Chàng rể cực phẩm

Chương 510





Chương 510: Chỉ có thể kiềm chế độc tính

“Không phiền gì cả, anh Lâm, để tôi đi cùng với anh”, Sở Sở ngoan ngoãn gật đầu, cúi đầu trộm ngắm Lâm Ẩn, khuôn mặt ửng đỏ.

Lâm Ẩn bị cô ấy nhìn như vậy cũng hơi mất tự nhiên, dời ánh mắt ra dấu cho đội trưởng, xoay người đi ra sảnh tiếp khách.

“Hai vị tổng giám đốc Sở, chuyện hôm nay, Lâm Ẩn tôi đã đắc tội rồi! Nhưng tình cảm của của nhà họ Sở, tôi xin ghi tạc trong lòng. Chuyện quá khẩn cấp nên mới phải bất đắc dĩ như vậy”, Lâm Ẩn vừa nghiêm túc nói, vừa chắp tay với Sở Hùng Sơn.

“Lý Bộc, ông ở lại chiêu đãi hai vị tổng giám đốc Sở, hai người họ có bất cứ nhu cầu gì cũng phải đáp ứng cho bằng được”.

“Vâng”, Lý Bộc cung kích gật đầu.

Sau đó, Lâm Ẩn dẫn Sở Sở rời khỏi khách sạn Trung Thiên.

“Lời này có ý gì? Còn ra thể thống gì nữa?”, Sở Vân Sơn ngồi trở lại vị trí, vẻ mặt khó chịu.

“Chú Sáu, chú cũng mặc kệ Sở Sở sao? Chú chiều nó quá rồi đấy, cứ để con bé làm bậy thế à? Sao có thể nói bí mật tối cao của gia tộc cho người ngoài chứ?”, Sở Vân Sơn nhìn về phía Sở Hùng Sơn, lên giọng dạy dỗ.

Sở Hùng Sơn xấu hổ cười cười, nói: “Sau này, cũng chưa chắc sẽ là người ngoài với nhà họ Sở. Hơn nữa, xem thái độ của cụ nhà thì bố rất coi trọng Lâm Ẩn đấy”.

“Hừ!”, Sở Vân Sơn hừ lạnh một tiếng, “Hôm trước anh chỉ nói vài lời khó nghe, hôm nay Lâm Ẩn liền hạ nhục anh như vậy. Cho dù cụ nhà có coi trọng cậu ta thế nào, anh cũng sẽ ra sức phản đối mối hôn sự này!”.

“Chú Sáu, chú tốt nhất nên sáng mắt ra. Lâm Ẩn kia vốn không có tình ý gì với Sở Sở đâu”, Sở Vân Sơn trầm giọng nói, “Chỉ sợ đến lúc đó lại tiền mất tật mang”.

Nghe vậy, Sở Hùng Sơn nhíu mày, trầm tư suy nghĩ.

Bên ngoài khách sạn Trung Thiên.

Đội trưởng đã lái chiếc xe jeep quân đội của anh ta tới đây. Lâm Ẩn dẫn Sở Sở lên xe, sau đó xe quay đầu, lao đi trên con đường lớn sầm uất, lại về hướng núi Tử Long.

Trên ghế sau xe, Sở Sở đặt đôi tay ngọc trên đầu gối, dáng ngồi đoan trang, liếc mắt ngắm Lâm Ẩn đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Anh Lâm, anh cần hoa lưỡi rồng gấp như vậy là muốn cứu người sao?”, Sở Sở dè dặt, ánh mắt ân cần hỏi.

Lâm Ẩn chậm rãi mở mắt, vẻ mặt chần chờ một lát, nghiêm mặt nói: “Tôi cũng không gạt cô. Tôi cần gấp hoa lưỡi rồng để cứu ông nội, cụ nhà tôi bị trúng một loại độc lạ”.

“Ồ? Chẳng trách anh Lâm lại tức giận với bác cả của tôi như vậy. Anh Lâm, anh đúng là người có hiếu”, Sở Sở lịch sự lễ độ nói, hơi hơi cúi đầu, “Về chuyện này, tôi xin thay mặt bác cả, xin lỗi anh”.

