Chàng rể đại gia

Chương 1013





Chương 1013: Ông lại là ai?

Làm khó Chu Dương ở khách sạn Huy Hoàng ư? Đây chẳng phải là hành động lấy đá tự ném vào chân mình sao?

Lúc Chu Dương đang định trêu đùa, Thẩm Bích Quân ở bên cạnh lại lấy điện thoại ra.

Thẩm Bích Quân không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng nếu bảo vệ người ta muốn chứng minh thân phận, thì chứng minh là được.

Hơn nữa, bảo vệ thậm chí còn đưa ra cách cụ thể để chứng minh thân phận của mình, nên Thẩm Bích Quân không tìm được lí do từ chối.

Cô ấy còn thật sự biết Lý tổng trong lời của bảo vệ là ai.

Lý Trường Hà – một ông chủ lớn trong ngành mỹ phẩm của thành phố Đông Hải.

Lý Trường Hà này mới nổi lên sau này, chính vì có chỗ dựa lớn như công ty Danh Dương, thông qua đó tìm kiếm các mối quan hệ, ông ta có được quyền đại lý rất lớn của công ty Danh Dương.

Nhờ việc kinh doanh của mình, ông ta dần trở thành đại lý lớn nhất của công ty Danh Dương – một chức vụ rất lớn trong ngành công nghiệp mỹ phẩm của thành phố Đông Hải.

Dù sao, nếu tất cả công ty bây giờ muốn kiếm ăn, căn bản phải tiêu thụ hàng hóa của công ty Danh Dương mới được.

Có thể nói, ai có nhiều sản phẩm của công ty Danh Dương nhất, thì người đó có quyền lực nhất dưới công ty Danh Dương.

Đương nhiên, bất luận thế nào cũng không ai có thể làm lung lay địa vị của công ty Danh Dương.

Do đó Lý Trường Hà cũng có danh tiếng lẫy lừng trong ngành công nghiệp mỹ phẩm của thành phố Đông Hải, Thẩm Bích Quân vừa hay có số điện thoại của ông ta.

Không nghĩ nhiều, Thẩm Bích Quân gọi điện cho Lý Trường Hà: “Lý tổng, bây giờ ông có ở khách sạn Huy Hoàng không?”

Thẩm Bích Quân hỏi, cô ấy mở loa ngoài, nên người khác cũng có thể nghe giọng nói của Lý Trường Hà: “Ơ? Là Thẩm tổng à, đúng, tôi đã đến khách sạn Huy Hoàng, cô vẫn chưa đến sao?”

Chu Dương ôm trán không nói nên lời, anh không ngờ rằng Thẩm Bích Quân lại thao tác nhanh nhẹn như vậy.

Nhưng cũng không sao, nếu đã gọi điện thì để cho Thẩm Bích Quân nói.

Chu Dương cũng có cách khác để lấy lại thể diện.

“Là thế này Lý tổng, bây giờ tôi cũng đến khách sạn Huy Hoàng rồi, nhưng bảo vệ trước cửa lại không cho chúng tôi vào”.

“Nói chúng tôi phải quen biết ông thì mới có thể vào”.

Thẩm Bích Quân thành thật nói.

Chu Dương thầm thở dài, cô gái này sao có thể ngốc đến mức độ này chứ?

Hệt như trong tưởng tượng của Chu Dương, sau khi Thẩm Bích Quân nói xong, bên kia điện thoại đột nhiên yên lặng.

Thẩm Bích Quân chưa đáp, lại hỏi qua điện thoại: “Alo, Lý tổng, ông còn đó không Lý tổng?”

Một lúc sau, bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Lý Trường Hà.

Còn có một tiếng cười thấp thoáng cùng với giọng nói của ông ta: “Không phải chứ Thẩm tổng, sao cô có thể bị bảo vệ giữ lại được?”

“Cô là Thẩm tổng mà, sao không thể đi vào cửa của khách sạn được? Lẽ nào bảo vệ kia không biết cô?”

Nghe phản ứng đầu tiên của Lý Trường Hà, không phải đến giúp mình mà cố ý chế giễu, Thẩm Bích Quân mới miễn cưỡng nhận ra đang xảy ra điều gì.

Nhưng bây giờ cô ấy mới hiểu, đã hơi trễ.

Lý Trường Hà tiếp tục mỉa mai: “Cô là Thẩm tổng có danh tiếng lẫy lừng, là người đứng đầu trong ngành công nghiệp mỹ phẩm của thành phố Đông Hải chúng ta, bảo vệ nào dám ngăn cô chứ!”

Thẩm Bích Quân biết mình bị mắc lừa, cô đáp lại với vẻ tức giận: “Vậy tôi cũng không biết, dù sao bảo vệ này nói trừ khi tôi quen biết ông thì mới đồng ý cho tôi vào, Lý tổng, ông đến đây đón tôi, không thì cuộc hội nghị hôm nay của chúng ta không thể tiếp tục thực hiện”.

