Chàng rể siêu cấp

Chương 18



Nhìn thấy dáng vẻ che miệng cười nhạo của Tô Diệc Hàm, Thẩm Linh Dao tức giận.

“Ngày 22 thì làm sao, cùng một ngày thì làm sao.” Thẩm Linh Dao nói.

Tô Diệc Hàm cố lý lấy chuyện này ra để cười nhạo Tô Nghênh Hạ, nếu Thẩm Linh Dao đã tiếp lời thì cô ta đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội tiếp tục châm chọc Tô Nghênh Hạ được.

“Không thể hiện gì cả, chỉ là chênh lệch thôi, dù sao cũng xảy ra trong cùng một ngày, cho dù tôi không nói thì cũng không ngăn được người ngoài nghĩ tới ngày 22 của ba năm trước.” Tô Diệc Hàm nói.

“Cùng một ngày xảy ra rất nhiều việc, chẳng phải cô cũng chỉ có thể giương mắt nhìn thôi sao, liên quan gì tới cô?” Thẩm Linh Dao phản bác.

Tô Diệc Hàm hừ một tiếng, rồi nói: "Không liên quan tới tôi thì sao? Ít nhất tôi cũng không có người đàn ông vô dụng như thế, hơn nữa người sau này lấy tôi có bao nhiêu tiền cô không tưởng tượng nổi đâu."

Chuyện sính lễ Thẩm Linh Dao có nghe Tô Nghênh Hạ nói rồi, vàng ngọc tiền bạc, sính lễ rất doạ người, gia thế của đối phương đương nhiên không nhỏ, hơn nữa Tô Diệc Hàm lại là người có hy vọng nhất.

“Hào môn sâu như biển cô từng nghe chưa, cô cứ đợi mà làm oán phụ đi.” Thẩm Linh Dao nói.

Tô Diệc Hàm không để mấy lời này trong lòng, đắc ý nói: “Dù có là oán phụ thì làm sao, tôi nguyện làm oán phụ trong căn phòng đầy hàng hiệu còn hơn là gả cho một kẻ nghèo hèn ăn bám.”

Tô Nghênh Hạ thật sự không nghe nổi nữa, lạnh giọng nói: “Tô Diệc Hàm, không còn việc gì nữa thì chị có thể đi rồi.”

“Ngày 22 quả là một ngày tốt, nhưng với một vài người nào đó nó lại là bi kịch.” Tô Diệc Hàm cầm lấy tài liệu, vừa đi vừa nói, vẻ mặt tràn đầy chế giễu.

Đợi Tô Diệc Hàm đi khỏi, Thẩm Linh Dao vẻ mặt khó coi an ủi Tô Nghênh Hạ: “Nghênh Hạ, cậu đừng nghe người phụ nữ tọc mạch ấy nói linh tinh làm gì, kiểu phụ nữ như cô ta chính là đồ quỷ nhiều chuyện.”

Tô Nghênh Hạ cười khổ, nói: “Ngày 22 ba năm trước quả thật tớ rất tuyệt vọng, cô ta nói không sai, nhưng hiện giờ tớ đã nghĩ thông rồi.”

“Cũng không biết tên khốn nào cứ nhất quyết phải chọn ngày 22 mới được, chẳng phải là cố ý chĩa mũi nhọn vào cậu sao?” Thẩm Linh Dao vẻ mặt đùng đùng tức giận, thời gian này nhạy cảm như thế, tất nhiên sẽ khiến một số kẻ nào đó lắm chuyện lại bắt đầu bàn tán về việc cưới xin ba năm trước của Tô Nghênh Hạ, đến giờ lại bị kẻ khác mang chuyện này ra so sánh.

“Đây là sắp xếp của nhà người ta, với cả ngày 22 đâu phải của tớ, sao có thể nói người ta cố tình nhằm vào tớ được chứ.” Tô Nghênh Hạ cười khổ nói, đứa bạn này của cô, nghĩ mọi việc nghiêm trọng quá rồi.