Lâm Ẩn khẽ thay đổi ánh mắt, nói: “Cô đừng nói những lời này. Lần này là tôi nợ nhà họ Sở một ân tình, bác cả của cô chỉ là một người cao ngạo mà thôi, cũng không có ác ý gì, tôi cũng sẽ không để ý chuyện nhỏ nhặt này”.

“Anh Lâm thật rộng lượng”, Sở Sở dùng ánh mắt si mê nhìn Lâm Ẩn, lại dè dặt nói: “Anh Lâm, từ nhỏ tôi đã học một chút y thuật với ông nội, nếu cần giúp đỡ, tôi có thể xem bệnh cho cụ nhà giúp anh, phân tích xem đó là loại độc gì”.

Sở Sở có thể trở thành cháu gái cưng được yêu thương nhất của Vua trăm thuốc, cũng không phải không có lý do.

Từ nhỏ cô ấy đã có hứng thú với y học, cũng có thiên phú học y rất cao, lại nghiên cứu y thuật bên cạnh lão dược vương, mưa đầm thấm đất, nên cũng học được tài năng y thuật hơn người.

Nhất là khi Sở Sở còn từng được đào tạo trong hệ thống y học hiện đại, được học trường đại học cao cấp nhất ở nước ngoài, nên hiểu rõ cả Trung y và Tây y, nói về y thuật, cũng coi như một nhân tài xuất sắc.

“Cảm ơn cô đã có lòng. Nhưng tôi đã sớm đoán ra loại độc mà cụ nhà tôi trúng rồi”, Lâm Ẩn nghiêm mặt nói, “Sở Sở, cô chỉ cần lấy hoa lưỡi rồng ra đúng lúc là đã coi như giúp tôi một việc lớn rồi”.

“Thì ra là vậy”, Sở Sở khẽ gật đầu, do dự một lát rồi nghiêm túc nói, “Anh Lâm, anh cũng hiểu rõ về y thuật sao? Anh có tiện nói cho tôi biết, cụ Tề đã trúng loại độc lạ gì không? Tôi cũng đã xem không ít sách thuốc các loại, không biết tôi có thể đưa ra được ý kiến gì giúp được anh không”.

“Tôi có hiểu chút ít về y thuật”, Lâm Ẩn gật đầu, nghiêm túc đáp, “Cụ nhà tôi trúng một loại độc lạ của Phù Tang, tên là độc rắn biển chín đoạn”.

“Độc rắn biển chín đoạn?”, Sở Sở vô cùng kinh ngạc, đưa tay ôm miệng, “Vậy, vậy chắc rất nguy hiểm nhỉ?”.

“Tôi đã từng đọc được đoạn giới thiệu về loại độc này, trong một cuốn sách thuốc của ông nội. Loại độc này dường như là không có thuốc nào chữa được, độc có chín loại thay đổi độc tính, ngoài người hạ độc thì không ai có thể điều chế ra thuốc giải”, Sở Sở nghĩ ra điều gì rồi nói, “Đáng tiếc, tôi chỉ mới nghe nói về loại độc này, cũng không biết cách giải độc như thế nào”.

“Anh Lâm, y thuật của anh thật sự rất uyên thâm, ngay cả loại độc lạ hiếm gặp như vậy cũng có thể chuẩn đoán ra được”, Sở Sở nhìn Lâm Ẩn bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

Lâm Ẩn nói: “May mắn mà thôi, tôi cũng vừa khéo đã từng xem một quyển sách thuốc cổ nên mới biết được loại độc lạ này”.

Sở Sở vẫn mỉm cười, mắt đẹp vẫn nhìn chằm chằm Lâm Ẩn, nói: “Anh Lâm quá khiêm tốn rồi. Anh biết nên điều chế thuốc giải như thế nào, còn tìm tới nhà họ Sở chúng tôi để lấy hoa lưỡi rồng, y thuật xuất sắc đến vậy, e rằng nhà họ Sở chúng tôi cũng không có mấy ai sánh bằng”.

Lần này Sở Sở thật sự bội phục y thuật của Lâm Ẩn tự đáy lòng, thật sự quá tài giỏi.

Cô ấy là cháu gái của lão dược vương, kiến thức về y học cũng coi như uyên thâm.

