Chàng rể siêu cấp

Chương 5: Xin lỗi



 

“Ông chủ, cho cháu bao thuốc.”

“Mỗi ngày cậu đều đúng giờ thế sao.”

Quán tạp hoá ở bên kia đường đối diện công ty nhà họ Tô, ông chủ vẻ mặt cảm thán nhìn Hàn Tam Thiên.

Vào một ngày ba năm trước, người đàn ông trẻ tuổi này rất đúng giờ xuất hiện ở chỗ này, ba năm như một, mặc kệ gió mưa. Vừa mới đầu ông chủ còn cảm thấy kỳ lạ, sau này ông dần dần nhận ra mỗi lần sau khi Tô Nghênh Hạ rời khỏi công ty, anh cũng sẽ rời đi.

Ông chủ cũng đoán ra được chút ít thân phận của Hàn Tam Thiên nhưng lại không nói rõ ra được, nhà nào cũng có điều khó nói, người con rể nhà họ Tô này bị cả Vân Thành coi là kẻ vô dụng, hoặc là anh cũng không muốn người khác biết được thân phận thật của mình.

“Dù sao cháu cũng nhàn rỗi mà.” Hàn Tam Thiên cười nói.

Ông chủ là người trung niên, ông rất khâm phục Hàn Tam Thiên, mỗi ngày bốn rưỡi đều có mặt đúng giờ, cứ thế ở bên âm thâm bảo vệ Tô Nghênh Hạ.

“Cậu định lúc nào mới đón cô ấy tan làm đây? Ngày nào cũng nhìn như thế cũng không phải việc hay.” Trong quán không có khách, ông chủ nhàn rỗi nói chuyện với Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên nhìn về cửa lớn công ty nhà họ Tô, cười nhạt: “Vẫn chưa đến lúc.”

“Anh bạn nhỏ, có câu này tôi không biết có nên nói ra không.” ông chủ nói.

“Đương nhiên có thể.”

   “Tôi thấy cậu cũng không phải là người thường, tại sao…tại sao lại ở rể nhà họ Tô vậy?” tuy ông chủ không có hoả nhãn kim tinh nhưng mỗi ngày tiếp xúc với rất nhiều người, ánh mắt của anh rất khác với những người khác. Ông cũng không nói rõ ra được đây cảm giác là gì nhưng ông lại cho rằng có lẽ anh không phải là kẻ vô dụng như những lời người ta nói.

“Có máu, có thịt, ăn uống ngủ nghỉ như nhau, không thiếu cái nào cả, cháu đương nhiên là người bình thường rồi.” Hàn Tam Thiên nói.

“Cậu biết ý tôi không phải thế mà.” Ông chủ do dự một chút rồi nói tiếp: “Chịu đựng nhiều chỉ trích như thế nếu đổi lại là tôi tôi đã suy sụp từ lâu rồi.

Sụp đổ ư.

Hàn Tam Thiên cười cười, anh làm một kẻ vô dụng ở rể nhà họ Tô, Tô Nghênh Hạ không sụp đổ thì thôi anh lấy tư cách gì mà sụp đổ.

Trong mắt người khác Hàn Tam Thiên nhẫn nhục chịu đựng.

Nhưng trong mắt Hàn Tam Thiên, Tô Nghênh Hạ phải chịu đựng những lời châm biếm nhiều hơn anh rất nhiều rất nhiều.

“Thứ cháu phải chịu không là gì so với cô ấy cả.” Hàn Tam Thiên nói.

 Ông chủ thở dài, cũng không nói thêm gì nữa.

Đợi sau khi Tô Nghênh Hạ tan làm, Hàn Tam Thiên vẫn giống như trước đây nói tạm biệt với ông chủ rồi đi xe điện rời khỏi.





Tô Nghênh Hạ đứng ở cửa công ty cho đến khi bóng dáng Hàn Tam Thiên hoàn toàn biến mất.

Ba năm nay, ngày nào Hàn Tam Thiên cũng đợi Tô Nghênh Hạ tan làm.

Còn Tô Nghênh Hạ cũng đợi đến khi Hàn Tam Thiên rời khỏi mới lên xe.

Về tới nhà, sau khi Tô Quốc Diệu nói những việc xảy ra trong cuộc họp cho Tưởng Lam nghe, Tưởng Lam giống như phát điên vậy.

“Tô Nghênh Hạ, có phải con điên rồi không, con có từng nghĩ một khi bị đuổi khỏi nhà họ Tô sau này chúng ta biết sống thế nào không?”

“Tô Hải Siêu cố ý khích con, nó toan tính cái gì lẽ nào con còn không rõ sao?”

