Chàng rể đại gia

Chương 40: Bắt được rồi!

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên đen đen nói thầm một câu, lại bị Chu Dương nghe
thấy rõ ràng.
"Ban nãy ông nói cái gì?"
Chu Dương liếc một cái, lập tức hỏi lại.
"Nhìn cái gì mà nhìn, đây là giám đốc Chu của công ty Danh Dương, anh ấy hỏi cái gì, thì ông
mau trả lời."
Thấy ông ta nhìn mình, một mặt thăm dò, trưởng xưởng Chu cũng buột miệng mắng to.
Một đám ngu xuẩn, chẳng biết phân biệt tốt xấu gì cả.
"Tam Oa Tử nói có người dùng 40 triệu, bảo hắn lấy một thùng mặt nạ ra, cụ thể thế nào thì
chúng tôi cũng không biết, chỉ là sau khi uống rượu xong, nói linh tinh thôi."
Ông ta dừng lại một chút, bất ngờ nhìn Chu Dương, nhưng rất nhanh đã nói hết tất cả ra.
Chu Dương lập tức rơi vào im lặng. Tình hình bây giờ có chút kỳ quái, gần như tất cả mọi người
đều đang nghi ngờ Tam Oa Tử kia.
Mà lúc này, Tam Oa Tử lại không ở đây.
Thêm cả lời người đàn ông nói ban nãy, trong lòng Chu Dương cũng bắt đầu nghi ngờ.
"Hắn ta đâu? Trưởng xưởng Chu, có thể tìm được hắn không?"
Chu Dương trầm giọng nói.
Đã như vậy, muốn tra cho rõ ràng, chỉ có thể tìm Tam Oa Tử thôi.
"Không cần tìm nữa, hình như ban nãy tôi thấy hắn chạy vào trong thành phố rồi."
"Cái tên mất dạy này nhất định là bỏ trốn, trưởng xưởng, chúng ta có cần đuổi theo hắn không!"
"Giám đốc Chu, xem ra Tam Oa Tử đúng thật là có vấn đề, bây giờ đuổi theo, nói không chừng
vẫn còn kịp."
Đến cả trưởng xưởng Chu cũng nói như vậy.
Chu Dương không nghĩ nhiều, trực tiếp gật đầu đồng ý.
Được anh đồng ý, trưởng xưởng lập tức sắp xếp người đuổi theo Tam Oa Tử.
"Giám đốc Chu, bây giờ chúng ta làm sao đây? Ở đây đợi sao?"
Diệp Sở Thiến cau mày khẽ hỏi.
"Hổ Gia, tôi muốn nhờ ông một chuyện."
Nhưng Chu Dương không trả lời, lại nhìn về phía Hổ Gia.
"Giám đốc Chu cứ nói."
Hổ Gia gật gật đầu, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc gì cả, chỉ là đôi mắt nhìn Chu Dương,
mang theo sự dò xét.
"Tôi muốn nhờ thuộc hạ của ông vào nhà máy rà soát một lượt, xem có thể tìm được thùng
hàng mẫu bị mất không, hoặc là, nếu may mắn, nói không chừng có thể tìm được Tam Oa Tử."
Chu Dương vừa dứt lời, người ở đây đều ngây ra tại chỗ.
"Giám đốc Chu, không phải là Tam Oa Tử mang theo thùng hàng mẫu bỏ chạy rồi sao?"
Diệp Sở Thiến một mặt bất ngờ, căn bản không biết Chu Dương nói lời này là có ý gì.
Ngược lại là Hổ Gia, từ khi bắt đầu đã rất ung dung từ tốn.
Lúc thấy Chu Dương nói lời này, ánh mắt của Hổ Gia lập tức thay đổi, ánh mắt dò xét kia lập tức
biến mất, chuyển thành sự tán thưởng.
"Anh cũng nhìn ra rồi à, rất tốt, A Bào, dẫn người đi tìm."
Hổ Gia rất vừa lòng mà gật gật đầu, ra lệnh cho thuộc hạ đi tìm người theo ý của Chu Dương.
"Ha ha, tôi vốn dĩ là không ngờ tới, nhưng ý đồ của bọn họ quá rõ ràng, hoặc là nói, bọn họ đã
quá vội vã."
Chu Dương lắc lắc đầu, cười khổ một tiếng.
