mạt trở về với vẻ bình tĩnh, cô nhìn Triệu Linh Nhi rồi nói: “Cô tìm tôi có chuyện gì?”.

Triệu Linh Nhi cười lạnh, đưa ánh mắt khiêu khích nhìn Trương Kỳ Mạt rồi đáp: “Tôi tìm cô tất nhiên là để nói cho cô biết một điều. Trương Kỳ Mạt, sau này cô tránh xa người đàn ông của tôi một chút. Nếu cô tự biết thân biết phận thì biến mất mãi mãi khỏi tầm mắt của Tề Ẩn đi”.

Lúc nói chuyện, Triệu Linh Nhi cũng quan sát kỹ Trương Kỳ Mạt một phen, trong lòng có hơi kinh ngạc, không ngờ một nơi quê mùa như tỉnh Đông Hải lại có người đẹp xuất trần khí thế như vậy, vượt ngoài sức tưởng tượng của cô ả nhiều.

Xem ra Tề Ẩn vẫn có mắt nhìn. Nhưng thế thì sao chứ, chuyện đó cũng không thay đổi được sự thật Trương Kỳ Mạt là gái nhà quê.

Cho dù Trương Kỳ Mạt có sắc đẹp tuyệt thế, có chút năng lực, có một tập đoàn đá quý nhỏ ở tỉnh Đông Hải, trong mắt người thường đã là tinh anh của xã hội, là người giới thượng lưu, là đẳng cấp nữ thần, nhưng so với Triệu Linh Nhi của nhà họ Triệu như cô ả, thì đúng là vẫn một trời một vực.

Dựa vào thân phận địa vị của cành vàng lá ngọc Triệu Linh Nhi đây, gần như là sự tồn tại chỉ để quan sát chúng sinh.

“Cô nói gì?”, sắc mặt Trương Kỳ Mạt dần trở nên tức giận, trong lòng cảm thấy vô cùng ức chế: “Tề Ẩn? Cô nói Lâm Ẩn ấy à? Lâm Ẩn là chống của tôi. Cô dựa vào đâu mà nói thế với tôi? Dựa vào đâu bảo tôi rời xa anh ấy?”.

Thái độ bề trên của Triệu Linh Nhi khiến Trương Kỳ Mạt nổi giận thật sự, đúng là ngang ngược!

“Ồ, chồng của cô à? Cô đúng là không biết xấu hổ”, Triệu Linh Nhi hừ lạnh một tiếng: “Cô xứng không?”.

Trương Kỳ Mạt đứng lên, giận đến mức cơ thể cũng phải run lên, Triệu Linh Nhi cũng không chút yếu thế nào, nhìn thẳng vào mắt cô.

Hai người đọ mắt với nhau, không ai có vẻ yếu thế cả.

“Cô Triệu, tôi mong cô hãy biết tôn trọng một chút. Lâm Ẩn là người chồng tôi đã kết hôn, cô cứ thế mà không biết xấu hổ à?”, Trương Kỳ Mạt trầm giọng nói.

Triệu Linh Nhi hừ lạnh một tiếng, trên mặt vẫn không tỏ vẻ gì, cô ả nói: “Cô tưởng mình kết hôn với Tề Ẩn là danh chính ngôn thuận sao? Thế tôi nói cho cô biết, tôi đã có hôn ước với Tề Ẩn từ mười mấy năm trước rồi! Nếu không phải do năm đó Tề Ẩn rời thủ đô, tôi đã ở bên anh ấy từ lâu rồi, nào có chỗ cho cô xen vào?”.

“Hả? Anh, anh ấy đã có hôn ước từ trước ư?”, Trương Kỳ Mạt thấy kinh ngạc, không ngờ rằng Lâm Ẩn còn có quá khứ như thế.

Triệu Linh Nhi cười lạnh rồi nói tiếp: “Cô không biết chứ gì? Tôi là thanh mai trúc mã với Tề Ẩn, lúc tôi quen anh ấy, chẳng biết cô đang ở đâu nữa là!”.

