Chàng rể ma giới

Chương 695: Chân lý



Trong chế khí phòng, nhà cây Tử Tâm, Phỉ Thúy Lâm Hải.

Feinuoya và Boende đương cẩn thận đánh giá thanh trường kiếm do Trần Duệ vừa mới rèn thành, cũng không tốn quá nhiều thời gian, tạo hình nhìn qua rất đơn giản, dường như tùy tiện một thợ rèn phổ thông cũng có thể rèn được, song thần sắc hai vị chế khí tông sư đều tỏ ra vô cùng nghiêm túc.

"Thanh kiếm này không tệ, nhìn như vụng về lại ẩn sâu xảo diệu chí lý, yếu lĩnh của chế khí thuật nắm rất vững, tuy phẩm cấp của nó chỉ là trác tuyệt cấp nhưng trình độ chế tác đã vượt qua cấp bậc đại sư." Feinuoya gật gù, không chút che dấu vẻ tán thưởng trong mắt. "Thì ra Richard các hạ là song hệ chuẩn tông sư ma pháp trận và chế khí thuật, thật khiến người tán thán không thôi."

"Đã bêu xấu trước mặt hai vị tông sư rồi." Trần Duệ không hi vọng nghe thấy lời tán thưởng thế này, cái hắn muốn là ý kiến thậm chí là phê bình chân chính hữu dụng. "Xin hai vị chỉ điểm thêm cho."

Boende ực một hớp rượu: "Đừng nóng vội chàng trai, tên Feinuoya này có một kẻ có thói quen rất xấu, trước tiên hắn sẽ nói thật bùi tai để cho ngươi tâng tâng bay bổng, sau đó lại dùng lời lẽ phê bình không chút lưu tình đá ngươi một cước bay xuống vách núi."

Trần Duệ gật đầu cười: "Đây chính là điều ta kỳ vọng."

Quả nhiên, Feinuoya nghiêm sắc mặt: "Về chế khí thuật mà nói, các phương diện về thủ pháp, vận dụng... của ngươi đều tương đối xuất sắc, thậm chí còn có cảm ngộ nhất định đối với ý cảnh, trình độ đã đạt đến chuẩn tông sư cấp, rèn tạo chuẩn thần khí. Nhưng trong mắt tông sư thì ngươi phạm một cái sai lầm cơ bản nhất, vậy nên thanh kiếm này có thể nói là tương đối không hợp cách. Nó như một cái xác không hồn vậy, không có chút giá trị."

Xác? Trần Duệ rốt cuộc minh bạch ví von trước đó của Boende, vị tinh linh tông sư này phê bình thật đúng là chanh chua. Một chút mặt mũi cũng không cấp nhưng mà hắn không ủ rũ vì bị đả kích chút nào, ngược lại ánh mắt sáng lên: "Xin rửa tai lắng nghe."

Feinuoya âm thầm gật đầu, nói: "Thời điểm chúng ta học tập chế khí thuật, có một câu từng được đề cập rất nhiều lần, 'chế khí chính là chế tạo sinh mệnh'. Nhưng trên thực tế, người chân chính có thể lĩnh ngộ những lời này và đem chúng vận dụng vào chế khí cũng không nhiều. Vô số chế khí sư thậm chí là chế khí đại sư đều đem thần khí làm tiêu chuẩn trở thành tông sư duy nhất. Nhưng bọn họ đều sai, trên thực tế, chính cái câu được nghe nhiều nhất nhưng lại bị xem nhẹ này mới là chân lý trong chế khí thuật! Cứ lấy chuẩn thần khí làm thí dụ, có lẽ kỹ thuật và chi tiết chế tác của ngươi đã đạt đến cảnh giới gần như hoàn mỹ, nhưng ngươi dù có tạo ra thuộc tính cao hơn, ép được nhiều dòng hơn, chung quy vẫn chỉ là một kiện vật chết, vô pháp đạt đến biến đồi về chất. Đây chính là nguyên do vì sao ta nói thanh kiếm của ngươi chỉ là một cái xác."

Sinh mệnh? Cái từ dường như rất quen thuộc này khiến Trần Duệ suy ngẫm không thôi. Boende mở lời: "Ta không có tài ăn nói như Feinuoya, lúc trước hắn có nói một câu ngạn ngữ ải nhân: 'lời cây Búa là chân thật nhất', vậy ta liền làm cho ngươi xem nhé."

