Chàng rể phi thường

Chương 18





Chương 18: Cả sân khấu hôm nay là của em

Chung Đình nói xong Trần Mộng Dao ngẩn người ra, cô chưa từng gặp phải chuyện như thế này bao giờ?

Chỉ nghe cô ta tiếp tục nói.

“Nhưng mà nghe nói hôm nay là sinh nhật của mày và chị mày, tao phá lệ cho mày nghỉ một hôm, cho mày một ngày để suy nghĩ, vào tầm này ngày mai nhớ phải trả lời tao!” Nói xong Chung Đình vỗ vai Trần Mộng Dao, quay người đi ra khỏi phòng làm việc, để lại Trần Mộng Dao một mình ngơ ngác ở đó.

Cô quả thực đã lơ là sơ suất, cô hoàn toàn không ngờ được Chung Đình lại giở trò này, hoặc có thể nói là cô vốn không hề nghĩ tới việc phải đề phòng người bên cạnh mình, mà lợi nhuận của dự án hợp tác này lại quá lớn, lớn tới mức làm cho người ta mất hết tính người, lớn đến mức khiến cho người ta đánh mất cả lương tri.

Cảm thấy chỉ có một mình, sợ hãi, không biết làm thế nào cho đúng, cô lo sợ tới mức mặt mày tái nhợt, may mà đúng lúc này Sở Phàm gọi điện tới, Trần Mộng Dao mới hoàn hồn, sắc mặt cũng có tốt hơn.

Mở điện thoại ra là giọng nói của Sở Phàm: “Mộng Dao, em đang bận gì thế? Hôm nay là sinh nhật của em mà em quên rồi à? Mau đến Vân Đỉnh Kim Cung đi, anh chuẩn bị cho em một bất ngờ.”

“Vân Đỉnh Kim Cung á?” Cô còn đang nghĩ thì Sở Phàm vội vàng cúp máy, kết quả vừa cúp xong, chị cô lại gọi tới.

“Trần Mộng Dao, đừng nói là tao không cho mày cơ hội, mau đến Vân Đỉnh Kim Cung đi, hôm nay tao sẽ cho mày xem một sân khấu lớn, nếu bỏ lỡ cơ hội này thì mày sẽ hối hận cả đời cho mà xem!” Giọng nói của Trần Mộng Vũ vừa có chút kích động, ngạo mạn, lại vừa có chút hồi hộp mong chờ.

Sau khi cúp máy, Trần Mộng Dao mặt đờ ra không hiểu gì, thế này là thế nào? Anh Sở Phàm bảo cô đến Vân Đỉnh Kim Cung, chị cô cũng bảo cô đến Vân Đỉnh Kim Cung, là hai người này đã hẹn nhau từ trước à? Không phải chứ, hai người như nước với lửa, cứ gặp lần nào là như đánh nhau lần ấy mà.

Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Mông Dao lắc mạnh đầu, về nhà chuẩn bị một chút rồi nhanh chóng bắt taxi đến Vân Đỉnh Kim Cung.

Vân Đỉnh Kim Cung hôm nay có thể nói là xa hoa lộng lẫy đến tột đỉnh, một dải băng rôn từ trên đỉnh đài thiên văn thả xuống, bên trên có hàng chữ: “Chúc mừng sinh nhật Trần tiểu thư, chia sẻ phước lành, mọi người cùng vui.”

Phía trên của đài thiên văn có vài quả khinh khí cầu, những cánh hoa anh đào rơi tả lả từ trên đó xuống, trông hệt như cơn mưa hoa anh đào vậy, kiểu hoành tráng như thế này của Vân Đỉnh Kim Cung ở cả thành phố Vân Hải này cũng không tìm được nơi thứ hai, đúng là vất vả cho Minh Khê rồi.

Sở Phàm đã đến Vân Đỉnh Kim Cung từ sớm, những công việc chuẩn bị đã xong xuôi thì đến giai đoạn chờ đợi nôn nóng, nhưng thú vị ở chỗ người mà anh chờ đợi là Mộng Dao chưa đến, thì lại thấy Trần Mộng Vũ xuất hiện.

Trần Mộng Vũ hôm nay mặc rất sexy, một chiếc váy đuôi cá trễ ngực, đôi giày cao gót có gắn đá kim cương, đeo chiếc túi Chanel sang trọng, đi cùng phía sau cô ta là hai người bạn cùng phòng là Liễu Mi và Ngô Tịnh.

