Chàng rể đại gia

Chương 1044





Chương 1044: Biến đổi

Tôi ở biệt thự thì có gì ghê gớm, tôi cho cậu một trăm triệu, cậu có thể mua một căn biệt thự giống vậy ư… Điều này nghe có vẻ không quá lớn lao, nhưng dựa vào đâu mà bảo ông đây đưa tiền cho cậu!

Đây vốn dĩ là logic của tên cướp không có đầu óc!

Thật ra Chu Dương suy nghĩ cẩn thận cũng hiểu tại sao Lưu Khánh Siêu lại nói ra những câu vô liêm sỉ như vậy trước mặt anh.

Vì Lưu Khánh Siêu đã quen với điều đó.

Lúc nhỏ, hắn cũng đối xử với anh như vậy.

Chẳng qua lúc nhỏ Chu Dương không có tiền, cho dù hắn bắt nạt cũng không lấy được bao nhiêu từ anh… Nói trắng ra, lúc đó Chu Dương quá yếu đuối, dù Chu Dương bị bắt nạt thì mọi người cũng cảm thấy đó là điều đương nhiên, thậm chí anh cũng cho rằng như vậy.

Cho nên lúc nhỏ, mặc dù anh cảm thấy oan ức khi bị ức hiếp, nhưng anh chấp nhận vì anh đã quen với điều đó.

Còn bây giờ Chu Dương đã khác xưa, dựa vào cái gì mà anh để mặc người khác dày vò sỉ nhục chứ? Đã rất lâu không có ai dám đưa ra yêu cầu vô liêm sỉ với anh như thế, cho nên Chu Dương mới cảm thấy ngạc nhiên.

Có chút mỉa mai khi nói rằng, Lưu Khánh Siêu vẫn là Lưu Khánh Siêu trước đây, chỉ có Chu Dương thay đổi.

Có điều, sự thay đổi này cũng là điều đương nhiên, ai đồng ý bị người khác ức hiếp cả đời chứ?

Số phận của Chu Dương có thể nói rất đáng thương, hoàn cảnh lúc nhỏ thật ra có thể dùng từ bi thảm để miêu tả, cho dù là vậy, anh vẫn không từ bỏ bất kì hi vọng nào.

Ví dụ, khi Chu gia đến tìm và đưa ra yêu cầu với anh, một là cầm hai mươi triệu, trong vòng hai năm phải kiếm lợi nhuận gấp mười lần trả lại cho Chu gia, hai là thừa kế một trăm triệu, nhưng sau khi cầm một trăm triệu thì sẽ không có bất kì quan hệ gì với Chu gia.

Lúc đó, anh không chút do dự lựa chọn cầm hai mươi triệu.

Không vì cái khác, chỉ là anh cảm thấy mình không nên sống hèn nhát cả đời.

Số phận bất công với anh sao? Vậy anh sẽ chống lại nó!

Trước đây Chu Dương chỉ thiếu một cơ hội mà thôi, sau khi nắm bắt được cơ hội, anh đã trở thành một con người hoàn toàn khác so với trước đây.

Cho nên Chu Dương nở nụ cười mỉa mai khi nghe thấy yêu cầu của Lưu Khánh Siêu.

Anh đang chế giễu bản thân, cũng đang chế giễu Lưu Khánh Siêu.

Chế giễu da mặt của Lưu Khánh Siêu lại dày như vậy.

Chế giễu bản thân cho đến bây giờ vẫn có người dám đưa ra yêu cầu quá đáng trước mặt mình.

Xem ra đã đến lúc cho họ thấy những thay đổi của anh.

“Cậu vừa nói gì?”, Chu Dương mỉm cười nhìn Lưu Khánh Siêu: “Cậu nói, tôi ở biệt thự thì có gì ghê gớm, nếu như tôi cho cậu một trăm triệu thì cậu cũng có thể mua được một căn sao?”

“Đúng vậy, cậu dám nói một trăm triệu không mua được biệt thự sao?”, có vẻ Lưu Khánh Siêu không nhận ra ẩn ý trong lời nói của Chu Dương, hắn vẫn rất kiêu ngạo đáp: “Lẽ nào tôi nói sai à? Chỉ cần cậu dám đưa tôi một trăm triệu, tôi lập tức mua một căn biệt thự giống của cậu, thậm chí còn đẹp hơn của cậu!”

“Không, không, cậu nói không sai”, Chu Dương lắc đầu, mỉm cười nói: “Tôi chỉ cảm thấy cậu là tên ngốc, ông đây dựa vào cái gì cho cậu một trăm triệu?”

“Nếu ông đây không đưa cho cậu thì cậu là tên rác rưởi phải không, không mua nổi bất cứ thứ gì?”

Chu Dương chế nhạo không thương tiếc.

Nghe thấy vậy, Lưu Khánh Siêu cũng trợn mắt kinh ngạc.

