Chàng rể cực phẩm

Chương 93: Phạt quỳ





Chương 93: Phạt quỳ

“Bọn mày là ai? Bọn mày muốn làm gì? Biết tao là ai không?” Vương Tử Văn sợ hãi hỏi, nhìn đám đàn ông bặm trợn sát khí bừng bừng, hắn hoang mang đến độ phải liên tục lùi bước về sau.

Một tiếng “bịch” vang lên, trong cơn kinh hoàng, Vương Tử Văn đã ngã sấp từ trên xe xuống, lăn một vòng rồi mới chật vật đứng dậy, đỡ lấy cửa xe.

“Ha ha, đây là cậu cả nhà họ Vương đấy à? Hài hước quá nhỉ?” Một người đàn ông bặm trợn cười nhạo hắn.

“Mày biết tao là cậu cả nhà họ Vương?” Vương Tử Văn tỏ vẻ nghi ngờ không thôi, hắn không dám tin nhìn vào Lâm Ẩn, sau đó lại quay sang nhìn đám đàn ông kia.

Sao lại như thế được? Mấy tên hung ác này biết thân phận của hắn mà lại dám đánh đội vệ sĩ của hắn, còn dám đánh cả hắn nữa?

Thằng nhãi vô dụng Lâm Ẩn tìm đâu ra mấy tên này vây?

Trong lòng Vương Tử Văn vô cùng khó hiểu.

“Cậu cả nhà họ Vương thì sao?” Một người đàn ông bặm trợn tỏ vẻ khinh thường.

“Biết tao là cậu cả nhà họ Vương mà còn dám đánh tao à?” Vương Tử Văn vừa giận vừa sợ nói: “Bọn mày đúng là ngu xuẩn, vì một thằng nhãi vô dụng như Lâm Ẩn mà dám đắc tội với bố? Tao nhớ kỹ mặt bọn mày rồi, không một thằng nào thoát được đâu!”

Lâm Ẩn cười lạnh, Vương Tử Văn ngày nào cũng treo bên mép năm chữ “cậu cả nhà họ Vương”, đoán chừng có chết cũng cậy vào năm chữ này.

“Lưu Quân, bên này giao cho anh xử lý đấy.” Lâm Ẩn hờ hững nói, sau đó xoay người rời đi, anh ngồi lên một chiếc Land Rover, rời khỏi Thủy Nguyên Hoa Uyển.

“Sẽ sắp xếp ổn thỏa!” Lưu Quân nghiêm mặt lại trịnh trọng gật đầu.

Nói xong, Lưu Quân xoay người lại, gã vung tay tát Vương Tử Văn một cái khiến hắn ngã lăn xuống đất.

“Mày là ai? Mẹ nó ông mà cũng dám đánh tao?!” Vương Tử Văn ôm khuôn mặt nóng hổi của mình, hắn đang giận dữ và xấu hổ vô cùng cực.

Hắn đường đường là cậu cả nhà họ Vương, bố hắn là Vương Quốc Khang – nhân vật số hai trong nhà họ Vương, hắn sống ở thành phố Thanh Vân này nhiều năm như vậy, có bao giờ chịu thiệt thòi và nhục nhã như bây giờ?

Nhưng hình như từ khi đắc tội với Lâm Ẩn, chỉ chưa tới một tháng ngắn ngủi hắn đã mất hết sạch mặt mũi, cũng chịu đủ nhục! Chuyện xui xẻo gì cũng đổ lên đầu hắn.

Ít nhất là bị ba bốn người khác nhau làm mất mặt!

Bốp bốp!

Lưu Quân đi đến tát hắn liền hai cái, tát đến mức miệng của Vương Tử Văn cũng sưng phù lên.

Sau đó, gã làm vẻ mặt khinh thường nhổ một bãi nước bọt, rồi lạnh lùng nhìn Vương Tử Văn.