Boende tới trước đài rèn, cầm búa ước lượng, tiếp đó dùng kìm gắp một khối sắt nung đỏ ra rồi bắt đầu đập như đập khựa. Dưới những phát búa đập mạnh mẽ, một thanh kiếm dần dần thành hình, đồng dạng, là một thanh kiếm bề ngoài tầm thường, thủ pháp rèn cũng không quá đặc biệt nhưng lại toát ra một loại linh tính mà thanh kiếm của Trần Duệ không có được.

"Giống như sinh mệnh vậy, bất kỳ trang bị nào cũng là độc nhất vô nhị, bất luận là thần khí hay không phải thần khí." Thanh âm Feinuoya vang lên bên tai Trần Duệ.

Trần Duệ chấn động, bỗng nhiên nghĩ đến Lôi Âm, Bắc Minh, Tài Quyết... những chuẩn thần khí chế tạo ra từ bản vẽ hoán đổi trong Siêu cấp hệ thống. Những trang bị này là sản phẩm hệ thống, tài liệu tinh luyện đạt đến độ tinh khiết 100%. Hơn nữa công nghệ chế tác hoàn mỹ vô khuyết, dù là tông sư cũng không cách nào đạt đến loại trình độ hoàn mỹ như thế này. Theo lý thuyết, mỗi một chi tiết đều đạt đến cảnh giới không chút tỳ vết, nhưng thủy chung vô pháp chế tạo ra thần khí chân chính, dường như chúng nó đều thiếu khuyết thứ then chốt nào đó. Giờ đây chuyện đã rõ, thì ra chính là thiếu khuyết "linh tính" hoặc giả nó gọi là "linh hồn"!

Trần Duệ giờ mới biết, thì ra trước đây mình đã bất tri bất giác đi vào ngõ cụt, truy cầu đủ loại hoàn mỹ cùng cực hạn nhưng lại xem nhẹ điểm căn nguyên nhất, trọng yếu nhất. Cũng giống như một cái họa tượng (1), trải qua nhiều năm nỗ lực, đem tài nghệ phát huy đến đỉnh phong, có khả năng mô phỏng các tác phẩm nổi tiếng, thậm chí lấy giả tráo thật mà không ai hay biết, nhưng thủy chung vô pháp trở thành danh gia đại sư chân chính. Chế tạo và sáng tạo tuy chỉ sai biệt một chữ nhưng lại khác nhau một trời một vực.

(1) Mấy tên vẽ tranh Monalisa bán ngoài đường ấy.

Dùng thuật ngữ ở một thế giới khác mà nói, đó chính là khác biệt giữa "thuật" và "đạo".

Trần Duệ lâm vào trầm tư, nhãn tình càng ngày càng sáng... Bận rộn nửa ngày, lão ải nhân cầm thanh kiếm vừa rèn xong đi tới, phát hiện thằng này không ngờ ngay cả nhìn kiếm của lão một liếc cũng không thèm, không khỏi dựng râu trừng mắt một trận.

Trái lại, tinh linh tông sư há hốc mồm lộ ra vẻ kinh ngạc. Ngay khi Trần Duệ phục hồi lại tinh thần vội hỏi một câu: "Ngươi hiểu?"

Trần Duệ gật gật đầu, lão ải nhân vốn có chút không cam lòng liền lắp bắp kinh hãi, hắn mất mấy trăm năm mới có thể giác ngộ vậy mà tiểu tử nhân loại này không ngờ nhanh như vậy...

"Chẳng qua minh bạch đạo lý là một chuyện, chân chính có khả năng vận dụng là một chuyện khác. Ta nghĩ, ta đã tìm ra một khởi đầu mới, có lẽ không chỉ chế khí thuật mới đòi hỏi lĩnh ngộ mà còn nhiều thứ hơn nữa." Trần Duệ nói thực lòng. Hắn tuy minh bạch điểm mấu chốt trong đó nhưng muốn chân chính lĩnh ngộ và thực chất hoá đột phá, trong thời gian ngắn là khẳng định không thể đạt thành. Vô luận thế nào, đây cũng là bước ngoặt trọng yếu trên con đường chế khí thuật của hắn.

"Ngươi... thật hiểu sao?" Boende có cảm giác thất bại hoàn toàn. "Xem ra ta thực cmn già rồi... Feinuoya, ngươi cười cái gì, luận tuổi tác, ta còn trẻ hơn ngươi nhiều!"