Tuy nhân vật chính hôm nay là Trần Mộng Vũ, nhưng Liễu Mi và Ngô Tịnh cũng mặc rất sang trọng lộng lẫy, bọn họ bước vào đại sảnh của Vân Đỉnh Kim Cung trông như vương phi vậy, nhận được nhiều sự sùng bái và ngưỡng mộ của mọi người, ngay lúc đó lòng hư vinh được thỏa mãn một cách đầy đủ.

Thấy cảnh tượng vô cùng khí thế như vậy, Liễu Mi không khỏi thốt lên một cách ngưỡng mộ:

“Mộng Vũ, Quách Siêu đối xử với cậu cũng tốt đấy chứ, không ngờ lại bao cả tòa Vân Đỉnh Kim Cung này, nếu mình mà có một người bạn trai như Quách Siêu, có nằm mơ mình cũng thấy thích.”

Trần Mộng Vũ nhếch môi cười, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc, chuyện đúng đắn nhất mà cả đời này cô ta đã làm đó là rũ bỏ Sở Phàm và yêu Quách Siêu.

“Mộng Vũ, sao anh Siêu vẫn chưa gọi điện cho cậu thế, anh ấy cũng bình tĩnh quá nhỉ.” Ngô Tịnh nói, cô ta lần đầu tiên gặp được một người người bình tĩnh đến vậy như Quách Siêu, chuẩn bị một bất ngờ lớn như thế cho người yêu mà không để lộ ra bất kỳ dấu hiệu nào.

“Gọi điện gì chứ?” Trần Mộng Vũ lườm Ngô Tịnh một cái: “Bất ngờ lớn như vậy nếu gọi điện thoại thì làm gì thú vị bằng nói trước mặt chứ.”

“Nếu tớ mà là anh Siêu, chắc chắn cũng sẽ không gọi điện cho người yêu của mình đâu, tớ sẽ đến trước mặt người yêu, nói ra bất ngờ này, rồi cầu hôn cô ấy.”

Trần Mộng Vũ chìm đắm trong sự tưởng tượng ngọt ngào.

“Mộng Vũ, nếu Quách Siêu hôm nay sẽ cầu hôn cậu thật thì sao? Lẽ nào cậu định lấy anh ấy thật à?” Ngô Tịnh không nhịn được mà hỏi.

“Đương nhiên rồi! Tớ không lấy anh ấy chẳng nhẽ lại đi lấy cái loại vô tích sự như thằng cha Sở Phàm à!” Trần Mộng Vũ không nghĩ gì mở miệng trả lời thẳng luôn.

Vừa nói đến Sở Phàm xong, trong tầm mắt của Trần Mộng Vũ xuất hiện bóng dáng của Sở Phàm.

“Sở Phàm?”

“Đúng là kỳ lạ, sao ở chỗ nào cũng gặp anh vậy nhỉ? Rốt cuộc có tí sĩ diện nào không đấy? Chỗ nào cũng đến ăn chực được, Vân Đỉnh Kim Cung hôm nay được bạn trai tôi bao toàn bộ rồi, mời anh cút ngay ra khỏi đây, đừng có làm cho tôi ngứa mắt nữa được không?”

Trần Mộng Vũ cảm thấy tức giận, ở nơi như thế này lại gặp Sở Phàm, cô ta cảm thấy buồn nôn như đang ăn cơm mà nuốt phải con ruồi nhặng vậy.

“Cái, cái gì? Bạn trai cô bao hết toàn bộ á?” Sở Phàm chớp mắt nhìn ngạc nhiên, không khỏi vò đầu bứt tai, chẳng phải anh đã bảo Minh Khê bao hết toàn bộ sao? Sao giờ lại biến thành Quách Siêu bao hết vậy?

“Chứ còn gì nữa! Hôm nay anh Siêu bao cả tòa Vân Đỉnh Kim Cung này, trên đài thiên văn của đỉnh tòa nhà là bữa tiệc sinh nhật của tôi, một sự đầu tư siêu khủng, loại vô dụng kia, ngưỡng mộ không hả? Tiếc là anh ngưỡng mộ cũng vậy thôi! Cả đời anh cứ nằm đấy mà mơ nhé!”

