Chàng rể cực phẩm

Chương 989





Chương 989 - Tiêu Hổ

Chung Huân không thèm để ý đến Cổ Nguyên, nhưng lại nhìn Thanh Y với vẻ rất hứng thú, còn hờ hững nói: "Bây giờ tôi càng lúc càng thấy tên Lâm Ẩn trong truyền thuyết kia thú vị rồi đấy, tôi đi với anh gặp Lâm Ẩn kia thử, tiện thể đón hai cô em họ của mình về luôn".

"Em họ cô là ai?".

Bùi Thanh Y nhíu mày lại hỏi, nếu em họ của cô gái thần bí này là người bên cạnh cậu Ẩn, vậy hắn ta cũng không tiện ra tay lắm.

"Thẩm Xuyến và Thẩm Mộng!".

Chung Huân nhìn chằm chằm Bùi Thanh Y, rất hào hứng mà hỏi: "Anh có chắc không thèm quan tâm đến lời mời của chúng tôi không? Dựa vào thiên phú của anh, nếu được chúng tôi bồi dưỡng thì trong vòng mười năm tới, vượt qua Lâm Ẩn chỉ là chuyện cỏn con thôi".

"Hơn nữa, tôi có thể giới thiệu người đẹp nhất Côn Luân cho anh nữa".

Cổ Nguyên trợn to hai mắt, không dám tin nhìn Chung Huân, bảo: "Tiểu Huân, không được ăn nói lung tung, lời này mà để Tiêu Huyền nghe được thì cô sẽ gặp phiền đấy".

Nhắc tới Tiêu Huyền, ánh mắt lộ ra Cổ Nguyên sự dè dặt hiếm có.

"Lạc Băng cũng không thích Tiêu Huyền, lỡ như Lạc Băng xem trọng Bùi Thanh Y thì sao", Chung Huân nhoẻn miệng cười, nói rất hờ hững: "Bùi Thanh Y, anh cân nhắc lại thử xem, Lạc Băng còn đẹp hơn cả tôi đấy...".

"Lời mời mà chỉ nói suông à".

Bùi Thanh Y lập tức cắt ngang lời nói của Chung Huân, lạnh lùng bảo: "Nếu các người có quan hệ thân thích với đệ tử của cậu Ẩn, vậy tôi sẽ dẫn các người đến Lang Gia".

Nói xong, hắn ta chỉ vào chủ nhà họ Vu và Chu Chiếu, nói với giọng lạnh tanh: "Còn bọn họ, dám sỉ nhục cậu Ẩn, thế cũng theo tôi đến núi Lang Gia chịu tội đi".

"Cậu Cổ, không thể thế được!".

Chu Chiếu mở miệng nói với vẻ lo lắng khôn tả xiết, với sát tính của Lâm Ẩn, nếu bọ họ đã buông lời nhục mạ, đến núi Lang Gia rồi há có cơ hội sống sót trở ra.

Chủ nhà họ Vu cũng mặt xám mày tro, mở miệng nói: "Tổ tiên nhà họ Vu chúng tôi là Vu Đức Sơn đấy, các người không thể để hắn ta dẫn tôi đến núi Lang Gia được!".

Chung Huân nhìn chủ nhà họ Vu rồi nhíu mày bảo: "Người nhà họ Chu tôi có thể mặc kệ, nhưng nhà họ Vu có quan hệ cung phụng cho gia tộc chúng tôi, thứ cho không thể giao lão cho anh được".

Bùi Thanh Y bước lên trước, khí thế trên người đột nhiên bạo phát, lạnh lùng nói: "Tôi không đang thương lượng với các người, dám sỉ nhục cậu Ẩn chính là tội chết, hôm nay tôi không giết bọn họ ngay mà dẫn lên Lang Gia chịu tội, xem như đã là cho các người mặt mũi rồi".

"Làm càn!".

Ông Trần và ông Lôi bảo vệ Cổ Nguyên ở sau mình, khí thế trên người cũng bùng nổ, giận dữ quát lên.

