Chàng rể đại gia

Chương 595

Chương 595: Cứu trợ! (1)
“Anh không sao chứ?”
Tạ Linh Ngọc hỏi với vẻ mặt lo lắng hiếm thấy.
Vừa rồi cô và Thẩm Bích Quân thấy rõ Chu Dương giống như một vị sư cụ tĩnh toạ, đứng bên cửa sổ bất động, thậm chí ngay cả việc hít thở cũng yếu đi rất nhiều.
Nếu như không phải cô hay Thẩm Bích Quân đích thân bước tới để kiểm tra và xác nhận rằng Chu Dương vẫn còn thở, e rằng thực sự nghĩ rằng Chu Dương đã xảy ra sự cố ngoài ý muốn nào đó.
“Ừ, anh không sao.”
Chu Dương khẽ cười.
“Vậy anh đã nghĩ ra nguyên do hay chưa?”
Thẩm Bích Quân tò mò hỏi.
Chu Dương trước khi chìm vào suy nghĩ đã nói phải nghĩ thật kỹ, bây giờ tỉnh lại rồi, có thể anh đã nghĩ ra điều gì đó.
“Ừm, tôi gần như đã biết được vấn đề đại khái là như thế nào rồi.”
“Nhưng hiện tại không thích hợp để chúng ta ra tay, để đối phương ra tay trước mới lộ ra càng nhiều sơ hở.”
Chu Dương tự tin cười nói.
“Nếu đã như vậy, vậy mọi thứ sẽ giao hết cho anh, tôi và Tạ Linh Ngọc sẽ không quan tâm nữa.”
Thẩm Bích Quân mỉm cười, lập tức kéo Tạ Linh Ngọc đi ra khỏi phòng.
“Đã chờ lâu như vậy, tôi thấy đói bụng rồi. Tôi và Linh Ngọc ra ngoài ăn chút gì đó trước, có cần tôi mang về cho anh chút đồ ăn không?”
Thẩm Bích Quân cười nói.
“Không cần, hai người cứ ăn đi.”
Chu Dương khẽ lắc đầu.
Sau khi Thẩm Bích Quân và Tạ Linh Ngọc rời đi, Chu Dương ngồi lại trên ghế, lông mày nhíu chặt trong tích tắc.
Giờ anh mới nhớ ra một vấn đề.
Trương Hải nói rằng Trần An và Lý Thần bị đối phương bắt đi, mà hiện giờ Trương Hải đã phản bội mình, đầu quân cho đối phương. Vậy rốt cuộc những gì cậu ta nói trước đây là thật hay giả.
Rốt cuộc Trần An và Lý Thần đã thực sự đã bị đám người đó bắt cóc, hay Trần An và Lý Thần cũng giống như Trương Hải, đã lựa chọn phản bội anh và đầu quân cho đối phương.
Tuy nhiên, Chu Dương cũng không thân thuộc lắm với Trần An và Lý Thần, vì vậy anh thực sự có chút không chắc chắn về việc họ sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào.
Vì vậy, Chu Dương nhất thời không thể phán đoán ra tình hình thực sự của Trần An và Lý Thần.
“Anh Dương.”
Ngưu Xuyên gõ cửa bước vào, sắc mặt hơi khó coi.
“Làm sao vậy? Không thẩm vấn ra kết quả à?”
Chu Dương tựa hồ đã đoán biết được từ lâu, dường như không hề tò mò Ngưu Xuyên đến là vì chuyện gì.
“Đúng vậy, Trương Hải đó dường như không biết gì cả. Dù em có tra hỏi thế nào, hắn ta vẫn nhất mực nói rằng hắn không biết gì cả, thậm chí ngay cả dấu vết của Trần An và Lý Thần từng đi ra ngoài với hắn, hắn cũng không biết.”
Ngưu Xuyên trầm giọng nói.
Trương Hải đã ám sát Chu Dương trong phòng của Chu Dương. Mặc dù không thành công nhưng Ngưu Xuyên cảm thấy rất áy náy.
Cũng may bây giờ Chu Dương không có việc gì, nếu không nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Ngưu Xuyên thậm chí sẽ cảm thấy chính mình không có mặt mũi nào sống trên đời này.
Nhưng hiện giờ, cậu ấy chỉ cần moi một ít thông tin từ miệng Trương Hải cũng không làm được.
Lúc này, Ngưu Xuyên cảm thấy vô cùng nản lòng.
“Đây là chuyện bình thường. Nếu như bên kia tìm được Trương Hải, bọn họ nhất định phải điều tra về Trương Hải. Trong hoàn cảnh như vậy, Khổng Huy vẫn để Trương Hải đến ám sát tôi, hơn nữa chọn địa điểm ám sát ở khách sạn. Điều này chứng tỏ họ căn bản là không gửi gắm hi vọng gì vào Trương Hải, nên đương nhiên sẽ không để cho hắn biết quá nhiều chuyện.”
Chu Dương dửng dưng nói, nét mặt không chút thay đổi. Trong lòng anh đã có sự chuẩn bị sẵn về việc Ngưu Xuyên không tra hỏi được điều gì.
Hơn nữa, thực ra trong cuộc nói chuyện vừa rồi với Trương Hải, anh đã lờ mờ đoán được Trương Hải thật sự không biết tung tích của Trần An và Lý Thần.
