Chàng rể cực phẩm

Chương 399





Chương 399: Cậu chủ đứng đầu thủ đô, Triệu Thừa Kiền

“Được rồi, mẹ, con sẽ hỏi Lâm Ẩn cho rõ”, Trương Kỳ Mạt nghiêm túc nói, càng nghe càng cảm thấy buồn phiền trong lòng.

Nói xong, cô trở về phòng của mình.

Chuyện xảy ra hôm nay, Triệu Linh Nhi đến đã khiến Trương Kỳ Mạt cảm giác được rất không bình thường.

Chuyện giữa Lâm Ẩn và Triệu Linh Nhi hình như không đơn giản như thế.

Bối cảnh cảnh của Triệu Linh Nhi cô đã cố tình nghe ngón thử khi còn ở thủ đô rồi, cô ả là một người rất đáng gờm, thế lực cực lớn…

Trương Kỳ Mạt mang một bụng tâm sự ngồi ở trên giường, cô khẽ cắn môi, nhìn điện thoại di động.

Do dự một hồi lâu, cô mới gọi điện thoại cho Lâm Ẩn.

Số điện thoại quý khách đang gọi hiện không liên lạc được…

“Lâm Ẩn không nghe máy của mình? Sao thế nhỉ”, Trương Kỳ Mạt tự lẩm bẩm, sắc mặt trông rất thất vọng.



Ở bên khách, thành phố Thanh Vân, khách sạn Thanh Vân.

Trong phòng triển lãm ở tầng mười.

Thẩm Tam và Tưởng Kỳ mang vẻ mặt cứng ngắc ngồi ở một phía bàn ăn, ngồi ở đối diện là một người đàn ông trẻ tuổi điển trai, khí chất hiên ngang, anh ta đang rót cho hai người bọn họ một ly rượu.

“Nghe nói hai người là đàn em đắc lực của Lâm Ẩn?”, thanh niên trẻ tuổi kia hững hờ cất tiếng: “Nể mặt em gái tôi, tôi sẽ không giết hai người. Thế nhưng trước khi em gái tôi làm xong việc, hai người cứ ở lại đây đi, đừng đi đâu hết”.

Vẻ mặt của Thẩm Tam và Tưởng Kỳ trông rất khó coi, không nói ra được gì.

“Cậu Triệu, rốt cuộc cậu và sếp Lâm có quan hệ gì?”, Thẩm Tam hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.

Hai người bọn họ vốn đang ở công ty xử lý chuyện làm ăn của Lâm Ẩn ở tỉnh Đông Hải, bỗng nhiên bị vài tên cao thủ thần bí xuất hiện cưỡng chế dẫn đi. Vệ sĩ bên cạnh bọn họ căn bản chẳng phải là đối thủ của chúng, ngay cả ba anh em Lưu Quân cũng bị người trẻ tuổi bí ẩn trước mắt này đánh đến mức không phản kháng được.

Bây giờ lại bị cậu Triệu phái một nhóm người hung tàn được trang bị súng ống đầy đủ giam cầm bọn họ ở khách sạn Thanh Vân này.

“Quan hệ gì à? Hừm, để tôi nghĩ đã”, cậu Triệu nói rất thản nhiên, nhấp một ngụm rượu vang rồi tiếp tục: “Cái này phải xem sức nặng của Lâm Ẩn kia đã. Nếu như cậu ta biểu hiện tốt, có lẽ sẽ trở thành em rể của Triệu Thừa Kiền tôi. Nếu như biểu hiện không tốt, thế thì cậu ta sẽ thành con kiến bị tôi bóp nát”.

Nghe thế, Tưởng Kỳ và Thẩm Tam đổ mồ hôi trán, chẳng biết nên nói gì tiếp.

Cậu Triệu trẻ tuổi thần bí này có khí thế dọa người, anh ta ngồi ở đây đã tạo cho bọn họ áp lực cực lớn rồi.

Nói thật, ở tỉnh Đông Hải, hai người bọn họ đã là bá chủ một phương rồi, từng ngồi ăn cơm chung bàn với rất nhiều người có tiền và quan lớn, nhưng rất hiếm khi thấy có khí thế nào khiến cả hai bọn họ phải kính nể.

Nhất là cậu Triệu này, thủ đoạn kinh người, sức mạnh của cao thủ anh ta dẫn theo bên người cũng ghê gớm đến mức không tưởng tượng nổi.