Vẻ mặt Tô Nghênh Hạ thản nhiên nói: “Anh ta không muốn chúng ta được chia tài sản nhà họ Tô.”

Tưởng Lam nghe được câu này, tức đến mặt mày xanh mét, quát lên: “Con đã biết thế tại sao lại đồng ý, họ đều không làm được con dựa vào đâu mà làm được.”

Tâm trạng Tô Nghênh Hạ hiện giờ rất phức tạp, cô tin tưởng Hàn Tam Thiên nhưng cô lại không biết rốt cuộc cô làm thế là đúng hay sai nữa.

Mặc dù địa vị của nhà cô trong công ty rất thấp, nhưng nếu bà nội Tô nương tay, sao thì cũng sẽ có một khoản, nếu như bị đuổi ra khỏi nhà họ Tô thì chẳng có cái gì nữa.

Lấy vận mệnh sau này làm tiền cược để tin tưởng Hàn Tam Thiên, cái giá phải trả rất lớn, nhưng nói cũng nói rồi, không lẽ còn có thể đổi ý được sao?

“Mẹ, mẹ không tin con như thế sao?” Tô Nghênh Hạ nói.

Tưởng Lam tức đến đấm ngực dậm chân nói: “Con bảo mẹ tin con thế nào đây, đám họ hàng nhà họ Tô đều bị từ chối, con dựa vào cái gì mà làm được.

Dựa vào gì ư?

Tô Nghênh Hạ cũng không biết dựa vào đâu, bởi vì việc cô đồng ý đều do tin nhắn đó của Hàn Tam Thiên.

Đúng lúc này Hàn Tam Thiên về tới nhà, bước đến bên cạnh Tô Nghênh Hạ rồi nói với Tưởng Lam: “ Mẹ, mẹ nên tin tưởng cô ấy, Nghênh Hạ chắc chắn sẽ làm được.”

    Tưởng Lam không kiên nhẫn nhìn Hàn Tam Thiên, cười lạnh nói: “Việc này liên quan gì đến anh, nếu không phải anh ở rể nhà tôi, con gái tôi xinh đẹp như thế, sau này chắc chắn sẽ gả cho hào môn, anh hủy hoại chúng tôi, anh có tư cách gì mà nói.”

Hàn Tam Thiên trầm mặc không nói, anh đi vào nhà bếp nấu cơm.

“Hàn Tam Thiên, em có thể tin anh không?” đột nhiên Tô Nghênh Hạ nói với Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên quay đầu lại, vẻ mặt chứa ý cười nói: “Có thể.”

“Chuyện gì đây hả?” Tưởng Lam nhìn ra được có gì đó không đúng vội vàng hỏi Tô Nghênh Hạ, việc này không lẽ là do tên vô dụng kia bảo Tô Nghênh Hạ đồng ý ư.

“Anh lại đây nói chuyện rõ ràng xem nào, việc này anh cũng xen vào đúng không? Là anh bảo Nghênh Hạ đồng ý đúng không? Tưởng Lam chất vấn Hàn Tam Thiên.

Tô Nghênh Hạ biết rõ, nếu như để Tưởng Lam biết chuyện tin nhắn, Tưởng Lam chắc chắn sẽ làm khó Hàn Tam Thiên, thậm chí có khả năng sẽ đuổi Hàn Tam Thiên ra khỏi nhà nữa.

“Mẹ, việc này là do con quyết định, không liên quan gì đến anh ấy.” Tô Nghênh Hạ nói.





“Không có liên quan, mẹ thấy con bị tên vô dụng này mê hoặc rồi ý, lời hắn nói có thể tin được ư? Tô Nghênh Hạ, có phải con điên rồi không.” Tưởng Lam nắm lấy vai Tô Nghênh Hạ, bởi vì tâm trạng quá xúc động cho nên đã làm đau Tô Nghênh Hạ.

Nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Tô Nghênh Hạ, vẻ mặt Hàn Tam Thiên lập tức lạnh như băng, cười lạnh nói: “Nghênh Hạ có làm được hay không ngày mai sẽ biết thôi, tại sao mẹ lại không muốn tin cô ấy.”

Tưởng Lam tức đến hộc máu, từ bao giờ đến lượt cái tên vô dụng này nói chuyện thế này.

“Anh bỏ tôi ra, trong nhà tôi anh không có tư cách nói chuyện.” Tưởng Lam nói.

Hàn Tam Thiên cười lạnh nhìn Tưởng Lam, không tránh, đây là lần đầu tiên anh tỏ ra mạnh mẽ như thế.