Thẩm Linh Dao chỉ nói mấy lời tức giận thôi, cô cũng biết việc này không thật sự nhằm vào Tô Nghênh Hạ bị người khác nói này nọ là không thể tránh khỏi.

“Bỏ đi, dù sao cũng ba năm rồi, trái tim của cậu có lẽ đã được tôi luyện rất mạnh mẽ rồi, cho dù có người cố tình nhắc đến chuyện ba năm trước thì cậu cũng đừng để ý làm gì.” Thẩm Linh Dao nói.

Tô Nghênh Hạ gật đầu nói: “Cậu yên tâm, tớ chịu được mọi đả kích, hơn nữa hiện giờ cuộc sống của tớ đã rất tốt rồi.”

Lúc tan làm, có một chiếc Ferrari màu đỏ đỗ cạnh con xe Audi của Hàn Tam Thiên, hai chiếc xe phân chia cao thấp.

Hơn nữa người đàn ông đứng cạnh chiếc xe Ferrari tuy không đẹp trai bằng Hàn Tam Thiên nhưng trong cái xã hội tiền bạc nắm quyền này một chiếc xe Ferrari đã đủ để đánh bại mọi nhan sắc rồi.

“Người anh em, cậu đến đón bạn gái tan làm à.” Người đàn ông hỏi Hàn Tam Thiên.

“Đón vợ.” người đàn ông này anh biết, ba năm trước lúc anh lặng lẽ nhìn Tô Nghênh Hạ tan làm anh ta cũng thường xuyên xuất hiện, hơn nữa người anh ta đợi cũng là Tô Nghênh Hạ.

Người đàn ông tên là Dương Bằng, thích Tô Nghênh Hạ đã lâu rồi, cho dù Tô Nghênh Hạ kết hôn rồi cũng không từ bỏ, bởi vì anh ta biết Tô Nghênh Hạ gả cho một kẻ vô dụng lại còn ở rể. Anh ta từng nói với Tô Nghênh Hạ. Chỉ cần Tô Nghênh Hạ chịu ly hôn anh ta có thể loại bỏ tất cả cản trở cùng Tô Nghênh Hạ kết hôn, cho Tô Nghênh Hạ một hôn lễ hoành tráng.

“Được đấy nhở, còn trẻ như thế đã kết hôn rồi, còn tôi thì không tốt số được như thế. Người con gái tôi thích cô ấy lại gả cho một kẻ vô dụng, nhưng mà tôi biết ba năm nay cô ấy chưa từng để hắn chạm vào, cho nên nếu như cô ấy đồng ý thì tôi có thể cưới cô ấy bất cứ lúc nào.”

Hàn Tam Thiên nhướng lông mày, không nói thêm gì nữa.

Đợi đến khi tan làm, lúc Tô Nghênh Hạ xuất hiện, Dương Bằng không chờ được nữa mà bước về phía cô.

“Nghênh Hạ, anh đặt nhà hàng xong rồi, em đi ăn cơm tối với anh nhé.” Dương Bằng nói.

Tô Nghênh Hạ không có chút tình cảm nào với Dương Bằng, Dương Bằng thích cô không sai, chỉ là một phần rối loạn không có được mà thôi. Dương Bằng xuất thân công tử nhà giàu, bên cạnh không thiếu oanh oanh yến yến (gái đẹp), hơn nữa hắn thay người yêu như thay áo ấy.

“Dương Bằng, lẽ nào tôi chưa nói chuyện rõ ràng với anh sao, tôi đã kết hôn rồi.” Tô Nghênh Hạ nói.

Dương Bằng cười nhạt nói: “Tên vô dụng ấy có tư cách gì có được em, hơn nữa ba năm qua em cũng không cho hắn chạm vào, giữa hai người lại không có tình cảm gì cả, hà tất em phải làm khó mình như thế.”

“Anh biết em sợ bà nội Tô không đồng ý, nhưng em yên tâm anh có thể đảm bảo với em, chỉ cần em đồng ý anh sẽ đi thuyết phục bà.” Dương Bằng nói.

