Chàng rể cực phẩm

Chương 770





Chương 770: Ngả bài

Lâm Ẩn trở về khách sạn.

Trên đường, anh nhận được điện thoại của Tư Không Phú, nói Thanh Long đã đến Ký Châu, đang đợi mình đến cùng nhau bàn việc lớn.

Trong lòng Lâm Ẩn hiểu rõ chuyện này, Thanh Long gặp mặt Tư Không Phú có lẽ đã sắp xếp xong tất cả mọi chuyện rồi, chỉ cần mình phối hợp với hắn là được.

Bên phía Diệp Hắc đã tập trung được vị trí của Tàng Kiếm chân nhân và Lâm Hiên.

Bây giờ chỉ cần diễn một vở kịch sẽ có thể sử dụng sức mạnh của Long phủ để tiêu diệt Kiếm Môn.

Nhìn thấy mấy chàng trai đứng ngoài cổng khách sạn, có không ít gương mặt xa lạ, trong lòng Lâm Ẩn biết Thanh Long lại điều thêm lực lượng của Thanh Long Vệ rồi.

“Cậu Ẩn, ông Tư Không đợi cậu trên lầu ba”.

Một chàng trai mặc vest tiến lên cung kính nói.

Lâm Ẩn gật nhẹ đầu, lên thang máy.

Chốc lát sau.

Lâm Ẩn đi vào phòng bao trên lầu ba.

Trên bàn trà lớn tinh xảo đã có hai người ngồi đối diện nhau, chính là Thanh Long và Tư Không Phú.

“Ha ha, cậu Ẩn, cậu về rồi”, Tư Không Phú tươi cười đứng dậy chào hỏi: “Để tôi giới thiệu với cậu một chút, đây chính là Thanh Long Vương tôi đã nhắc tới với cậu rất nhiều lần!”.

“Thanh Long, đây chính là cậu Lâm Ẩn”.

Thanh Long lạnh nhạt nhìn về phía Lâm Ẩn: “Tiếng tăm của cậu Ẩn chấn động cả giang hồ, ngưỡng mộ đã lâu”.

Lâm Ẩn khách sáo đáp lời: “Thanh Long Vương danh tiếng lẫy lừng trong giới lánh đời đã mười mấy năm, tôi cũng ngưỡng mộ đã lâu”.

“Cậu Ẩn ngồi đi, hôm nay tôi cố ý pha một ấm trà Long Tĩnh Tây Hồ quý giá đấy, muốn để người thạo trà là cậu đánh giá”, Tư Không Phú nâng tay ra hiểu.

Lâm Ẩn hiên ngang ngồi xuống, bưng trà lên uống một ngụm.

Buông tách trà xuống, anh nói: “Tư Không, lúc trước tôi nhận được tin tức của ông, ông nói là Hoàng Long chân nhân đến rồi? Ông đã đánh nhau với lão ta rồi sao?”.

Nhắc đến chính sự, Tư Không Phú nghiêm túc hơn, gật đầu nói: “Không sai, tôi đã đánh nhau với Hoàng Long rồi, nhưng tôi không phải đối thủ của lão ta, e rằng thực lực của lão già này đã đủ trấn áp cả Ký Châu”.

Lâm Ẩn bình tĩnh hỏi: “Trấn áp cả Ký Châu? Mạnh đến mức đó sao?”.

Tư Không Phú đáp: “Tuy tôi không ưa gì ông già Hoàng Long kia, nhưng võ thuật của lão ta thật sự rất mạnh. Không nói quá đâu, trước khi Thanh Long đến, nhiều kẻ mạnh của Ký Châu tập trung lại cũng không tìm ra được người có thể đấu đơn với Hoàng Long”.

“Hoàng Long chân nhân nằm trên bảng Thiên mười mấy năm, võ đạo sâu không lường được”.

