Chàng rể siêu cấp

Chương 1: Tôi chỉ muốn làm một kẻ vô dụng.



 

"Cậu chủ nhỏ, cậu nhất định phải theo chúng tôi về, hiện tại nhà họ Hàn cần cậu về chủ trì đại cục."

"Bố cậu bệnh tình nguy kịch, anh cậu thì vào tù, hiện tại chỉ có cậu mới có thể chống đỡ được nhà họ Hàn thôi."

"Bà nội cậu nói rồi, bằng mọi giá chúng tôi phải đưa được cậu về."

Phố Đồng Tử ở Vân Thành, Hàn Tam Thiên cầm theo một hộp quà, anh mặc bộ quần áo mua ở ven đường, vẻ mặt hờ hững.

“Từ nhỏ tôi đã không biết nói lời ngon tiếng ngọt nên không được bà nội yêu quý, bà nội sợ tôi cướp đi vị trí người thừa kế của anh trai nên đã đuổi tôi ra khỏi nhà họ Hàn.”

“Ba năm ở rể nhà họ Tô tôi chịu mọi cay đắng nhục nhã, có khi nào nhà họ Hàn có đôi lời quan tâm. Là bà ấy ép tôi rời khỏi nhà họ Hàn, bây giờ chỉ một câu lại muốn tôi quay về, coi Hàn Tam Thiên tôi là chó sao?”

“Bây giờ tôi chỉ muốn yên lặng làm một kẻ vô dụng, cmn không ai có thể tới làm phiền tôi.”

Hàn Tam Thiên sải bước rời đi, để lại một đám người ngơ ngác nhìn nhau.

Nhà họ Tô là một nhà làm quan hạng hai ở Vân Thành, ba năm trước lúc Hàn Tam Thiên nghèo túng là ông chủ nhà họ Tô tự mình chỉ định hôn uớc, hôn lễ năm ấy đã làm kinh động cả Vân Thành. Nhưng nguyên nhân gây xôn xao là do Tô Nghênh Hạ gả cho một kẻ vô dụng không tên không tuổi, trở thành trò cười cho cả Vân Thành.

Thân phận thật sự của Hàn Tam Thiên chỉ có một mình ông chủ nhà họ Tô biết được. Nhưng sau khi kết hôn được hai tháng, ông chủ nhà họ Tô đã qua đời vì bệnh nặng, từ đó thân phận thật sự của Hàn Tam Thiên không ai biết được, còn anh lại ngồi vững trên cái ghế thằng con rể vô dụng.

Ba năm nay, Hàn Tam Thiên chịu đủ sự châm chọc chê cười, bị đối xử lạnh nhạt. Chỉ là việc này còn không khiến người khác sợ hãi lòng người bằng việc bị đuổi khỏi nhà họ Hàn.

Anh đã chấp nhận rồi, cuộc sống bị người ta bàn ra tán vào mãi rồi cũng thành quen.

Hôm nay là ngày mừng thọ bà nội Tô, Hàn Tam Thiên tỉ mỉ chọn một món quà, giá trị không cao nên chắc chắn sẽ bị người ta cười nhạo. Mà anh nghèo rớt mồng tơi nên chỉ có thể làm được như thế thôi.

Về chuyện xảy ra vừa rồi, trong lòng Hàn Tam Thiếu bình tĩnh không một gợn sóng, thậm chí anh còn muốn cười nữa.

Anh trai anh dẻo miệng, mặc dù có thể lấy được lòng bà nội nhưng hắn lại là kẻ ngang ngược càn rỡ, cuộc sống riêng tư thối nát, xảy ra chuyện thì cũng là chuyện một sớm một chiều thôi.

Nói không chừng đây là do ông trời muốn nhà họ Hàn sụp đổ cũng nên.

Nhưng mà liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ là thằng con rể nhà họ Tô bị người người phỉ nhổ mà thôi.

Trở về biệt thự nhà họ Tô, có một bóng hình xinh đẹp đang cực kỳ nôn nóng đứng ở cửa.

Tô Nghênh Hạ, một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, là người vợ hữu danh vô thực của Hàn Tam Thiên, cũng vì cô ấy quá giỏi giang cho nên hôn lễ vào 3 năm trước mới trở thành trò cười như vậy.

Hàn Tam Thiên ba bước thành hai bước, chạy tới bên Tô Nghênh Hạ nói: “Nghênh Hạ, em đứng đây đợi ai vậy?”

Tô Nghênh Hạ nhìn Hàn Tam Thiên đầy chán ghét rồi nói: “Quà tặng cho bà nội anh đã chuẩn bị xong chưa?”





Hàn Tam Thiên lắc lắc hộp quà trong tay nói: “Tôi chuẩn bị xong rồi, tôi tốn nhiều tâm tư lắm mới chọn được nó đấy.”