"Feinuoya các hạ, tại hạ hẳn sẽ nán lại Phỉ Thúy Lâm Hải một đoạn thời gian, mấy ngày nầy liệu còn có thể tới đây thỉnh giáo hai vị được chăng?"

Thấy tinh linh tông sư gật đầu, Trần Duệ vui mừng như bị mọc sừng, lại quay sang nói với lão ải nhân: "Boende các hạ, thanh kiếm này có thể tặng cho ta không?"

"Giờ mới nghĩ đến thanh kiếm này? Hừ, Đừng mơ! Nhân loại giảo hoạt." Lão ải nhân án một tay lên thân kiếm. "Trừ phi ngươi có thể lấy thứ gì đó tốt để đổi, mà tốt nhất là rượu, cái Lan Hương tửu gì đó của tên kia có vị đạo cũng không tệ, cơ mà không đủ kình lực, ải nhân thích uống..."

Lời còn chưa nói hết, một mùi rượu nồng đậm tràn ra từng trận làm Boende trợn ngược con mắt: "Thơm quá!"

Ngay cả Feinuoya cũng nhịn không được nhìn về bình rượu trong tay Trần Duệ. Lão ải nhân vụt bước, bước những bước dài không chút tương xứng với chiều cao lao đến trước mặt Trần Duệ, nhét vội thanh kiếm kia vào trong tay hắn, tiếp đó chộp tới bình rượu. Đúng lúc này, một đạo hồng sắc ảnh tử nhắm chuẩn hướng tay lão ải nhân rồi "bắn" tới. Đó chính là Dodo tiểu thư trước đó được Trần Duệ vỗ yên rất là nghe lời.

Dodo tiểu thư nhàm chán đã lâu, giờ thấy có người vậy mà dám đoạt hàng của ba ba, lập tức bắt đầu phát động thế công.

Lão ải nhân dường như bị hù nhảy dựng, cơ mà xạ kích của Dodo tiểu thư lại sai lệch một ly nên bình rượu đã nằm gọn trong tay lão ải nhân: "Ê ê, ta nói nè, ngươi dưỡng chim kiểu gì mà dữ vậy, không phải chỉ là một bình rượu thôi sao, cái khác có thể học từ lão Feinuoya nhưng loại tính tình không phóng khoáng thế này ngàn vạn chớ có mà học!"

Dodo tiểu thư đương muốn tiếp tục xạ kích liền bị Trần Duệ nhẹ nhàng vơ vào trong tay rồi an ủi một phen.

"Ba ba. Đó là cái gì, Dodo cũng muốn!"

Trần Duệ thực không muốn để cho dưỡng nữ từ nhỏ đã dưỡng thành thói hư nát rượu, vội vàng nói: "Thứ kia Dodo không thể ăn a, lát nữa ra ngoài ba ba cho ngươi ăn hỏa hệ tinh thạch ok??"

"Ứ! Dodo muốn cái bình kia!"

"Hỏa hệ tinh thạch + Cá nướng!"

"Thêm một cái pudding!"

Trần Duệ không nghĩ tới dưỡng nữ lại "vô sư tự thông" biết cả cò kè mặc cả. Thời điểm trên mặt còn đương đổ đầy mồ hôi, bên kia lão ải nhân đã không thể chờ đợi được uống một ngụm rượu, hàng vừa vào miệng, liền lộ ra bộ sạng say mê cực độ, khen không dứt miệng: "Vị đạo thật tinh thuần! Cảm giác thật tốt, đặc biệt là cỗ hậu kình liên miên bất định này, đây là rượu gì? Ta uống rượu đã mấy trăm năm vẫn là lần đầu tiên được uống loại rượu ngon thế này! Lan Hương tửu so với nó quả thực chỉ đáng là nước sôi!"

Trần Duệ lại đưa một bình cho Feinuoya, đáp: "Thứ này gọi là rượu vàng. Là... tổ phụ tại hạ lưu lại bí phương nhưỡng chế mà thành."

Những cực phẩm rượu vàng này hiển nhiên là sản phẩm ma giới. Thời điểm Trần Duệ lấy ra rượu vàng, trong lòng dâng lên một cỗ cảm xúc nhìn vật nhớ người. Chắc chỉ khoảng mấy ngày nữa thì tín ngưỡng kết tinh sẽ đủ một trăm vạn, đến lúc đó có thể trở về ma giới, đoàn tụ cùng thân nhân bằng hữu. Cơ mà trước mắt phải nắm chặt thời gian, tại đây học hỏi nhiều thứ hơn từ hai vị tông sư, không chỉ là vì chế khí thuật của bản thân, mà còn vì thay lão sư Tetema tranh thủ càng nhiều sinh cơ.