“Xem ra mày vẫn chưa rõ tình hình! Tên ngu mày cứ kêu gào tiếp thử đi, nếu không phục thì hôm nay ông tát mày đến khi nào im mồm mới thôi!” Lưu Quân lạnh giọng uy hiếp, xoay xoay cổ tay.

Vương Tử Văn nhìn vẻ mặt không kiêng nể gì ai của Lưu Quân, lai nhìn sang mấy gã đàn ông vạm vỡ đang ngồi trên dãy xe việt dã, trong lòng thấy hoảng loạn, hắn dè dặt hỏi: “Đại ca à, anh là người ở đâu vậy? Tôi đâu có đắc tội gì anh?”

Lưu Quân lại tát mạnh một cái xuống, hung hăng nói: “Đắc tội? Mày không đắc tội tao thì tao không được đánh mày à?”

Lưu Quân vốn là cao thủ võ thuật Trung Hoa, có lực tay đập vỡ được bia đá, chỉ vừa tát vài cá mà Vương Tử Văn đã thấy choáng váng, đầu kêu ong ong.

Vương Tử Văn sắp rụt đầu vào trong cổ luôn rồi, hắn sợ lắm rồi.

“Đừng đánh tôi! Không chịu nổi nữa! Bố tôi là Vương Quốc Khang! Tôi tin tên tuổi của bố mình rất nổi tiếng ở trong thành phố Thanh Vân này.” Vương Tử Văn nhắm mắt lại nói: “Đại ca, anh muốn tiền hay muốn thứ gì khác, bây giờ tôi gọi cho bố mình, bảo ông ấy cho anh hết, chỉ cần anh đừng đánh tôi nữa!”

Vừa nói xong câu này, Lưu Quân đã xông đến đè Vương Tử Văn lại, sau đó vung tay tát sang hai bên trái phải liên tục hơn hai mươi cái, cứ như đánh mà sinh ghiền.

“Còn Vương Quốc Khang nữa? Mày đang hù tao à?” Lưu Quân phun ra một bãi nước bọt, khinh thường nói.

Gã đã từng đấu tay đôi một lần với anh Lâm, bản lĩnh long trời lở đất kia đừng nói gì đến Vương Quốc Khang, khắp thành phố Thanh Vân này ai đến cũng không địch lại nổi!

Trước khi đi theo Lâm Ẩn, gã từng theo Chu Bân – cậu cả nhà họ Chu, đảm nhiệm chức trách đại cao thủ, lúc đó gã đã chẳng coi mấy tên công tử nhà giàu ăn chơi trác tác như Vương Tử Văn này là chuyện gì to tát, chứ nói gì đến bây giờ gã đã xuống dưới trướng gót vàng của Lâm Ẩn.

Vương Tử Văn run rẩy, nơm nớp lo sợ, hắn không dám nói tiếp nữa.

Chính bản thân hắn cũng là người ngang ngược không nói lý lẽ, nhưng đâu ngờ rằng, hôm nay lại gặp phải người còn ngang ngược hơn cả hắn, nói gì cũng bị tát tai, sức tát cũng khủng khiếp, thế thì ai chịu cho nổi.

“Tao tên là Lưu Quân, từng nghe tên tao chưa?” Lưu Quân cười gằn nói, ra vẻ trêu tức nhìn Vương Tử Văn.

“Lưu Quân?” Vương Tử Văn khẽ nhíu mày, bắt đầu suy nghĩ, sau đó bỗng như nhớ ra điều gì: “Anh là một trong ba anh em Lưu thị của thành phố Thanh Vân?”

Ba anh em Lưu Quân dựa vào bản lĩnh trời trồng của mình để tạo nên tiếng tăm ở thành phố Thanh Vân này, còn thành lập một võ quán Lưu thị ở trung tâm thành phố, võ nghệ gia truyền đều là những kỹ thuật giết người cùng bộ võ ưu việt hàng thật giá thật.