   

Tô Nghênh Hạ chẳng buồn liếc mắt nhìn anh, cũng không biết ba năm trước ông nội bị điên gì mà cứ khăng khăng bắt cô và Hàn Tam Thiên kết hôn với nhau, hơn nữa còn để cho Hàn Tam Thiên ở rể nữa.

    





Việc khiến Tô Nghênh Hạ khó hiểu hơn là trước khi ông nội qua đời còn nắm lấy tay cô, khuyên bảo cô không nên xem thường Hàn Tam Thiên.

Ba năm rồi, Tô Nghênh Hạ nghĩ mãi cũng không ra tên vô dụng này có chỗ nào đáng để ông nội xem trọng, cô đã muốn ly hôn với Hàn Tam Thiên từ lâu rồi.

“Lát nữa anh đừng ăn nói lung tung, hôm nay họ hàng đều có mặt ở đây cả, tránh cho người khác chê cười, tôi không muốn mất mặt vì anh đâu.” Tô Nghênh Hạ nhắc nhở.

Hàn Tam Thiên vừa cười vừa gật đầu, bộ dạng không hề để ý.

Nhìn thấy vẻ mặt của Hàn Tam Thiên, Tô Nghênh Hạ hận không thể đâm chết anh ngay lập tức, anh không có gia thế, thôi thì có chút bản lĩnh thôi cũng được, nhưng mà 3 năm nay anh ở trong nhà trừ quét nhà, giặt quần áo, nấu cơm ra, trước giờ chưa từng thấy anh làm việc gì khác.

Hàn Tam Thiên không hề có chút bất mãn nào với thái độ của Tô Nghênh Hạ với mình, bởi vì cuộc hôn nhân của hai người không có nền tảng tình cảm gì cả. Hơn nữa gả cho một kẻ vô dụng như anh đã là một việc không công bằng với Tô Nghênh Hạ rồi, cho nên anh có thể hiểu được Tô Nghênh Hạ.

Hai người bước vào phòng khách, hầu hết họ hàng nhà họ Tô đều ở đây, vô cùng náo nhiệt.

“Nghênh Hạ, sao giờ cháu mới tới.”

“Hôm nay là sinh nhật bà nội, sao cháu lại tới muộn như thế.”

“Không phải là đi chuẩn bị cái gì bất ngờ cho bà nội đấy chứ.”

Họ hàng chào hỏi nhiệt tình với Tô Nghênh Hạ nhưng lại bỏ qua sự có mặt của Hàn Tam Thiên.

Quen cả rồi, Hàn Tam Thiên cũng không để ý, bị xem nhẹ càng tốt, tránh bị kẻ khác coi là trò cười.

Nhưng vẫn có kẻ không vừa mắt anh, là anh họ của Tô Nghênh Hạ, Tô Hải Siêu, mỗi lần gặp nhau hắn nhất định sẽ làm khó Hàn Tam Thiên. Hơn nữa còn chế giễu Hàn Tam Thiên là đồ hạ giá. Thậm chí danh hiệu thằng con rể vô dụng của Hàn Tam Thiên ở Vân Thành này đều do một tay Tô Hải Siêu tạo thành, hơn nữa hắn còn thường xuyên nói những điều không hay về Hàn Tham Thiên ở bên ngoài nữa.

“Này Hàn Tam Thiên, thứ cậu cầm trong tay không phải là quà tặng cho bà nội đấy chứ.” Tô Hải Siêu vừa cười vừa nhìn Hàn Tam Thiên. Quà mà to hơn một chút đã không cần dùng giấy gói gói lại như thế rồi, vừa nhìn đã biết đó chẳng phải thứ có giá trị gì.

“Đúng vậy.” Hàn Tam Thiên phóng khoáng thừa nhận.

Tô Hải Siêu cười nói: “Thứ gì thế, không phải cậu mua nó ở quán ven đường đấy chứ.”

Hàn Tam Thiên lắc đầu nói: “Tôi mua nó ở cửa hàng quà tặng.”

Tuy là sự thật nhưng những lời anh nói lại khiến mọi người cười phá lên, vẻ mặt của Tô Nghênh Hạ đông cứng lại, không ngờ rằng mới vừa vào trong nhà cô đã bị Hàn Tam Thiên làm cho mất mặt rồi.

Nhưng những lúc bình thường như này, Tô Nghênh Hạ đều không nói chuyện, cô coi như mình và Hàn Tam Thiên không phải người một nhà. Hàn Tam Thiên mất mặt thế nào cô cũng không quan tâm, chỉ cần không liên quan đến cô là được.