Chu Dương lại dám mắng hắn!

Mặc dù những lời Chu Dương nói đều là sự thật, chỉ cần Chu Dương không đưa tiền cho hắn thì quả thật hắn chỉ là một tên rác rưởi không mua được thứ gì, nhưng sao Chu Dương có thể đưa tiền cho hắn chứ?

Bọn họ cùng nhau lớn lên! Năm đó hắn ức hiếp Chu Dương lâu như vậy, trên người Chu Dương chỉ có ba tệ mà hắn cũng cướp hết, một tệ cũng không để lại cho Chu Dương.

Bây giờ Chu Dương trở nên giàu có, giá trị bản thân lên đến chục tỷ, cho hắn một trăm triệu thì có gì quá đáng chứ?

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy suy nghĩ của mình có lí.

Là Chu Dương quá đáng!

“Cậu dựa vào cái gì mà không đưa cho tôi! Cậu có nhiều tiền như vậy, cho tôi một trăm triệu thì có ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu đâu!”

“Chu Dương, cậu đừng quá đáng! Tôi nghĩ rằng chúng ta là bạn bè thuở nhỏ nên mới quản lí tiền giúp cậu! Không thì, tôi thậm chí không quan tâm cậu đâu!”

Lưu Khách Siêu tức giận nói.

Chu Dương nói câu này là muốn tán thưởng hắn.

“Thật sao? Vì chúng ta là bạn thời thơ ấu nên anh mới quản lí tiền giúp tôi à?”, Chu Dương gật đầu cười.

Đột nhiên quay đầu tát hắn một bạt tai.

“Đúng, không sai, ông đây không cho cậu tiền, không những không cho cậu mà ông đây còn muốn đánh cậu!”

Chu Dương nắm lấy cổ áo của hắn, chế giễu: “Tôi nể tình chúng ta là bạn thuở nhỏ nên mới đánh cậu, nếu không ông đây không thèm để ý đến cậu!”

“Cậu, cậu!”, Lưu Khánh Siêu ức chế nói không nên lời.

Lúc này, hắn mới mơ hồ nhận ra có điều gì đó không đúng lắm.

Ban đầu hắn cho rằng Chu Dương lắm tiền, nên đích thân qua đòi tiền, Chu Dương phải cúi xuống hai tay dâng lên mới đúng.

Nhưng bây giờ, Chu Dương lại tát hắn hai cái!

Hai cái tát này khiến hắn thức tỉnh.

Chu Dương dường như không phải đứa trẻ như trước đây sẽ gật đầu đồng ý khi hắn nói bất cứ điều gì.

Bây giờ Chu Dương dám chống lại hắn.

Điều này khiến hắn hơi hoảng sợ, đồng thời cũng có phần khó chịu.

Chu Dương chẳng qua chỉ là một kẻ yếu đuối nhu nhược thôi! Trước đây còn không có tư cách làm con chó theo chân hắn mà bây giờ còn dám đánh hắn!

Hắn nhất định phải khiến Chu Dương biết sự lợi hại của hắn!

“Được, Chu Dương, cậu dám lật mặt với tôi phải không, cậu đừng hối hận đấy, cậu đợi đó cho tôi!”, Lưu Khánh Siêu nói một câu đe dọa rồi định rời đi.

Không đi thì còn có thể thế nào?

Bây giờ Chu Dương không quan tâm đến hắn, hơn nữa còn dám đánh hắn… Thật ra hắn cũng suy nghĩ việc đánh Chu Dương một trận, nhưng lúc hắn định ra tay thì Chu Dương dùng một tay giữ chặt vai hắn khiến hắn không thể nhúc nhích.

Cho nên hắn hiểu ra, cho dù ra tay thì hắn cũng hoàn toàn không phải đối thủ của Chu Dương, bây giờ chỉ có thể rời đi như vậy!

Lưu Khánh Siêu ra đến sân, giọng nói của Chu Dương truyền đến từ phía sau: “Đứng lại”.

“Sao?”, Lưu Khánh Siêu quay đầu, hắn còn cho rằng Chu Dương đã hối hận: “Hừ, thằng nhóc, sợ rồi sao!”

“Tôi nói cho cậu biết, bây giờ hối hận còn kịp, chỉ cần cậu đồng ý cho tôi hai trăm triệu, tôi có thể coi chưa có chuyện gì xảy ra!”

Chậc chậc, chỉ một lát đã kiếm được hai trăm triệu, ăn hai cái tát mà kiếm được tiền cũng đáng, Lưu Khánh Siêu đắc ý nghĩ.

Hắn chưa thoát khỏi giấc mộng, trên mặt lại bị tát thêm một cái: “Ai nói với cậu là tôi hối hận vậy?”

Chu Dương giả vờ ngu ngơ nói với hắn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 2199 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status