Bởi vậy ba anh em Lưu thị cũng là khách quý của rất nhiều nhà giàu quyền thế ở thành phố Thanh Vân này, danh tiếng của họ rất lớn.

“Tao còn tưởng thằng nhãi nhà họ Vương mày vểnh đuôi lên tận trời cao, ngay cả tên của tao cũng không đặt vào mắt chứ.” Lưu Quân ngạo nghễ nói.

“Không phải anh là người của Chu Bân sao?” Vương Tử Văn nghi ngờ nói “Tôi nghe nói gần đây anh đầu quân cho Thẩm Tam Gia, lẽ nào anh đang làm việc giúp Thẩm Tam Gia.”

Vương Tử Văn từng gặp mặt ba anh em Lưu Quân một lần, lúc đó là khi Chu Bân của nhà họ Chu vừa về từ nước ngoài, tổ chức tiệc tùng đãi khách.

Trong giới công tử thế gia khắp tỉnh Đông Hải này, Vương Tử Văn tự nhận mình thuộc dạng hàng đầu. Nhưng nếu so với Chu Bân của nhà họ Chu, dù xuất thân từ thế gia xêm xêm nhau, nhưng năng lực cá nhân cùng thế lực có sự chênh lệch rất rõ ràng, hắn thua Chu Bân một đoạn rất xa.

Quãng thời gian trước, lúc Chu Bân mới trở về từ nước ngoài, hắn ta có dẫn theo một đám hung tàn hải ngoại về theo, hệt như con rồng bá chủ, còn buông lời chắc nịch rằng trong vòng một tháng sẽ thống nhất thế giới ngầm ở thành phố Thanh Vân này, không ai dám tranh đấu với hắn ta, vừa bắt đầu đã kề đao lên cổ Thẩm Tam của Nam Thành lừng danh, như thể định rung cây dọa khỉ.

Nhưng không ngờ, Chu Bân ở hải ngoại là rồng lớn chứng kiến bao mưa máu, có tiền có thế có người, còn dựa vào ngọn núi lớn là nhà họ Chu, thế mà lại gục ngã trước Thẩm Tam – tên trùm sò một phương ở thành phố Thanh Vân, ngay cả thân thể cũng nguội lạnh tại bến tàu của nhà họ Chu.

Sau đó, thậm chí ngay cả nhà họ Chu cũng không dám đi trả thù Thẩm Tam. Chuyện này đã dấy lên một chấn động rung trời lở đất trong giới nhà giàu thành phố Thanh Vân.

Thẩm Tam Gia gần như một đêm thành danh, đại lão chốn giang hồ ở thành phố Thanh Vân giờ nghe tên là cúi đầu, thế lực của gã bành trướng, danh tiếng tăng vọt, từ tay anh chị khu Nam Thành, nay đã thành tồn tại đến cả ba gia tộc lớn hàng đầu thành phố Thanh Vân cũng phải kiêng kị!

“Anh Lưu, chẳng lẽ anh được Thẩm Tam Gia phái đến làm việc thật à?” Sắc mặt Vương Tử Văn trắng bệch, lộ ra ánh mắt sợ hãi cực độ.

Nếu là Thẩm Tam trước đây, nói toạc ra là ngày gã chỉ là tay anh chị ở khu Nam Thành, hắn đường đường là cậu cả nhà họ Vương thì vẫn còn có thể gánh được.

Nhưng bây giờ, ngay cả Chu Bân mà Thẩm Tam Gia còn dám diệt, nhà họ Chu cũng không dám lên tiếng, thì huống hồ gì là Vương Tử Văn hắn?

Nếu Thẩm Tam Gia theo dõi hắn, vậy thì thật sự đáng sợ!

“Ồ, mày cũng biết sợ à?” Lưu Quân cười lạnh: “Phía trên dặn dò, Vương Tử Văn mày phải quỳ trước cửa Thủy Nguyên Hoa Uyển đủ một tiếng! Thế thì sẽ tạm tha cho mày!”

————————



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1811 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status