Phải biết rằng hai người bọn họ, một là người giàu nhất Đông Hải, là người cầm đầu giới kinh doanh Đông Hải, một là đầu rồng của Đông Hải, ông trùm thế giới ngầm.

Bình thường họ luôn dẫn theo bên người nhiều nhóm cao thủ tinh anh và tay súng.

Kết quả lại bị cậu Triệu quật ngã đội bảo vệ dễ như ăn cháo, chưa kịp nói gì đã bị tống đi.

“Anh, anh bảo đã biết Lâm Ẩn ở đâu đúng không? Mau nói cho em đi, anh ấy đang ở đâu?”.

Lúc này, một giọng nữ êm tai truyền đến.

Triệu Linh Nhi bước vào, vẻ mặt rất nóng ruột, như thế rất muốn biết tăm tích của Lâm Ẩn.

“Hầy, em gái à, sao nóng lòng muốn biết tăm tích của thằng nhóc Lâm Ẩn kia đến vậy sao?”, Triệu Thừa Kiền hơi nhướng mày: “Anh là anh ruột em đấy! Anh của em nghe em bảo mình bị bắt nạt, nên mới từ nước ngoài xa xôi chạy ngay về đây, em lại chẳng quan tâm chút nào. Tâm tư toàn đặt lên người tên nhóc Lâm Ẩn kia, thằng nhóc ấy hấp dẫn đến thế à?”.

“Đừng nhiều lời nữa anh ơi, mau nói cho em biết đi, Lâm Ẩn ở đâu?”, Triệu Linh Nhi nghiêm giọng lại.

Triệu Thừa Kiền bất đắc dĩ lắc đầu, nhấp một hớp rượu rồi đáp: “Lâm Ẩn đến Cảng Thành”.

“Cậu ta dẫn theo Chris của tập đoàn Latinh đi. Cụ thể là làm gì thì anh có tra hỏi người trong tập đoàn Latinh ở thành phố Thanh Vân rồi, bọn họ không biết”.

“Đến Cảng Thành? Anh ấy đến đó làm gì?”, Triệu Linh Nhi tỏ vẻ nghi ngờ.

“Ôi, tên nhóc kia đúng là khiến anh thấy thích thú đấy, nó dũng cảm lắm”, Triệu Thừa Kiền cười nhạt rồi nói tiếp: “Cậu ta đi xử lý Quý Trọng Sơn – tên giàu nhất Cảng Thành. Anh đã dò la tin tức, ở thủ đô, Quý Trọng Sơn đã bắt đàn em của Lâm Ẩn là Vu Tắc Thành”.

“Hả? Sao em ở thủ đô mà chẳng nghe gì hết vậy? Anh ấy đến Cảng Thành gây sự với Quý Trọng Sơn à? Thế thì nguy hiểm lắm”, vẻ mặt Triệu Linh Nhi tỏ ra lo âu rồi nói: “Anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.

“Này em gái tôi ơi, em làm sao thế? Thằng nhóc Lâm Ẩn kia đã mười mấy năm không gặp rồi, giờ mới gặp lại một lần mà em đã mê nó như điếu đổ rồi à?”, Triệu Thừa Kiền khẽ nhíu mày, tỏ vẻ rất không bằng lòng.

Anh ta chỉ có một cô em ruột này thôi, đây là cành vàng lá ngọc, tại sao lại sốt vó lên vì một người đàn ông vậy chứ? Đường đường là cô chủ nhà họ Triệu, còn ra thể thống gì nữa?

“Em không biết tin cũng là điều bình thường thôi. Tin tức này đã bị Lữ Công, tức người đứng đầu thủ đô phong tỏa, lúc đó Lâm Ẩn đã đập phá khách sạn Lữ Công”, Triệu Thừa Kiền chậm rãi nói.

Triệu Linh Nhi nghiêm mặt lại: “Anh, vậy anh có thể thay em đi đến Cảng Thành một chuyến, dẫn Lâm Ẩn về được không? Anh phải cho anh ấy mở rộng tầm mắt, nhưng không được để anh ấy bị Quý Trọng Sơn bắt nạt”.

“Được rồi, em gái của anh yên tâm đi, anh sẽ đến Cảng Thành một chuyến thay em, máy bay tư nhân của anh đêm nay sẽ xuất phát”, Triệu Thừa Kiền châm một điếu xì gà rồi nói: “Anh sẽ dẫn Lâm Ẩn về cho em. Quý Trọng Sơn ở Cảng Thành có ghê gớm đến nhường nào đi nữa, cũng phải nể mặt anh thôi. Anh của em có muốn giết hắn đi nữa, cũng là dễ như trở bàn tay mà thôi”.