"Bùi Thanh Y, nếu không nể tình thiên phú của cậu không tệ, chúng tôi đã sớm ra tay rồi, lẽ nào cậu cho rằng thực lực của mình cậu có thể đối phó được với hai chúng tôi sao?".

"Ha!".

Bùi Thanh Y cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Ông có tin không, mặc kệ các người có xuất thân từ đâu, nếu hôm nay tôi có chuyện, các người sẽ không một ai trở lại được tiên cảnh của mình đâu!".

Dựa vào sự hiểu biết của hắn ta với Lâm Ẩn, nếu thuộc hạ dưới trước có mệnh hệ gì, đừng nói người ở đây đều phải chết hết toàn bộ, mà những người tham gia vào việc ra tay với hắn cũng không sống được.

Lần trước Vu Tắc Thành qua đời, cậu Ẩn đã chém giết hết tất cả kẻ thù trong một đêm, các gia tộc lớn ở thủ đô đều rơi vào hoảng loạn.

"Cậu...".

Ông Trần và ông Lôi liếc mắt với nhau, rồi nhìn sang Chung Huân.

Bọn họ biết Bùi Thanh Y không nói khoác, tin tức trên núi Lang Gia có mấy vị cao thủ Thần cảnh trấn giữ bọn họ cũng đã nghe, bọn họ cũng không có tự tin mình là đối thủ của cao thủ Thần cảnh.

Tuy Cổ Nguyên có đem theo hai viên Tru Thần Lôi, thế nhưng có Tru Thần Lôi cũng chưa chắc có thể giết chết được Thần cảnh.

"Được!".

Chung Huân nhíu mày lại rồi bảo: "Mang họ theo đi".

"Cô Chung, cậu Cổ, không được đâu!"

Chu Chiếu và chủ nhà họ Vu quỳ sụp xuống đất, sắc mặt trắng bệch.

"Câm miệng lại!".

Chung Huân quát nhẹ một tiếng: "Chỉ bảo các người lên Lang Gia thôi chứ cũng không bảo các người đi chết, tôi đã liên lạc với tiền bối ở trong tộc rồi, với việc trong thế giới thường xuất hiện một thế lực mạnh mẽ như thế, trưởng bối trong bộ tộc của tôi cũng thấy rất tò mò, tôi tin khi đến Lang Gia, dựa vào thực lực của trưởng bối trong tộc, Lâm Ẩn sẽ không dám làm gì các người cả".

"Cảm ơn, cô Chung!".

Lúc này hai người mới liếc nhìn nhau, thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng có chút chờ mong, rằng Lâm Ẩn sẽ xảy ra xung đột với mấy người trong tiên cảnh này.

"Anh Bùi, chờ chúng tôi một lát được không, trưởng bối trong gia tộc đến sẽ đi ngay".

Chung Huân quay sang nhẹ giọng nói với Bùi Thanh Y.

"Không cần đâu, tôi đến rồi!".

Lúc này, một âm thanh hùng hồn truyền đến.

"Vậy mà là tiền bối Tiêu đến ư".

Cổ Nguyên chấn động trong lòng, ngay cả tay cũng run rẩy.

Chung Huân cũng thấy kinh hãi, Tiêu Hổ được xưng là người mạnh nhất chỉ sau năm vị Bán Tiên, là cao thủ đỉnh cao Thần Cảnh, nếu cao thủ nửa bước vào Nhân Tiên không ra tay, thì không ai là đối thủ của gã.

Hơn nữa cách làm việc của Tiêu Hổ vô cùng ngang ngược, cho dù họ là người của nhà họ Cổ và Chung, nhưng cũng thường bị Tiêu Hổ gây thương tích, nhưng thực lực của Tiêu Hổ quá mạnh mẽ, năm vị cao thủ nửa bước vào Nhân Tiên cũng thường bế quan nên cũng không ai cản gã cả, nhưng không ngờ rằng những trưởng lão kia lại phái Tiêu Hổ ra.

