Chàng rể phế vật

Chương 215: Mãnh thú giác tỉnh



Toàn trường đều yên lặng, vệ sĩ bao vây Trần Xuân Độ thành từng vòng, yên lặng nhìn Trần Xuân Độ, không ít vệ sĩ, trong mắt lộ ra vẻ trào phúng!

Xem ra, thân phận của người thần bí này bị cậu cả Lê nhìn thấu rồi.

Tự xưng Long Vương gì đó... Kết quả ra vẻ không quá ba giây, liền bị cậu cả Lê vạch trần... Điều này cũng quá ngại rồi!

Trần Xuân Độ yên lặng đứng ở đó, không nhúc nhích, duy chỉ có ánh mắt đó, càng lạnh lẽo.

“Anh sao có thể là Long Vương.... Long Vương tuy phong thái tài hoa tuyệt thế, nhưng đã quy ẩn rồi, sao có thể xuất hiện ở đây.” Lê Thần Yên cười lạnh một tiếng, không hề lưu tình mà vạch trần Trần Xuân Độ.[truyenhay.com]

“Ngụy trang của anh, quá mức vụng về, nói ra thân phận thật sự của anh.” Lê Thần Yên lạnh lùng nói.

“Ha ha...” Trần Xuân Độ bật cười ha hả, âm thanh khàn khàn, vô cùng lạnh lùng, tỏa ra một cỗ sát ý khiến người ta sởn da gà.

“Ai nói với anh, tôi không phải là Long Vương?” Trần Xuân Độ hỏi ngược lại, một chân cất bước, sát ý toàn thân bành trướng, lao lên trời, mà những vệ sĩ đó như gặp phải kẻ địch lớn!

“Giết anh, còn cần phải nói ra thân phận sao?” Giọng của Trần Xuân Độ ầm ầm như sấm, sự lạnh lẽo bao trùm cả khách sạn!

Trần Xuân Độ bỗng mở miệng, Lê Thần Yên thần sắc cứng lại, lộ ra tia lạnh lẽo... Anh ta tức giận rồi... Anh ta có kém tài nữa cũng là cậu cả của nhà họ Lê, thân thế lẫy lừng, kết quả, bây giờ còn bị kẻ mạo danh Long Vương sỉ nhục!

“Động thủ!” Lê Thần Yên lạnh lùng hạ lệnh, những vệ sĩ đó nghe lệnh, trong nháy mắt vô số lưới lửa đan dệt mà thành, ùn ùn kéo đến bắn về phía Trần Xuân Độ, không chừa lại một tí ti góc chết, hư không rung chấn, hoàn toàn bị phong bế!

Trong phòng bao của khách sạn, nữ thư ký đang tựa bên cửa sổ, nhìn về phía cửa khách sạn, nhìn Trần Xuân Độ đứng ở trung ương, khóe miệng nhếch lệ lộ ra một nụ cười khinh thường nhàn nhạt.

Theo cô ta thấy, thích khách này muốn giết Lê Thần Yên, thật sự là viển vông, đều là việc vô ích.

Mà vô số tiếng súng xé toạc sự yên tĩnh của bầu trời đêm, khiến cơ thể yêu kiều của cô ta bỗng căng cứng lại, nội tâm bị dọa đến run rẩy, vèo một cái chui vào trong chăn trốn.

Ở cửa khách sạn, Lê Thần Yên chắp tay đứng đó, nhìn thấy vô số ngọn lửa đen xen thành thiên la địa võng, sau khi bao trùm cơ thể của Trần Xuân Độ thì cười lạnh khinh thường một tiếng, xoay người đi vào trong khách sạn.

Kết cục sau đó anh ta thậm chí đều không cần đoán.

“Lát nữa sau khi thu xác thì xử lý sạch sẽ hiện trường, bồi thường tổn thất nguyên giá cho khách sạn.” Lê Thần Yên nhàn nhạt mở miệng.

“Rõ.” Một tên thủ hạ bên cạnh cung kính gật đầu.

Lê Thần Yên chưa đi được mấy bước, đột nhiên, một tiếng kêu thảm thiết đằng sau khiến bước chân của anh ta đột nhiên khựng lại!

