Chàng rể cực phẩm

Chương 547





Chương 547 – Phá tiệm?

Diệp Hắc lái xe một cách vững vàng, chạy vù vù trên con đường phồn hoa.

“Diệp Hắc, anh có báo với tôi qua điện thoại là đã tra ra được manh mối của đám người Phù Tang kia à?”, Lâm Ẩn dựa vào ghế sau xe, chậm rãi cất tiếng hỏi.

Đêm hôm qua Lâm Ẩn đã nhận được tin nhắn báo cáo của Diệp Hắc, nói rằng đã thăm dò được chút tình hình ở thủ đô.

Bấy giờ anh lập tức gọi Diệp Hắc đến, để Diệp Hắc trực tiếp nói rõ cho mình nghe, đồng thời cũng đi một chuyến đến ngõ Phỉ Thúy, điều động cao thủ lánh đời của nhà họ Tề ra.

Đêm hôm qua, chuyện Sở Sở bị ám sát đã cảnh cáo Lâm Ẩn một cách sâu sắc.

Nhà họ Từ và Cung Cửu đang ra tay ngày càng ác độc và nhanh nhẹn hơn.

Chuyện ám hại cụ nhà còn chưa xong xuôi, bọn chúng đã chuyển mục tiêu sang người Sở Sở, hiển nhiên chúng đã thăm dò được tin tức, mới biết Sở Sở là người của nhà họ Sở ở Điền Nam, muốn mượn đao giết người.

Phía bên mình phải mau chóng tăng tốc độ, bắt được Cung Cửu.

Nếu không Cung Cửu sẽ như một con rắn độc nấp trong bóng tối ở thủ đô này, chẳng biết lúc nào sẽ vọt ra cắn người.

“Thưa phủ quân, thuộc hạ đã điều tra rõ ràng rồi, công ty Hoa Anh Đào ngoài mặt là một tổ chức thương mại của người Phù Tang, nhưng lại ngấm ngầm tham giao vào các hoạt động ở vùng xám”, Diệp Hắc vừa lái xe vừa chậm rãi báo cáo: “Tôi dẫn người theo dõi các quản lý cấp cao của công ty Hoa Anh Đào, đã tìm ra được cứ điểm của bọn chúng, chúng có một đám tay chân Phù Tang khá là giỏi võ”.

“Thế nhưng đám người Phù Tang này không phải là cao thủ quá sức ghê gớm, tên Cung Cửu phủ quân đề cập đến cũng không có ở đó”, Diệp Hắc nói: “Tôi đã cho người theo dõi vài cứ điểm”.

Lâm Ẩn gõ nhẹ ngón tay lên đầu gối, chậm rãi nói: “Tìm được cứ điểm của bọn chúng rồi à? Vậy anh có thể nhận định được đám người Phù Tang này cùng lắm là đạt được đến trình độ nào?”.

“Chuyện này…”, Diệp Hắc do dự một lúc rồi nghiêm mặt lại nói: “Thuộc hạ chưa trực tiếp đánh nhau với chúng, nhưng theo suy đoán của thuộc hạ thì mỗi cứ điểm của chúng đều có thủ lĩnh là cao thủ ngang hàng bảng Nhân. Bây giờ thuộc hạ đang giám sát ba điểm”.

Đôi mắt Lâm Ẩn dần sâu thẳm lại, trầm ngâm.

Ba tổ người, mỗi tổ đều có cao thủ thực lực ngang hàng bảng Nhân dẫn đầu?

Sức chiến đấu mạnh mẽ đến thế không phải là thứ một công ty thương mại có thể tập hợp thành.

Đêm qua gặp phải người của đạo Thiên Cơ ở tòa nhà Hồ Nghệ, hình như cũng là một tên cầm đầu, cả đội theo sau…

“Diệp Hắc, anh có thể nhìn ra được bọn họ xuất thân từ thế lực nào ở Phù Tang không?”, Lâm Ẩn hỏi.

“Chưa đích thân tiếp xúc với chúng, thuộc hạ không thể đoán được”, Diệp Hắc nghiêm túc đáp: “Nhưng thuộc hạ chắc chắn có thể san bằng ba ổ người kia chỉ trong một đêm”.

Lâm Ẩn khẽ gật đầu, thực lực võ công của Diệp Hắc không cần phải nói, đã có thể xếp vào bảng Địa ở Long Quốc rồi.

“Bảo người của anh giám sát cho kỹ, tạm thời đừng manh động, cứ theo dõi sát sao hướng đi của chúng”, Lâm Ẩn hờ hững nói.

Đám người Phù Tang này đều là lính cảm tử giấu độc trong răng, không thể bắt sống được.

Thẳng tay diệt cả ổ lại thành bứt dây động rừng, chẳng bằng cứ trước hết cứ theo dõi, có thể tìm được đến gốc gác của Cung Cửu, đó mới là chuyện chính.

“Vâng”, Diệp Hắc cung kính gật đầu.

Hơn hai mươi phút sau.

Xe chạy vào khu thành cũ.

Thành Đông, ngõ Phỉ Thúy.

Đây là một con phố cổ rất kín đáo trong khu thành cũ của thủ đô.