Ngay cả loại độc lạ nổi danh thiên hạ như độc rắn biển chín đoạn này cũng có thể điều chế ra thuốc giải? Anh Lâm này quả là bậc thần y tài giỏi.

Lâm Ẩn lắc lắc đầu, nói: “Quá khen rồi. Nếu như so sánh với người trong ngành y như nhà họ Sở các vị thì Lâm Ẩn tôi chỉ là múa rìu qua mắt thợ”.

Sở Sở không nói gì nữa, chỉ cúi đầu đỏ mặt , ngón tay xoay tròn trong lòng bàn tay khác, cũng không biết đang nghĩ gì.



Hai tiếng sau.

Núi Tử Long, viện dưỡng lão số hai.

Trong phòng bệnh, Tề Vấn Đỉnh nằm trên giường bệnh, đã được tháo mặt nạ oxy, nhịp tim và hô hấp đã trở lại bình thường, mặt mày cũng hồng hào hơn một chút.

Ở bên giường bệnh của cụ, Lâm Ẩn ngồi trên ghế, tay bưng một chiếc bát gỗ nhỏ, bên trong vẫn còn dư lại chút ít nước thuốc.

“Hoa lưỡi rồng không hổ là thuốc quý trên đời”, Lâm Ẩn lẩm bẩm tự nói, nhìn cụ nhà mình đã hồi phục, trên mặt cũng thoáng hiện lên vẻ yên tâm.

Sau khi Sở Sở lấy hoa lưỡi rồng ra từ trong hổ phách, anh đã lập tức phối chế cùng với các dược liệu quý giá khác để bắt đầu sắc thuốc.

Anh mới cho cụ nhà uống thuốc không lâu, mà đã có hiệu quả thế này, có thể thấy thuốc không hề tầm thường.

“Khụ khụ khụ…”, Tề Vấn Đỉnh mở mắt, ho khan vài tiếng, liên tục nôn ra mấy hơi khí độc, cả tinh thần và thể xác cũng thoải mái hơn.

“Ẩn Nhi, cháu, cháu đã về rồi à… Mặt mày hơi hốc hác rồi”, Tề Vấn Đỉnh dùng ánh mắt hiền từ nhìn Lâm Ẩn, chậm rãi nói, giọng còn hơi suy yếu, “Cuối cùng ông nội đã già rồi, lần này lại liên lụy đến cháu rồi, sau này tương lai của hà họ Tề phải dựa vào cháu rồi…”.

“Ông nội, ông vừa mới tỉnh lại nên đừng nói chuyện nhiều, ông nghỉ ngơi trước đi”, Lâm Ẩn nghiêm túc nói, “Để con bắt mạch cho ông”.

Vừa nói, Lâm Ẩn đặt tay lên cổ tay Tề Vấn Đỉnh, kiểm tra tình hình hồi phục của ông nội.

Sau một lúc lâu, Lâm Ẩn buông tay ra, sắc mặt hơi thay đổi, ánh mắt lóe lên sát ý kinh người.

“Ẩn Nhi, con, sao vậy?”, Tề Vấn Đỉnh hỏi.

“Không có gì đáng ngại, ông nội, cơ thể ông còn yếu, cần nghỉ ngơi một khoảng thời gian là tốt rồi”.

Nói xong, Lâm Ẩn đứng dậy, khi quay lưng đi thì sắc mặt vô cùng lạnh lùng.

Thuốc điều chế từ hoa lưỡi rồng đúng là có tác dụng, nhưng lại không thể loại bỏ hoàn toàn độc tố trong cơ thể ông nội.

Ngay cả loại thuốc quý hiếm đến mức này cũng không thể khỏi hẳn, có thể thấy Cung Cửu hạ độc ác liệt đến mức nào.

Theo phán đoán của Lâm Ẩn, hoa lưỡi rồng chỉ có thể kiếm chế độc tính của cụ nhà, có thể duy trì tính mạng được hai ba tháng.

Nếu muốn cụ nhà khỏi hoàn toàn, nhất định phải bắt được Cung Cửu, ép ông ta giao ra thuốc giải nguyên gốc nhất.

——————–



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1811 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status