Mấy lời của Tư Không Phú cũng không phải là nói dối, chính là vì thực lực mạnh mẽ của Hoàng Long chân nhân khiến Tư Không Phú kiêng dè, xuất hiện suy nghĩ muốn hy sinh Lâm Ẩn.

“Nhưng cậu Ẩn không cần phải lo lắng quá, tôi đã mời Thanh Long tới rồi, có ngài ấy ở đây, Hoàng Long không lật trời được đâu”, Tư Không Phú nói: “Đây cũng là chuyện mời cậu đến bàn bạc”.

Lâm Ẩn gật nhẹ đầu nói: “Có ngài Thanh Long ở đây, chúng ta thật sự có lợi thế hơn nhiều”.

“Cậu Ẩn, Thanh Long Vương muốn toàn bộ Huyết Y Thần Công”, Tư Không Phú nói thẳng vào vấn đề.

Đương nhiên Lâm Ẩn hiểu ý của Tư Không Phú, muốn Huyết Y Thần Công đương nhiên là muốn khống chế cả nhà họ Bùi, muốn mình ra mặt phân chia lợi ích.

Lâm Ẩn im lặng suy nghĩ một lát rồi nói: “Xong chuyện, đương nhiên sẽ giao cho ông Thanh Long đây”.

“Cậu Ẩn đúng là người làm chuyện lớn, rất thoải mái”, Tư Không Phú hài lòng gật đầu.

“Thanh Long, ngài không ngại nói kế hoạch tiếp theo với cậu Ẩn chứ”, Tư Không Phú nói với Thanh Long.

Thanh Long gật nhẹ đầu: “Cậu Ẩn, trận đấu của cậu và Lâm Hiên phải mau chóng phân thắng bại”.

“Lâm Hiên đã tập trung người của Kiếm Môn, chuẩn bị ra tay với cậu, kế hoạch của tôi và Tư Không là ra tay trước chiếm lợi thế, xử lý bọn họ”.

“Đêm nay hành động, sẽ rất mạo hiểm, ý của cậu thế nào?”.

Lâm Ẩn cười nhạt nói: “Lâm mỗ làm chuyện lớn sao có thể sợ chết?”.

“Ra tay vào đêm nay luôn”.

“Tốt!”, Tư Không Phú khen một câu, tỏ vẻ hài lòng: “Thanh Long, tôi đã nói cậu Ẩn không thua kém ai, chắc chắn sẽ đồng ý với kế hoạch của chúng ta”.

Nói xong, Tư Không Phú nhìn về phía Lâm Ẩn, nặng nề nói: “Bây giờ tôi đã xác định được vị trí của Lâm Hiên và Tàng Kiếm chân nhân rồi, nhưng không thể xác định rằng Hoàng Long có liên lạc với bọn họ, có thể nhúng tay vào không”.

“Cho nên Thanh Long sẽ không ra tay, chỉ âm thầm quan sát thôi”.

“Tôi giam chân Tàng Kiếm chân nhân, cậu xử lý Lâm Hiên”.

“Giết chết Lâm Hiên, ép Tàng Kiếm chân nhân lùi bước, đây là kết quả hoàn mỹ nhất, cũng không cần chọc giận Kiếm Môn”.

“Nếu không còn cách nào khác thì hẳn lợi dụng cơ hội giết chết luôn Tàng Kiếm chân nhân”.

Nghe vậy, Lâm Ẩn im lặng suy nghĩ một lát: “Lâm Hiên mà chết, Kiếm Môn sẽ bỏ qua sao?”.

Tư Không Phú nhíu mày nói: “Việc này phải cần cậu Ẩn sử dụng thân phận người thừa kế của nhà họ Lâm để dẹp yên rồi. Giết chết Tàng Kiếm chân nhân, chọc giận Kiếm Môn, đều không phải là hành động sáng suốt”.

“Tôi giam chân Tàng Kiếm chân nhân, với thực lực của cậu Ẩn, Lâm Hiên sẽ chết chắc”.

“Còn có Thanh Long trấn giữ, cho dù tạo thành tình cảnh thế nào cũng có thể dẹp yên được”.