“Nhưng mà em à, anh phải nói rõ điều này”, Triệu Thừa Kiền đưa ánh mắt sắc bén sang cô ả rồi nói: “Em gái ruột của Triệu Thừa Kiền anh, là cành vàng lá ngọc. Người muốn kết hôn với em phải thông qua khảo sát của anh, đứa cháu Lâm Ẩn nhà họ Tề kia nếu không xứng với em, anh sẽ tự tay giết nó!”.

“Cũng chẳng nghĩ lại xem, người muốn theo đuổi em gái anh ở thủ đô phải xếp dài đến tận Pháp Lan Tây”.

“Không, anh, anh không được nghĩ đến chuyện giết anh ấy!”, Triệu Linh Nhi nói: “Lâm Ẩn là người đàn ông em đã chọn, ngoại trừ anh ấy ra thì không thể là ai khác cả. Hơn nữa bác Sở cũng đã nói thực lực của Lâm Ẩn còn trên cơ cả ông ấy!”.

“Bác Sở?”, Triệu Thừa Kiền lắc đầu, nhếch miệng cười khẩy: “Thế bác Sở không nói cho em biết, ông ấy cũng không đỡ nổi một chiêu của anh em sao?”.

“Anh cứ gặp anh ấy thử đi, Lâm Ẩn diệt được nhà họ Văn có bản lĩnh đến thế nào, còn được xưng là cậu chủ đứng đầu thủ đô? Ai mà chẳng biết, cái danh ấy là của Triệu Thừa Kiền ông đây? Ha ha”, Triệu Thừa Kiền chậm chạp cất lời: “Em ở thành phố Thanh Vân này chờ tin tốt của anh đi, chẳng phải em còn muốn dạy dỗ cả nhà Trương Kỳ Mạt sao? Cứ làm thế đi. Người được Lâm Ẩn để lại ở tỉnh Đông Hải này đều bị anh khống chế hết rồi, chính là hai tên này đây”.

Triệu Linh Nhi gật đầu, cô ả vẫn luôn rất tự tin vào thực lực của anh trai Triệu Thừa Kiền của mình.

Phải biết rằng Triệu Thừa Kiền nổi tiếng là cậu chủ đứng đầu thủ đô, được xưng là kỳ lân của nhà họ Triệu!

Trong giới thế gia ở thủ đô, các nhân vật thế hệ trước đều công nhận, anh ta là người kiệt xuất nhất trong dòng con cháu thế gia sau này!

Cho dù từng chứng kiến thế lực ngập trời cùng thực lực mạnh mẽ của Lâm Ẩn, nhưng trong mắt Triệu Linh Nhi, Lâm Ẩn cùng lắm là ngang tài ngang sức với anh trai mình mà thôi, có lẽ còn kém hơn chút, bởi vì Lâm Ẩn trẻ hơn anh cô ả vài tuổi.

Nghe cuộc đối thoại của anh em nhà họ Triệu, Thẩm Tam và Tưởng Kỳ toát mồ hôi hột, bọn họ hình như láng máng biết được thân phận của hai người trước mắt rồi.

Nhà họ Triệu ở thủ đô! Kỳ lân của nhà họ Triệu!

Đây chắc chắn là đôi anh em nhà họ Triệu, ở thủ đô gần như là con cưng của trời khét tiếng.

Không ngờ rằng sếp Lâm lại đối đầu với hai người đáng gờm này? Nghe nói sếp Lâm còn đang làm chuyện lớn, xử lý tên giàu nhất ở Cảng Thành?

Đúng là thần tiên đánh nhau… Hầy, hai người bọn họ lần này cũng chẳng còn cách nào, ngay cả cơ hội báo tin cho sếp Lâm cũng chẳng có.

“Chủ tịch thành phố Lý, tôi muốn ông bảo phía chính phủ ra mặt! Trong vòng ba ngày, đánh sập công ty của Trương Kỳ Mạt ngay! Tôi muốn cô ta không còn gì cả, đánh cô ta về lại nguyên hình!”, Triệu Linh Nhi gọi điện thoại, đanh giọng lại ra lệnh.

——————–



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1811 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status