“Xin lỗi, chồng tôi tới đón tôi rồi.” Tô Nghênh Hạ lạnh giọng nói xong rồi đi về phía Hàn Tam Thiên.

Dương Bằng ngây ra, người vừa nãy nói chuyện với anh vậy mà lại là chồng của Tô Nghênh Hạ.

“Người anh em, không ngờ cậu lại là kẻ vô dụng trong truyền thuyết, đúng là trăm nghe không bằng một thấy.” Dương Bằng cười lạnh nhìn về phía Hàn Tam Thiên, Hàn Tam Thiên thản nhiên nói: “Không làm anh thất vọng là được rồi.”

Vẻ mặt Dương Bằng giễu cợt, quả nhiên là một thằng vô dụng, bị người khác chỉ thẳng mặt chửi cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay.

“Tôi có thể cho Nghênh Hạ một cuộc sống tốt đẹp hơn, cậu có thể cho cô ấy cái gì, thức thời thì biến đi, đừng có cản trở cô ấy.” Dương Bằng nói.

“Ồ, anh có thể cho cô ấy cái gì?” Hàn Tam Thiên tò mò nói.

Dương Bằng đắc ý nhìn chiếc xe Ferrari rồi nói: “Chiếc xe đua này cậu có không? Trong gara nhà tôi còn ba chiếc nữa, tôi có thể bao cả nhà hàng Crystal vì cô ấy, cậu làm được không?”

Vừa hay tin tức ngày hôm nay mới nổ ra, Dương Bằng tiện thể lấy nó ra để cười nhạo Hàn Tam Thiên, đương nhiên với khả năng tài chính của Dương Bằng thì anh ta cũng làm được.

“Tam Thiên, anh đừng nhiều lời với anh ta nữa, chúng ta về thôi.” Tô Nghênh Hạ ngồi ghế lái phụ giục.

“Nghe thấy chưa, chúng tôi phải về nhà rồi.” Hàn Tam Thiên cười khẽ.

Nhìn chiếc xe Audi đi xa, Dương Bằng tức đến mức xám xịt mặt mũi, những lời Hàn Tam Thiên nói là vết thương nặng đối với hắn.

“Thằng phế vật, sớm muộn gì tao cũng có được Tô Nghênh Hạ thôi, cho dù không chiếm được trái tim của cô ấy thì tao cũng phải chiếm được thể xác cô ấy, thứ rác rưởi nhà mày cứ chờ bị cắm sừng đi.” Dương Bằng nghiến răng nghiến lợi nói.

Về đến nhà, vẻ mặt Tô Quốc Diệu và Tưởng Lam đều rất khó coi, họ cũng biết chuyện nhà hàng Crystal rồi, thời gian nhạy cảm thế này thật không công bằng với Tô Nghênh Hạ, chuyện cười ba năm trước kiểu gì cũng bị người ta nhắc lại cho mà xem.

Nhưng trước mặt Tô Nghênh Hạ hai người không nhắc đến chuyện này, họ không muốn khơi lại vết sẹo của Tô Nghênh Hạ, chỉ là ánh mắt nhìn Hàn Tam Thiên càng thêm bất mãn.

Sau khi ăn cơm xong Tô Quốc Diệu gọi Hàn Tam Thiên ra ngoài, nói là muốn đi tản bộ.

“Hàn Tam Thiên, ngày 22 ba năm trước anh nhớ chứ?” Tô Quốc Diệu bất mãn nói.

Hàn Tam Thiên gật đầu nói: “Là ngày con và Nghênh Hạ kết hôn ạ.”

Tô Quốc Diệu hừ một cái rồi nói: “Anh còn nhớ cái ngày mất mặt đó à, mặt mũi cả nhà chúng tôi đều mất sạch vào ngày hôm đó rồi.”

Hàn Tam Thiên trầm mặc không nói.

“Ngày 22 có người bao cả nhà hàng Crystal rồi, còn có nửa tháng nữa, nỗi nhục của nhà họ Tô kiểu gì cũng bị người ta nhắc tới, bố không muốn Nghênh Hạ đau lòng, anh tìm cái cớ dẫn nó ra ngoài chơi đi, chỉ cần rời khỏi Vân Thành là được.” Tô Quốc Diệu nói.