"Tất cả gần như là không có kẽ hở, hơn nữa, kẻ bị hiềm nghi cũng được xác định ngay, tôi
không cho rằng đây là một việc đột ngột xảy ra."
Chu Dương trầm giọng nói, giọng điệu ngày càng nặng nề, ánh mắt càng ngày càng lạnh lẽo.
"Nếu tôi đoán không nhầm, vậy chúng ta phải nghĩ cách làm sao để rời khỏi đây."
Chu Dương hít sâu một hơi, lúc này mới cười khổ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó đã nửa tiếng trôi qua.
Mà trưởng xưởng Chu dẫn người đuổi theo Tam Oa Tử, tới bây giờ vẫn chưa thấy một ai quay lại.
"Tìm được rồi, Hổ Gia, anh Chu, chúng tôi tìm được rồi."
Đúng lúc này, giọng nói của anh Bào đột nhiên vang lên.
Chu Dương vui mừng, trực tiếp tìm theo chỗ phát ra âm thanh.
Đám người anh Bào tìm thấy Tam Oa Tử trong một căn phòng nhỏ chứa đồ.
Chu Dương đi vội tới, mắt thấy trong đống đồ tạp nham, thấy Tam Oa Tử bị trói chặt lại, mà
miệng của hắn cũng bị miệng miếng vải nhét chặt lại, không thể phát ra chút âm thanh nào cả.
"Thả hắn ra đi."
Chu Dương trầm giọng nói, ánh mắt đánh giá xung quanh, rất nhanh đã nhìn thấy chiếc thùng
giấu dưới bồn rửa tay.
"Lấy thùng kia ra đây."
Chu Dương vừa dứt lời, anh Bào liền tự mình làm, lôi thùng kia ra.
Mở thùng ra, rõ ràng là hàng mẫu của mặt nạ trắng da.
Một thùng toàn là hàng mẫu, nếu tuồn ra ngoài, không cần nhiều thời gian, nhất định sẽ bị người
khác tra ra các thành phần trong đó.
Nếu như vậy, thì đả kích đối với công ty Danh Dương là không thể tưởng tượng nồi.
"Không phải tôi, tôi không có trộm đồ."
Anh Bào cởi trói trên người Tam Oa Tử ra, đồng thời cũng lấy khăn trong miệng hắn ra.
Vừa được giải thoát, Tam Oa Tử liền hoảng sợ mà nhìn đám người Chu Dương, liên tục lùi về sau.
Chu Dương nhìn Tam Oa Tử một cái, lại phát hiện có điều không đúng.
Sắc mặt tên Tam Oa Tử này hoảng loạn, nói năng không rõ, hơn nữa nhìn bộ dạng này, rõ ràng
là khác với người bình thường.
"Đây là một tên ngốc, Hổ Gia, giám đốc Chu, tên Tam Oa Tử này là một tên ngốc."
Anh Bào bóp lấy cằm Tam Oa Tử, sau khi nhìn một cái, liền giải thích. Nghe thấy vậy, tất cả mọi
người đều kinh hãi.
Một tên ngốc, sao có thể trộm một thùng hàng mẫu được, hơn nữa còn vô duyên vô cớ mà bị trói ở đây.
"Hỏi hắn xem, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì."
Tâm trạng của Chu Dương cũng lập tức xuống dốc.
Tam Oa Tử trước mắt này, rõ ràng không giống người sẽ trộm đồ để đổi lấy tiền, ngược lại, hắn
lại giống người bị đem ra làm lá chắn hơn.
"Đừng đánh tôi, trưởng xưởng, đừng đánh tôi..."
Chỉ là anh Bào còn chưa tới gần Tam Oa Tử, hắn liền kinh hãi mà lùi về sau, trong miệng không
ngừng nói gì đó.
Tam Oa Tử nói rất rõ ràng, tất cả những người ở đây đều nghe thấy hết.
"Giám đốc Chu, đây rốt cuộc là chuyện gì."
Diệp Sở Thiến cũng hoảng hốt, cô căn bản không nghĩ tới vì sao mọi truyện lại trở thành thế này.
"Rất đơn giản, bởi vì hàng mẫu biến mất, căn bản không phải Tam Oa Tử trộm, mà là âm mưu
của một mình trưởng xưởng Chu."
Chu Dương vừa dứt lời, một trận tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 2198 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status