“Vậy anh Dương, chúng ta phải làm gì bây giờ? Có cần em…”
Ngưu Xuyên hỏi, hiện giờ cậu ấy chỉ có một suy nghĩ, chính là lôi được đối phương ra, đưa đến trước mặt Chu Dương, trừng phạt đối phương một trận thích đáng, cho dù không chết cũng phải lột da chúng.
“Không cần làm gì cả. Giờ chúng ta không cần làm gì, chỉ cần chờ bên kia chủ động rat ay hoặc do thám thêm lần nữa là được.”
Chu Dương xua tay, khẽ nói.
“Vậy được rồi, vậy xử lý Trương Hải như thế nào?”
Đối với vấn đề này, Chu Dương cũng có chút khó quyết.
Trương Hải đích thực là đã ám sát mình, nhưng nhân chứng thực sự chỉ có hắn ta, Thẩm Bích Quân và Tạ Linh Ngọc.
Trong số đó, có thể kể đến anh chính là nạn nhân, Thẩm Bích Quân và anh thuộc cùng một công ty, tình bạn của họ đều rất tốt, còn Tạ Linh Ngọc là vợ anh. Lời khai nhân chứng của cả ba không thể dùng làm bằng chứng khiến cho Trương Hải phải chịu một sự phán quyết công bằng.
Cho dù có rất nhiều người nhìn thấy Trương Hải cùng con dao gọt hoa quả rơi trên mặt đất, cũng không có nghĩa là Trương Hải chắc chắn muốn ám sát Chu Dương, dù sao vẫn có khả năng tạo được hiện trường giả.
“Như thế này đi, để hắn đi. Nếu như hắn đã lựa chọn phản bội, còn đối phương lựa chọn hắn ám sát tôi, có nghĩa là họ đã dự tính sẵn sẽ vứt bỏ hắn rồi. Thậm chí đối phương có thể cho rằng chuyến này của Trương Hải căn bản không thể rút lui một cách toàn vẹn.”
“Nếu đã như vậy, chúng ta sẽ làm ngược lại. Sau khi để hắn đi, Trương Hải có lẽ cũng chỉ có thể lựa chọn trở về bên kia. Còn xem đối phương sẽ xử lý như thế nào, chúng ta chờ xem kịch hay thôi.”
Chu Dương cười nói, anh chợt nhận ra mọi chuyện dường như trở nên thú vị.
“Được, giờ em đi chuẩn bị.”
Ngưu Xuyên đáp lại rồi rời đi để chuẩn bị.
Nếu như thả Trương Hải ra, đương nhiên không thể để hắn cứ thế rời đi mà mình lại không làm gì cả được.
Thả người thì đương nhiên phải thả rồi.
Nhưng Ngưu Xuyên cũng cần chuẩn bị một số thứ như tìm vài người theo dõi và báo tung tích của Trương Hải bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên, hiện giờ Chu Dương không mấy quan tâm đến những điều đó.
Điều anh quan tâm bây giờ là nếu như đám người Khổng Huy đã tính để Trương Hải đến làm kẻ do thám, cũng đã chuẩn bị cho tình huống Trương Hải không thể rút lui một cách toàn vẹn, thậm chí đã từ bỏ Trương Hải, vậy thì tiếp theo đây bọn chúng sẽ làm gì?
Nói cách khác, khi Trương Hải đến khách sạn để ám sát Chu Dương, đám người Khổng Huy còn có sự sắp đặt gì khác?
“Ầy, tóm lại vẫn là thực lực của mình quá yếu, không đủ nhân lực dưới trướng. Nếu không mình có thể thành lập một đội tình báo thì đã không bị động như bây giờ.”
Chu Dương đột nhiên cười gượng gạo.
Nhưng đây chỉ là những lời than phiền trong lòng anh, cuộc sống của anh hiện giờ so với lúc trước đã tốt hơn gấp nhiều lần rồi.
Ít nhất, anh không còn phải lo lắng về tiền bạc, cũng không cần ở Tạ gia chịu đủ mọi nhục nhã, mà bản thân không dám cãi lại dù chỉ một câu.
Chu Dương lắc đầu, giũ bỏ hết những thứ không quan trọng ra khỏi đầu, anh rời khỏi phòng, đến phòng làm việc của Chu Thiều Hoa.
Chu Thiều Hoa là chủ của khách sạn Khải Nguyên, đồng thời là người của Chu gia.
Xét theo vai vế, Chu Dương phải gọi Chu Thiều Hoa là chú.
Bên cạnh Chu Dương không có tổ chức tình báo nào, nên anh không có cách nào để biết ngay được những sự việc quan trọng đã xảy ra ở Trường Sa hay thậm chí ở Tương Tây.
Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là Chu Thiều Hoa không biết.
Xét cho cùng, nếu so sánh, Chu Thiều Hoa đã điều hành khách sạn Khải Nguyên ở Trường Sa hơn mười năm, không thể chỉ biết mỗi khách sạn này được.
Vì nếu đúng như vậy thì Giang gia ở Trường Sa căn bản là không cần phải kiêng dè Chu Thiều Hoa như vậy, hơn nữa các gia tộc lớn ở Tương Tây cũng rất nể sợ Chu Thiều Hoa, nghiêm khắc quy định con em trong gia tộc không được gây chuyện ở khách sạn Khải Nguyên.
———————–
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 2199 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status