Thần sắc của Lê Thần Yên hơi thay đổi, anh ta xoay người nhìn, phát hiện Trần Xuân Độ đã biến mất khỏi đó!

Mà một tên vệ sĩ trong đó, đang ôm cổ, trong kẽ hở có một dòng máu tươi chảy ra, cả cơ thể của anh ta đều không có sức mềm nhũn ngã ra, hai mắt trợn to, chết không nhắm mắt!

Vệ sĩ ở một bên thấy vậy, nội tâm run lên, tên vệ sĩ này... Ở trong số bọn họ, cũng tính là không tồi, vừa rồi, vậy mà bị miểu sát!

Những tên vệ sĩ này mặt mày càng lạnh lùng, súng trong tay càng thêm hung hãn bắn! Mà Lê Thần Yên, đều chưa kịp phản ứng, trong tay anh ta đã tổn thất một người!

Tốc độ của Trần Xuân Độ quá nhanh rồi, thân hình lóe lên, ngọn lửa vô tận như mãnh thú nhe răng, căn bản khó lòng bắt kịp anh!

Đột nhiên, hai mắt Lê Thần Yên co lại, nhìn sang một tên vệ sĩ trong đó, quát: “Cẩn thận!”

Nhưng khi Lê Thần Yên hét lên thì đã muộn, đợi tên vệ sĩ đó phản ứng lại, lồng ngực của bản thân, đã nhiều thêm một nhát đao sắc mảnh!

“Ở đó! Không tiếc mọi giá phải giết chết!”

Từng tên vệ sĩ lũ lượt hướng nòng súng nhắm vào Trần Xuân Độ ở đằng sau tên vệ sĩ kia, đạn bay như mưa, trong nháy mắt bao trùm nơi đó!

Ánh mắt của Trần Xuân Độ lạnh lùng bình tĩnh, đột nhiên, thân pháp của anh bạo động, lao nhanh đến giết một tên vệ sĩ trong đó!

Bỗng chốc, ngọn lửa lăng lệ, càng hung hãn hơn vài phần!

Vô số ngọn lửa bắn về phía đầu của Trần Xuân Độ, khi mắt thấy sắp bắn trúng Trần Xuân Độ, đột nhiên, một đạo ánh sáng xuyên thủng hư không, bỗng được Trần Xuân Độ nắm trong tay!

Trần Xuân Độ tay cầm dao ánh sáng, ánh sáng bắn tới điên cuồng chém cản! Từng ngọn lửa, bị Trần Xuân Độ môt chia làm hai!

Đôi mắt của vô số vệ sĩ đều co rút dữ dội, ánh mắt sững sờ, khó mà tin được!

“Keng keng keng!”

Trần Xuân Độ tay cầm Long Nha, nhanh chóng lật lên, chém cản những ngọn lửa đó, nhanh chóng tiếp cận những tên vệ sĩ đó!

Sắc mặt của những tên vệ sĩ đó không ngừng thay đổi, hung hãn về phía Trần Xuân Độ!

Một tên vệ sĩ xuất hiện ở đằng sau Trần Xuân Độ, tay cầm súng, bỗng bóp cò về phía sau gáy của Trần Xuân Độ!

Nhưng đột nhiên, thần sắc của anh đanh lại, Trần Xuân Độ bỗng xoay người, Long Nha trong tay, xẹt qua cổ của tên vệ sĩ, để lại một vết máu!

“Bụp!”

Tên vệ sĩ ôm cổ, máu tươi bắn ra, anh ta trợn to hai mắt, vết máu này không ngừng lan to... đầu tách rời ra!

Tên vệ sĩ bụp một cái ngã trong vũng máu, Lê Thần Yên đứng ở cửa khách sạn, một màn này, khiến sự kiêng kỵ trong mắt của anh trở nên càng đậm!

Vô số ngọn lửa điên cuồng bắn ra, điên cuồng phá hoại xung quanh, khói bụi tản mạn, mùi thuốc súng nồng nặc tản ra, trong lòng những tên vệ sĩ đó càng bàng hoàng.

Bọn họ tay cầm súng, trải qua huấn luyện bắn súng nghiêm khắc, là tay súng thần trăm phát trăm trúng... Nhưng Trần Xuân Độ ở đối diện chỉ cầm một con dao... Bọn họ vậy mà cảm nhận được một sự bất lực mãnh liệt!