“Cậu tới để làm trò cười à, hôm nay là đại thọ 80 của bà nội, cậu chuẩn bị quà mà vô tâm thế sao.” Tô Hải Siêu bước đến bên bàn trà ở phòng khách, trên đó để đầy các hộp quà tinh xảo đắt đỏ, vừa nhìn đã biết giá trị không thấp rồi, đúng là một trời một vực với món quà của Hàn Tam Thiên

“Nhìn xem tôi tặng bà nội cái gì kia, là phổ nhĩ lâu năm đấy, cậu biết nó bao nhiêu tiền không? *88 vạn đấy.” Tô Hải Siêu đắc ý nói.

 (*) ~ 3 tỷ.

“Ồ, tốt thật.” Hàn Tam Thiếu liếc nhìn Tô Nghênh Hạ, lúc trước  Tô Nghênh Hạ đã nhắc nhở anh rồi, ít nói chuyện, cho nên anh cũng trả lời rất kiệm.

Tô Hải Siêu rõ ràng là muốn dùng món quà của mình để bày sự giỏi giang của mình ra trước mặt Hàn Tam Thiên, hắn nói tiếp “Lấy chút bã từ bánh trà này ra cũng đắt hơn món quà của cậu rồi, cậu nói xem có đúng không.”

Hàn Tam Thiên cười nhưng không nói, trong phòng khách tràn ngập tiếng cười nhạo.

Mặc dù Tô Nghênh Hạ vốn không có ý định can dự vào việc của Hàn Tham Thiên, nhưng nói đi cũng phải nói lại, Hàn Tam Thiên là chồng cô, có giấy đăng ký, có hôn lễ đàng hoàng. Dù cho 3 năm nay cô không cho Hàn Tam Thiếu chạm vào, họ cũng không phải là vợ chồng thật sự nhưng Hàn Tam Thiên bị mất mặt trước nhiều họ hàng như thế, mặt mũi của cô cũng chẳng còn.

“Tô Hải Siêu, thế là được rồi, anh có tiền là việc của anh, tặng quà quý thế nào chẳng liên quan gì đến chúng tôi, không cần lấy ra khoe khoang.” Tô Nghênh Hạ vẻ mặt không vui nói.

Hàn Tam Thiên bất ngờ nhìn Tô Nghênh Hạ, 3 năm nay đây là lần đầu tiên Tô Nghênh Hạ nói giúp cho hắn.

“Khoe khoang, Nghênh Hạ, câu này em nói sai rồi, anh có cần phải khoe khoang trước mặt một kẻ vô dụng như nó không? Chỉ là anh thấyons không tôn trọng ngày đại thọ của bà nội thôi mà. Còn em nữa đấy, nos không hiểu chuyện thì thôi đi, không có tiền tặng quà, lẽ nào em không biết đường mà giúp nó một chút sao. Dù sao thì tên vô dụng này cũng chỉ là kẻ ăn bám. Hay nói cách khác em vốn không hề xem trọng ngày đại thọ của bà nội hả?” Tô Hải Siêu cười lạnh nói.

“Anh…” Tô Nghênh Hạ mặt đỏ tía tai, nhà cô trong Tô gia địa vị thấp kém, điều kiện sống cũng kém nhất, món quà mấy chục vạn, cô vẫn không thể mua được.

Lúc này Hàn Tam Thiên đột nhiên đứng dậy, đi tới bên Tô Hải Siêu, ngửi ngửi phổ nhĩ.

“Cậu làm cái gì đấy, đây là quà tặng cho bà nội, là thứ kẻ vô dụng như cậu có thể ngửi sao?” Tô Hải Siêu phẫn nộ nói.

Hàn Tam Thiên nhíu mày nói: “ Phổ nhĩ càng lâu năm thì càng thơm, cũng là vì lý do này mà phổ nhĩ phân phối trên thị trường giá cả ngày càng đắt, nhưng cũng vì thế có rất nhiều tiểu thương lợi dụng niên đại cố ý độn giá lên cao.

“Phổ nhĩ còn chia thành phổ nhĩ sống và phổ nhĩ chín, lá trà trong tay anh có màu xanh nhạt xanh đậm là chủ yếu, có thể đây là phổ nhĩ sống. Vị của phổ nhĩ sống không thể nào bằng phổ nhĩ chin được, nhưng phổ nhĩ sống mới làm có cafein trong lá trà, kích thích rất lớn với dạ dày con người. Nó cần thời gian chưng lâu, chu kỳ càng dài hàm lượng cafein sẽ ít dần đi.”

“Nhưng bánh trà này trong tay anh, vì cố tình làm như nó để lâu năm, thời gian chưng chưa đủ lâu, sau khi uống vào tất nhiên sẽ có hại cho cơ thể."

Tôi là cặn bã không sai nhưng anh dùng hàng nhái thay cho hàng thật, thậm chí còn muốn gây hại cho sức khoẻ của bà nội, chẳng phải còn cặn bã hơn tôi sao.”

Hàn Tam Thiên ăn nói mạnh mẽ, chỉ vào Tô Hải Siêu, cả biệt thự nhà họ Tô yên tĩnh không một tiếng động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 379 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status