Hai bên đường có không ít cửa hàng thu gom đồ cổ cùng với các quầy tiệm cũ kỹ bày bán ngọc ngà đá quý, làm tô thêm vẻ cổ kính ở nơi đây.

Lâm Ẩn và Diệp Hắc đổ xe trong bãi ở ngoài con phố, sau đó hai người đi bộ vào trong.

Chỉ chốc lát, Lâm Ẩn đã dẫn Diệp Hắc đi đến trước một quán ăn với kiến trúc cổ xưa.

Trên quán ăn có treo một bảng hiệu màu đen kiểu cũ, để “Túy Giang Sơn”.

Đi vào trong quán ăn, có vài người khách đang ngồi ăn cơm, diện tích nơi đây cũng không lớn lắm.

Ở quầy thu tiếp tân có một cô gái trẻ tuổi nom rất xinh mặc một bộ đồ theo phong cách cổ rất thoải mái, coi bộ vẫn còn là sinh viên đại học.

“Chào anh, anh đi mấy người?”, cô gái tiếp tân khách sáo hỏi.

“Hai người”, Lâm Ẩn đáp dửng dưng: “Ngoài ra, tôi có chuyện muốn hỏi cô, ông chủ của các cô họ Hoàng đúng không?”.

“Vâng, đúng vậy”, cô gái tiếp tân tỏ vẻ do dự, quan sát Lâm Ẩn kỹ hơn một chút, ánh mắt ánh lên tia nghi ngờ: “Anh là bạn của ông chủ à? Tìm ông chủ của chúng tôi làm gì?”.

Lâm Ẩn nói: “Cô có thể chuyển lời cho ông chủ mình giúp tôi được không? Bảo là có một người bạn họ Tề từ khu Trung Thiên đến tìm”.

“Ồ ồ”, cô gái tiếp tân gật đầu: “Ông chủ hiện không có ở đây, thế này đi. Tôi gọi điện hỏi ông chủ thử nhé. Nếu hai anh đến ăn cơm thì mời ngồi trước”.

“Cũng được”, Lâm Ẩn gật đầu.

Cứ thế, hai người tìm một cái bàn ngồi vào, gọi ba món một canh.

Qua hai, ba phút sau, cô gái tiếp tân đi đến, trên mặt mang theo vẻ áy náy nhìn về phía Lâm Ẩn, nói: “Ngại quá, thưa anh, bác của tôi bảo không gặp anh đâu. Còn bảo anh về nói lại với cụ Tề là ông ấy đã không còn để ý đến chuyện khi xưa nữa, tỏ ý xin lỗi với các anh”.

“Hả?”, Lâm Ẩn thấy hơi ngạc nhiên.

Chuyện gì thế này, không gặp mình ư?

Cụ nhà nói không sai địa điểm mà, ngõ Phỉ Thúy, quán Túy Giang Sơn, ông chủ họ Hoàng.

Ám hiệu cũng đúng.

Thế tại sao ông chủ Hoàng này lại không chịu gặp mình? Có chuyện gì đó kỳ lạ rồi chăng?

“Ông chủ Hoàng là bác của cô à?”, Lâm Ẩn nhìn về phía cô gái trẻ: “Tôi có thể mạo muội hỏi một câu không? Bác của cô bao nhiêu tuổi rồi? Để xem có phải là ông chủ Hoàng tôi cần tìm không”.

Cô gái tiếp tân suy nghĩ một lát rồi đáp: “Bác của tôi đã qua tuổi năm mươi”.

Nghe thế, trong lòng Lâm Ẩn lập tức nghĩ, không tìm sai người.

Nhưng không biết tại sao, đến cả cụ nhà mình đứng ra mà cũng không chịu gặp sao?

Nghĩ một lát, Lâm Ẩn lại muốn hỏi thêm gì đó.

Két két két!

Bỗng nhiên, tiếng bánh xe ma sát với mặt đất vang lên.

Chỉ thấy một chiếc Mercedes dừng lại trước cửa, vài thanh niên đô con bước từ trên xe xuống, ai nấy đều như hung thần ác sát, tên cầm đầu mặt mũi dữ tợn, đeo kính râm.

“Hoàng Tiểu Mai, ông bác già của mày đâu rồi? Hôm nay lại không đến quán à, định trốn bọn này mãi sao?”.

Vừa vào cửa, tên cầm đầu đeo kính râm đã hung hăng chất vấn cô gái trẻ.

Hoàng Tiểu Mai xoay người nhìn đám thanh niên kia, mặt mũi trở nên trắng bệch, sốt sắng nói: “Anh Bao, chuyện này… Gần đây bác tôi bị bệnh, lâu lắm rồi chưa đến quán”.

“Bị bệnh? Bị bệnh là không trả tiền à? Bác của mày muốn chết đúng không? Tiền của tao mà cũng dám quỵt?”, anh Bao lấy mắt kính xuống, trừng đôi mắt hung tợn nhìn Hoàng Tiểu Mai.

“Mày ra ngoài đường mà hỏi thăm trên dưới đi, cả khu này có ai dám nợ tiền tao mà không trả?”, anh Bao hung hăng nói: “Bọn mày đang thách đố sự nhẫn nại của tao đúng không, nếu hôm nay bác mày còn không đến đây nói năng cho đàng hoàng, tao sẽ phá nát cái tiệm này!”.

——————–



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1811 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status