Trần Xuân Độ không chút tổn hại, mà bọn họ vậy mà liên tiếp tổn thất mấy tinh anh!

“Người này, rốt cuộc là có lai lịch gì!” Lê Thần Yên mặt mày càng ngưng trọng... Anh ta xem thường Trần Xuân Độ rồi! Thủ hạ của anh ta không có nói linh tinh, sự cường đại của người trước mặt, hơn xa thủ hạ của anh ta!

Vào lúc này, tốc độ của Trần Xuân Độ khựng lại, đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn sang Lê Thần Yên, giọng nói lạnh lùng tựa như sấm sét vang vọng ở trong khách sạn: “Lê Thần Yên, anh không phải là nói, tôi không phải là Long Vương sao?”

Lê Thần Yên nhìn sang Trần Xuân Độ, nội tâm run lên, ánh mắt thâm thúy.

Anh ta nhìn sang Trần Xuân Độ, trong lòng sinh ra một loại dự cảm không hay!

“Tôi quả thật không phải Long Vương, tôi là...” Trần Xuân Độ khựng lại, đột nhiên gỡ chiếc mặt một góc màu đen đó xuống, lộ ra diện mạo thật: “Nhĩ Đông Trần, anh nhớ chưa!”

Trần Xuân Độ lạnh lùng quát, hư không điên cuồng rung chấn, Lê Thần Yên mặt mày đanh lại, ánh mắt lộ ra tia khiếp sợ, khó mà tin được!

“Nhĩ Đông Trần... vậy mà là anh!” Lê Thần Yên kinh ngạc thốt ra tiếng, ánh mắt tỏa ra sát khí lạnh lẽo: “Đến giết tôi, anh tìm chết sao?”

“Người tìm chết là anh!” Trần Xuân Độ tay cầm Long Nha: “Diêm Vương muốn anh chết canh ba, tuyệt đối không để người sống đến canh năm!”

“Tìm chết!” Lê Thần Yên tay siết thành nắm đấm, nụ cười thâm sâu trên mặt: “Đến giết tôi? Anh cứ việc đến thử!”

Lời này của Lê Thần Yên vừa dứt, sắc mặt của anh bỗng đanh lại!

Chỉ thấy thân hình của Trần Xuân Độ không ngừng lóe lên, tốc độ càng lúc càng nhanh, khiến da đầu của những tên vệ sĩ kia tê dại rồi!

“Anh ta còn là con người sao... Tốc độ này, sợ rằng chỉ có cục trưởng Trương trước kia mới có thể sánh được!” Có người lẩm bẩm.

Ngọn lửa vô tận phong tỏa hư không, mà Trần Xuân Độ tay cầm Long Nha, không ngừng chém, chém rơi ngọn lửa, cứ vậy chém ra một con đường sống!

Lê Thần Yên vừa nói xong, gần như cùng lúc, có ba tên vệ sĩ đáp tiếng ngã xuống!

Mà cái khác với vừa rồi là trong tay Trần Xuân Độ, đột nhiên nhiều thêm một khẩu súng!

Vào lúc này, khí chất toàn thân của Trần Xuân Độ bỗng dưng thay đổi lớn, thần sắc trở nên lạnh lùng!

Những tên vệ sĩ này căn bản không biết, cái Trần Xuân Độ mạnh nhất không phải là thân thủ võ lực... mà là kỹ năng bắn súng vô cùng khủng khiếp!

Nếu như những tên quân phiệt quốc tế đã từng bị Trần Xuân Độ tiễn đi có mặt ở đây, tuyệt đối sẽ hít ngược một hơi khí lạnh, bọn họ sớm đã rút ra một bài học... Bất luận như thế nào, đều không thể để Long Vương chạm vào súng... Đó là một thảm họa!

Mà khoảnh khắc Trần Xuân Độ nhặt súng lên, trong lòng Lê Thần Yên bỗng run rẩy mãnh liệt!

“Đi!” Trực giác nhạy bén của Lê Thần Yên cuối cùng cũng phát huy tác dụng, khiến anh ta không chút do dự mà xoay người đi vào khách sạn!