Không thể không tham gia cuộc hội nghị giao lưu ngành mỹ phẩm, vì hội nghị này rất quan trọng, dù là Thẩm Bích Quân cũng không dám bỏ đi dễ dàng.

Tuy công ty Danh Dương rất mạnh, nhưng nếu cô ấy vì chuyện nhỏ mà đắc tội tới toàn bộ ngành công nghiệp mỹ phẩm của thành phố Đông Hải, công ty Danh Dương cũng không nuốt nổi cái giá này.

Cho nên, mặc dù giọng điệu của Thẩm Bích Quân có ý uy hiếp, nhưng không dám nói quá nghiêm trọng.

Còn bên phía Lý Trường Hà, hiển nhiên cũng không quan tâm đến lời đe dọa của Thẩm Bích Quân.

Ông ta tiếp tục dùng giọng điệu thản nhiên nói: “Ha ha, Thẩm tổng đừng tức giận, tôi sẽ đến đón cô, tôi chỉ cảm thấy rất tò mò về chuyện này”.

Thẩm Bích Quân tức giận cúp máy, sau đó nhìn về bảo vệ: “Bây giờ chúng tôi có thể lên đó chưa?”

Bảo vệ cũng nở nụ cười, lắc đầu nói: “Bây giờ vẫn chưa được, làm sao tôi biết cô thật sự gọi điện cho Lý tổng, hay là bấm bừa một số để lừa tôi?”

“Chẳng phải cô nói Lý tổng sẽ xuống đón cô sao? Vậy đợi Lý tổng đến đón cô rồi tính tiếp”, bảo vệ nói.

Hiển nhiên, sau khi Lý Trường Hà xuống, chắc chắn sẽ chế chạo Thẩm Bích Quân một trận trước mặt tên bảo vệ này.

Lúc này, Chu Dương cũng lặng lẽ gửi một tin nhắn.

Lý Trường Hà nhanh chóng có mặt, sau lưng còn có một vài ông chủ của các công ty mỹ phẩm khác.

Vừa tới sảnh, lúc cách Thẩm Bích Quân khá xa, giọng nói đắc ý của Lý Trường Hà vang lên: “Ha ha, Thẩm tổng, thật xin lỗi, cô nói xem sao cô có thể bị một bảo vệ giữ lại chứ?”

“Tôi thật sự không ngờ rằng, đường đường là Thẩm tổng của công ty Danh Dương, lại không thể vào được cửa của khách sạn Huy Hoàng!”

Lý Trường Hà vừa nói vừa bước đến trước mặt bọn họ.

Thẩm Bích Quân nhìn về bảo vệ: “Chúng tôi có thể vào được rồi phải không”.

Bảo vệ lúc này mới gật đầu, sau đó nhìn về Lý tổng: “Lý tổng ông đến rồi, cô gái này thật sự quen biết ông à?”

Biểu hiện của bảo vệ vênh váo với Thẩm Bích Quân, nhưng lại khom lưng uốn gối với Lý Trường Hà, thoắt cái có thể thấy rõ sự tương phản này.

Lý Trường Hà không vội vàng rời đi, ông ta nhìn tên bảo vệ: “Ôi, đây chẳng phải là Tiểu Tống à, sao cậu không cẩn thận như vậy, lại ngăn cản Thẩm tổng?”

Bảo vệ khẽ cười, không hề lúng túng nói: “Là tôi không biết cô ấy quen biết với Lý tổng, nếu như tôi biết cô ấy là bạn của ông, chắc chắn sẽ để cô ấy đi vào như khách quý của khách sạn Huy Hoàng”.

“Nhưng bây giờ cũng không trễ, tôi đã biết rồi, các người có thể đi vào”.

Lý Trường Hà thoải mái nói.

Xem đi, còn thể diện gì nữa chứ!

Nếu như cô không quen biết tôi, cô không thể vào khách sạn này!

Còn sau khi quen biết tôi, cô lập tức trở thành khách quý của khách sạn!

Ông ta gật đầu hài lòng, nhìn Thẩm Bích Quân và Chu Dương, rồi nói: “Được rồi, đều là hiểu lầm, bây giờ ổn thỏa hết rồi, chúng ta vào thôi”.

Mặc dù trong long Thẩm Bích Quân không thoải mái, nhưng vẫn gật đầu, nhấc chân đi vào trong.

Nhưng lúc này Chu Dương lại nói.

“Đợi đã”.

Chu Dương nhìn Lý Trường Hà: “Ông nói ông là Lý tổng thì ông là Lý tổng sao? Ông có gì chứng minh?”

“Hả?”, câu nói này của Chu Dương cũng khiến Lý Trường Hà sững sờ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 2199 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status