“À phải rồi, tôi tính sơ qua thì thấy, anh đi ship đồ ăn khoảng hai trăm năm may ra có thể bao được một ngày cho ra oai tí, chỉ là không biết anh có sống được đến ngày ấy không thôi!”

Trần Mộng Vũ nói xong những người xung quanh cũng đều cười lên, câu nói này cũng cay độc đấy.

“Mộng Vũ, cậu nghĩ hơi nhiều đấy, kể cả tên vô dụng này có sống được hai trăm năm thật, tích cóp tiền để bao cả Vân Đỉnh Kim Cung thì ông chủ của Vân Đỉnh Kim Cung cũng không cho anh ta thuê đâu.” Ngô Tịnh đứng một bên cười.

“Vì sao thế?” Liễu Mi biết rồi nhưng vẫn cố tình hỏi.

“Vì anh ta chỉ là một thằng ship đồ ăn rẻ rách, ha ha ha.” Ngô Tịnh cười lớn lên.

“Ha ha, ừ đúng, ông chủ của Vân Đỉnh Kim Cung sao có thể cho một thằng ship đồ ăn bao cả Vân Đỉnh Kim Cung chứ.”

Những người đi qua xung quanh cũng đều reo hò lên, không khí vui cười náo nhiệt.

Cũng không biết một kẻ ship đồ ăn đến đây để làm gì.

Một nơi sang trọng như vậy, có ngôi sao nổi tiếng Châu Hưng Luân ở đây, lực lượng bảo vệ cũng lớn, những người bình thường lát nữa cũng không lên trên được, nên có đến cũng bằng không, còn không bằng mấy người thông minh đã đặt mấy khách sạn bên cạnh có ban công trên tầng cao từ trước, có thể nhìn được phần nào ánh sáng trên tầng cao nhất của Vân Đỉnh Kim Cung.

“Mộng Vũ, nhìn kìa nhìn kìa! Quách Siêu đến rồi, ăn mặc đẹp trai thật đấy!” Đột nhiên Ngô Tịnh vỗ vai Trần Mộng Vũ rồi chỉ ra phía cửa, ở phía ngoài cửa lớn của Vân Đỉnh Kim Cung, Quách Siêu mặc bộ đồ comple đi giày tây đang bước tới, trên tay cầm một bó hoa tươi.

“Anh Siêu! Em yêu anh!”

Trần Mộng Vũ không nghĩ gì cứ thế lao đến ập vào trong lòng hắn, “Anh Siêu, Em cảm động quá đi, bất ngờ mà anh dành cho em khiến em cảm thấy rất vui, thật sự rất mãn nguyện, anh đối xử với em quá tốt!”

“Ha ha ha, Mộng Vũ, sao em thông minh vậy, anh còn chưa nói ra bất ngờ là gì mà đã bị em đoán ra rồi à?” Quách Siêu cười ha ha, hắn giả vờ làm phép thuật rồi từ phía sau lưng biến ra một chiếc hộp, nhẹ nhàng mở ra, ánh sáng chói mắt lóe lên, là một chiếc nhẫn kim cương rất lớn, nhìn cũng phải đến ba carat.

“Vì chiếc nhẫn kim cương này anh đã mua hết sáu mươi nghìn tệ đó! Không ngờ bất ngờ này lại bị em đoán ra, cảm động không?” Trên mặt Quách Siêu nở một nụ cười rất tự tin.

“Bất ngờ? Là nhẫn á?”

Trần Mộng Vũ hơi ngớ người ra, nhưng sắc mặt lại nhanh chóng khôi phục lại bằng một nụ cười: “Anh Siêu, anh hài hước quá đấy, so với việc bao cả Vân Đỉnh Kim Cung thì chiếc nhẫn cỏn con này đáng là gì chứ? Thì ra anh định cho em hai niềm vui bất ngờ à? Đúng là kỳ công quá, cảm ơn anh nhiều, em yêu anh.”

Bao toàn bộ Vân Đỉnh Kim Cung á?

Hai niềm vui bất ngờ á?

Quách Siêu có hơi đơ người ra, Trần Mộng Vũ đang nói gì vậy nhỉ? Mình chỉ có chuẩn bị cho cô ấy một bất ngờ thôi mà, chính là chiếc nhẫn sáu carat trên tay đó, chứ làm gì có chuyện bao cả Vân Đỉnh Kim Cung đâu.

——————–



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 913 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status