“Lên trời xuống đất, anh cũng phải chết!” Giọng của Trần Xuân Độ, tựa như ma quỷ dưới địa ngục, khiến nội tâm của người ta run rẩy dữ dội!

“Cộp cộp cộp...” Vệ sĩ điên cuồng bắn về phía Trần Xuân Độ, nòng súng lóe lên ánh lửa, vô số ngọn lửa xé toạc hư không, trong nháy mắt muốn bắn Trần Xuân Độ thành cái sàng!

Ánh mắt của Trần Xuân Độ lóe lên, cổ tay hơi rung, một chuỗi tiếng đạn bắn gần như cùng lúc vang lên!

Từng ngọn lửa từ trong súng của Trần Xuân Độ bắn ra, hư không có một chuỗi âm thanh giòn rã vang lên... Sau đó, từng đầu đạn từ từ rơi xuống.

“Anh bắn rơi đạn ở trên không xuống rồi! Điều này sao mà có thể chứ!” Có vệ sĩ hai mắt đanh lại, hít ngược một hơi khí lạnh, thần sắc khó tin!

“Anh ta còn là con người sao, người bình thường căn bản không làm được!” Cho dù những đặc công hàng đầu kia nhìn thấy một màn này, bỗng nhiên da đầu tê dại, không dám tin.

Thật sự là kinh hãi thế tục, cho dù tay súng thần trâu bò nhất trong tổ chức của bọn họ... cũng không thể đạt được cảnh giới này!

Trần Xuân Độ lạnh lùng liếc nhìn những tên vệ sĩ này, lúc này có rất nhiều cơ thể của vệ sĩ đã lạnh toát, trong lòng sinh ra ý muốn lui lại!

Trần Xuân Độ quá mạnh rồi, mạnh đến mức để khiến nội tâm của người ta ngừng thở!

Trong lòng của những tên vệ sĩ đó quá rõ, thực lực của Trần Xuân Độ, hơn xa bất cứ ai trong số bọn họ, chỉ thủ đoạn vừa rồi... Trần Xuân Độ muốn giết ai, bọn họ không ai có thể cản được!

“Bụp!”

Trần Xuân Độ liếc nhìn bóng dáng ở đằng xa của Lê Thần Yên, đột nhiên ánh mắt lóe lên, thuận tay bắn phát súng, một ngọn lửa xuyên qua hư không, bụp một cái bắn trúng bả vai của Lê Thần Yên!

“Phụt!”

Thân thể của Lê Thần Yên lắc lư dữ dội, suýt ngã ra đất, may mắn thủ hạ ở bên cạnh đã đỡ được anh ta!

Không trung, máu bắn ra, sắc mặt của Lê Thần Yên thay đổi, sự đau đớn bỏng rát khiến mắt của anh ta trở nên lạnh lẽo.

Lê Thần Yên xoay người, nhìn sang Trần Xuân Độ, lạnh giọng nói: “Trần Xuân Độ... Anh tìm chết!”

Lê Thần Yên ôm vai, nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt nhìn Trần Xuân Độ toát ra sát ý lạnh lẽo!

Lê Thần Yên cuối cùng cũng phẫn nộ rồi... Anh ta không thể chấp nhận, ở Thành phố T, vậy mà còn có người dám làm anh ta bị thương!

Hơn nữa, vậy mà là Trần Xuân Độ, kẻ ở rể của nhà họ Lê này... ở trong mắt anh ta, chẳng qua chỉ là một con kiến ti tiện!

“Tôi nói rồi, tất cả người ở đây hôm nay, một người cũng không chạy được...” Trần Xuân Độ đi từng bước về phía Lê Thần Yên, từng câu từng chữ, càng lạnh lẽo u ám.

“Anh nghĩ anh là ai, có tư cách gì nói ra lời này!” Lê Thần Yên lạnh giọng châm chọc.

“Dựa vào... tôi là Long Vương!” Giọng của Trần Xuân Độ rất hùng hồn, chân cất bước, ánh mắt càng lăng lệ tĩnh lặng: “Cũng là thủ lĩnh của Long Tổ!”

Một đồng xu bắn về phía Lê Thần Yên, Lê Thần Yên một tay bắt lấy đồng xu, liếc nhìn, sắc mặt lập tức trắng bệch!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.5 /10 từ 44 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status