“Đúng rồi, cô còn chẳng biết được tên thật của Tề Ẩn mà? Còn tưởng anh ấy tên là Lâm Ẩn sao? Tưởng Tề Ẩn là chồng của cô sao? Đúng là đáng thương, ngay cả tên thật của anh ấy cô cũng có biết đâu!”, Triệu Linh Nhi nói với vẻ đắc ý.

“Tôi hỏi cô nhé Trương Kỳ Mạt, cô có thật sự hiểu rõ về Tề Ẩn không? Cô có biết lai lịch của Tề Ẩn như thế nào không? Biết anh ấy có xuất thân từ đâu không? Biết anh ấy mạnh mẽ đến nhường nào không?”.

“Cô chẳng biết gì cả. Có ngại không khi bảo Tề Ẩn là người đàn ông của mình?”.

“Còn tôi từ nhỏ đã biết Tề Ẩn thích gì, anh ấy thích nền học vấn quốc gia, thích phong tục xưa, tôi còn từng vẽ chung với anh ấy thành một tác phẩm hội họa nữa. Tôi còn biết anh ấy thích uống hồng trà, không thích rượu bia…”.

Nói xong, Triệu Linh Nhi tỏ vẻ là người thắng nhìn Trương Kỳ Mạt, vẻ mặt đắc chí đến tột cùng.

Nghe xong lời nói này, vẻ mặt Trương Kỳ Mạt phức tạp vô cùng, trong lòng khó chịu, cô đứng sững tại chỗ.

Từng câu chất vấn liên tiếp, câu nào cũng như kim đâm vào trong lòng cô, khiến cô cảm thấy đau nhói, người phụ nữ này tại sao lại hiểu Lâm Ẩn nhiều hơn cả cô cơ chứ!

Đúng vậy, hình như cô chẳng hiểu được bao nhiêu về Lâm Ẩn cả, nhưng không ngờ rằng lại có một Triệu Linh Nhi đột nhiên xuất hiện, hiểu biết rất rõ về anh.

Lẽ nào Lâm Ẩn thật sự có quan hệ mờ ám gì đó với Triệu Linh Nhi?

Vừa nghĩ đến đó, trong lòng Trương Kỳ Mạt đã vô cùng khó chịu.

“Không có sức phản bác chứ gì? Đồ nhà quê!”, Triệu Linh Nhi tỏ vẻ đắc ý nhìn Trương Kỳ Mạt rồi nói: “Tôi nói khó nghe một chút nhé, gặp được người như Tề Ẩn đã là vận may trời ban của cô rồi, cô có thể sống với Lâm Ẩn một khoảng thời gian như thế thì lo mà biết đủ đi. Sau này anh ấy sẽ là một con rồng thật thụ bay lượn khắp chốn, còn cô chỉ là gái nhà quê, căn bản không xứng với anh ấy, cũng không thể chạy theo bước chân của anh ấy được!”.

“Tôi đồng ý bố thí cho cô một cơ hội lui đi mà vẫn giữ được mặt mũi”, Triệu Linh Nhi hời hợt nói: “Rời khỏi Lâm Ẩn, cô có thể nói một điều kiện với tôi, tôi sẽ giúp cô thực hiện nguyện vọng của mình. Cô muốn tiền tài? Sản nghiệp? Hay là tập đoàn? Tôi đều có thể giúp cô hoàn thành. Đừng nghi ngờ năng lực của tôi, tôi tên là Triệu Linh Nhi, cô có thể tùy tiện hỏi thăm bất kỳ người nào trong thủ đô này, tôi là ai!”.

Nói xong, Triệu Linh Nhi vô cùng kiêu ngạo, đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn Trương Kỳ Mạt.

Cô ả có đủ sức mạnh tư bản để dựa hơi, dù có so ở phương diện nào đi nữa, Trương Kỳ Mạt cũng không thể bằng cô ả được!

“Cô có là ai thì liên quan gì đến tôi?”, Trương Kỳ Mạt tức giận, nói rất hùng hồn: “Tôi trịnh trọng cảnh cáo cô, Lâm Ẩn là chồng của tôi, cho dù anh ấy có thân phận gì đi nữa cũng là chồng của tôi! Chuyện này sẽ không bao giờ thay đổi!”.

———————-



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1811 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status