"Cứ quyết định vậy đi" Lão ải nhân dụng lực vỗ bàn một cái. "Mấy ngày này ta cũng lưu lại nhà cây Tử Tâm, cùng Feinuoya chỉ điểm cho ngươi, nhưng mà mỗi lần tới, ngươi nhất định phải có một bình rượu vàng như vậy!"

"Không, hai bình." Feinuoya gia thêm một câu, ba người nhìn nhau cười.

Mấy giờ sau, trong rừng Tử Thụ, các học viên tham gia thí luyện không hẹn mà cùng cảm giác được trường lực huyền ảo xung quanh ba động càng lúc càng mạnh, dưới một cỗ lực lượng cường đại, các học viên không tự chủ được bị tống về cửa vào.

Các học viên nhao nhao kinh ngạc kêu lên: "Không phải nói thời gian thí luyện đến trước khi trời tối a? sao giờ kết thúc sớm như vậy?"

Một thanh âm lãnh đạm vang lên: "Rất đơn giản, bởi vì ma pháp trận chuẩn bị cho thí luyện đã bị người ngoài phá mất sáu điểm, vậy nên vì để công bình, ta quyết định kết thúc trước thời hạn, lấy thành tích bây giờ làm chuẩn."

"Ngươi nói là chuẩn thì là chuẩn? Talana đại sư, thằng cha này là ai?" Mở lời chính là tên nhị thế thanh niên từng xung đột với Trần Duệ tại phòng ăn.

"Mellodan! Câm miệng!" Nói chuyện không ngờ là Philly, vị tinh linh công chúa này tiến lên kính cẩn thi lễ với "thằng cha này". "Feinuoya đại nhân."

Thì ra đây chính là chế khí tông sư của Tinh linh tộc! Bao gồm ba vị lão sư của Tinh Quang học viện bên trong đều lắp bắp kinh hãi, vội vàng thi lễ. Bisi thấy Trần Duệ đứng bên tinh linh tông sư, liên tưởng đến câu nói "phá mất 6 điểm ma pháp trận" vừa rồi, trong lòng chấn động.

"Lão sư! Richard!" Michelle đang cùng Blanchett (đến sau) chơi đùa ở ven hồ, thấy Feinuoya và Trần Duệ xuất hiện liền vội vàng chạy tới.

"Michelle, không được vô lễ, phải gọi là Richard 'các hạ'. Talana, sau này Richard các hạ có thể tùy ý ra vào rừng Tử Thụ mà không cần thông báo. Hắn còn lưu lại tiên đô một đoạn thời gian. Nếu có cơ hội, ngươi phải thỉnh giáo hắn nhiều nhiều, tin tưởng rằng lợi ích thu được sẽ không nhỏ."

Talana nghe lão sư xưng hô với thanh niên nhân loại này, trong lòng biết trình độ đối phương đã vượt qua cấp đại sư, ít nhất là chuẩn tông sư cấp, trong mắt hiện ra vẻ không thể tin được, trịnh trọng thi lễ với Trần Duệ một cái.

Trần Duệ hướng Talanar hoàn lễ, nói: "Feinuoya các hạ nói quá lời. Có cơ hội, ta sẽ trao đổi giao lưu cùng Talana đại sư, còn về Michelle điện hạ và vị Blanchett tiểu thư kia... Ta có thể tới Ngân Nguyệt tiên đô đều là nhờ có các nàng, giữa chúng ta là quan hệ bằng hữu, tự nhiên không cần khách khí."

Blanchett nghe thấy 2 chữ "bằng hữu", ánh mắt khẽ run lên, cúi đầu không nói. Feinuoya nhẹ gật đầu với Trần Duệ, cũng không nói gì với mọi người, chuyển thân quay trở lại rừng, trong nháy mắt liền tiêu thất không thấy.

Không đợi Trần Duệ đề cập đến chuyện đánh cuộc, Bisi đã dịu dàng đi qua: "Richard các hạ, lúc trước là học viên của chúng ta vô lễ, hiện tại ta thay bọn họ xin lỗi các hạ và Michelle điện hạ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status