Hàn Tam Thiên hít một hơi thật sâu rồi nói: “Bây giờ Nghênh Hạ đã là người quản lý dự án bên thành Tây rồi, khối lượng công việc mỗi ngày rất nhiều, cho dù muốn đi du lịch thì giờ cũng không phải thời điểm thích hợp.”

“Du lịch, tôi có bảo nó đi du lịch à, tôi chỉ không muốn Nghênh Hạ đối mặt với chuyện này thôi, anh có thể chịu uất ức, có thể ngậm đắng nuốt cay nhưng con gái tôi dựa vào đâu phải chịu khổ cùng anh.” Tô Quốc Diệu càng nói càng tức, tâm trạng càng lúc càng kích động, sau hôn lễ của Tô Nghênh Hạ không lâu ông nội Tô mất, ông rất oán hận, tại sao trước khi chết cũng không cho nhà họ một việc tốt lành nào, ngược lại còn là một tai hoạ như thế nữa.

“Con biết bố muốn tốt cho Nghênh hạ, nhưng xin bố hãy tin con, con sẽ không để người khác bắt nạt cô ấy đâu.” Hàn Tam Thiên hờ hững nói.

Trong nhà.

Tưởng Lam kéo tay Nghênh Hạ, vẻ mặt đau lòng nói: “Trông con đã tiều tuỵ như này rồi, thời gian này bận lắm phải không?”

Tô Nghênh Hạ cười nói: “Đúng là rất bận nhưng cũng thú vị lắm ạ, hơn nữa con cũng đang cố gắng không để đám họ hàng xem thường con nữa.”

Tưởng Lam sờ đầu Tô Nghênh Hạ nói: “Đúng là con gái ngoan, nhưng cũng không thể để bản thân vất vả quá được. Nếu không mẹ sẽ đau lòng lắm đó.”

“Hay là thế này, qua mấy ngày nữa con ra ngoài chơi nhé, thả lỏng tâm trạng một chút, con thấy sao?”

Tô Nghênh Hạ nghe xong mấy lời này cũng đoán được Tưởng Lam muốn làm gì, cô cười nói: “Mẹ sẽ không bảo con ra ngoài chơi vào ngày 22 chứ?”

Tưởng Lam biết Tô Nghênh Hạ thông minh, cũng đã nói rồi bà cũng không giấu diếm gì nữa nói: “Chỉ là mẹ không muốn con nghe người khác nói linh tinh thôi, hơn nữa nhiều năm rồi con cũng không đi đâu khỏi Vân Thành cả, bây giờ điều kiện trong nhà tốt hơn rồi, cũng đến lúc con ra ngoài ngắm nhìn thế giới rồi.”

“Mẹ à, trong công ty còn có một đống việc đang chờ con xử lý nữa kìa. Với cả mẹ yên tâm đi, bây giờ con cũng không để ý người ta nói gì nữa rồi, họ không làm con tổn thương được đâu.” Tô Nghênh Hạ vẻ mặt thản nhiên nói, việc này đáng được rất nhiều cô gái ngưỡng mộ nhưng cô sẽ không như thế. Trở thành người quản lý dự án, tương lai tốt đẹp đang chờ phía trước, chỉ cần cô đủ cố gắng, cô sẽ có được mọi thứ.

Tô Nghênh Hạ biết anh đang thay đổi vì cô, có lẽ một ngày nào đó anh sẽ không là kẻ vô dụng như những lời kẻ khác nói nữa, điều nay làm Tô Nghênh Hạ mong chờ vào tương lai.

“Hơn nữa con rời đi vào thời điểm quan trọng thế này, nhỡ đâu Tô Hải Siêu nhòm ngó vị trí này của con thì phải làm sao.” Tô Nghênh Hạ tiếp tục nói.

Tưởng Lam thở dài, không nói thêm nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 379 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status