Lâm Ẩn gật nhẹ đầu: “Vậy thì tốt hơn”.

Anh hiểu ý của Tư Không Phú, là muốn giết chết Lâm Hiên, không muốn liều mạng với Tàng Kiếm chân nhân, gánh vác mạo hiểm quá lớn.

Nhưng Tư Không Phú không nghĩ tới một điều, Lâm Hiên chết ngay trước mặt, sao Tàng Kiếm chân nhân có thể chịu để yên? Cho dù Tàng Kiếm chân nhân rút lui, tôn nghiêm của tông sư bảng Thiên cũng không cho phép lão ta bỏ qua như vậy, nhất định sẽ liều mạng đến cùng.

Không thể không nói, lúc đó Thanh Long đánh giá Tư Không Phú trước mặt mình: Làm việc lớn sợ chết, thấy lợi nhỏ liều mình, đúng thật là y như thế.

Cho dù Tư Không Phú nghĩ thế nào, nếu thật sự đánh nhau thì mọi chuyện chắc chắn sẽ không giống với kế hoạch của ông ta nữa.

Lâm Ẩn vẫn luôn vững như núi Thái Sơn, ra tay như chớp, nếu đã ra tay thì nhất định phải giết chết Tàng Kiếm chân nhân, không thể để lại tai hoạ về sau.

“Nếu đã đồng ý hành động vậy chúng ta chuẩn bị làm việc thôi”, Tư Không Phú nghiêm túc nói.

Lâm Ẩn và Thanh Long đều hờ hững gật đầu.



Đêm xuống.

Bên sông Ký Châu, trong một căn biệt thự nhỏ vắng vẻ.

Trong sân nhà cổ kính có rất nhiều thanh niên khí thế bất phàm, ánh mắt sắc bén đứng thẳng, sát khí trên người khiến người ta sợ hãi.

Lâm Hiên và Tàng Kiếm chân nhân ngồi đối diện nhau đánh cờ.

“Sư thúc, có người của mấy gia tộc lớn liên lạc với con, muốn con đối phó với Lâm Ẩn. Con nghe nói Lâm Ẩn đã đắc tội với tất cả bọn họ, chúng ta có cần hợp tác với bọn họ không?”.

Tàng Kiếm chân nhân hờ hững nói: “Mấy nhà đó chỉ là thấy mất mặt, muốn lợi dụng con đối phó Lâm Ẩn thôi, không cần hợp tác với bọn họ, một đám người thấp kém”.

“Vậy chúng ta cứ làm việc theo kế hoạch sao sư thúc? Ngày mai mai phục giết chết Lâm Ẩn?”, Lâm Hiên hỏi.

Tàng Kiếm chân nhân gật đầu: “Ngày mai Hoàng Long chân nhân sẽ chủ động hẹn Tư Không Phú đánh nhau, mất đi vị cao thủ này, Lâm Ẩn lẻ loi một mình sẽ chết chắc”.

“Vâng”, Lâm Hiên nghiêm túc gật đầu, trong lòng chộn rộn, đã gấp rút muốn giết chết Lâm Ẩn từ lâu.

Vù!

Đúng lúc này, trong đình viện yên tĩnh đột nhiên có một cơn gió lạnh thổi qua.

Một luồng sát khí đột nhiên xuất hiện.

Áp lực vô hình buông xuống trên người những người có mặt ở đây, khiến sắc mặt bọn họ thay đổi.

“Sư thúc, đây là?”, Lâm Hiên khiếp sợ, hơi lo lắng không yên.

Bọn họ đều đã nhận ra rằng có kẻ mạnh đến đây, phát ra khí thế khiến người ta sợ hãi.

“Lâm Hiên, anh vẫn chưa hết hy vọng sao?”.

Trong hư không vang lên một giọng nói lạnh nhạt.

Lâm Hiên trợn tròn mắt, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt lại.





Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1811 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status