"Lần này khó đây!".

Chung Huân và Cổ Nguyên cũng nhíu mày lại.

Chẳng mấy chốc một bóng người nhanh chóng lao từ không trung đến, đáp xuống phòng khách của nhà họ Chu, ngồi ngay vào ghế chủ nhà, hờ hững mở miệng nói: "Không ngờ trong thế giới thường lại xuất hiện một thế lực như thế, đi xem nào, ngược lại tôi cũng muốn coi Lâm Ẩn này là nhân vật nào, lại dám xưng là người đứng đầu thời bấy giờ".

Trong mắt Tiêu Hổ mang theo ý lạnh, hiển nhiên không hiền lành gì.

"Vị tiền bối này, tuy rằng anh rất mạnh, thế nhưng xin anh đừng soi mói cậu Ẩn", Bùi Thanh Y chắp tay nói với Tiêu Hổ.

"Bùm!".

Tiêu Hổ nhẹ nhàng phất tay, một luồng chân nguyên vô cùng mạnh mẽ vỗ thẳng vào người Bùi Thanh Y, hất hắn ta bay thẳng ra ngoài.

"Phụt!".

Bùi Thanh Y bay giữa không trung đã phun ra một ngụm máu tươi, bóng người bị dội ngược ra ngoài, liên tiếp húc ngã mấy cây cột, nện thẳng xuống sàn tập võ.

"Chú Thanh Y!".

Mấy vãn bối đời sau được Bùi Thanh Y dẫn đến thấy thế thì vội vàng chạy ra ngoài, định nâng Bùi Thanh Y dậy.

Trên mặt Tiêu Hổ ánh lên tia không vui.

Chung Huân thấy thế thì căng thẳng trong lòng, vội vàng chắn trước mặt mấy hậu bối nhà họ Bùi: "Tiền bối Tiêu, mong anh nể tình tôi, tha cho bọn họ một lần".

Cô ta biết rõ Tiêu Hổ vui buồn thất thường, nếu đổi thành người khác, có lẽ sẽ nể mặt cô ta đôi phần, nhưng với Tiêu Hổ, thì cô không chắc gã có nể nang gì mình không.

"Ha!".

Tiêu Hổ cười lạnh một tiếng, nói: "Hôm nay xem như là nể mặt bố cô, nếu không thì hai tên nhóc này đã chết không có chỗ chôn rồi".

Chủ nhà họ Vu và Chu Chiếu lộ vẻ vui mừng trên mặt, người trong tiên cảnh quả nhiên có thực lực mạnh mẽ, bây giờ còn làm Bùi Thanh Y bị thương, vậy là đã đứng cùng thuyền với họ, tốt nhất là mấy cao thủ này xảy ra xung đột với Lâm Ẩn, rồi để họ diệt luôn nhà họ Lâm là tốt nhất.

"Tên nhóc này quá yếu, ngay cả một ngón tay của tôi mà cũng không đỡ được!".

Tiêu Hổ lắc đầu liên tục: "Nếu cậu đã được coi là thiên tài trong thế giới thường, thì hy vọng Lâm Ẩn trong truyền thuyết kia không phế như cậu".

"Tiền bối có sức mạnh vô địch, tất nhiên Lâm Ẩn sao có thể bì được!", Chu Quyền đứng bên cạnh nịnh hót

"Được!".

Tiêu Hổ cười phá lên, nói: "Tên nhóc này coi như cũng có mắt đấy, tuổi còn trẻ, thiên phú cũng không tệ, cậu có nguyện bái tôi làm thầy không?".

"Xin nguyện ý!".

Trên mặt Chu Quyền lộ ra vẻ mừng rỡ khôn xiết, cậu chỉ đơn giản là ghét Lâm Ẩn, không ngờ lại nhận được kết quả ngoài ý muốn.





Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1811 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status