Nhìn thấy ánh mắt của Hàn Tam Thiên, đột nhiên Tưởng Lam có chút chột dạ, giống như hắn muốn giết người vậy.

Tô Quốc Diệu thấy tình thế không ổn nên đã nhanh chóng chạy lại giảng hoà: “Mọi người buông tay ra cái đã, việc đã thế rồi cãi nhau có tác dụng gì, bây giờ chỉ có thể nghĩ cách cố gắng để Nghênh Hạ hoàn thành việc này thôi.”

Sau khi Tưởng Lam buông Tô Nghênh Hạ ra Hàn Tam Thiên mới buông tay, anh nói với Tô Nghênh Hạ: “Anh đi nấu cơm.”

Tưởng Lam tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhìn cổ tay đỏ lên độc ác nói: “Sớm muộn gì tôi cũng sẽ nghĩ cách đuổi anh cút khỏi nhà chúng tôi, đồ vô dụng.”

Lúc ăn cơm tối, Tưởng Lam không ăn, Tô Quốc Diệu đã nói rất nhiều điều liên quan đến bất động sản Nhược Thuỷ, trong lòng ông cũng sợ hãi, bởi vì ngày mai nếu như Tô Nghênh Hạ không làm được Tô Hải Siêu và họ hàng nhà họ Tô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ, nếu như thật sự bị đuổi ra khỏi nhà họ Tô thì bọn họ xong đời rồi.

Sau khi ăn cơm tối xong, Hàn Tam Thiên tắm rửa, lúc quay về phòng phát hiện ra Tô Nghênh Hạ đang ngồi trên giường, ánh mắt bất động nhìn mình.

Hàn Tam Thiên nằm dưới đất nói với Tô Nghênh Hạ: “Ông chủ của Nhược Thủy là bạn học anh.”

“Ồ.” Tô Nghênh Hạ kêu một tiếng, không hỏi sâu thêm nữa.

Trong phòng im lặng như tờ, ba năm nay, trước nay không hề thay đổi.

Nhưng hôm nay tâm trạng của Tô Nghênh Hạ có chút kỳ lạ, đặc biệt là lúc nãy khi Hàn Tam Thiến bắt lấy tay Tưởng Lam, cô chưa từng thấy nhìn thấy ánh mắt ấy của Hàn Tam Thiên bao giờ.

“Sau này anh đừng tới công ty đợi em nữa.” đột nhiên Tô Nghênh Hạ nói.

Hàn Tam Thiên hơi ngạc nhiên, anh không ngờ Tô Nghênh Hạ lại biết việc này.

“Được.”

Tô Nghênh Hạ nằm quay lưng với Hàn Tam Thiên, cắn môi, trong lòng tự nhiên gợn sóng.

Cô vẫn luôn cho rằng bản thân sẽ rất thoải mái ly hôn với Hàn Tam Thiên, nhưng mà hôm qua lúc Tưởng Lam nhắc đến việc này cô mới nhận ra mình không thể làm được.

Người đàn ông này, cho dù có bất tài vô dụng thế nào, nhưng ba năm nay anh vẫn luôn ở bên bảo vệ cô.

Cho dù bên ngoài người ta có nhận xét anh vô dụng thế nào, cho dù cô luôn đối xử lạnh nhạt với anh nhưng anh luôn luôn nở nụ cười sán lạn trước mặt cô.

Trái tim con người làm bằng thịt, trái tim Tô Nghênh Hạ không phải sắt đá, hơn nữa bây giờ cô nhận ra kỳ thực mình đã sớm quen với việc có anh ở bên.

“Anh đến cửa công ty đón em nhé.”

Hàn Tam Thiên như bị sét đánh, nhìn tấm lưng đang nằm của Tô Nghênh Hạ, vẻ mặt bất ngờ không nói lên lời dần được thay thế bằng vẻ mặt hạnh phúc tràn trề.

Tô Nghênh Hạ không nhìn thấy vẻ mặt của Hàn Tam Thiên, chậm chạp không nghe thấy đáp án của anh, còn nghĩ là anh không đồng ý, bất mãn nói: “Nếu như anh không muốn, vậy thì bỏ đi.”

Hàn Tam Thiên ngồi bật dậy kích động nói: “Muốn… muốn chứ, anh đồng ý.”

Tô Nghênh Hạ cảm nhận được sự kích động của Hàn Tam Thiên, hai hàng lệ như trân châu chảy xuống, hoá ra là thứ anh muốn vốn không nhiều.

 

“Ba năm nay, xin lỗi anh.”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 379 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status